Nguyền mong thân cận minh sư, quả Bồ Đề một đêm mà chín. Phúc gặp tình cờ tri thức, hoa Ưu Đàm mấy kiếp đâm bông.
Rss Feed

Rằm tháng mười - Phần 3

Đăng lúc: Chủ nhật - 25/12/2011 12:33 - Người đăng bài viết: Tịnh Cường
Rằm tháng mười - Phần 3

Rằm tháng mười - Phần 3

Máy Đạo không xa xôi,Quay đầu lại thấy rồi;Thấy ra mau hay chậm,Là do sức tỉnh hồi. Thanh-Sĩ.

RẰM THÁNG MƯỜI - Phần 3

Thanh sĩ Huệ Duyên

*****

 

Mẹ đấy con! khi thời thế đắc,

Nỡ xuống tay làm ngặt cô thân;

Cũng đang nhiều trên khắp cõi trần,

Thương hại kẻ tay chân hục hạt.

Mẹ đấy con! tiếc cho kẻ ác,

1090. Xài quá hơn số phước đã dành;

Trong nhứt thời mất cả liệt oanh,

Thân ấy khác nào nhành lìa cội.

Mẹ đấy con! đòn cân phước tội,

Trên hai vai của mỗi người đời;

Rất công bằng lắm ớ con ơi,

Rằng không có là người lầm đấy.

Mẹ đấy con! cũng vì lẽ ấy,

Mẹ muốn cho cả thảy nhơn sanh;

Hãy bình tâm chọn lấy điều lành,

1100. Sang trọng thế, rách tanh cũng thế.

Mẹ đấy con! biết chừa biết để,

Cùng Phật Tiên cùng bệ khác đâu;

Lấy từ bi hai chữ làm đầu,

Nghiệp oan khỏi và đâu khổ kiếp.

Mẹ đấy con! chúng sanh bị nghiệp,

Lôi kéo vào trong kiếp phù sanh;

Nghiệp ấy là việc tạo bất lành,

Bằng . tưởng hoặc bằng hành động.

Mẹ đấy con! giống gieo lên mộng,

1110. Mạnh thì mau yếu rắm hơi lâu;

Hưởng đương đời hoặc đến đời sau,

Đều do nghiệp cạn sâu ra đấy.

Mẹ đấy con! thứ mau ăn trái,

Thứ đợi lâu mới nảy bông ra;

Giống nghiệp kia cũng thế ấy là,

Chớ cho chốn bao la không mắt.

Mẹ đấy con! trâu không ai dắt,

Mà tự nhiên nó biết về chuồng;

Bởi mỗi ngày đi lại thường luôn,

1120. Nên nó đã thuộc quen đường xá.

Mẹ đấy con! thế đâu còn lạ,

Nghiệp mê là do cả thói quen;

Quen thấp hèn sanh chốn thấp hèn,

Lạ đường Phật khó lên cõi Phật.

Mẹ đấy con! say mê vật chất,

Phải đi theo đường đất thế gian.

Lòng không ưa mến cõi Niết bàn;

Thì đâu hướng chân sang đường Phật,

Mẹ đấy con! đấy là tóm tắt,

1130. Nghiệp lực hay dẫn dắt thế nào;

Vậy con ơi rán liệu làm sao,

Đừng bị nghiệp trần lao lôi cuốn.

Mẹ đấy con! lựa cho phải luống,

Thân không như rau muống ớ con;

Rán tìm cho ra lối thường còn,

Lầm một kiếp khổ luôn nhiều kiếp.

Mẹ đấy con! thân nên uổng tiếc,

Chớ ném vào những kẹt hôi tanh;

Nên hy sinh vào chỗ cao thanh,

1140. Cho nhơn loại hoặc nền trung hiếu.

Mẹ đấy con! tiếc thân phải liệu,

Chớ cho lòng bận bịu nơi thân;

O bế thoàn dùng để làm chân,

Không có nghĩa quanh quần theo nó.

