Nguyền mong thân cận minh sư, quả Bồ Đề một đêm mà chín. Phúc gặp tình cờ tri thức, hoa Ưu Đàm mấy kiếp đâm bông.
Rss Feed

Vạn niên huynh đệ - Phần 2

Đăng lúc: Chủ nhật - 25/12/2011 12:12 - Người đăng bài viết: Tịnh Cường
Vạn niên huynh đệ - Phần 2

Vạn niên huynh đệ - Phần 2

Máy Đạo không xa xôi,Quay đầu lại thấy rồi;Thấy ra mau hay chậm,Là do sức tỉnh hồi. Thanh-Sĩ.

Vạn niên huynh đệ 02

 Thanh Sĩ Thích Huệ Duyên
****

500. Thường khi đâu dễ bước sang qua,
Mới cả dân sinh mới nước nhà;
Trường hưởng thanh bình trường phú túc,
Đao binh không kẻ mở lời ra.
Đao binh không kẻ mở lời ra,
Ai cũng hiền lương cũng hiếu hòa;
Tâm trí thông minh siêu dục lợi,
Người cùng thương lẫn khắp gần xa.
Người cùng thương lẫn khắp gần xa,
Trẻ biết đưa tay dắt tuổi già;
510. Con hiếu vui kề lưng còng mẹ,
Xóm làng không tiếng ó rầy la.
Xóm làng không tiếng ó rầy la,
Người chẳng thù nhơ chẳng vạy tà;
Ngoài lộ của rơi không kẻ lượm,
Lòng trong như ngọc trắng như ngà.
Lòng trong như ngọc trắng như ngà,
Đối với người nay hẳn khác xa;
Ai cũng tự mình làm thước tấc,
Xử phân đâu đó rất dung hòa.
520. Xử phân đâu đó rất dung hòa,
Giữa kẻ quan dân chẳng sống xa;
Khổ vẫn cùng chia vui vẫn sớt,
Tinh thần như đúc một lò ra.
Tinh thần như đúc một lò ra,
Nhà Phật con Tiên hẳn đấy là;
Muôn tuổi an cư muôn tuổi sống,
Phu chèo rán giúp khách sang qua.
Lời đẹp đẽ tợ thêu hoa gấm,
. nghĩa sâu càng gẫm càng hay;
530. Khác hơn lời của kẻ trần ai,
Ta cảm thấy lòng đầy kính trọng.
Khi Đạo sĩ ngâm vừa dứt giọng,
Ta chắp tay quì xuống tạ ân;
Rằng: nếu không Đạo sĩ giáng trần
Tôi sẽ ném mất thân đâu khỏi.
Ân tái tạo tợ non cao vọi,
Thân mọn nầy biết đối sao vừa;
Lòng xin ghi nhớ mãi sớm trưa,
Trải muôn kiếp cũng chưa quên được.
540. Đạo lý vẫn một lòng sau trước,
Vừa độ thân vừa giúp độ người;
Chừng nào không ai khổ trong đời,
Mới đành chịu yên ngồi một chỗ.
Đây từng đứng trước ngôi Phật Tổ,
ĐÃ nguyện ra lời đó nhiều lần;
Nên dù cho có đổi muôn thân,
Chí phổ hóa không dừng bỏ được.
Dù sóng gió dù bao xuôi ngược,
Lòng thương người sau trước một lòng;
550. Chỉ hềm vì lối bước đầy chông,
Chưa sớm được như lòng đã nguyện.
Mới nảy ý thay đã đổi chuyến,
Chớ đâu quên khuyến thiện nhân sanh;
Chính lúc nào đây cũng thấy mình,
Cùng mọi kẻ như hình có một.
Khi nghe thấy khổ ai vướng cột,
Tự nhiên đây gan ruột như bầm.
Mất ngủ nghê mất cả ăn nằm,
Cứ suy nghĩ phải làm sao cứu;
560. Nhưng tài thiếu đức càng không đủ,
Nhiều khi không thành tựu ý nguyền.
Càng thấy lòng buồn tủi không yên,
Ước sao hễ muốn liền nên được;
