Nguyền mong thân cận minh sư, quả Bồ Đề một đêm mà chín. Phúc gặp tình cờ tri thức, hoa Ưu Đàm mấy kiếp đâm bông.
Rss Feed

Rằm tháng mười - Phần 5

Đăng lúc: Chủ nhật - 25/12/2011 12:36 - Người đăng bài viết: Tịnh Cường
Rằm tháng mười - Phần 5

Rằm tháng mười - Phần 5

Máy Đạo không xa xôi,Quay đầu lại thấy rồi;Thấy ra mau hay chậm,Là do sức tỉnh hồi. Thanh-Sĩ.

RẰM THÁNG MƯỜI - Phần 5

Thanh sĩ Huệ Duyên

***

 

Mẹ đấy con! Không nên sợ thác,

Ngoài cõi nầy còn các cõi mầu;

Gởi linh hồn chẳng thiếu chỗ đâu,

Chớ tiếc cõi tạm sầu gây tội.

Mẹ đấy con! Phước càng dư bội,

Càng được sanh vào cõi thanh cao;

Như có tiền sung sướng sang giàu,

Còn nghèo chịu khổ lao rách nát.

Mẹ đấy con! Hồn lìa khỏi xác,

2250 Liền sanh qua cõi khác phần nhiều;

Cõi quỉ Thần hoặc cõi cao siêu,

Loài người hoặc đi theo thú vật.

Mẹ đấy con! Ấy là sự thật,

Ví như người vừa lột áo này;

Tức nhiên là áo khác liền thay,

Áo lành hoặc áo đầy rách rã.

Mẹ đấy con! Con nên chạm dạ,

Những lời nào mẹ đã nói qua;

Để lập công trong cõi Ta Bà,

2260. Mượn tạm xác dìu mà sanh chúng.

Mẹ đấy con! Đời như nhọt mụn,

Sớm muộn gì nó cũng ra cùi;

Nhiều khổ sầu nào thấy an vui,

Há không chán còn chui đục mãi.

Mẹ đấy con! Ta Bà thế giới,

Từ vật chi cũng hại được người;

Lọt thú hùm bị xé ăn tươi,

Rơi miệng cá bị nhoi bị nút.

Mẹ đấy con! Đeo mang xác nhục,

2270. Ngoài muỗi mòng, trong nhúc lãi sên;

Sự nguy nàn có khắp bốn bên,

Đâu bì cõi Phật Tiên vô sự.

Mẹ đấy con! Không nên do dự,

Hãy tận tâm tu thử kiếp này;

Nếu không thành mẹ chịu bỏ thây,

Không còn ở nơi Tây phương Phật.

Mẹ đấy con! Ấy lời hứa thật,

Con đừng lòng ngờ vực nữa ư?

Giữ gìn cho tâm được nhứt như,

2280. Mẹ đợi trẻ qui cư Cực-Lạc.

Mẹ đấy con! Xem người đang khát,

Không muốn gì hơn bát nước trong;

Nước càng chưa được uống càng mong,

Tu như thế thành công ớ trẻ.

Mẹ đấy con! Buổi đầu mạnh mẽ,

Sau ngẩn ngơ như kẻ mất hồn;

Chẳng bao giờ gặp Đức Thế Tôn,

Con ơi cũng nên nôn chớ biếng.

Mẹ đấy con! Một giờ mây chuyển,

2290. Suốt ngày mưa mưa đến lầy đường;

Lỗi lầm trong nhứt khắc vấn vương,

Sự khổ não kéo luôn ngày tháng.

Mẹ đấy con! Kia là dàng dạng,

Chính là bờ giác ngạn đó ư?

Dù mỏi mê gần muốn quị người;

Cũng rán gượng tới nơi chớ bỏ,

Mẹ đấy con! Việc đâu thường có,

Phúc muôn năm mới nhỏ một kỳ;

Đạo gặp rồi lại nỡ bỏ đi,

2300. Uổng hơn mất vàng y muôn nén.

Mẹ đấy con! Rán tu cho vẹn,

Cùng Phật Tiên nâng chén Bồ đào;

Có long lân qui phụng chầu bao,

Cảnh báu quí trần gian đâu sánh.