Mẹ đấy con! thân khi cần bỏ,

Thì bỏ ngay chẳng có dần dà,

Noi theo gương Đức Phật Thích Ca,

Mà động chỉ tất là đúng đạo.

Mẹ đấy con! thân là quí báu,

1150. Thân cũng là như thảo như rơm;

Khi quí thì quí chẳng gì hơn,

Lúc rẻ phải rẻ không chỗ sánh.

Mẹ đấy con! đạo thì có hạnh,

Hạnh là hành của tánh từ bi;

Lợi cho đời bất luận những gì,

Sẵn sàng để thi vi không tiếc.

Mẹ đấy con! đặt trên các việc,

Một trí thần suy xét kỹ càng;

Sẽ tránh mình khỏi những nghiệp oan,

1160. Việc không đến dở dang hối hận.

Mẹ đấy con! biết làm bổn phận,

Không Phật Tiên cũng đứng về Thần;

Ở phần nào xử vẹn lấy phần,

Đời đạo cứ thế không bại hoại.

Mẹ đấy con! lợi và điều hại,

Cho linh hồn và cái xác thân;

Hiện tại hay là vị lai phần,

Biết làm đúng, biết ngưng cho đúng.

Mẹ đấy con! điều nầy đem dụng,

1170. Cho mình và cho chúng khắp nơi;

Cứu riêng thân và cứu người đời,

Sống thảo thuận thác ngồi sen báu.

Mẹ đấy con! vì sao hành đạo,

Vì muốn cho dứt nẻo luân hồi;

Nên mọi điều tội lỗi đành thôi,

Làm phước thiện trau giồi trí huệ.

Mẹ đấy con! điều nầy không kể,

Ba tạng kinh dù để nằm lòng;

Cũng chẳng hề đắc quả thành công,

1180. Chỉ đếm bạc của ông đại phú.

Mẹ đấy con! tâm luôn tự chủ,

Ngoại cảnh không quến rũ được lòng;

Thường được như một tấm gương trong,

Soi các vật mà không nhiễm vật.

Mẹ đấy con! chủ tâm khi mất,

Khác nào như trong nước không vua;

Sự loạn ly nổi cả bốn mùa,

Cảnh đói khổ bao giờ cho hết.

Mẹ đấy con! câu rằng cái nết,

1190. Dù cho đem đánh chết không chừa;

Chuyện xấu xa hãy rán ngăn ngừa,

Quen rồi khó làm cho quên được.

Mẹ đấy con! cần quan sát trước,

Rồi thi hành sau ắt không lầm;

Thế nên đừng quên chủ lấy tâm,

Được vậy sẽ ắt làm nên đạo.

Mẹ đấy con! con nhà Phật giáo,

Phải gìn câu hòa hảo lẫn nhau;

Đuốc từ bi đâu cũng rọi vào,

1200. Dắt những kẻ đang lao trong tối.

Mẹ đấy con! giới răn là cội,

Lìa cội rồi bông trái không sanh;

Nếu luật nghi lòng biết chặt gìn,

Tất sẽ được đắc thành vị quả.

Mẹ đấy con! nhớ câu hỷ xả,

Nên thứ tha chớ dạ câu mâu;

Càng ghét nhau càng chuốc thảm sầu,

Chỉ có hại nào đâu có lợi.

Mẹ đấy con! khá suy nghĩ tới,

1210. Mang phàm thân ai khỏi vết tỳ;

Kẻ lỗi lầm biết hối cải đi,

Người ấy đáng nên ghi người tốt.

Mẹ đấy con! cuộc đời sắp rốt,

Đạo hạnh cần giũa gọt cho thường;

Đừng ngại chi những lúc nắng sương,

Sẽ kịp đến ngày trương bảng ngọc.

Mẹ đấy con! gần ngày thi lọc,

Sớm khuya nên đạo học cho siêng;

Rán làm cho đẹp mặt tổ Tiên,

1220. Tên tuổi được nêu trên thư án.

Mẹ đấy con! việc trong chớp nhoáng,

Như màu rơi vào chén nước trong;

Tục hóa Tiên, núi hóa ra sông,

Con gà hiện giữa tròng vàng trắng.