Hầu hóa độ những người bạo ngược,
Bớt khổ sầu qua được nạn tai.
Đạo sĩ rằng tâm ấy quí thay!
Nhưng dù Đức Như Lai đi nữa;
Cũng không thể ra tay cứu chữa,
Kẻ xưa nay không chứa phước duyên.
570. Giữa chúng sanh đều có oan khiên,
Luật nhân quả công miêng lắm đấy!
Vay chi tất phải là trả nấy,
Không một ai trốn chạy được đâu;
Chư Phật tuy có đủ phép mầu,
Cũng không nghịch được câu tội phước.
Mọi tai khổ chỉ cho biết trước,
Đó là phương cứu vớt chúng sanh;
Nếu nghe theo tất được an lành,
Bằng trái cải thì đành khốn khổ.
580. Kẻ mắc nạn Phật dù muốn độ,
Nhưng họ không hối ngộ chí cầu;
D.ù cho lòng muốn độ đến đâu,
Cũng không thể làm sao độ được.
Lắm kẻ biết làm điều bạo ngược,
Tất sa vào địa ngục chẳng không;
Họ bảo rằng cũng vẫn vui lòng,
Chẳng sợ nể cũng không chừa bỏ.
Tội phước có kẻ cho không có,
Việc ác gian lớn nhỏ không chừa;
590. Bảo rằng cần thỏa mọi thích ưa,
Chết là hết có chi hồn phách.
Có kẻ biết đọa siêu rành mạch;
Nhưng vẫn làm đủ cách tội tình,
Bảo dối rằng vì phận gia đình,
Nên không thể tránh mình việc quấy.
Có kẻ đã qui y thọ giái,
Vẫn không chừa những cái xấu xa,
Đem cái tu sơn phết ngoài da,
Lừa bá tánh để mà thủ lợi.
600. Những hạng người đã vừa nói tới;
Nạn ách thường chờ đợi họ luôn,
Họa đến nơi muốn tránh không đường,
Như cột mục gặp luồng dông tố.
Khi ấy họ phải đền tội khổ;
Đức tài bao cũng độ không xong,
Vậy khuyên em chớ có buồn lòng;
Rằng thiếu đức việc không như nguyện.
Rán chỉ cách cho người hướng thiện,
Tất nhiên trừ hết chuyện khổ nàn,
610. Thì những điều em đã xốn xang;
Sẽ nhờ đó tiêu tan tất cả.
Miễn khắp chúng hiền lương một dạ,
Có đức hay không há màng chi,
Em đã nguyền nối chí từ bi;
Đường phổ độ cứ đi chớ ngượng.
Treo gương chánh cho đời soi hưởng,
Đem lời chơn dạy chúng tu hành;
Kẻ chưa thông nỡ dạ bạo hành,
Mình cũng nhớ niệm tình hỷ xả.
620. Hết lao lý đến ngày thong thả,
Trời há không nổi gió một giây.
Chớ ưu buồn thân gởi nước ngoài,
Có yêu chúng có ngày trở gót.
Đạo trường cửu không như bèo bọt,
Chớ lo không gặp cuộc trùng hưng;
Nay nơi nào hễ có nhân dân,
Cứ đến dạy không phân nòi giống.
Đến đâu cũng đạo mầu gieo rộng,
Đuốc một cây mồi đặng nhiều nhà;
630. Thật hành câu: tự giác, giác tha,
Đi khắp chỗ đâu là cũng thế.
Tiện cũng độ không thì cũng tế,
Nói cho cùng một kẻ cũng nên;
Dân khác nào như nước đang lên,
Cảnh trôi nổi trở nên đâu khỏi.
Họ chưa rõ cũng cần kêu gọi.
Lo thuyền bè chống chọi cho qua,
Nếu đợi khi nước ngập trần nhà;
Chừng ấy mới bôn ba sao kịp.
640. Chúng sanh khá tu cho kíp kíp;