Mẹ đấy con! Từ lâu khổ hạnh,

Chừng ni là thơi thảnh vô cùng;

Nhẹ mình đi dạo khắp không trung,

Làm vị Tự-Tại-Thân Bồ-Tát.

Mẹ đấy con! Chỉ trong chốc lát,

2310. Từ phàm phu đổi bậc Thánh nhơn;

Vạn sự do phúc đức là hơn,

Con ơi chớ nên sờn đạo lý;

Mẹ đấy con! Phải cho thành .,

Từ trong tâm tu chí ra ngoài.

Hãy coi thường những sự đắng cay,

Hào quang giữa lông mày sẽ thấy.

Mẹ đấy con! Con nên nhớ lại,

Thuở kia con làm đại tướng quân;

Lúc đấu gươm với kẻ địch nhân,

2320. Vì nháy mắt bỏ thân trên ngựa.

Mẹ đấy con! Người tu thường bữa,

Trong khi ngồi tưởng nhớ Di Đà;

Vọng động thường từ nháy mắt ra,

Con nên biết để mà ngừa giữ.

Mẹ đấy con! Đối vào các sự,

Thiếu xét suy một tí không nhiều;

Thường lỗi lầm sanh biết bao nhiêu,

Con ơi phải cho nhiều thận trọng.

Mẹ đấy con! Đời như giấy mỏng,

2330. Mà gặp nơi mưa lớn xối vào;

Nay hư rồi hư tuốc đến sau,

Hãy liệu lượng rành câu thành bại.

Mẹ đấy con! Khổ lao chớ nại,

Sớm hương dâng, chiều lại khấn nguyền;

Cầu xin cùng chư Phật Thánh Tiên,

Độ cho được khỏi miền trần tục.

Mẹ đấy con! Tu không hẹn lúc,

Ngày tháng nào và phút giờ nào;

Cũng vẫn tu không dạ lòng xao,

2340. Được như thế Phật nào không cảm.

Mẹ đấy con! Người nằm trong khám,

Trong lòng luôn muốn đặng thả ra;

Con ơi người trong cõi Ta Bà,

Cũng rán muốn được mà giải thoát.

Mẹ đấy con! Dù muôn lầu các,

Hay là nhiều dị mục kỳ thinh;

Cũng chỉ là tạm vật tạm hình,

Đâu trường cửu mà đem dạ mến.

Mẹ đấy con! Hãy suy cho đến,

2350. Sẽ thấy lòng yêu mến tiêu tan;

Lo tu hiền cho giải nghiệp oan,

Không còn muốn tạo toan nần nợ,

Mẹ đấy con! Chỉ nên lo gỡ,

Chớ nên gây cho mớ rối thêm;

Ý tưởng và lời nói việc làm,

Tránh cho khỏi lỗi lầm nhiều ít.

Mẹ đấy con! Những gì chằng chịt,

Ngăn ngại điều đạo đức trong lòng;

Hãy lấy gươm trí tuệ cắt xong,

2360. Để qui nhứt tấm lòng tưởng Phật.

Mẹ đấy con! không còn mấy nấc,

Rán mà leo chớ tuột nửa chừng;

Con nên thì lòng mẹ vui mừng,

Con hư mẹ vô cùng buồn tủi.

Mẹ đấy con! Được đi đến cuối,

Tất đáp xong các mối trọng ân;

Nếu lỡ làng hổ thẹn tấm thân,

Việc tốt xấu phải cần xử trí.

Mẹ đấy con! Chẳng an ngôi vị,

2370. Xuống hồng trần vì nghĩ đến con;

Há để lòng mẹ luống héo von,

Không đáp lại cho tròn hiếu đạo.

Mẹ đấy con! Hung như beo cáo,

Vào chuồng rồi khó tháo tung ra;

Để tâm hồn bị lọt đường tà,

Khó gặp dịp để mà trở bước.