Mẹ đấy con! đạo mầu miễn đặng,

Ai lời cay tiếng đắng mặc ai;

Chữ tu hành cứ vẫn miệt mài,

Xong phận tớ lòng thầy cũng hả.

Mẹ đấy con! gặp khi tai họa,

1230. Hãy cho như viên đá mài dao;

Mài cọ nhiều kim sẽ nên mau,

Lòng chẳng một mảy nào buồn bã.

Mẹ đấy con! muốn cao đạo quả,

Thân phải vui chịu cả khó khăn;

Khó sóng tâm khi phải làm bằng,

Khó nhớ lúc khổ nàn đưa lại.

Mẹ đấy con! khó hơn hết thảy,

Ý tưởng luôn tháy máy không ngừng;

Nó tưởng điều nhơ xấu nhiều hơn,

1240. Chỗ nào nó cũng từng léo tới.

Mẹ đấy con! thần Tiên cảnh giới,

Ý tưởng nầy chưa gọi toàn trừ;

Có lần vì do sự tưởng tư,

Trong nháy mắt ra người phàm tục.

Mẹ đấy con! khuấy lên một phút,

Hồ mấy trong cũng đục lại liền;

Trong lòng khi khởi sự đảo điên,

Bao nhiêu trí huệ liền mất hết.

Mẹ đấy con! gương trong đem phết,

1250. Chẳng còn soi thấy mặt phải không;

Khi tham sân ái cảm động lòng,

Trở tâm tối hết thông chơn giả.

Mẹ đấy con! hiểu rành đạo cả,

Sợ vọng tâm hơn sợ tù đày;

Tù đày làm khổ một kiếp nay,

Vọng tâm khổ sau nầy muôn kiếp.

Mẹ đấy con! gió luôn liên tiếp,

Ngọn đèn không dễ đốt phải chăng;

Vọng tâm trần cứ mãi xung xăng,

1260. Trí huệ khó khai thông cho được.

Mẹ đấy con! chỉ nhìn vào nước,

Mà tự nhiên thấy được ánh trăng;

Ấy là do mặt nước phẳng bằng,

Nên nó có sức năng hiển vật.

Mẹ đấy con! người trong cửa Phật,

Phải lấy đây để thật hành theo;

Sáu căn không bị sáu trần đeo,

Sáu thông sẽ về theo tức khắc.

Mẹ đấy con! ngọc vùi trong đất,

1270. Khiến trở nên màu sắc lu mờ;

Hãy moi ra rửa lớp bùn nhơ,

Sắc ngọc vẫn sáng như xưa vậy.

Mẹ đấy con! cái viên ngọc ấy,

Bụi cát bao bọc lấy bề ngoài,

Chớ bên trong xưa cũng như nay;

Vẫn trong sáng không sai không khác,

Mẹ đấy con! lau xong bụi cát,

Ngọc sẽ ra sắc ngọc tự nhiên;

Khi dứt rồi các mối nghiệp duyên,

1280. Tâm ấy vẫn huờn nguyên sáng suốt.

Mẹ đấy con! rửa dơ mượn nước,

Ngăn lỗi thì nhờ được giới nghi;

Giới nghi lòng không phút nào ly,

Đạo quả đắc có chi là khó.

Mẹ đấy con! giới nghi nếu bỏ,

Như ngựa mà không có dây cương;

Làm sao dùng khi lạc bước đường,

Tội lỗi sẽ vấn vương rất dễ.

Mẹ đấy con! sống trong cõi thế,

1290. Mọi việc chi cũng dễ nhiễm ô;

Phải xét thân mộng huyễn hư vô,

Để thắng phục lòng ưa dục lạc.

Mẹ đấy con! đời vì tạm xác,

Mà tạo ra tội ác phải không;

Tạm xác khi hiểu chán nơi lòng,

Tội ác cũng sẽ không nảy nở.