Tránh hung sùng bỏ việc tham lam,
Giúp nguy nghèo cứu kẻ khổ kham;
Dứt thù oán bỏ tâm nhơn ngã.
Nên dắt nhau trên đường đạo cả;
Tạo phúc đời trừ họa cho dân,
Càng rẽ chia càng tự giết thân;
Như bè đứt dây chằng phải rõ.
Nước một giọt đâu thành biển cả;
Cây đôi que dễ há nên rừng,
650. Thân bao to chẳng có tay chân;
Việc chi cũng thập phần bất tiện.
Người càng muốn làm cho lớn chuyện;
Càng phải nên hợp khuyến cho đông,
Một người làm việc cả khó xong;
Đời đạo vẫn thế không sai chạy.
Già trẻ cũng cần mau hợp lại;
Để chống ngăn họa hại dân lành,
Những thù nhơ oán chạ đáng khinh;
Nên dẹp gác chớ nên cố ý.
660. Nếu được mạnh tinh thần đạo lý,
Các xấu xa tất thị tiêu tan;
Sẽ thắng qua mọi việc dễ dàng;
Khổ nạn khỏi dân bang hưng thới.
Đạo sanh họa bởi hành sái lối,
Như trồng cây trở cội lên không,
Cây héo xào chẳng tại hóa công;
Chính tại kẻ đem trồng ngược ngạo.
Nếu người cứ thật hành chánh đạo,
Nước được yên dân áo được lành,
670. Ai cũng đều biết trị lấy mình;
Trọng phép nước và gìn luật đạo.
Người thương người ở ăn ngay thảo,
Giúp nhau không lừa đảo lẫn nhau,
Gặp kẻ nguy biết xả thân vào;
Giúp được kẻ chẳng rao ân nghĩa.
Mọi người tự kết thân chặt chịa,
Tránh nạn chung gây phúc lợi chung,
Tuy yếu mà rất mạnh vô cùng;
Sẽ lui được tử thần giặc đói.
680. Được đi đúng theo lời vừa nói,
Tất nhiên ai cũng gọi đạo chơn,
Em mau lo giác đác thiệt hơn;
Cho bá tánh tu thân kẻo trễ.
Cơ tạo hóa đổi xoay thời thế,
Đến rất mau dường thể tên bay,
Tuy không không chừng đến chẳng hay;
Chớ khi dễ có ngày phải mắc.
Vì háo danh khi lơi khi nhặt,
Nhưng giờ nầy đã thắt lại rồi,
690. Chỉ kéo mây trong một khắc hồi;
Nổi sấm sét dậy trời dậy đất.
Mây giăng khắp thì mưa kế rớt,
Chỉ nội trong giây khắc không lâu,
Việc đất trời vừa lạ vừa mầu;
Xưa nay vẫn tròn câu huyền bí.
Ví loài kiến thân hình nhỏ tí,
Không tâm can tỳ vị như người,
Cũng biết bò đi tới đi lui,
Gặp mồi biết chạy mời bầy lũ.
700. Đồng loại chết biết lo quần tụ,
Xúm nhau khiêng về tổ không buông;
Kiến khác loài khi đến xâm luồn,
Chúng lại biết kết thân nhau chống.
Biết bờ cõi biết yêu nòi giống,
Có cả nhân cả dũng cả tình;
Thử hỏi người hiện tại thông minh,
Có biết rõ mối manh chăng nhỉ.
Cơ tạo hóa có đâu giản dị,
Càng nghĩ suy càng thấy minh mông;
710. Đến như điều dời biển đổi sông,
Sự thường có nào không chớ biếm.
Em đã được Phật Ngài chỉ điểm,
Cõi nhơn gian biến chuyển thế nào;
Các việc đều sẽ có ngày sau,
Đâu phải dối nên rao dân biết.
Rán tu sớm đừng chờ tới việc,
Nhân càng lành tai nghiệt càng xa;
Khổ trần gian chỉ một lối ra,
