Nguyền mong thân cận minh sư, quả Bồ Đề một đêm mà chín. Phúc gặp tình cờ tri thức, hoa Ưu Đàm mấy kiếp đâm bông.
Rss Feed

Tôi không quên - Phần 4

Đăng lúc: Chủ nhật - 25/12/2011 11:32 - Người đăng bài viết: Tịnh Cường
Tôi không quên - Phần 4

Tôi không quên - Phần 4

Máy Đạo không xa xôi, Quay đầu lại thấy rồi; Thấy ra mau hay chậm, Là do sức tỉnh hồi. Thanh-Sĩ

Tôi không quên - Phần 4

*****

Tôi không quên khuyên ai khá nhớ,

Ở quê nhà lớn nhỏ gần xa.

Đường xa chẳng ngại cho ta,

1608. Lòng người xa mới khiến ra não nề.

Tôi không quên khuyên ai khá nhớ,

Ở quê nhà lớn nhỏ gần xa.

Gió rung bên cội huyên già,

Mỗi lần nhớ đến lòng ta mỗi buồn.

Tôi không quên khuyên ai khá nhớ,

Ở quê nhà lớn nhỏ gần xa.

Cha lú còn chú khôn ra,

1616. Đâu ngu hết cả người ta cười đời.

Tôi không quên khuyên ai khá nhớ,

Ở quê nhà lớn nhỏ gần xa.

Khi nên một hột gieo ra,

Hái vào mười thúng người ta có thường.

Tôi không quên khuyên ai khá nhớ,

Ở quê nhà lớn nhỏ gần xa,

Đừng đừng vội chán bỏ ra,

1624. Người không cày cấy mình ta cũng làm.

Tôi không quên khuyên ai khá nhớ,

Ở quê nhà lớn nhỏ gần xa.

Khi người cổ thấy khát ra,

Mới hay giá nước cao xa hơn vàng.

Tôi không quên khuyên ai khá nhớ,

Ở quê nhà lớn nhỏ gần xa.

Thà nghèo được bụng người ta,

1632. Hơn giàu mang tiếng con nhà bất nhân.

Tôi không quên khuyên ai khá nhớ,

Ở quê nhà lớn nhỏ gần xa.

Mực tàu cứ nẻ thẳng ra,

Ai buồn cũng chịu khó mà uốn cong.

Tôi không quên khuyên ai khá nhớ,

Ở quê nhà lớn nhỏ gần xa.

Lợi danh thường xúi bất hòa,

1640. Tánh tham bỏ được thì là thuận nhau.

Tôi không quên khuyên ai khá nhớ,

Ở quê nhà lớn nhỏ gần xa.

Thói hư tật xấu chừa ra,

Đi đâu cũng được người ta kính vì.

Tôi không quên khuyên ai khá nhớ,

Ở quê nhà lớn nhỏ gần xa.

Một hôm Phật có bảo là,

1648. Phải ăn ở tốt mới ra con người .

Tôi không quên khuyên ai khá nhớ,

Ở quê nhà lớn nhỏ gần xa.

Nói thông nhưng chẵng làm ra,

Việc không nên được còn là bị khinh.

Tôi không quên khuyên ai khá nhớ,

Ở quê nhà lớn nhỏ gần xa.

Rán treo gương tốt trong nhà,

1656. Để cho lớn nhỏ xem qua học đòi.

Tôi không quên khuyên ai khá nhớ,

Ở quê nhà lớn nhỏ gần xa.

Thẹn mình làm nói sai ngoa,

Sai ngoa ấy chẳng phạm ra lần nhì.

Tôi không quên khuyên ai khá nhớ,

Ở quê nhà lớn nhỏ gần xa.

Tự ta làm chủ được ta,

1664. Mới không bị gạt khi ra trường đời.

Tôi không quên khuyên ai khá nhớ,

Ở quê nhà lớn nhỏ gần xa.

Bền lòng này bớ bá gia,

Chánh thì ít có còn tà thiếu chi.

Tôi không quên khuyên ai khá nhớ,

Ở quê nhà lớn nhỏ gần xa.

Có mợ thì chợ đông ra,

1672. Không mợ chợ cũng người ta đi nhiều.

Tôi không quên khuyên ai khá nhớ,

Ở quê nhà lớn nhỏ gần xa.