Mẹ đấy con! muốn thân béo bở;

Muốn tình yêu muốn có tiền tài,

Muốn vị danh chẳng kém thua ai,

1300. Thành ra lắm người gây nên tội.

Mẹ đấy con! thoáng qua thấy lợi,

Nhìn kỹ thì có hại phi thường;

Chỉ làm cho thỏa kiếp hiện đương,

Bao nhiêu kiếp sau cam khổ báo.

Mẹ đấy con! cố tâm hành đạo,

Nên chán thân huyễn ảo mà tu;

Ví cuộc đời như cảnh lao tù,

Ngày đêm vẫn lo câu giải thoát.

Mẹ đấy con! biết ngoài quả đất,

1310. Có cõi tên Cực lạc Tây Phương,

Thân người bằng sen nực mùi hương;

Không bịnh lão không đường sanh tử.

Mẹ đấy con! cõi kia đủ thứ,

Muốn vật chi đều có đến ngay,

Cõi trần không thế sánh cảnh này,

Quyết tu để sang ngay cõi ấy.

Mẹ đấy con! khi qua bên ấy,

Nhìn lại đời sẽ thấy rùng mình;

Ở trong thân của mỗi chúng sanh,

1320. Đầy giòi tửa hôi tanh khó kể.

Mẹ đấy con! đã là như thế,

Còn tranh nhau đủ kế đủ phương;

Tánh xấu xa không thước đo lường,

Rốt rồi cũng thịt xương tan rã,

Mẹ đấy con! không ai thong thả,

Ai cũng luôn có dạ lo âu,

Được hay thua đều chẳng sướng đâu,

Mà ai cũng lo câu thắng thối.

Mẹ đấy con! thấy đời giả dối,

1330. Buồn rồi thương đến đỗi rơi châu;

Ước rằng ai cũng biết quày đầu,

Để cùng hưởng được câu an lạc.

Mẹ đấy con! ai người được giác,

Nên đứng ra dìu dắt kẻ mê;

Đồng tâm nhau đường thiện trở về,

Cho một kiếp xong tề nghiệp báo.

Mẹ đấy con! cùng nhau biết đạo,

Ai cũng đều ngay thảo một lòng;

Nước thái bình dân sẽ thong dong,

1340. Cõi tục trở nên bồng lai cảnh.

Mẹ đấy con! không nhơn ngã tánh,

Lòng tham sân sẽ chẳng nơi sanh;

Tham sân không, không cuộc tranh giành,

Được vầy sẽ hòa bình vĩnh viễn.

Mẹ đấy con! tóm ngăn câu chuyện,

Thế giới nầy sắp đến đổi dời;

Qua sau cơn nước lửa đầy trời,

Người sống sót là người hiền đức.

Mẹ đấy con! gắng công chí sức,

1350. Lo tu cho qua cuộc bể dâu;

Để xem thần Tiên trổ phép màu,

Lập đời mới khắp đâu cũng mới.

Mẹ đấy con! không phao mà nổi,

Không cánh mà bay tới xa gần;

Ấy là người đại thế giới tân,

Ai cũng vẫn hiền nhân thông thái.

Mẹ đấy con! rán mà làm phải,

Để thần Tiên hội lại bên mình;

Trước là trừ được nạn ôn binh,

1360. Sau khỏi các cực hình thê thảm.

Mẹ đấy con! lòng càng nhúa nhám,

Càng cho thân dễ bám chông gai;

Chừng họa sầu nam bắc đông tây,

Khổ ách đến dẫy đầy khó trốn.

Mẹ đấy con! phước nhân căn bổn,

Khi tai nàn nên trốn vào đây;

Của tiền đừng bạ việc xí xài,

Nên làm phước dành ngày mai hậu.

Mẹ đấy con! việc tu được thấu,

1370. Phước không trau huệ đạo không giồi;

Khác nào người ôm giữ cái nồi,

Gạo thóc chẳng nước nôi cũng chẳng.

Mẹ đấy con! nồi không ăn đặng,

Biết không làm việc chẳng hề nên;

Tuổi già gần việc thác kế bên,

Hãy liệu gấp chớ nên bê trễ.