Lối ra ấy chính là đạo đức.
720. Thiếu đạo tợ cá kia thiếu nước,
Khó tránh qua cảnh xác thây phơi;
Thiếu đạo nên mới rối trong đời,
Xem xét kỹ tất người thấy rõ.
Đạo là mắt của đời để ngó,
Mắt nếu không đường ngõ đâu thông;
Đạo nói đây là đạo chánh công,
Không phải thứ tà tông ma giáo.
Chơn Thích-Ca và chơn Khổng Lão,
Thật từ bi thật đạo trung dung,
730. Thật tâm vô, không tận không cùng;
Tuy ở tục siêu trong thế tục.
Gần bùn vẫn mùi bùn chẳng hút,
Lòng Phật Tiên nào khác hoa sen,
Mang xác phàm sống cảnh đua chen;
Vẫn không bị ố hoen một vật.
Chơn thật kẻ rành đường sáng suốt;
Dắt người không bị dắt bao giờ,
Nẻo tử sanh thông thạo bến bờ;
Chẳng phải thứ đứa mờ dắt quáng.
740. Nơi sơn đảnh anh dùng đạo nh.n,
Thấy trần gian nhiều hạng dối tu,
Chính mắt mình chưa hết chứng mù;
Dắt cả đám người đui trong tối.
Nơi trống trải không tìm thấy lối,
Chỗ bịt bùng cứ nối nhau đi,
Đến chết mà chưa đạt những gì;
Điều nầy rất hại nguy to tát.
Hại riêng mình hại nhiều kẻ khác,
Còn hại lây đến nước đến dân,
750. Hại nầy to hơn hại Ôn-thần;
Càng truyền rộng càng phần nguy hại.
Nói đạo lý lòng không bác ái,
Xưng tu hành việc quấy không buông;
Các quỉ tà cứ ám ảnh luôn,
Khiến tâm chí thêm cuồng điều ác.
Thấy sanh chúng bị ma giả thác,
Càng xem lâu càng bắt đau lòng,
Nhưng ngặt vì duyên đạo chẳng đồng;
Tuy thương xót nhưng không thể độ.
760. Nên anh mới cùng em hội ngộ,
Khuyên em vui chịu khổ xác trần,
Để cứu người khỏi bến mê tân;
Núi to mấy khó cân công đức.
Xưa nay đã từng làm việc Phật,
Em cùng người đã rắc sâu duyên,
Tất nhiên là lời của em khuyên;
Sẽ gợi được giống hiền của chúng.
Đời đã mỏng như đèn tim lụn,
Trễ một ngày luống uổng một ngày;
770. Em gắng công đường giác nối khai,
Sẽ thành việc không sai ý nguyện.
Ta cúi đầu cám ơn lời khuyến,
Chữ giác dân xin hẹn không quên,
Xác nầy còn cũng vẫn tiến lên;
Xác dẫu mất cũng nguyền tái thế.
Đến chừng nào ngục môn đều phế,
Không còn người tồi tệ mới thôi.
Nguyện nầy xưa từng đã nguyện rồi,
Chưa thành tựu bởi đời gay ngạnh.
780. Lúc nào cũng nằm trong nghịch cảnh,
Khó châu lưu khó gạnh hết câu;
Đạo sĩ liền gật nhẹ lấy đầu,
Hiện như thế ở đâu cũng thế.
Xưa ác đạo Ma-vương đã thệ,
Phá Phật kỳ mạt-thế cho tan!
Lời thệ kia nay đã đến màn,
Chúng đâu cũng tràn lan quấy rối.
Ngăn hại kẻ đạo mầu rõ mối,
Cám dỗ người tăm tối chưa thông;
790. Chúng đặt điều nhạo báng đạo tông,
Có đủ cách dứt lòng Phật Thích.
Kẻ bị chê hoặc vì công kích,
Liền thối tâm bỏ việc tu hành;
Người mang tai hoặc khổ thân sanh,
Đăm khủng hoảng dứt tình nhà Phật.
