Nguyền mong thân cận minh sư, quả Bồ Đề một đêm mà chín. Phúc gặp tình cờ tri thức, hoa Ưu Đàm mấy kiếp đâm bông.
Rss Feed

Lời vàng trong mộng - Phần 6

Đăng lúc: Chủ nhật - 25/12/2011 11:56 - Người đăng bài viết: Tịnh Cường
Lời vàng trong mộng - Phần 6

Lời vàng trong mộng - Phần 6

Máy Đạo không xa xôi, Quay đầu lại thấy rồi; Thấy ra mau hay chậm, Là do sức tỉnh hồi. Thanh-Sĩ.

Từ cái ngó cũng mang tai ách,

Đến cái nghe cái nhách miệng ra;

Nếu không xét cạn nghĩ xa,

Dễ gây lấy họa chớ là không đâu.

Ấy cũng tại người tu thì ít,

Kẻ hung hăng gian ác thì nhiều;

Tự gây hoặc bị ghẹo trêu,

2766. Sanh ra hờn ghét hoặc điều đánh thoi.

Vì lẽ ấy khắp người lão ấu,

Muốn khỏi câu tranh đấu thù hằn;

Lửa trong tâm nhớ khéo dằn,

Mới là khỏi việc ăn năn cho mình.

Đời lắm kẻ quái tinh mưu chước,

Dễ khiến người lâm cuộc khó ra;

Việc nào khi hễ đến ta,

Hãy bình tâm để xét ra đuôi đầu.

Chớ tập tánh bạ đâu làm đó,

Hư phạm rồi sửa có dễ gì;

Việc thường thì chẳng nói chi,

2778. Nếu điều trọng đại mới thì làm sao.

Hạng người có quyền cao chức trọng,

Sơ một ly hư hỏng trăm thiên;

Hư hao nhà cửa của tiền,

Cũng còn tạo được ngay liền hoặc lâu,

Rủi chết mạng dễ đâu làm sống,

Sẽ gây nên bi thống nhà người;

Điều chi cũng xét tới nơi,

Không nên khinh suất đùa chơi sự nào.

Ở đời nếu được giàu suy nghĩ,

Sẽ tránh điều vô ý thường khi;

Xử phân điều có củ qui,

2790. Việc nào cũng khiến được đi xuôi dòng.

Phần đạo lý được lòng cẩn mật,

Sẽ giúp cho khỏi mất chơn cơ;

Không hề để chút hở sơ,

Các tà niệm khó xen vô được nào.

Mỗi cử động mỗi rào mỗi rấp,

Sẽ thường không sai thất lỗi lầm;

....................

Thận trọng đến cả tầm mắt ngó,

Phòng tránh lòng vạy vọ sanh ra;

Khi nghe khi tưởng cũng là,

Ngăn ngừa ý quấy xẹt ra bất ngờ.

Nhứt lời nói bao giờ cũng lọc,

Buông ra rồi khó hốt lại nào;

Tục rằng lưỡi bén hơn dao,

2804. Nói ra một tiếng đoạn bao nghĩa tình.

Sự vui buồn trọng khinh thương ghét,

Thường do nơi mồm mép gây nên;

Chỉ trong một tiếng cất lên,

Hoặc tan sự nghiệp hoặc nên cửa nhà.

Lời nói dễ phá hòa ra nghịch,

Lời nói thường giết chết được người;

Cho nên tất cả người đời,

Trước khi nói phải lựa lời cho thanh.

Nói tổn đức nói sanh thù oán,

Nói chia lìa nói tiếng trây trua;

Thì là nhứt định phải chừa,

2816. Dù ai cạy lưỡi không thưa thốt lời.

Nhà đạo sĩ khéo lời biện luận,

Giúp cho người biết đặng sự tu;

Trong tâm tan được gút mù,

Đức kia lớn có chi đâu sánh bằng.

Riêng phận con trên đàng giảng giáo,

Cũng khá âu cẩn đáo ngôn từ;

Vừa cho vẻ mặt vui tươi,

Vừa cho lời nói mát như gió chiều;

Lựa những lẽ kẻ yêu người kính,

Chọn từ câu ngay chính tốt lành;

Khi mềm như tiếng chim oanh,

2828. Khi hùng như chúa rừng xanh thét gầm.

Lời ngọt ẩn nghĩa thâm vô tận,

Khiến người nghe phấn chấn thêm lên;

Nếu người đạo lý đã quên,

Được nghe giảng giáo trở nên tỉnh lòng.