Mẹ đấy con! con ơi chớ nệ,

Rán chịu lòn hầu để cứu dân;

Cứu được người dầu phải mất thân,

1380. Cũng vui vẻ lòng đừng ngần ngại.

Mẹ đấy con! đem thân tạm hoại,

Đưa linh hồn đến cõi Niết bàn;

Ấy là chân hạnh phúc vinh quang,

Nên sốt sắng chớ toan lười lã.

Mẹ đấy con! thân mình chẳng xá,

Quí trọng thân tất cả người đời;

Tâm hồn nầy dễ có mấy người,

Kẻ có được đất trời cũng nể.

Mẹ đấy con! con từng lập thệ,

1390. Cứu chúng sanh khỏi bể luân trầm;

Thân dù cho tan nát dập bầm,

Cũng hoan hỷ không tâm phiền não.

Mẹ đấy con! chẳng từ bi đạo,

Đâu thương người khổ não trong đời;

Biết thương người mới cứu giúp người,

Hy sinh cả cuộc đời chẳng tiếc.

Mẹ đấy con! tâm hồn siêu việt,

Con đem giao khắp hết mọi nơi;

Để cho người chưa tỉnh mộng đời,

1400. Có dịp cải sửa nơi hèn úa.

Mẹ đấy con! lời lành rộng bủa,

Cho đạo luôn nơi cửa chật người;

Ý nguyện con thỏa mãn tốt tươi,

Phật cũng được phỉ hồi mong ước.

Mẹ đấy con! cửa thiền sau trước,

Vắng người là thế cuộc khổ nhiều;

Kẻ từ tâm phải rán réo kêu,

Cho lão ấu biết điều đạo đức.

Mẹ đấy con! những người đã thức,

1410. Con rán khuyên họ được thức luôn;

Dù khổ lao dù lắm cảnh buồn,

Cũng rán nhẫn cho tròn đạo cả.

Mẹ đấy con! kẻ chưa hối quá,

Họ khác nào như cá ăn câu;

Chẳng nhả ra sẽ mắc khỏi đâu,

Khá khuyên họ hồi đầu hướng thiện.

Mẹ đấy con! trẻ chơi mé giếng,

Con cho rằng nguy hiểm hay chăng;

Với kẻ ưa tính việc ác gian,

1420. Sẽ không tránh khỏi đàng khổ báo.

Mẹ đấy con! nếu không cơm cháo,

Xác thân không thể bảo sanh tồn;

Còn không lòng hướng thiện qui chơn,

Linh hồn chẳng khỏi cơn đày đọa.

Mẹ đấy con! một lần sanh hóa,

Dễ chuyển luân đến cả muôn lần;

Phải rán tu ngay cả hiện thân,

Để sau khỏi hẳn phần sanh tử.

Mẹ đấy con! càng làm hung dữ,

1430. Càng chịu thêm đa sự nghiệp oan;

Nợ hồng trần lắm mối buộc ràng,

Không thể tránh khỏi đàng luân chuyển.

Mẹ đấy con! hay làm việc thiện,

Không ai thù ai oán đến mình;

Và chẳng cùng ai mắc tội tình,

Tất nhiên được hồn linh thong thả.

Mẹ đấy con! sanh nơi trần hạ,

Muôn người không một kẻ thanh nhàn,

Chỉ sống trong có một thời gian,

1440. Mà phải liệu trăm ban vạn sự.

Mẹ đấy con! bởi nhiều nghiệp dữ,

Nên thường mang hung sự nhiều hơn.

Không người nào được vẹn toàn thân,

Suy nghĩ kỹ phải chăng là khổ.

Mẹ đấy con! ngồi bên Tịnh Độ,

Thấy chúng sanh lớn nhỏ trong đời;

Chịu khổ lao không phút nào ngơi,

Lòng của mẹ vô hồi đau xót.

Mẹ đấy con! không ai thoát lọt,

1450. Lo miếng ăn tấm mặc cho thân;

Phụ vào nào bè bạn ái ân,

Ngày nào cũng quây quần theo đó.