Thói thường chừng biết tiếc ra,

Việc không trở lại cho ta hai lần.

Tôi không quên khuyên ai khá nhớ,

Ở quê nhà lớn nhỏ gần xa.

Nhắc cho quê nội trẻ già,

1680. Cá sẫy cá lớn rán mà cầm câu.

Tôi không quên khuyên ai khá nhớ,

Ở quê nhà lớn nhỏ gần xa.

Đừng buồn vận xấu quá đa.

Kiên gan có được thì là thành công.

Tôi không quên khuyên ai khá nhớ,

Ở quê nhà lớn nhỏ gần xa.

Cuộc đời không đổi mới ra,

1688. Thì đâu giục thúc đời ta tu hiền.

Tôi không quên khuyên ai khá nhớ,

Ở quê nhà lớn nhỏ gần xa.

Không tu vì chẳng xét ra,

Xét ra cho kỹ tất là phải tu.

Tôi không quên khuyên ai khá nhớ,

Ở quê nhà lớn nhỏ gần xa.

Một hôm Phật có bảo ta,

1696. Nếu không tội lỗi thì là khỏi tu.

Tôi không quên khuyên ai khá nhớ,

Ở quê nhà lớn nhỏ gần xa.

Nếu ai cũng được hiền hòa,

Không cần luật pháp hay là tù lao.

Tôi không quên khuyên ai khá nhớ,

Ở quê nhà lớn nhỏ gần xa.

Phật rằng sanh kiếp người ta,

1704. Đi lên chẳng khó xuống là dễ hơn.

Tôi không quên khuyên ai khá nhớ,

Ở quê nhà lớn nhỏ gần xa.

Thân người ai cũng thúi tha,

Xét suy cho cạn phải là chán không.

Tôi không quên khuyên ai khá nhớ,

Ở quê nhà lớn nhỏ gần xa.

Ở trên thân mạng người ta,

1712. Ngàn muôn tai khổ xảy ra rất thường.

Tôi không quên khuyên ai khá nhớ,

Ở quê nhà lớn nhỏ gần xa.

Đại nàn chừng nó bùng ra,

Thân người như chuột cháy nhà khác chi.

Tôi không quên khuyên ai khá nhớ,

Ở quê nhà lớn nhỏ gần xa.

Bò rừng quật xác người ta,

1720. Chó lôi xương kẻ làm ma không đầu.

Tôi không quên khuyên ai khá nhớ,

Ở quê nhà lớn nhỏ gần xa.

Nắng nồng bông trái không ra,

Khỉ ngồi đến rũ nhìn qua thêm sầu.

Tôi không quên khuyên ai khá nhớ,

Ở quê nhà lớn nhỏ gần xa.

Việc đời mau tợ chớp ra,

1728. Nhơn vô viễn lự phải là cận ưu.

Tôi không quên khuyên ai khá nhớ,

Ở quê nhà lớn nhỏ gần xa.

Bên tai có tiếng bảo là,

Con ơi việc đến người ta bất ngờ.

Tôi không quên khuyên ai khá nhớ,

Ở quê nhà lớn nhỏ gần xa.

Có nghi tôi cũng đành là,

1736. Lời Thầy lời Phật rán mà tin theo.

Tôi không quên khuyên ai khá nhớ,

Ở quê nhà lớn nhỏ gần xa.

Mèo kêu như trẻ khóc la,

Nhớ câu nhà sập thì là bìm leo

Tôi không quên khuyên ai khá nhớ,

Ở quê nhà lớn nhỏ gần xa.

Màu cờ đủ thứ trương ra,

1744. Đau lòng cho cảnh người ta giết người .

Tôi không quên khuyên ai khá nhớ,

Ở quê nhà lớn nhỏ gần xa.

Biết tu còn nạn bảy ba,

Không tu tai ách nói ra sao cùng.

Tôi không quên khuyên ai khá nhớ,

Ở quê nhà lớn nhỏ gần xa.

Rừng hoang vẹt lối đi ra,

1752. Không đi cọp vật đừng la than Trời .

Tôi không quên khuyên ai khá nhớ,

Ở quê nhà lớn nhỏ gần xa.

Thật tu không những nạn qua,

Mà còn khỏi nghiệp đọa sa luân hồi.