Gieo lời kệ khắp trong thiên hạ,

Khiến hương lành bay tỏa năm châu;

Cốt làm cho khắp đâu đâu,

Nữ nam lão ấu biết câu tu hành.

Con khéo mở lời lành dắt chúng,

Mượn đuốc thần soi phủng hốc hang;

Khéo làm cho khắp thế gian,

2840. Nắm tay nhau trở lại đàng từ bi.

Thế giới sắp đến kỳ biến hoại,

Gian ác không tồn tại xác hồn;

Vậy con khéo tiếng giục nôn,

Cho người gian ác trở chơn tu hành.

Nếu không thể khiến lành tất cả,

Độ một người cải hóa cũng nên;

Nếu người không có Phật duyên,

Như gà khác mẹ khó khuyên được nào.

Lòng từ thiện phủ bao khắp chỗ,

Cứ ra tay dạy dỗ khuyên răn;

Nếu tin thì sớm ăn năn,

2852. Bằng không cũng chẳng lòng hằng giận ai.

Không phân biệt cấp giai chủng loại,

Hễ là người cứ dạy cho tu;

Lấy lời chơn chánh hòa nhu,

Chạm lòng người trở hềm thù cũng ưng.

Đem hết cả tâm thân vì đạo,

Mặc cho đời khảo đảo vẫn vui;

Đạo mầu đã thắm say mùi,

Dù ai ưa ghét ngược xuôi như thường.

Con khá nhớ tận tường lời Phật,

Chớ để cho sót mất điều nào;

Thêm đây là một cành lau,

2864. Con nên dùng nó khi nào qua sông.

Nó chẳng ngại khi giông gió thổi,

Sóng càng to càng nổi lên cao;

Tiện hơn các loại thuyền tàu,

Giúp con khi gặp lúc nào phong ba.

…Nhiều khi yêu hóa phép tà,

Nước lên ngập núi cửa nhà đều trôi;

Nó sẽ giúp con ngồi trên nước,

Được nhẹ mình có lướt nguy nan;

Nhưng con cần nhớ kỹ càng,

Ngồi trên nó phải lặng an tâm thần.

Nếu tâm động việc trần một mảy,

Nó chìm lần xuống đáy nước sâu;

Chừng ni muôn nỗi thảm sầu,

2878. Của loài yêu quái bấu câu vào mình.

Ta cúi đầu nhận cành lau phép,

Rồi chắp tay khép nép lạy dài;

Lòng từ bi rộng lớn thay!

Việc chi cũng chẳng tiếc nài với con,

Ơn đức lớn biển non khó sánh;

Đáng cho đời trọng kính soi gương,

Con nguyền giữ vẹn một đường;

Độ mình và độ khắp phương xa gần.

Riêng con vẫn phải cần gắng sức,

Nhưng cũng xin Phật lực gia trì;

Khác nào kẻ mới biết đi,

2890. Mắt người cha mẹ thường khi xem chừng,

Phật rằng: Chính do phần duyên ấy,

Mới cho con được thấy hôm nay,

Lời mầu Phật dạy bên tai,

Cảnh mầu Phật hiện rõ ngay bên mình.

Sẽ giúp con đức tin phấn tấn,

Trong lúc chơn chưa đứng vững vàng;

Chỉ đường sanh tử Niết-Bàn,

Để cho con được rành đàng tới lui.

Phần con chuyện ngược xuôi được hiểu,

Cũng khiến người đạo diệu rõ mùi;

Lòng con có phải được vui,

2902. Khi nghe đích xác những lời Phật phân.

Ta cúi mình nhận rằng đúng thế,

Lời vàng đâu phải dễ được nghe;

Thân hèn mọn có đâu dè,

Hôm nay được Phật cho nghe lời vàng.

Không những con hân hoan tâm chí,

Đến như người nghe kỹ chuyện nầy;

Sẽ là cũng được vui lây,

Lòng tin thêm mạnh đường ngay thêm gìn.

Trừ những kẻ vô tình với đạo,

Dù có nghe chỉ nhạo rồi thôi;

Phật rằng: họ khó tỉnh hồi,

2914. Bởi duyên đạo cạn, duyên đời thì sâu.

Hạng nầy thường nhiều câu cay đắng,

Dễ gây cho tức giận nhiều người;

Vậy con khéo nhẫn khéo lời,

Để qua tiếng nhạo của người dữ hung.