Mẹ đấy con! miếng ăn không có,

Bụng trở nên đói khó vô chừng;

Tấm mặc không đủ đắp che thân,

Thấy lạnh lẽo không dằn run rẩy.

Mẹ đấy con! lòng luôn tháy máy,

Hết muốn nầy kế lại muốn kia;

Dù những điều khó được trăm bề,

1460. Lòng vẫn muốn không hề ngừng nghỉ.

Mẹ đấy con! mưu thần chước quỉ,

Lo sau thành như ý đã mong;

Tội bao nhiêu cũng thị bằng không,

Độc ác khác nào chông tẩm thuốc.

Mẹ đấy con! thân mưu lắm cuộc,

Mà cũng không sống được lâu dài;

Chỉ làm cho thêm kiếp bào thai,

Lên cõi tạm chịu ngày khổ não.

Mẹ đấy con! xét suy chu đáo,

1470. Tất chán điều gian xảo phần nhiều;

Vì nó không khiến kẻ thân yêu,

Còn xô kiếp trôi theo bể khổ.

Mẹ đấy con! hãy mau tỉnh ngộ,

Lánh đường tà tìm ngã chánh chơn;

Sớm chiều lo làm việc phước nhơn,

Đừng chiều cái tâm trần dục vọng.

Mẹ đấy con! cuộc đời đã mỏng,

Nên mượn ngay kiếp sống hiện thời;

Để giúp người ở khắp mọi nơi,

1480. Những lợi ích khi người thiếu thốn.

Mẹ đấy con! lấy thân làm vốn,

Để gây nhiều công lớn đức dày;

Nên nguyện tu ngay một kiếp này,

Cho được đến Phật đài mới thỏa.

Mẹ đấy con! dù cho nhồi quả,

Tự nhủ lòng chớ dạ núng nao;

Càng khổ nhiều đạo hạnh càng cao,

Nên lấy đó làm câu an ủi.

Mẹ đấy con! lời kia không dối.

1490. Không gian lao khó nổi công thành,

Chẳng cho chơn đạp sỏi dày sành;

Tây phương khó đưa mình đến chốn,

Mẹ đấy con! mỗi khi nguy khốn,

Mà vẫn vui không núng tim gan.

Là mỗi lần lên một nấc thang,

Càng chịu được là càng cao được.

Mẹ đấy con! thói quen khi trước,

Nay bỏ đi là việc khó khăn;

Bỏ được là mới thiệt chơn tăng,

1500. Linh hồn được siêu thăng do đấy.

Mẹ đấy con! rán mà nhẫn nại,

Buồn nầy qua rồi lại đến vui;

Chớ bận lòng đến cảnh ngược xuôi,

Hạ buồm giữa biển khơi rất uổng.

Mẹ đấy con! mây bay nước cuốn,

Chớ nó đâu hề đứng một nơi;

Hết khổ lao rồi đến thảnh thơi,

Lời mẹ dạy con ơi nên nhớ.

Mẹ đấy con! gỡ cho xong nợ,

1510. Qua kiếp nầy về ở Lạc bang;

Cùng các chư Bồ Tát đồng hàng,

Không bịnh lão không đàng sanh tử.

Mẹ đấy con chín từng ngôi thứ,

Toàn hoa sen có đủ sắc màu;

Cảnh an vui không sự khổ lao,

Rán tu niệm để mau qua đó.

Mẹ đấy con! nói xa khó rõ,

Việc gần đây nên tỏ con hay;

Cõi Ta-bà chừng đến sau này,

1520. Trở lại cảnh Bồng Lai chẳng khác.

Mẹ đấy con! những người sắp thác,

Tự biết liền mang xác vào rừng;

Ngồi dưới cây rồi tự bỏ thân,

Đất liền nứt tự chôn lấy xác.

Mẹ đấy con! tiết trời luôn mát,

Người lớn cao khuôn mặt tốt tươi;

Hiền lành và luôn nét vui cười,

Ai đều cũng đầy lời lễ nghĩa.