Mẹ đấy con! trái gần ăn được,

Rán ngăn ngừa chim chuột cho thường;

Đạo gần thành hay gặp Ma Vương,

2380. Đừng để chúng nửa đường xô ng..

Mẹ đấy con! Sắp nên đạo cả,

Thường có hào quang chóa Tây Đông;

Các Ma Vương sợ hại giống dòng,

Nên cố phá không cho thành tựu.

Mẹ đấy con! Chúng khơi thói cựu,

Nào gái xinh nào rượu thịt ngon;

Nào tiếng đờn tiếng sáo véo von,

Nào các tía lầu son đủ thứ.

Mẹ đấy con! Đủ phương câu nhử,

2390. Cho đến trong giấc ngủ không chừa;

Chẳng trí suy dễ bị gạt lừa,

Khiếu huệ mất đạo cơ cũng mất.

Mẹ đấy con! Trong khi buồn bực,

Thường rơi vào các cuộc truy hoan;

Lấy thế thường làm sự ủi an,

Sẽ dễ phạm vào đàng tội lỗi.

Mẹ đấy con! Việc buồn đưa tới,

Mượn giảng kinh làm mối giải buồn;

Hoặc trì tâm tưởng niệm Phật luôn,

2400. Buồn sẽ khỏi, khỏi suông đường quấy.

Mẹ đấy con! Ma thường hay khuấy,

Rán giữ gìn kẻo phải lạc lầm;

Lưới chúng khi người bị vương nhầm,

Công tu luyện mấy năm cũng phủi.

Mẹ đấy con! Một may mười rủi,

Phải nghĩ suy chớ vội điều nào;

Hư phạm rồi sửa lại chẳng mau,

Và còn có biết bao việc hại.

Mẹ đấy con! Suy đi xét lại,

2410. Ít lắm là cũng phải ba lần;

Rồi thi hành sẽ ít lỗi thân,

Nên dè dặt cho cần như thế.

Mẹ đấy con! Nghiệm suy đáo để,

Mà còn chưa chắc lẽ không lầm;

Nếu bướng càng dễ bị dấp lâm,

Người hiểu đạo càng tâm thận trọng.

Mẹ đấy con! Cho tâm hùng dõng,

Việc nào khi xét đúng thì làm;

Dù nguy nan thế mấy cũng cam,

2420 Cứ một mực lo làm như yú.

Mẹ đấy con! Lòng mong được phỉ,

Là nhờ nơi hữu chí mà ra;

Đừng để thua chúng bạn gần xa,

Rán có mặt trên tòa Long Hội.

Mẹ đấy con! Một cơn gió thổi,

Xác lá rơi về cội không lâu;

Việc bất ngờ xảy tới biết đâu,

Con ơi rán bền câu đạo đức.

Mẹ đấy con! Do thần thông lực,

2430. Trong phút giây núi nứt đá tan;

Phàm ai ngờ trong chốn rừng hoang,

Lại được có đền vàng các ngọc.

Mẹ đấy con! Đất liền sông mọc,

Cầu bắc ngang không cột rất xinh;

Toàn là do những phép mầu linh,

Của Tiên Phật lập thành tất cả.

Mẹ đấy con! Đồng hoang sơn dã,

Trong khắc kỳ biến hóa thành đô;

Mọi việc đều ngoài sức mưu đồ,

2440. Con ơi máy huyền cơ nhặc nhiệm.

Mẹ đấy con! Thành lòng tu niệm,

Sẽ có ngày diện kiến cảnh này;

Người hiền lành với kẻ thảo ngay,

Được đưa đến nơi đây trường hưởng.

Mẹ đấy con! Phật đâu hẹp lượng,

Lập cõi thanh để thưởng người hiền;

Bức màn kia gần được vén lên,

Ráng nhân hậu chớ nên hung dữ.