Phải chịu được người đun kẻ thét,

Mới trở nên màu sắc vàng ròng;

Mười phương chư Phật Tây Đông,

Cũng từ lò đúc cõi hồng mà ra.

Chịu khổ được mới là đắc quả,

Không nhọc tu dễ há thành công;

Mang giày nhẫn nhục leo chông,

2926. Mặc y tinh-tấn đeo cung đại hùng.

Trừ cho được giặc trong giặc ngoại,

Thắng các loài yêu quái tà tinh;

Làm cho chúng khiếp oai mình,

Trở làm tùng giả mới bình yên thân.

Lúc nào cũng tinh thần vững chắc,

Không để cho ai dắt sai đường;

Tự làm chủ lấy thân luôn,

Dù trong giấc ngủ cũng thường không quên.

Được như vậy ắt nên đạo cả,

Con khá đem vào dạ từ câu;

Riêng thân khi đạt đạo mầu,

2938. Rán dìu bá tánh biết câu tu hành.

Phật thương chúng không đành ngồi ngó,

Gọi con vào chỉ rõ nguồn cơn;

Sắp ngày đảo hải di sơn,

Do cơ di dịch tuần huờn mà ra.

Nhơn với vật thiết tha tha thiết,

Khắp hoàn cầu chém giết lẫn nhau;

Thây nằm dường thể núi cao,

Máu trôi ngập đất khác nào nước dâng.

Cảnh đói khát quỉ thần phải khiếp,

Sự oán thù Trời đất cũng kinh;

Có nhiều thứ bịnh phát sanh,

2950. Lương y đều phải ngồi khoanh mà nhìn.

Khổ với thảm muôn nghìn xảy tới,

Dân khắp trong thế giới chịu chung;

Lòng người càng lúc càng hung,

Nạn tai càng nổi khắp cùng chưa thôi.

Nạn đến đỗi nhà vôi nhà gạch,

Bị tan ra bụi cát mịt mù;

Do lòng người chẳng chịu tu,

Mới ra lắm cuộc thảm sầu đó đây.

Việc đã hiện có ngay trước mắt,

Chớ phải đâu xa xắc khó tri;

Tại người không chịu xét suy,

2962. Hoặc là đã hiểu, ngơ đi không cần.

Vậy con rán khuyên lần chót hết,

Nếu không tu thì chết cũng ưng.

Đành rằng nếu có xác thân,

Dù ai cũng phải một lần chết đi,

Nhưng kẻ chết hồi qui cõi Phật;

Còn người sao lại thác ra ma,

Hoặc là chết được ngợi ca,

Hoặc là chết để gần xa chê cười.

Kẻ chết già người thời chết yểu,

Hoặc chết êm hoặc chịu chết đau;

Có nhiều cách chết khác nhau,

2974. Cũng nên lựa cách chết nào cho thanh.

Chết hồn được siêu sanh Cực-Lạc,

Chết để đời thường nhắc hiền nhơn;

Chết cho người nhớ công ơn,

Chết cho dân chúng thôn lân miếu thờ.

Chết vì nước, chết cơ phổ độ;

Cách chết nầy không hổ với ai,

Nhưng mà lòng Phật hiện nay,

Muốn cho người sống lâu dài như xưa.

Người muôn tuổi cũng chưa tóc bạc,

Thân tráng cường trí rất thông minh;

Trong lòng thường được tự tin,

2986. Suốt đời chẳng vướng vào mình lỗi chi.

Tri được mình còn tri được kẻ,

Cách ở ăn rành rẽ phân minh;

Vừa ngay vừa sạch tấm tình,

Với Thần Tiên cũng dám k.nh chẳng thua.

Người chẳng có chanh chua lanh xảo,

Biết trung trinh hiếu thảo dạ thưa;

Muốn nầy chừng được mới vừa,

Con mau khuyên chúng sớm trưa tu hành.

Làm nhơn ái lo dành phước đức,

Phật sẽ dùng diệu lực đỡ nâng;

Đưa cho đến lập đời Tân,

2998. Để cùng chư Phật được gần ngày đêm.

Lập đời mới nhà êm nước thịnh,

Không nứơc nào thôn tính nước nào;

Cùng đồng ngôn ngữ như nhau,

Dễ bề thân kết ngoại giao xa gần;

Khác ngôn ngữ khác phần tư tưởng,

Khiến biệt phân phẩm lượng khác nhau;

Nước mình là nước phú hào,

Nước người là nước bào hao bần cùng.