Tôi không quên khuyên ai khá nhớ,

Ở quê nhà lớn nhỏ gần xa.

Với ai cũng ở khoan hòa,

1760. Mười người hết chín người ta thương mình.

Tôi không quên khuyên ai khá nhớ,

Ở quê nhà lớn nhỏ gần xa.

Việc đâu còn có đó mà,

Ai thua ai được thấy ra có ngày.

Tôi không quên khuyên ai khá nhớ,

Ở quê nhà lớn nhỏ gần xa.

Chớ cười khi việc chưa ra,

1768. Việc ra rồi sẽ hoảng la kêu Trời .

Tôi không quên khuyên ai khá nhớ,

Ở quê nhà lớn nhỏ gần xa.

Một lời đây chép ghi ra,

Nhắn muôn người chẳng phải là riêng ta.

Tôi không quên khuyên ai khá nhớ,

Ở quê nhà lớn nhỏ gần xa.

Bớt lòng tự ái riêng ta,

1776. Rán nên tiến đến vị tha tâm hồn.

Tôi không quên khuyên ai khá nhớ,

Ở quê nhà lớn nhỏ gần xa.

Rừng mê biển ái muốn ra,

Nếu không tự quyết thì là khó mong.

Tôi không quên khuyên ai khá nhớ,

Ở quê nhà lớn nhỏ gần xa.

Nhiệt thành lòng ấy có ra,

1784. Việc chi to mấy cũng là thành công.

Tôi không quên khuyên ai khá nhớ,

Ở quê nhà lớn nhỏ gần xa.

Nắng nồng cây dẫu héo ra,

Nếu ra sức tưới sẽ là cây tươi.

Tôi không quên khuyên ai khá nhớ,

Ở quê nhà lớn nhỏ gần xa.

Một điều thường ở người ra,

1792. Thời Trời tuy vậy nhưng ta phải làm.

Tôi không quên khuyên ai khá nhớ,

Ở quê nhà lớn nhỏ gần xa.

Cây to búa cũng bén ra,

Đừng cho chướng ngại làm ta ngã lòng.

Tôi không quên khuyên ai khá nhớ,

Ở quê nhà lớn nhỏ gần xa.

Xứ người hiu quạnh thân ta,

1800. Nhờ lòng của khắp chư gia đỡ buồn.

Tôi không quên khuyên ai khá nhớ,

Ở quê nhà lớn nhỏ gần xa.

Không riêng tôi lắm thiết tha,

Mà người quê nội cũng là buồn chăng?

Tôi không quên khuyên ai khá nhớ,

Ở quê nhà lớn nhỏ gần xa.

Một hôm Phật có bảo ra,

1808. Con ơi con tủi người ta cũng sầu.

Tôi không quên khuyên ai khá nhớ,

Ở quê nhà lớn nhỏ gần xa.

Cùng chung sống cõi Ta bà.

Trí ngu gì cũng vẫn là phàm thân.

Tôi không quên khuyên ai khá nhớ,

Ở quê nhà lớn nhỏ gần xa.

Người ta biết giúp người ta,

1816. Trong người ta ấy chính là Phật Tiên.

Tôi không quên khuyên ai khá nhớ,

Ở quê nhà lớn nhỏ gần xa.

Ai hung cũng mặc người ta,

Việc hiền mình cứ làm ra mỗi ngày.

Tôi không quên khuyên ai khá nhớ,

Ở quê nhà lớn nhỏ gần xa.

Dù ai ở quấy cũng là,

1824. Cứ đem việc phải để mà đối cho.

Tôi không quên khuyên ai khá nhớ,

Ở quê nhà lớn nhỏ gần xa.

Lời nào tôi đã nói ra,

Nếu cho rằng đúng thì là ghi tâm.

Tôi không quên khuyên ai khá nhớ,

Ở quê nhà lớn nhỏ gần xa.

Nằm lòng kệ giảng thi ca,

1832. Để khi buồn có ngâm ra giải sầu.

Tôi không quên khuyên ai khá nhớ,

Ở quê nhà lớn nhỏ gần xa.

Chính tôi từ bước chân ra,

Thường hay ngâm vịnh để mà nguôi ngoai.

Tôi không quên khuyên ai khá nhớ,

Ở quê nhà lớn nhỏ gần xa.