Mẹ đấy con! Cùng nơi khắp xứ,

2450 Suốt năm không nghe sự tai nàn;

Khoái lạc đâu kém cõi Tiên bang,

Sắp có tại thế gian kỳ tới.

Mẹ đấy con! Khuyên người rán đợi,

Chớ rằng không mà vội ngơi đi;

Vững đức tin gìn trọn đạo nghì,

Hết cực khổ đến khi sung sướng.

Mẹ đấy con! Việc đời không tưởng,

Chỉ một lòng qui hướng đạo mầu;

Giúp người không tiếc món chi đâu,

2460. Hành như thế mau lâu cũng đắc.

Mẹ đấy con! Rán noi dấu Phật,

Kể từ đây hãy đặt chơn ra;

Đi khắp cùng các chỗ gần xa,

Gọi bá tánh trẻ già tu niệm.

Mẹ đấy con! Mỗi ngày nằm liệm,

Trong thoàn nầy cho đến mất thây;

Cũng sẽ không công đức lâu dài,

Hãy đứng dậy đó đây lập chí.

Mẹ đấy con! Đem câu đạo lý,

2470. Gieo khắp nơi thành thị thôn lân;

Cho người đời được biết tu thân,

Vậy mới đúng tinh thần bác ái.

Mẹ đấy con! Do mình khuyên dạy,

Người trở nên hối cải tu hiền;

Công đức kia vô lượng vô biên,

Khó đem món bạc tiền so sánh.

Mẹ đấy con! Thương yêu bá tánh,

Trong lòng luôn nhớ đến không quên;

Nghĩ cách nào để vớt hết lên,

2480 Mới chẳng thẹn mang tên Phật tử.

Mẹ đấy con! Đời càng hung dữ,

Đạo càng nên rộng mở thêm ra;

Để thức lòng những kẻ vạy tà,

Chớ ngồi đó ngâm nga tụng niệm.

Mẹ đấy con! Gặp người thọ hiểm,

Không động tâm chạy đến cứu ra;

Đâu phải người học đạoThích Ca,

Và cũng chẳng phải là nhơn loại.

Mẹ đấy con! Tùy theo thời đại,

2490. Đưa chúng sanh khỏi ải tinh ma;

Mẹ đấy con! Làm ra muôn hộ,

Khó khăn gì cũng chớ bỏ qua,

Ráng cứu vớt người ta buổi khổ.

Để giúp người đừng có riêng mình;

Từ của tiền đến cả thân sinh,

Đều cho hết dân tình chẳng tiếc.

Mẹ đấy con! Càng nhiều chém giết,

Rằm Tháng Mười 79

Dân càng nghèo thiếu mặc thiếu ăn;

Liệu giúp cho họ khỏi khó khăn,

2500. Có sống được mới hành đạo được.

Mẹ đấy con! Mượn nơi cơm nước,

Để gây duyên khắp hết chúng sanh;

Ấy là cơ giáo độ rất tinh,

Một trong bốn phép linh nhiếp hóa.

Mẹ đấy con! Rán mà chạm dạ,

Giả dạng nầy rồi hóa dạng kia;

Đi khắp nơi giục thúc người mê,

Thân chẳng sá chi bề mưa gió.

Mẹ đấy con! Người hiền ít có,

2510. Sự khuyên tu rất khó nhiều bề;

Phải tùy thời, lúc tướng lúc hề,

Miễn sao cứu kẻ mê được tỉnh.

Mẹ đấy con! Sá chi bùn trịnh,

Lòng từ bi luôn mến sinh linh;

Cứu được người dù phải bỏ mình,

Cũng vui chịu không tình rè rụt.

Mẹ đấy con! Mấy khi gốc mục,

Mà bỗng nhiên được nứt lên chồi;

Người chết mà lại được sanh hồi,

2520. Cám ơn Đức Phật Ngài vô tận.

Mẹ đấy con! Nước hèn dân bẩn,

Mà trở nên địa phận lớn lao;

Dân thông minh nước được phú hào,

Sự quí báu kể sau cho xiết.