Nước lớn nhỏ sanh lòng chấp trách,

Khởi lên tâm lối phách kiêu căng;

Gây nên chia rẽ thù hằn,

3010. Dắt lần đến chỗ thẳng căng chiến trường.

Điều nầy rất vô lương bất chánh,

Không lưu tồn đến cảnh đời tân;

Vậy con khuyên cả nhơn dân,

Muốn cho thân được sống gần cảnh ni.

Phải nhứt quyết bỏ đi việc quấy,

Lo làm lành dù phải nát thân;

Thác đi chứng quả Phật Thần,

Sống th. được hưởng đời tân lâu dài.

Đời tân với bồng lai tương tự,

Không có người hung dữ gian phi;

Ai ai cũng biết đạo nghì,

3022. Cảnh vui người đẹp khác gì cõi Tiên;

Sống với tuổi muôn thiên dày dặn,

Người thường hay bay đặng khắp nơi;

Cỡi mây xuống đất lên trời,

Đi đâu cũng được không nơi ngại ngùng.

Người người được thung dung tự tại,

Không ai buồn ai hại lẫn ai;

Của rơi không kẻ thò tay,

Nhà không đóng cửa chính ngay đời nầy.

Dù cho kẻ ngu ngây thế mấy,

Nghe điều nầy cũng lấy làm vui;

Bỏ đi cái kiếp lằng ruồi,

3034. Rán tu cho được gặp hồi an cư.

Chớ ngồi đợi việc hư đến nước,

Mới toan lo khó được toàn thây;

Gặp hùm thì cứ leo cây,

Gặp voi thì cứ chạy quay lòng vòng.

Ngồi than mãi ắt không rồi việc,

Nói không làm đến chết không nên;

Ngày giờ mau lẹ như tên,

Cũng cần tu gấp chớ nên chần chờ.

Nếu đợi đến vào lờ chúng quỉ,

Vạn sự đều hưu hỉ nan phương;

Khá tu chớ có xem thường,

3046. Nay không liệu gấp sau đương không rồi.

Vì lòng quá thương người hạ giới,

Phật cạn lời quấy phải cho tin;

Vậy con hôm sớm khá gìn,

Sau khi thức giấc trần tình người nghe.

Tin thì tốt dù chê cũng mặc,

Noi từ bi cứ nhắc nhở luôn;

Nói chi cũng chẳng hề buồn,

Miễn cho đạo mở rộng đường thì hơn.

Rán giúp khắp muôn dân hiện tại,

Được sống còn đến cái Tân Nguơn,

Trừ người số định mãn phần,

3058. Thiên Tào bôi sổ khó dần dài thêm.

Kẻ nào còn dài niên kỷ mạng,

Rán giúp cho đổi hạng trường xuân;

Bao nhiêu lời đã vừa phân,

Con nên in trí chớ cơn nào rời.

Ta liền cúi vâng lời vàng ngọc,

Hẹn từ đây chí dốc tu hành;

Làm cho rồi phận chim xanh,

Gieo điềm cho khắp dân lành gần xa.

Núi cao lớn vẫn là mòn lở,

Lòng keo sơn không thuở nào rời;

Làm cho tỉnh thức người đời,

3070. Làm cho cửa đạo chói ngời dường châu.

Nguyện vào trận mưa dầu nắng lửa,

Cứu người cho đến thở cuối cùng;

Gương lành cùng Phật nêu chung,

Thì là mới được toại ưng lòng nguyền.

Cúi xin Phật chứng miêng cho trẻ,

Và độ giùm khi rẽ xuống trần;

Vì rằng chỉ có một thân,

Tả xông hữu đột lắm phần khó khăn.

Có khác nào Đường Tăng Tam Tạng,

Gặp yêu ma ngăn cản đầy đường;

Không nhờ có Phật Tây-Phương,

3082. Làm sao giải nạn trên đường thỉnh kinh.

Vậy trước đây con xin với Phật,

Nhận thân nầy làm vật cúng dường;

Đem về đến cõi Tây-Phương,

Làm người hầu hạ bên giường từ bi.

Phật rằng: đáng nên ghi tâm nguyện,

Phật cùng con chẳng viễn cách nhau;

Lúc nào đến những lúc nào,

Cũng là vẫn được hiệp nhau một đường.

