Chơn nguyên của chư Phật chúng sanh cũng sằn có, nhơn mê trầm luân tam giới, nhơn ngộ chóng thoát sanh tử do đó, có Phật để thành, có chúng sanh để tạo....
Chữa bệnh bằng Tâm tùy thuộc vào lòng tin và kinh nghiệm, thực sự trãi nghiệm của chính mình....
Người xưa thường nói, “Một miếng khi đói bằng một gói khi no”. Khi đói muốn rã ruột mà bỗng nhiên có ai cho hay tìm được chút thức ăn thì bạn có thể thốt lên rằng, “Thật không có hạnh phúc nào bằng!”. Bạn sẽ ăn miếng thức ăn ấy một cách cẩn trọng, chân thành, cảm nhận rõ rệt hương vị và giá trị của......
"Ra đi khắp bốn phương trời, Tìm ai mỏi gót muôn đời còn xa, Ta về gặp lại tình ta, Dấu chân viễn vọng chỉ là phù vân"...
Con người sanh ra trong cõi thế gian này không ai tránh khỏi niệm ái dục, chỉ có người nặng, người nhẹ thôi. Tu là phải vượt qua nó...
Nếu biết ăn ngon miệng một chút mà sanh bệnh hoạn thì người tránh không ăn là khôn. Còn biết ăn rồi sẽ bệnh mà cứ cắm đầu ăn là chưa được khôn....
Bách trượng can đầu tu tấn bộ Thập phương thế giới thị toàn thân Đầu sào trăm thước thêm một bước Mười phương thế giới hiện toàn thân...
Khi đã thực sự dừng lại và nhìn sâu thì ai cũng sẽ biết chia sớt và nâng đỡ những mảnh đời khốn khổ, đáng thương xung quanh. Chỉ khi nào con người trở về bản chất biết quan tâm nhau và sống vì nhau thì ý niệm cao - thấp, sang - hèn, vinh - nhục… mới biến khỏi cuộc đời này....
Trên con đường của mình, chúng ta cũng đâu cần thiết phải học hết những giáo lý cao xa hoặc làm một việc gì lớn lao lắm phải không bạn. Mỉm một nụ cười, trở về với một hơi thở, bước một bước chân thảnh thơi... cũng có thể là những phép lạ giữa một cuộc sống căng thẳng và quá bận rộn. Tôi nghĩ con......
Khi vượt qua được sự cô đơn thì em sẽ là người hạnh phúc nhất trên đời. Đường đạo cũng từ đó mà mở ra thôi. Cô đơn cũng sẽ là một phép màu hạnh phúc mà bất kỳ ai cũng có, chỉ có điều không nhiều người nhận ra điều đó mà thôi. Cám ơn sự cô đơn đi em, đó là một điều kỳ diệu nhất mà tạo hóa đã ban cho......
Sãi già tu hành trăm điều vụng quê. Ngày ngày chỉ biết khêu sáng ngọn đèn tâm của mình dâng lên cúng dường mười phương hiền thánh, lịch đại Tổ sư....
Người thế gian khởi niệm cứ tưởng là tâm mình rồi chạy theo, còn chúng ta biết là hư dối nên làm chủ nó...
Như vậy tôi nghe một lúc đức Phật ở vườn Kỳ Thọ cấp Cô Độc nước Xá Vệ cùng năm ngàn đại Tỳ Kheo Tăng câu hội....
Cái hư không vô nhiễm kia không phải là Niết Bàn nhưng là chỗ "tạm thời nghỉ ngơi" của chúng ta! Chỗ "tạm cư" ấy nó nhẹ nhàng hơn, yên ổn hơn tất cả những cái gọi là hạnh phúc giữa cuộc đời này. Khi nào phiền muộn con hãy đến đó mà nghỉ ngơi nhé! Con chưa thiền quán được thì tạm thời lấy cái "tưởng"......
Con xin cám ơn cuộc đời cho con được gặp thầy, dẫu biết rằng mọi gặp gỡ trên cuộc đời điều là nhân duyên, có ai đó đã từng nói “ một người thầy tốt như ngọn nến thắp sáng để soi đường cho người khác”nếu như không có thầy…có lẽ con vẫn còn đang lạc lối, u mê giữa đêm trường bất tận...
Nội quy đăng bài viết :Bài viết trước khi đăng phải hội đủ các điều sau :- Thứ nhất : Trang web chỉ có một mục đích đó là Hoằng Dương Phật Pháp- Thứ hai : Nội dung thuần tuý chỉ có quan điểm, kinh điển, Luật, Luận chính thống của Nhà Phật- Thứ ba : không liên quan bất...