Nguyền mong thân cận minh sư, quả Bồ Đề một đêm mà chín. Phúc gặp tình cờ tri thức, hoa Ưu Đàm mấy kiếp đâm bông.
Rss Feed

Hẹn với quá khứ

Đăng lúc: Chủ nhật - 14/07/2013 08:45 - Người đăng bài viết: Diệu Thành

“Chỉ cần một chút can đảm để mở lời, vậy mà biết bao lần con không thể làm được...”

Đã bao độ Vu Lan về, con khóc nước mắt nam nhi, khóc vì những điều bình dị,những dồn nén vỡ òa. Đã bao lần muốn nói những lời yêu thương “Con yêu ba, con yêu mẹ!” nhưng con chẳng thể nào làm được! Tự ái của một thằng con trai đã cản ngăn con lại. Chỉ cần một chút can đảm để mở lời, vậy mà biết bao lần con không thể làm được. Để rồi, những nghẹn ngào không thể nhốt mãi trong lòng, nay hóa thành nước mắt tuôn ra.

Sinh ra trong một gia đình đông anh chị em, nhưng tình thương của ba mẹ luôn chan hòa cho tất cả, không hề thiên lệch. Đó cũng là một niềm hạnh phúc của gia đình con. Nhưng có lẽ cũng vì vậy mà con ít được gần gũi, ít được sẻ chia, tâm sự với ba mẹ hơn nhiều bạn trang lứa vì một lẽ giản đơn: ba mẹ là của tất cả anh chị em, đâu thể dành trọn cho riêng con.

Đã bao độ Vu Lan về con khóc nước mắt nam nhi, khóc cho những điều bình dị, những dồn nén vỡ òa. Nhìn người ta được ôm mẹ, ôm ba, mà lòng con thầm ghen tỵ. Con không thể làm được những điều đó, dẫu sự quan tâm và tình yêu thương mà con dành cho ba mẹ thật sâu đậm biết bao. Bởi con chưa thể thắng được lòng tự ái, sự ngại ngùng và hèn nhát của chính mình. Nó thật sự là tấm màn ngăn cách rất lớn mà con tự tạo ra với ba mẹ. Càng trưởng thành, con càng ít khi được gần gũi, ít khi được chia sẻ tâm tư với ba mẹ hơn, nên đối với con việc mở lòng nói những lời yêu thương với ba mẹ, càng trở nên vô vọng.

Mười tám năm trôi qua, con ngày càng khôn lớn. Mười tám năm với biết bao lỗi lầm. Bỗng một ngày, chợt thấy ân hận, ăn năn, muốn chạy thật nhanh về ôm chầm lấy ba mẹ mà nói câu xin lỗi “Con xin lỗi ba mẹ thật nhiều!”. Nhưng khi đứng trước ba mẹ, chân như đeo hàng trăm tấn sắt, con không thể nào bước tới. Trong con giờ là hai cực của đấu tranh. Muốn lắm chứ, khao khát lắm chứ, nhưng vẫn chẳng thể chiến thắng sự rụt rè, yếu đuối trong con. Khoảng cách nào ngăn cản con? Hay chính con tự ngăn cản mình? Lặng thinh người, nuốt nước mắt vào trong để che giấu một điều: con đang khóc. Nước mắt chảy cho yêu thương được tuôn trào. Nước mắt chảy vào lòng, cay đắng lắm mẹ ơi!

Ai bảo rằng con trai không được khóc? Ai bảo rằng con trai không được gần gũi, ôm ấp mẹ cha? Ai bảo rằng con trai không được phép bày tỏ cảm xúc thương yêu ra ngoài? Không ai khác, đó chính là chúng con - những thằng con trai hèn nhát, bất hiếu, vẫn luôn tự đưa ra những lý lẽ để biện hộ cho sự hèn yếu đó của mình.

Giờ ngồi đây, tại mái chùa Hoằng Pháp, con viết những dòng này trong hai hàng nước mắt. Những nghẹn ngào, dồn nén bấy lâu, nay đã tuôn trào thành nước mắt. Nhớ mẹ, nhớ ba, nhớ những yêu thương một thời con đã có. “Xin lỗi mẹ thật nhiều!”, “Xin lỗi ba thật nhiều!”. Ngàn lần con xin lỗi! Tận đáy lòng, con khao khát muốn nói thật nhiều, rằng “Con thương ba mẹ nhiều lắm!”. Dù biết, mười tám năm qua, là mười tám năm con chưa một lần dám nói…

MỤC LỤC

 
Tác giả bài viết: Trần Ngọc Minh Anh
Nguồn tin: Chùa Hoằng Pháp
Đánh giá bài viết
Tổng số điểm của bài viết là: 0 trong 0 đánh giá
Click để đánh giá bài viết

Mã an toàn:   Mã chống spamThay mới     

 

Giới thiệu

Cách gởi bài viết về Ban Biên Tập

Nội quy đăng bài viết :Bài viết trước khi đăng phải hội đủ các điều sau :- Thứ nhất : Trang web chỉ có một mục đích đó là Hoằng Dương Phật Pháp- Thứ hai : Nội dung thuần tuý chỉ có quan điểm, kinh điển, Luật, Luận chính thống của Nhà Phật- Thứ ba : không liên quan bất...

Thống kê

  • Đang truy cập: 111
  • Khách viếng thăm: 104
  • Máy chủ tìm kiếm: 7
  • Hôm nay: 13041
  • Tháng hiện tại: 255043
  • Tổng lượt truy cập: 59695060

Tin xem nhiều

Xem bản: Desktop | Mobile