Đây là một dây Cương-Mã-Trị,

Thắng được con ngựa . bất thường;

Phật cho con khéo cầm cương,

3094. Trong khi bôn tẩu trên đường độ tha.

Khi ngựa gặp phép tà cuốn vó,

Nhờ cương nầy thắng nó dễ dàng;

Dù cho vượt bể đăng san,

Dùng Cương-Mã-Trị tất an nơi lòng.

Con khéo giữ kẻo hòng bị trộm,

Mất đi rồi sẽ khốn dài lâu;

Khó về đến chốn Kim lâu,

Để mà cùng Phật chung bầu hư vô.

Ta liền niệm Nam Mô Tam Phật,

Chứng cho con lãnh vật báu nầy;

Trong khi dạo khắp Đông Tây,

3106. Dùng Cương-Mã-Trị phá khai núi rừng.

Muốn đi tất nhẹ chơn đi tới,

Muốn dừng không ngại lối chông gai;

Mầu thay ! Thật rất mầu thay !

Trong khi buồn ngủ gặp rày chiếu manh,

Có phải chăng xưa dành lắm hạnh,

Nay khiến ta được lãnh cương nầy;

Riêng ta nhẹ gót truông mây,

Khắp người cũng được hưởng lây sự mầu.

Bạc bảy há dễ đâu mua được,

Vàng mười không thể chuộc cho ra;

Nhịp cầu đến hội Long-Hoa,

3118. Nấc thang leo tới chín tòa Kim Liên.

Chúng sanh sẽ toại nguyền kỳ chót,

Hoặc về Thần về Phật về Tiên;

Lành duyên thật rất lành duyên,

Ai nghe đến chẳng lòng liền phát tâm.

Phật cất giọng thâm trầm liền bảo,

Được như lời ước hảo của con;

Nghiệp mê sẽ được tiêu mòn,

Lửa binh tai khổ hết còn phát sanh.

Ai cũng được hiền lành tất cả,

Tất cõi trần sớm hóa ra Tiên;

Đâu mang lấy kiếp khổ phiền,

3130. Cũng không sống cuộc đảo điên lâu dài.

Vậy con phải gọi ngay bá tánh,

Được một người phúc hạnh một người;

Cuối cùng nếu chẳng nghe lời,

Mạng đành theo cuộc đổi dời biết sao.

Việc cũng chẳng còn bao lâu nữa,

Biết lo xa mau sửa tốt hơn;

Mở lòng làm phước làm nhơn,

Sớm chiều cầu nguyện Phật Thần độ cho.

Có lòng thành khỏi lo Phật bỏ,

Người đành quên Phật có quên ai;

Phật liền đứng dậy xè tay,

3142. Trong tay ánh sáng xẹt ngay tức thời.

Sáng hơn ánh mặt Trời mấy bực,

Mát diệu không nóng bức chút nào;

Phật rằng: nơi cõi trần lao,

Hiền nhơn khi bị lâm vào nạn tai,

Ánh sáng nầy liền bay tới chỗ,

Cứu cho người nạn khổ được qua;

Dù người nát thịt tan da,

Cũng lành mạnh lại như là khi xưa.

Phật thường dụng Thần cơ vi diệu,

Kẻ khỏi nàn khi hiểu khi không;

Điện thường còn khó được trông,

3154. Huống là điện Phật dễ hòng thấy ư!

Ánh sáng nầy năng trừ tà quái,

Trong những khi hãm hại hiền nhơn;

Chúng sanh từng được hộ thân,

Nhưng đâu mấy kẻ nào từng biết ra.

Ngày lập hội Long-Hoa tại thế,

Ánh sáng nầy dành để cứu dân;

Cứu qua cơn lửa bạo Tần,

Cứu khi chuyển động âm thần khắp nơi.

Hiền nhơn chưa dứt lời khấn nguyện,

Ánh sáng nầy liền đến bên thân;

Lẹ không sức lẹ nào hơn,

3166. Chỉ trong nháy mắt xa gần tới nơi.

Phật cho con hiểu đời sắp biến,

Để tiện bề nhủ khuyến đó đây;

Phật liền tay chỉ vào cây,

Thân cây bỗng hiện rõ nay việc trần.

Nào nước dâng, nào thân người chết,

Nào bịnh căn, nào phép yêu ma;

Nào là sấu bắt hùm tha,

Nào là giặc giã cửa nhà tan hoang.