Mẹ đấy con! Rán mà trau trỉa,

1530. Làm sao cho được nhẹ tâm hồn;

Để sau ngày biến đổi càn khôn,

Được sống sót hưởng phần thưởng ấy.

Mẹ đấy con! chừng tân thế giới,

Chẳng bao giờ chim thấy rũ lông;

Các loại cây lá úa cũng không,

Chẳng hề có muỗi mòng châm chít.

Mẹ đấy con! các loài rắn rít,

Trong miệng không nọc độc như nay;

Và không còn những loại cây gai,

1540. Đâu đâu cũng toàn cây hữu dụng.

Mẹ đấy con! khắp đâu đâu cũng,

Nước biển sông như nước ao hồ;

Vẫn trong không một chút bợn nhơ,

Cá vẫn lội không hề khiếp sợ.

Mẹ đấy con! ngày đêm sáng rỡ,

Có trời trăng thay đổi luôn luôn;

Người vui không hề thấy cảnh buồn,

Ai cũng được thân luôn no ấm.

Mẹ đấy con! lúa kia khỏi rấm,

1550. Tự mọc lên trên chốn ruộng đồng;

Khi chín rồi có gió thổi lồng,

Tự bay thẳng vào trong kho dựa.

Mẹ đấy con! nhà không đóng cửa,

Không lo ai dòm ngó của ai;

Chẳng một người nào bị thiếu xài,

Của rơi cũng chẳng ai thèm lượm,

Mẹ đấy con! lòng gian khi ướm;

Tự trong thân lửa đượm cháy ra,

Trong phút giây là tự tiêu ma;

1560. Vì thế kẻ xấu xa không có.

Mẹ đấy con! rán theo hiền ngã,

Để sống cho tới đó mà coi;

Ai cũng đều tài phép hẳn hòi,

Tạo nên một cảnh đời kỳ bí.

Mẹ đấy con! nhờ câu đạo lý,

Khỏi tai ương khỏi bị trầm luân;

Được coi đời mầu nhiệm huyền thâm,

Của Tiên Phật lập nên kỳ tới.

Mẹ đấy con! sang qua đời mới,

1570. Mỗi nơi đều có cội Long Hoa;

Dưới cội thường có Đức Phật-Đà,

Vì sanh chúng nói ra pháp bảo.

Mẹ đấy con! nhiều người đắc đạo,

Có lục thông tự dạo bốn phương;

Nơi Phật-đà rộng mở đạo trường,

Nói nhiều pháp chưa từng nghe đến.

Mẹ đấy con! đến đây đáng mến,

Càng mến càng đưa đến đạo mầu;

Trái oan không hề bị buộc câu,

1580. Dù phải ở bao lâu không chán.

Mẹ đấy con! gần ngày phán đoán,

Khắp nữ nam hãy rán mà tu;

Đến ngày kia sẽ được đền bù,

Những cực khổ từ lâu đã chịu.

Mẹ đấy con! đường trần bận bịu,

Rốt cuộc là phải liễu theo trần;

Nát linh hồn nát cả xác thân,

Điều ấy há lòng không biết tiếc.

Mẹ đấy con! những khi tận diệt,

1590. Lửa khác hơn lửa thét thường ngày;

Không vật nào đương nổi lửa này,

Vì thế chẳng mấy ai tồn tại.

Mẹ đấy con! nước thường ngày chảy,

Vật nhẹ thì là nổi phải không;

Nhưng ngày kia có cuộc thủy hồng,

Vật nhẹ tợ sợi lông vẫn đắm.

Mẹ đấy con! mùi thiền khi thắm,

Lửa không thiêu nước chẳng đắm thân;

Thường có vì hộ pháp Long Thần,

1600. Đứng sẵn ở bên thân che chở;

Mẹ đấy con! mắt chừng khi mở,

Lạ nước non lạ cả đất trời;

Pháp Phật Tiên ngài khéo đổi dời,

Sự mau lẹ vẫn ngoài tưởng tượng.

Mẹ đấy con! có vàng muôn lượng,

Cũng không qua được chốn ấy đâu;

Chỉ có lòng biết hướng đạo mầu,

Mới qua được phía cầu bên ấy.