Chúng ghét cả ai người đạo đức,
Chướng ngại cho kẻ phát thiện tâm;
Nhưng đã là vi diệu thậm thâm,
Đạo Phật vẫn muôn năm sáng tỏ.
800. Càng bó buộc càng nhiều khăn khó,
Càng làm thêm cho có cuộc thi.
Nếu nhẫn qua được cái khổ nguy,
Ngôi đạo quả tức thì sẽ đắc.
Không nạn ách không người gay gắt,
Thì làm sao biết sắt biết chì;
Không cam go chẳng gặp hiểm nguy,
Đường Tam Tạng ai đi cũng được.
Đây là cũng kể như bàn lược,
Càng lắc lư càng được lọc trong;
810. Kẻ quyết tu hay chẳng thật lòng,
Giờ nầy mới mắt trông thấy rõ.
Lốt che đậy lần lần lột bỏ,
Thật tướng ngày càng lộ ra ngoài;
Cảnh ngược xuôi đều lợi cả hai;
Ấy là lối tùy nghi của đạo.
Nên trì chặt đâu nên lui tháo,
Đừng để ma khiếp đảo lòng mình,
Thua chúng ma tất mất chơn linh;
Mất luôn cả nhân sanh giá phẩm.
820. Sống không khiến cho thiên hạ cảm,
Thác hồn rơi trong đám Ma-vương,
Muôn đời không thấy lối Tây-Phương;
Kể sao hết các đường thảm khổ.
Hiện tại dứt mất cơ tỏ ngộ,
Ngày biến thiên thây bỏ trôi sông,
Hoặc thiêu mình trong đám lửa hồng;
Chẳng gặp được buổi rồng-mây hội.
Tông tổ trách hờn nơi chín suối,
Rất uổng sanh ra lối con người,
830. Gặp hội lành chẳng sửa tốt tươi;
Để sa đọa vào nơi hắc ám.
Dịp báu quí mà không biết nắm,
Qua rồi muôn kiếp chẳng tìm ra,
Nơi động trung phóng mắt xem qua;
Mỗi khi thấy người xa đạo cả.
Anh không xiết xót đau trong dạ,
Lòng tiếc thương biết tả sao cùng,
Càng tiếc vì đời sắp qui chung;
Thiện làm một phước đong mười lượt.
840. Đâu cũng có Phật Tiên đón rước,
Nếu thật tu ắt được mau thành,
Thành đạo rồi hưởng quả vô sanh;
Các sóng khổ tức bình tịnh cả.
Nếu thiếu đức không thành chánh quả,
Cũng được đưa qua cõi Thượng Nguơn,
Sống an nhàn với tuổi muôn xuân;
Không hoạnh tử không lâm ác bịnh.
Không can qua không ai thôn tính,
Hạn hán không cơ kỉnh (1) vẫn không,
850. Núi xanh màu sông một sắc trong;
Cảnh hòa hảo người đồng hạnh phúc.
Gặp hội nầy dễ đâu mấy lúc,
Chẳng chịu tu hết cuộc nào tu,
Ánh trăng thanh khó cảm người mù;
Lời ấy thật chớ đâu vô lý.
Theo anh đã vừa qua thiết nghĩ,
Phần lớn do chúng quỉ ngăn đường;
Vậy em cần dụng gậy Kim cương,
Vẹt lối cứu dân đương mê khổ.
860. Trong nghịch cảnh có người ái mộ,
Ấy chơn duyên rán độ cho thành;
Có khổ lao mà nhớ tu hành,
Đâu phải kẻ thường tình được có.
Xưa kẻ ấy việc lành lớn nhỏ,
ĐÃ từng làm và có hướng tu;
Hột giống kía hết lúc ép thu,
Sắp nảy nở mới đầu sanh đó.
Không trui đốt qua từng lửa đỏ,
Sao đúc nên gươm có báu danh;
870. Chịu khổ tu nếu chẳng công thành,
Anh thệ mất thân trên thạch động.