Nào bom phá nổ vang trời đất,

Nào lửa hồng cháy lợp khắp cùng;

Kẻ thời ôm chiếu, ôm mùng,

3178. Bồng con bế cái có đùm có đeo.

Con đói khát khóc kêu đòi bữa,

Mẹ túng cùng thắt cổ chết đi;

Cũng còn lại có nhiều khi,

Mẹ cha nỡ dạ ăn thì thịt con.

Kẻ đã chết người còn thoi thóp,

Đến các loài gia súc không còn;

Ăn luôn củ chuối củ thơm,

Cành cây bụi cỏ không còn lá đeo.

Lũ ruồi lằng đánh theo hơi thúi,

Bay đầy đồng đầy bụi kêu reo;

Nào thây trôi tấp như bèo,

3190. Kên kên quạ quạ ó diều mổ ăn.

Núi nổ đá sỏi văng chồng đống,

Đất liền khi không bỗng nứt ra;

Tự nhiên chôn sống người ta,

Tai đầy những tiếng khóc la kêu cầu.

Nạn ách đến thần sầu quỉ khóc,

Từ những nơi hang hốc đâu đâu;

Nơi nào cũng có thảm sầu,

Nơi nào thần chết cũng bâu kéo vào.

Ta vừa ngó vừa lau nước mắt,

Nếu như vầy nhơn vật còn chi;

Cúi xin lượng cả từ bi,

3202. Ra tay độ chúng qua khi tai nàn.

Phật rằng hiện con đang xem đó,

Đến ngày kia sẽ có giống y,

Đó là cuối Hạ Nguơn kỳ,

Cũng kêu là đại hội thi tại trần.

Qua lúc ấy đời Tân thành lập,

L.o ấu đồng hát khúc thanh b.nh;

Nhàn an, nước trị, người minh,

Thân không bịnh hoạn dân tình sống lâu.

Cảnh nầy kẻ hung đâu được gặp,

Toàn là người hiền đức tốt tươi;

Nếu ai muốn được coi đời,

3214. Cũng nên ăn ở theo lời kệ kinh.

Kính Tam-bảo lo gìn Ngũ giới,

Ăn Tứ trai thường lạy bốn phương;

Một lòng cải ác tùng lương,

Lo bề hiếu tử gìn đường Phật nhi.

Nhịn được việc quấy gì khó nhịn,

Làm được điều chơn chánh khó làm;

Việc hiền thì rất thích ham,

Điều hung thì dạ chẳng làm chi vui.

Thấy việc thiện như hồi khát nước,

Nghe điều hung như lúc điếc tai;

Biết mình có lỗi sửa ngay,

3226. Thấy người hữu đức hữu tài học theo.

Thực hành được mấy điều đã nói,

Sẽ đáng người sống nối đời sau;

Vậy con kíp kíp mau mau,

Ra đi khắp chốn kêu gào người tu.

Ta cúi đầu vâng câu chỉ phán,

Phật cho con thấy đặng sự đời;

Con xin kể lại cho người,

May ra người có tỉnh hồi được chăng.

Sự mầu nhiệm vô ngằn khó tỏ,

Không chịu tu biết thuở nào tu;

Nay con như kẻ đã mù,

3238. Phật cho ngó thấy còn đâu vui bằng.

Thấy nẻo khổ, thấy đàng khoái lạc,

Cảnh giả cùng cảnh thật xem qua;

Rõ ràng nơi cảnh Ta-bà,

Vừa tanh hôi cũng vừa là khổ đau.

Tuổi sống ngắn còn bao nạn ách,

Người ở ăn tánh cách tham gian;

Không ai trọn hưởng thanh nhàn,

Nếu càng lánh sớm là càng rảnh thân.

Phật rằng: đúng như con đã nói,

Người sớm tu sớm toại tấm thân;

Xuống lên nơi cõi hồng trần,

3250. Chịu đường sanh tử, chịu phần khổ lao.

Bị làn sống nghèo giàu lôi cuốn,

Bắt đấu tranh bắt muốn hơn thua;

Lợi danh lo bán lo mua,

Ái tình lo hốt lo vùa vào thân.

Đi cặp với tâm trần ham hố,

Nào ưu sầu tai khổ muôn trùng;

Mạng căn như đóa phù dung,

Muốn ham chưa thỏa kế chun vào hòm.