Mẹ đấy con! Lại còn nhiều việc,

Sống mà tiêu người chết lại còn;

Kẻ mới nghe chớ vội hỏi đon,

Ấy là cuộc xác hồn biến đổi.

Mẹ đấy con! Sao không sớm hối,

2530. Sau luống công quì gối lạy dài;

Phật từ bi cứu kẻ thảo ngay,

Chớ đâu cứu những ai bất nghĩa.

Mẹ đấy con! Cũng nên trau trỉa,

Ngày một thêm chớ để mờ lu;

Tu cho mình cho chúng cùng tu,

Được tự giác rồi đâu cũng giác.

Mẹ đấy con! Từ lâu đọa lạc,

Nay phải lo siêu thoát linh hồn;

Tìm cây lành mà đậu mới khôn,

2540. Lựa cõi Phật mà sanh mới trí.

Mẹ đấy con! Nếu cho hữu lý,

Thiệt hành ngay chớ ý lừng chừng;

Bởi sự đời sắp đến bên chân,

Đâu xa xắc mà rằng chưa vội.

Mẹ đấy con! Tâm trần sớm gội.

Cho gương lành được chói mau ra,

Đừng để cho tư tưởng vạy tà;

Gây rối rấm mù lòa tâm trí.

Mẹ đấy con! Quấy vừa mới nghĩ,

2550. Đã có nhiều giống quỉ đến gần;

Chúng xúi làm ra tội lấy thân,

Theo làm kẻ họ hàng của chúng.

Mẹ đấy con! Há không kinh khủng,

Lo ngăn ngừa tư tưởng xấu xa;

Tập cho lòng hay nghĩ hiền hòa,

Có Tiên Phật đến mà hộ độ.

Mẹ đấy con! Dù cho nghèo khổ,

Mà biết lo báo bổ song thân;

Sự tu hiền khuya sớm ân cần,

2560 Sẽ thường có chư thần ủng hộ

Mẹ đấy con! Khi lòng tỏ ngộ,

Dốt nát mà được trở thông minh;

Không học hành mà thạo kệ kinh,

Phật giúp việc chi hành cũng dễ.

Mẹ đấy con! Muốn qua sông bể,

Có thuyền bè đến mé rước cho;

Mặc dù không biết lội chẳng lo,

Kẻ dốt được thông, so cũng thế.

Mẹ đấy con! Tâm là chủ tể,

2570. Tâm thông rồi các lẽ đều thông;

Mối tìm ra tất mở được vãng,

Nên biết để cầm lòng làm chắc.

Mẹ đấy con! Phật không dụng vật,

Chỉ dụng tâm nhân đức từ bi;

Có tâm nầy có Phật hộ trì,

Há không rán lập qui cho được.

Mẹ đấy con! Chỉ quày một bước,

Trong bất ngờ được thấy Như-Lai;

Lúc đêm hôm như lúc ban ngày,

2580. Cần biết phải chiếm ngay tâm nội.

Mẹ đấy con! Ấy là nguồn cội,

Lóng lòng son mà cổi phiền lao;

Cõi Niết Bàn lòng muốn được vào,

Cũng do đó mà leo tới chỗ.

Mẹ đấy con! Khi tâm chưa ngộ,

Buổi đầu tiên phải nhớ hồi quang;

Thiếu nó là nghiệp hoặc khó tan,

Nên có một, hư ngàn muôn việc.

Mẹ đấy con! Trong khi xem xét,

2590 Lẽ vạy ngay muốn biết cho rành;

Nên lựa lời Phật dạy trong kinh,

Tất sẽ được tránh mình lầm lạc.

Mẹ đấy con! Khi chưa được giác,

Bị sự đời dẫn dắt như mù;

Phải không hay quấy chẳng biết đâu,

Cứ nhắm mắt đi theo thị dục.