Vừa ngâm vừa nước mắt ra,

1840. Đời tôi đã biết bao là trớ trêu.

Tôi không quên khuyên ai khá nhớ,

Ở quê nhà lớn nhỏ gần xa.

Rán tu đi bớ trẻ già,

Để cho tôi bớt lệ sa ít nhiều.

Tôi không quên khuyên ai khá nhớ,

Ở quê nhà lớn nhỏ gần xa.

Nước ngoài từ gởi thân ra,

1848. Nhớ nhau chỉ mượn tờ hoa gởi về.

Tôi không quên khuyên ai khá nhớ,

Ở quê nhà lớn nhỏ gần xa.

Ước gì khắp hết người ta,

Những lời chơn chánh nhớ ra để làm.

Tôi không quên khuyên ai khá nhớ,

Ở quê nhà lớn nhỏ gần xa.

Chờ cho vận bĩ trôi qua,

1856. Để cùng đồng đạo quê nhà chung vui.

Tôi không quên khuyên ai khá nhớ,

Ở quê nhà lớn nhỏ gần xa.

Mây sầu cứ mãi giăng ra,

Dù gần nhau cũng khó mà thấy nhau.

Tôi không quên khuyên ai khá nhớ,

Ở quê nhà lớn nhỏ gần xa.

Dằn lòng xuống bớ trẻ già,

1864. Trời không nỡ phụ con nhà hiền lương.

Tôi không quên khuyên ai khá nhớ,

Ở quê nhà lớn nhỏ gần xa.

Sớm gần hay chẳng cũng là,

Lòng đây với đó đừng xa đủ rồi.

Tôi không quên khuyên ai khá nhớ,

Ở quê nhà lớn nhỏ gần xa.

Chứa chan từ ở quê nhà,

1872. Chớ đâu phải mới khi ra nước ngoài.

Tôi không quên khuyên ai khá nhớ,

Ở quê nhà lớn nhỏ gần xa.

Chỉ là không muốn nói ra,

Lòng người đen trắng nào là không hay.

Tôi không quên khuyên ai khá nhớ,

Ở quê nhà lớn nhỏ gần xa.

Chính ta phải biết lòng ta,

1880. Lòng ta biết được biết ra lòng người.

Tôi không quên khuyên ai khá nhớ,

Ở quê nhà lớn nhỏ gần xa.

Nhớ cho đến thấy mộng ra,

Mới rằng nhớ ấy sâu xa đáy lòng.

Tôi không quên khuyên ai khá nhớ,

Ở quê nhà lớn nhỏ gần xa.

Sau khi tỉnh mộng quê nhà,

1888. Nệm chăn ướt át như là mưa tuôn.

Tôi không quên khuyên ai khá nhớ,

Ở quê nhà lớn nhỏ gần xa.

Toàn dân chưa được hảo hòa,

Giọt châu của kẻ xa nhà còn rơi.

Tôi không quên khuyên ai khá nhớ,

Ở quê nhà lớn nhỏ gần xa.

Chuyện đời cứ mãi gợi ra,

1896. Người yêu mến đạo dễ mà ngồi yên.

Tôi không quên khuyên ai khá nhớ,

Ở quê nhà lớn nhỏ gần xa.

Phước không có thể tạo ra,

Thì điều tội cũng phải là đừng gây.

Tôi không quên khuyên ai khá nhớ,

Ở quê nhà lớn nhỏ gần xa.

Lòng tôi như cả trẻ già,

1904. Vận thời cũng vẫn trông qua từng giờ.

Tôi không quên khuyên ai khá nhớ,

Ở quê nhà lớn nhỏ gần xa.

Không nên riêng vái trong nhà,

Hãy nên vái khắp người ta thái bình.

Tôi không quên khuyên ai khá nhớ,

Ở quê nhà lớn nhỏ gần xa.

Không người tất chẳng có ta,

1912. Rán cùng ai cũng giữ hòa là hơn.

Tôi không quên khuyên ai khá nhớ,

Ở quê nhà lớn nhỏ gần xa.

Từ đây người cũng như ta,

Lo nhà lo nước lo cho loài người .

Tôi không quên khuyên ai khá nhớ,

Ở quê nhà lớn nhỏ gần xa.