Lời nầy chẳng phải lời nói khống,
Xin em truyền cho chúng nên tin;
Rán lo tu cải sửa tánh tình,
Chớ ngại lối gập ghình khó bước.
Nếu người chưa tạo nhiều việc phước,
Trên đầu luôn có Phật Thần che;
Ác ma không dám đến lăm le,
Cảnh khổ mấy cũng qua khỏi được.
880. Thuyền Bát Nh. Phật ngài chực rước,
Khỏi đắm trong biển nước mênh mang,
Đạo sĩ liền cất tiếng ngâm vang :
883. Khắp trời tiếng sấm nổ kinh hoàng,
Nước dậy gió đùa sóng phủ lan;
Núi ngập thú hùm trôi lểnh-nghễnh,
Nhà trôi nhân loại nổi làng khang.
Người lành Bát nh. thuyền kề rước,
Kẻ dữ mập xà cá đến mang;
Máu vật máu người làm đỏ nước,
Chúng sanh khó tránh đại tai nàn.
891. Đại nàn chẳng có chẳng bình phân,
Máy tạo khéo dùng cuộc nước dâng;
Bụi bặm trong trần trôi sạch cả,
Bợn nhơ trên thế rửa không trơn.
Thay sơn hải cảnh thay điền địa,
Mới cỏ cây màu mới vật nhơn;
Chốc lát trở nên tân thế giới,
Bồng lai cũng dám đến so cân.
899. So cân chẳng kém cõi Tiên bồng,
Muôn kiếp dễ gì được mắt trông;
Kẻ dữ mong xem nên sửa tánh,
Người lành muốn gặp rán trau lòng.
Ít nhiều phước đức lo đừng bỏ,
Hôm sớm Di-Đà niệm chớ không;
Lao khổ dù bao xin gắng chịu,
Đạo mầu sẽ thỏa chí cầu mong.
907. Cầu mong khi được hẳn lòng vui,
Quả đạo nhớ vun đến lúc mùi;
Thuận gió thì càng cho tiến tới,
Ngược dòng cũng chớ để quầy lui.
Siêu phàm chí nguyện hằng ôm ấp,
Đắc đạo tâm thề vẫn nắm nuôi;
Sau trước khư khư như sắt thép,
Nhiệm mầu có thuở được phanh phui.
915. Phanh phui được hết máy âm dương,
Sanh tử tự tay nắm mối giường;
Mình nhẹ nhẹ sao không khác gió,
Lòng trong trong đến giống như gương.
Ái ân hết buộc cho sầu khổ,
Danh lợi thôi làm phải khóc thương;
Ở thế nhưng ra ngoài cõi thế,
Thần Tiên cũng bước một con đường.
923. Con đường Tiên Thánh khác đường phàm,
Nơi chốn trần ai khắp nữ nam;
Có lỗi ít nhiều nên sám hối,
Điều nhân nhỏ lớn rán lo làm.
Nhớ câu tội phước chừa lòng ác,
Sợ lẽ luân hồi bỏ tánh tham;
Hôm sớm lo tu theo chánh đạo,
Đua bơi việc quấy cũng nên nhàm.
931. Nên nhàm thói xấu của người đời,
Ai cũng chẳng qua mấy tất hơi;
Còn thở hơn thua bàn đủ lẽ,
Hết hơi thắng bại nín không lời.
Cảnh đời đâu ngỡ như là mộng,
Mạng sống nào hay tợ bóng trời;
Luống uổng đem tâm mưu vạn sự,
Việc chi rồi cũng trút theo hơi.
939. Theo hơi sống cũng theo hơi tàn,
Hơi nắm quyền trong khắp thế gian;
Xét cạn há không đăm chán nản,
Suy rành đâu chẳng khiến buồn than.
Rán tu để khỏi vòng sanh tử,
Cần tỉnh cho qua khắp khốn nàn;
Chớ nhiễm say theo trò giả tạm,
Vật không trường hưởng tội đeo mang.
947. Đeo mang nghiệp tội phải đầu sanh,