Nếu để mắt mà nom đích xác,

Công Dã Tràng xe cát biển đông;

Của tiền nhiều lấp cạn sông,

3262. Người yêu đứng lợp cả đồng cũng thôi.

Uổng công đổ mồ hôi nước mắt,

Vào tình yêu vào các lợi danh;

Chỉ gây lấy tội vào mình,

Thân không trường hưởng, hồn linh đọa đày.

Chi bằng lấy những ngày trụy lạc,

Lo tìm đường giải thoát trần ai;

Đem đời ngắn đổi kiếp dài,

Đó là biết dụng trí tài phải nơi.

Kẻ thông minh hoặc người ngu dốt,

Cũng nên tu lần chót nầy đây;

Để xem được hội rồng mây,

3274. Và trông cho biết phép tài thần tiên.

Kẻo bấy lâu nghe truyền lời miệng,

Mắt chưa trông thật chuyện nhiệm mầu;

Việc chưa tới bảo rằng lâu,

Tới rồi như sét ngang đầu khó toan.

Vậy con nhớ khuyên hàng thiện tín,

Rằng Phật không lời phỉnh ai đâu;

Hãy mau hối cải quày đầu,

Trễ qua cơ hội dễ đâu kiếm tìm.

Việc hiếm có cổ kim khó gặp,

Gặp được nhờ cùng Phật hữu duyên;

Tục phàm được hóa Thánh Tiên,

3286. Chúng sanh về Phật cũng nguyên hội nầy,

Rớt hố thẳm được dây bìm sắn,

Rơi sông sâu vớ đặng khúc phao;

Ấy là hạnh phúc dường bao,

Há không hoan hỷ bước vào Phật môn.

Được người mến được hồn siêu rỗi,

Giá quí cao gấp bội của tiền;

Một người đạo quả đắc thiền,

Lại còn cứu được cửu huyền siêu thăng.

Đó chẳng khác như thuyền một chiếc,

Chở được nhiều người vượt qua sông,

Phải là lợi ích lớn không,

3298. Chẳng lo tu niệm còn h.ng việc chi.

Thương quá đổi mới di cơ mật,

Khắp nhơn gian nên thức cơn mê;

Nầy con trong cái ao huê,

Có nhiều hoa bỗng ủ ê mặt mày.

Nguyên nhân bởi gái trai trong đạo,

Tu nửa chừng vội tháo lơi ra;

Nếu không sớm sửa lòng tà,

Hoa xào đến rụi th. là hết trông.

Nếu ai có được lòng quảng ái,

Khi xem hoa đều phải châu rơi;

Ước sao sớm thức được người,

3310. Để hoa trở lại tốt tươi như thường.

Phật liền chỉ vào phương gần đó,

Bảo rằng con nên ngó xem hoa;

Đúng như sự thật chăng là,

Hay lời Phật nói sai ngoa với đời.

Trông thấy hoa, nghe lời bi thiết,

Khiến lòng ta chi xiết ngậm ngùi;

Hoa tươi xem thấy rất vui,

Hoa xào càng ngắm lòng ôi càng buồn.

Cái đã khô cái đương xào úa,

Cũng có hoa ướm nở rồi ngưng;

Đúng như lời Phật đã phân,

3322. Có nhiều thiện tín tinh thần đang lui;

Tác giả bài viết: Thanh sĩ Thích Huệ Duyên
Đánh giá bài viết
Tổng số điểm của bài viết là: 0 trong 0 đánh giá
Click để đánh giá bài viết

Mã an toàn:   Mã chống spamThay mới     

 

Giới thiệu

CÁC NGÀY VÍA PHẬT

Tháng GiêngNgày mồng một, vía Đức Phật Di Lặc Tháng HaiNgày mồng tám, vía Đức Phật Thích Ca xuất giaNgày rằm,vía Đức Phật Thích Ca nhập diệtNgày 19,vía Đức Quán Thế Âm Bồ tátNgày 21,vía Đức Phổ Hiền Bồ tát Tháng BaNgày 19,vía Đức Chuẩn Đề Bồ tát Tháng TưNgày mồng bốn,vía Đức Văn Thù Bồ tátNgày...

Thống kê

  • Đang truy cập: 335
  • Hôm nay: 70441
  • Tháng hiện tại: 920403
  • Tổng lượt truy cập: 60360420

Tin xem nhiều

Xem bản: Desktop | Mobile