Mẹ đấy con! Nó là quen tục,

Cho nên dù là lúc đã tu;

Thói quen kia nào phải hết đâu,

2600. Không lọc kỹ làm sao sạch được.

Mẹ đấy con! Suy sau xét trước,

Còn bị tà tâm lướt chánh tâm;

Nhẹ nổi lên bên nặng thì trầm,

Rán trợ trưởng thiện tâm cho mạnh.

Mẹ đấy con! Gặp điều bất chánh,

Tâm lành thì khuyên tránh chớ ham;

Tâm dữ thì nó bảo nên làm,

Rốt thường bị tánh tham làm chủ.

Mẹ đấy con! Mực rơi muôn hủ,

2610. Nước một thùng khó rửa sạch trong;

Việc ác thì chứa chất đầy lòng,

Thiện có một khó h.ng ngăn tội.

Mẹ đấy con! Mạng dân thế giới,

Như tuyết sương gần lối tàn canh;

Khi nắng lên âu phải tan tành,

Rán bồi bổ tâm lành hơn dữ.

Mẹ đấy con! Nhơn vô viễn lự,

Cũng phải lo những sự gần đây;

Hung hăng nhiều thù oán dẫy đầy,

2620. Ngày loạn lạc xác thây khó dấu.

Mẹ đấy con! Lòng người còn xấu,

Thì còn ngày tranh đấu chẳng không;

Rán hiền hòa rán nhẫn nhịn lòng;

Đời lên xuống chỉ trong nháy mắt.

Mẹ đấy con! Vừa rồi rất đắc,

Kế lại trong chốc lát rẽ rề;

Phải nghiệm suy chớ có bỏ bê,

Biết chừa để khỏi bề thút mút.

Mẹ đấy con! Nay tu phải lúc,

2630. Không chịu tu đành trút linh hồn;

Muôn kiếp sau tro mạt vùi chôn,

Dễ gì gặp được cơn nầy nữa.

Mẹ đấy con! Kỳ nầy Phật lựa,

Những kẻ nào ăn ở hiền lành;

Đưa cho về nơi các cõi thanh,

Được thong thả khỏi sanh ra nữa.

Mẹ đấy con! Tây phương mỗi bữa,

Mỗi khi giờ cơm ngọ sắp gần;

Khắp mười phương mẹ thảy rảo chân,

2640. Đem hoa báu cúng dâng chư Phật.

Mẹ đấy con! Mẹ đều xem khắp,

Nhiều cõi vô số đẹp con ơi;

Đất toàn bằng châu ngọc sáng ngời,

Thân cũng ngọc tốt tươi không chán.

Mẹ đấy con! Do thân làm sáng,

Chẳng hề dùng đến ánh mặt trời;

Cả ngày đêm đều được sáng ngời,

Caúc cõi Phật đều như thế cả.

Mẹ đấy con! Rán mà sửa dạ,

2650. Đúng như lời giáo hóa Phật Tiên;

Nếu không sanh về cõi Hoa-Liên,

Các cõi ấy được lên càng quí.

Mẹ đấy con! Theo lời mẹ chỉ,

Rán tin theo chớ ý nghi ngờ;

Rán xa lìa cái cõi trược nhơ,

Chớ đeo mãi thêm cho khổ kiếp.

Mẹ đấy con! Nay đà gặp dịp,

Có Phật Tiên dùng phép cứu an;

Chịu tu hành chừa tánh ác gian,

2660. Thì sẽ được dễ dàng qui Phật.

Mẹ đấy con! Lửa đang cháy hực,

Được có người mở hoát cửa cho;

Không chịu ra đành chịu ra tro,

Há chẳng biết để lo đào tẩu.

Mẹ đấy con! Kẻ lòng nhơ xấu,

Chẳng lấy đâu để cứu khỏi nàn;

Vậy nên khuyên người sớm sửa sang,

Bỏ tất cả lòng lang dạ sói.

Mẹ đấy con! Người nay tài giỏi,

2670. Không làm cho nhơn loại an nhàn;

Chỉ gây thêm sự khổ đa đoan,

Già chết cũng vẫn hoàn già chết.