Mang xác trần ai lắm nhọc nhành;
Già bịnh làm thân mãn tợ đục,
Lo sầu khiến trí rối như đnh.
Điều nào vừa ý không hay gặp,
Những việc trái lòng cứ vấn quanh;
Khổ thảm nhiều hơn là vui sướng,
Muôn xưa như kiếp hiện thân hành.
955. Hiện hành có Phật giáng lâm trần,
Nếu biết hồi đầu chuyển phước duơn;
Khỏi kiếp đau sầu ngày Mạt thế,
Được thân khoái lạc buổi Tân nguơn.
Nhà Tiên cư trú không già bịnh,
Cảnh Phật nương kề chẳng chuyển luân;
Kỳ chót dễ đâu tìm gặp được,
Lo tu cho kịp hội Phong Thần.
Đạo sĩ vừa ngâm xong và nói,
Ai muốn xem được cõi Thần Tiên;
Cũng nên mau chịu khó làm hiền,
Đem cảnh khổ đổi miền Cực lạc.
Dịp hiếm có đừng chờ khi khác,
Rán lo tu để thoát ngục trần;
Giữa núi rừng mà có các lân.
970. Nơi đồng áng phồn hưng phố xá,
Dành thưởng kẻ biết lo hối hóa (2);
Há không mau sửa dạ hiền lương,
Riêng cứu thân còn độ song đường.
Hết lao khổ được cơn khoái lạc,
Gặp bầu nước trong khi đang khát.
Hãy mau tay ôm chặt vào lòng,
Lúc mê lầm gặp đạo phổ thông
Không vui học còn trông chi nữa,
Thân khi dơ biết nhờm đi rửa.
980. Tâm thấy hèn chẳng sửa cho mau,
Đời nay thường phía mặt chùi lau;
Ít ai chịu giồi trau bề trái,
Ngoài sạch sẽ trong lòng dơ dáy.
Vẫn để yên chẳng lấy làm nhờm,
Khác người xưa trong giữ cho thơm;
Bề ngoài ít ai cần săn sóc,
Cũng hình người cũng đồng xương hóc
Nhưng tâm tình khí cốt khác nhau,
Càng nhìn lâu càng bắt đớn đau;
990. Cảnh tang tóc bảo sao to tát,
Tuy nhiên ở dưới từng sỏi cát.
Có nhiều vàng rải rác đó đây,
Bỏ trôi chìm thì rất uổng thay;
Em cũng rán ra tay đãi lấy,
Hết bỉ cực tới ngày thạnh thái.
Xin đừng buồn khi trải nắng mưa,
Em nhớ chăng độ bảy năm xưa;
Cũng đang lúc thời cơ rối rắm,
Em đã chán muốn về sơn Cấm.
1000. Chẳng muốn nằm trong cảnh tương tàn,
Khi ấy liền có Phật Tây phang;
Đêm thanh vắng bên màn hiện đến,

Tác giả bài viết: Thanh sĩ Thích Huệ Duyên
Đánh giá bài viết
Tổng số điểm của bài viết là: 0 trong 0 đánh giá
Click để đánh giá bài viết

Mã an toàn:   Mã chống spamThay mới     

 

Giới thiệu

CÁC NGÀY VÍA PHẬT

Tháng GiêngNgày mồng một, vía Đức Phật Di Lặc Tháng HaiNgày mồng tám, vía Đức Phật Thích Ca xuất giaNgày rằm,vía Đức Phật Thích Ca nhập diệtNgày 19,vía Đức Quán Thế Âm Bồ tátNgày 21,vía Đức Phổ Hiền Bồ tát Tháng BaNgày 19,vía Đức Chuẩn Đề Bồ tát Tháng TưNgày mồng bốn,vía Đức Văn Thù Bồ tátNgày...

Thống kê

  • Đang truy cập: 126
  • Khách viếng thăm: 125
  • Máy chủ tìm kiếm: 1
  • Hôm nay: 14611
  • Tháng hiện tại: 1728195
  • Tổng lượt truy cập: 59381128

Tin xem nhiều

Xem bản: Desktop | Mobile