Con đường Phật đã dọn ra,

1920. Mình đi nên dắt người ta đi cùng.

Tôi không quên khuyên ai khá nhớ,

Ở quê nhà lớn nhỏ gần xa.

Treo gương từ ở trong nhà,

Đến nơi ngoài ngõ cũng là treo gương.

Tôi không quên khuyên ai khá nhớ,

Ở quê nhà lớn nhỏ gần xa.

Mỗi người mỗi ở tốt ra,

1928. Nhơn dân thế giới ai mà khổ lao.

Tôi không quên khuyên ai khá nhớ,

Ở quê nhà lớn nhỏ gần xa.

Phần nhiều việc tại mình ra,

Trách mình hơn trách người ta đem vào.

Tôi không quên khuyên ai khá nhớ,

Ở quê nhà lớn nhỏ gần xa.

Biết bao đèo ải bước qua,

1936. Đành rằng chơn mỏi nhưng mà đừng lui.

Tôi không quên khuyên ai khá nhớ,

Ở quê nhà lớn nhỏ gần xa.

Rán đi một đỗi nữa mà,

Mức ăn thua đã thấy ra trước đầu.

Tôi không quên khuyên ai khá nhớ,

Ở quê nhà lớn nhỏ gần xa.

Một mình xưa đã đi ra,

1944. Nay không ai cũng vẫn là phải đi.

Tôi không quên khuyên ai khá nhớ,

Ở quê nhà lớn nhỏ gần xa.

Một hôm Phật có bảo ra,

Người không làm bổn phận ta phải làm.

Tôi không quên khuyên ai khá nhớ,

Ở quê nhà lớn nhỏ gần xa.

Nghe chăng lời mới nói ra,

1952. Trẻ già ơi chớ bỏ qua phận mình.

Tôi không quên khuyên ai khá nhớ,

Ở quê nhà lớn nhỏ gần xa.

Phận mình cư sĩ tại gia,

Tu Nhân học Phật phải là cho xong.

Tôi không quên khuyên ai khá nhớ,

Ở quê nhà lớn nhỏ gần xa.

Một hôm có tiếng ông già,

1960. Rằng con ơi! Phật trong nhà của dân.

Tôi không quên khuyên ai khá nhớ,

Ở quê nhà lớn nhỏ gần xa.

Cao sâu ý nghĩa thay là!

Ngàn vàng há dễ mua ra một lời.

Tôi không quên khuyên ai khá nhớ,

Ở quê nhà lớn nhỏ gần xa.

Rán suy xét kỹ lời ta,

1968. Đọc đây thêm biết ruột rà của nhau.

Tôi không quên khuyên ai khá nhớ,

Ở quê nhà lớn nhỏ gần xa.

Tới đây vừa đúng canh ba.

Muốn thêm ít đoạn nhưng mà dừng câu.

Tôi không quên khuyên ai khá nhớ,

Ở quê nhà lớn nhỏ gần xa.

Xin thăm tất cả trẻ già,

1976. Chúc cho ai cũng trạt hà phước duyên.

Viết xong tại Đông Kinh

Thanh Sĩ.

(Ấn Bản Hiệu chính năm 2007)

 

Tác giả bài viết: Thanh sĩ Thích Huệ Duyên
Đánh giá bài viết
Tổng số điểm của bài viết là: 0 trong 0 đánh giá
Click để đánh giá bài viết

Mã an toàn:   Mã chống spamThay mới     

 

Giới thiệu

Giới thiệu về Thiền Lâm

LỜI NGỎ Nam Mô Bổn Sư Thích Ca Mâu Ni Phật. Kính bạch chư Tôn đức Tăng Ni ! Kính thưa quý Phật tử và quý Thiện hữu tri thức ! Trong cuộc sống hiện đại, con người luôn bị thôi thúc, cuốn hút bởi rất nhiều thông tin từ mọi hướng nhưng không ai trong chúng ta lại không nhìn nhận rằng, công nghệ...

Thống kê

  • Đang truy cập: 68
  • Khách viếng thăm: 67
  • Máy chủ tìm kiếm: 1
  • Hôm nay: 13899
  • Tháng hiện tại: 214230
  • Tổng lượt truy cập: 59654247

Tin xem nhiều

Xem bản: Desktop | Mobile