Mẹ đấy con! Khổ nàn chưa hết,

Người vẫn già vẫn chết như thường;

Dù Đông Tây văn vật mấy đường,

Đâu thể giữ xác hồn hết được.

Mẹ đấy con! Thế gian đủ chước,

Đua nhau bày các cuộc sống sang;

Vô tình thêm duyên cớ tham gian,

2680. Xô nhau đến khổ hơn sung sướnchìm

Mẹ đấy con! Nếu đua sang trượng,

Bằng ngàn muôn vật tượng trong đời;

Ấy là lầm tưởng lớn của người,

Sang mấy cũng chẳng hơn trăm tuổi.

Mẹ đấy con! Chúng sanh hạ giới,

Bị nghiệp trần nên mới ở trần;

Đã đeo mang lấy cái nhục thân,

Chết là vốn ai từng tránh khỏi.

Mẹ đấy con! Người trên thượng cõi,

2690. Do nhơn lành được tới cõi lành;

Thân mỗi người đều rất khinh thanh,

Nên ai cũng trường sanh tất cả.

Mẹ đấy con! Không mưu kế lạ,

Ai cũng đều thong thả sướng vui;

Từ món ăn thức mặc các nơi,

Rất sang cả hơn người dương thế.

Mẹ đấy con! Điều nầy mẹ kể,

Là để cho kẻ thế hiểu rằng;

Sang cõi trần đâu thật là sang,

2700. Sang Thượng cõi mới là sang thật.

Mẹ đấy con! Tuy sang tột bậc,

Mà không ai tâm chấp rằng sang;

Nên chẳng hề có kẻ tham gian,

Nhờ đó sự khổ nàn dứt bặt

Mẹ đấy con! Người trên quả đất,

Hết chấp nầy rồi mắc chấp kia;

Tâm để cho các vật làm mê,

Nên thường chịu nhiều bề thống khổ.

Mẹ đấy con! Cũng nên tỉnh ngộ,

2710. Làm hiền lương đừng có hung hăng;

Thượng cõi chừng khi được siêu thăng,

Mặc sức hưởng cảnh sang bất diệt.

Mẹ đấy con! Đây là lời thiệt,

Chớ cho rằng ngụy thuyết mà lầm;

Chim thì bay còn cá thì trầm,

Cứ lấy đó nghiệm xem sẽ biết.

Mẹ đấy con! Có sanh có diệt,

Vật tạo ra khi chết cũng buông;

Chớ có ham quyền quí phú cường,

2720. Để kẻ khác vấn vương tai khổ.

Mẹ đấy con! Con ơi khá nhớ,

Đối vật chi cũng chớ bận tâm;

Vì giúp người mỗi việc phải làm,

Nhưng không để bị giam trong đó.

Mẹ đấy con! Tâm nầy được có,

Nơi sang giàu như chỗ nghèo hèn;

Tấm lòng không hề bị ố hoen,

Chính là vị thần tiên tại thế.

Mẹ đấy con! Tâm trần đã phế,

2730. Nghiệp hết lôi vào bể hồng trần;

Thì đâu còn mang lấy nhục thân,

Mọi sự khổ cũng không tất cả.

Mẹ đấy con! Biết đời tạm giả,

Nên dù cho sang cả cách nào;

Lòng cũng không để đắm say vào,

Được vầy ắt ngày sau thong thả.

Mẹ đấy con! Tuy lòng không cả,

Nhưng vì thương những kẻ còn mê;

Mà tùy cơ tác dụng nhiều bề,

2740. Để giúp họ trở về đường thiện.

Mẹ đấy con! Ngoài nơi lỗ miệng,

Còn hy sinh nhiều chuyện khác hơn;

Cứ xem ngay hoàn cảnh chư nhơn,

Giúp họ những việc cần nên giúp.

Mẹ đấy con! A-DI-ĐÀ PHẬT,

Ngài muốn ai cũng được an nhàn;

Nên tạo ra cõi Cực Lạc bang,

Xem việc Phật mà toan thì đặnchìm

Mẹ đấy con! Chúng sanh mạng ngắn,

2750. Mà khổ lao tai nạn dẫy đầy;

Cũng nên thương chớ ghét một ai,

Không giúp được thì thôi chớ hại.