Mẹ đấy con! chớ nên ngần ngại,

1610. Rán mở lòng bác ái từ bi;

Và nhớ luôn niệm chữ A Di,

Giúp đời được điều gì cứ giúp.

Mẹ đấy con! hoa sen nở búp,

Rán làm cho đến lúc lớn ra;

Đừng nửa chừng đạo đức rời xa,

Hoa khô héo thì là thống khổ.

Mẹ đấy con! sự tu vẫn mộ,

Mặc dù là ai có ghét ưa;

Được như vậy không sớm thì trưa,

1620. Đạo sẽ đắc không hề sai chạy.

Mẹ đấy con! rán cầm tay lái,

Để cho thân qua cái bể sầu;

Mặc phong ba nhồi nhận đến đâu,

Vẫn bình tĩnh lo âu việc đạo.

Mẹ đấy con! vì câu hòa hảo,

Mẹ thương con không ráo mạch sầu;

Nhưng đạo mầu là vẫn đạo mầu,

Núi to dễ ai đâu xô ngả.

Mẹ đấy con! lo đường đạo cả

1630. Khác nào như tẩu m. cứu binh;

Mẹ hứa rằng đạo sẽ đắc thành,

Nếu không thế mẹ đành chịu đọa.

Mẹ đấy con! từ khi mọc giá,

Cho đến nay hái quả phải lâu;

Chẳng trì tâm khó đắc đạo mầu,

Rán ngừa lũ bọ sâu ớ trẻ.

Mẹ đấy con! khá suy cạn lẽ,

Những việc nào sắp sẽ làm ra,

Để tránh điều tà ác xấu xa;

1640. Bao nhiêu đó cũng là gần đủ,

Mẹ đấy con! sống say chết ngủ,

Thương trần gian không chủ lấy tâm;

Bị vô minh làm lắm sai lầm,

Khổ chẳng biết luân trầm không thấu.

Mẹ đấy con! đeo mang trần cấu,

Khó đưa thân qua thấu bên kia;

Hãy mở ra cho hết nặng nề,

Mới mong được dựa kề đức Phật.

Mẹ đấy con! chúng đương mê giấc,

1650. Việc ấy chưa được biết rõ ràng;

Con khéo lời đánh thức thế gian,

Nên cố dứt nợ oan chớ kết.

Mẹ đấy con! làm cho người chết,

Hoặc hại người chịu việc thảm sầu;

Ấy nợ oan chớ có tạo cầu,

Con rán nhớ để sau khuyên chúng.

Mẹ đấy con! đời như tim lụn,

Sớm muộn gì nó cũng tắt đi;

Rời thì an nếu nhiễm thì nguy,

1660. Sự như thế không suy cũng biết.

Mẹ đấy con! nói cho cạn việc,

Kẻ bất lương như rác trong thùng;

Chỉ đợi ngày đem đổ là cùng,

Cũng nên biết để lòng hối cải.

Tác giả bài viết: Thanh sĩ Thích Huệ Duyên
Đánh giá bài viết
Tổng số điểm của bài viết là: 0 trong 0 đánh giá
Click để đánh giá bài viết

Mã an toàn:   Mã chống spamThay mới     

 

Giới thiệu

Cách gởi bài viết về Ban Biên Tập

Nội quy đăng bài viết :Bài viết trước khi đăng phải hội đủ các điều sau :- Thứ nhất : Trang web chỉ có một mục đích đó là Hoằng Dương Phật Pháp- Thứ hai : Nội dung thuần tuý chỉ có quan điểm, kinh điển, Luật, Luận chính thống của Nhà Phật- Thứ ba : không liên quan bất...

Thống kê

  • Đang truy cập: 49
  • Khách viếng thăm: 47
  • Máy chủ tìm kiếm: 2
  • Hôm nay: 15735
  • Tháng hiện tại: 1708765
  • Tổng lượt truy cập: 59361698

Tin xem nhiều

Xem bản: Desktop | Mobile