Mẹ đấy con! Nhớ nên ở phải,

Dù cho ai đối quấy mặc tình;

Vẫn bình tâm tu trị lấy mình,

Thì oan báo không sanh mai hậu.

Mẹ đấy con! Không gây nhân xấu,

Thì đâu mang quả báo đê hèn;

Thau thế nào cũng phải ra ten,

2760. Nó không giống như vàng một sắc.

Mẹ đấy con! Lấy nhân làm chắc,

Tạo nhân nào sẽ kết quả ni;

Lên thiên đường hay xuống âm ty,

Xét đã tạo nhơn chi thì biết.

Mẹ đấy con! Cõi trần muôn việc,

Việc lành là hơn hết bớ con;

Ít nhiều gì cũng rán mót bòn,

Thân dù bỏ, lành con chớ bỏ.

Mẹ đấy con! Gặp ai khốn khó,

2770. Biết xót thương giúp đỡ ít nhiều;

Tấm lòng nầy càng lớn bao nhiêu,

Tánh nham hiểm càng tiêu chừng nấy.

Mẹ đấy con! Tình thương nhơn loại,

Cần phải cho đầy dẫy rộng sâu;

Dù lòng tham xúi giục đến đâu,

Cũng không nỡ gây sầu ai cả.

Mẹ đấy con! Biết năng sửa dạ,

Sẽ có ngày đạo quả được nên;

Lúc xông pha nếu có chí bền,

2780. Núi cao mấy cũng leo tới chót.

Mẹ đấy con! Dù bao dằn giọt,

Cũng rán cho khỏi lọt dưới sàng;

Kỳ thi nầy được chiếm bảng vàng,

Thân danh sẽ hiển vang tột bực.

Mẹ đấy con! Một đời chưởng đức,

Muôn kiếp siêu trên bậc thế gian;

Rán mà lo kẻo việc muộn màng,

Nước khi dậy khó toan trồng tỉa.

Mẹ đấy con! Nay không trau trỉa,

2790. Người phần đông mất hết trí khôn;

Có xác nhưng mà chẳng có hồn,

Không còn biết điều chơn lẽ ngụy.

Mẹ đấy con! Đây rồi yêu mị,

Cướp xác như là quỉ nhập đồng;

Trở lại làm hại kẻ giống dòng,

Sự ác báo kể không hết được.

Mẹ đấy con! K.a trong hồ nước,

Con nhìn vào sẽ thấy tương lai;

Những người khi bị quỷ khiến sai,

2800. Trong chốc lát mặt mày đổi khác.

Mẹ đấy con! Kẻ đao người mát,

Vẻ mặt nầy những nét hung hăng;

Như cuồng điên chạy kiếm xung xăng,

Gặp ai cũng đón ngăn hãm hại.

Tác giả bài viết: Thanh sĩ Thích Huệ Duyên
Đánh giá bài viết
Tổng số điểm của bài viết là: 6 trong 2 đánh giá
Click để đánh giá bài viết

Những tin mới hơn

Mã an toàn:   Mã chống spamThay mới     

 

Giới thiệu

Giới thiệu về Thiền Lâm

LỜI NGỎ Nam Mô Bổn Sư Thích Ca Mâu Ni Phật. Kính bạch chư Tôn đức Tăng Ni ! Kính thưa quý Phật tử và quý Thiện hữu tri thức ! Trong cuộc sống hiện đại, con người luôn bị thôi thúc, cuốn hút bởi rất nhiều thông tin từ mọi hướng nhưng không ai trong chúng ta lại không nhìn nhận rằng, công nghệ...

Thống kê

  • Đang truy cập: 91
  • Hôm nay: 706
  • Tháng hiện tại: 199732
  • Tổng lượt truy cập: 59639749

Tin xem nhiều

Xem bản: Desktop | Mobile