Nguyền mong thân cận minh sư, quả Bồ Đề một đêm mà chín. Phúc gặp tình cờ tri thức, hoa Ưu Đàm mấy kiếp đâm bông.
Rss Feed

Ánh sáng từ bi - Phần 1

Đăng lúc: Chủ nhật - 25/12/2011 10:31 - Người đăng bài viết: Tịnh Cường
Ánh sáng từ bi - Phần 1

Ánh sáng từ bi - Phần 1

Máy Đạo không xa xôi, Quay đầu lại thấy rồi; Thấy ra mau hay chậm, Là do sức tỉnh hồi. Thanh-Sĩ

Ánh sáng từ bi - Phần 1

****

Một hôm gặp lúc mưa dầm,

Muốn cho ngon giấc mà nằm không yên.

Trong lòng suy nghĩ liên miên,

Việc chung của thế việc riêng của mình.

Làm sao hòa một tánh tình,

Để cho thế giới thái bình an vui.

Nếu còn kẻ ngược người xuôi,

Nhơn sanh bốn bể còn trôi nổi nhiều.

Cứ lo tưởng có bấy nhiêu,

10. Ruột gan như thể đốt thiêu hồi nào.

Nhắm nghiền đôi mắt lại nhau,

Nhưng ôi ! dòng lệ cứ trào mãi ra.

Trời mưa người cũng lệ sa,

Đôi tâm hồn phải chăng là dung thông.

Không sao an được giấc nồng,

Bật đèn ngồi giữa thơ phòng nửa đêm.

Buồn chi Trời chẳng chịu êm,

Mưa càng nặng hột bắt mềm lòng đây.

Quá đau đớn tấm gan này,

20. Ngồi trơ không cựa như thây mất hồn.

Thầm lòng khấn Đức Thế Tôn,

Dạy cho con những điều còn chưa thông,

Lòng luôn đau đớn với lòng,

Chưa ngày nào thấy giấc nồng được yên.

Không buồn thiếu kém bạc tiền,

Mà buồn thiếu kém đạo duyên với đời.

Từ lâu kêu réo hết hơi,

Nhưng mà không được mấy người nhứt tâm,

Khiến cho gan ruột héo bầm,

30. Lúc nào cũng vẫn đứng nằm không an.

Lòng ta vừa ngậm ngùi than,

Mắt ta vừa cũng lệ tràn thêm ra,

Gật gù nghe tiếng xa xa,

Rằng con ơi ! hãy nghe qua lời nầy:

Rẫy nào mà chẳng có rầy,

Rầy nhiều rán bắt để gầy giống duyên.

Nhớ chăng trước mấy ngàn niên,

THÍCH CA vẫn bị kẻ ghen người hờn,

Nào đâu phải thiếu đạo duơn,

40. Mà do căn khí chư nhơn mỏng dầy;

Dầy căn mùi đạo mau say,

Mỏng căn tiếng kệ ngoài tai khó vào.

Con ơi ! Đức lượng Trời cao,

Dưới trần đâu cũng trùm bao một tình.

Dù cho ai bội phụ mình,

Từ bi học lấy một tình yêu thương.

Tai nghe chiếc nhạn kêu sương,

Nỗi lòng Đức Phật đoạn trường lắm con.

Ít đi đường khó nỗi mòn,

50. Gốc gai dù mấy ớ con chớ buồn;

Gậy thiền cố chống qua truông

Con ơi ! rán đạp cho suông nẻo đường

Bước về chưa đến Tây phương,

Ý nguyền Tam Tạng còn vương mối sầu.

Con ơi ! Đâu chửa ra đâu

Bỏ thân muôn kiếp vẫn đầu sanh ra.

Con ơi ! Hai chữ giác tha,

Tình con với Phật vẫn là tình chung.

Giờ nầy con lắm não nùng,

60. Cũng là giờ Phật đau lòng đấy con.

Trời mưa con động lòng son,

Lệ con Phật thấy dạ còn đau hơn.

Ngàn xưa đã rấm sâu duơn,

Khối tình đôi ngã chắc hơn sắt đồng.

Con ơi ! Con ở trần hồng,

Mọi điều động tịnh nơi lòng Phật hay.

Lăn lóc đau khổ chầy ngày,

Không vì tư dục vì khai đạo mầu.

Đã sâu càng quật thêm sâu,

70. Thật là xứng đáng đứng hầu Như Lai.

Xưa kia cũng thể như nay,

Giữa con với Phật chưa ngày nào xa.

Con nguyền gánh khổ bá gia

Khổ con nhiều lúc Phật xa xót lòng.

Từ bi bác ái đại đồng,

Khác phương nhưng Phật vẫn cùng một tâm.

Ngoài hiên Trời đổ mưa dầm,

Trông con rơi lụy Phật nằm sao yên.

Con than vì thiếu đạo duyên,

80. Phật than vì chúng quá ghiền trần ai.

Đang ngồi nơi chốn phương Tây,

Thấy con lệ thảm Phật cay đắng lòng.

Con ơi ! Việc hiếu chưa xong,

Nghĩa dân chưa vẹn hẳn lòng con đau.

Thuở xưa Đức Phật thế nào,

Hiện nay con cũng bước vào thế ni.

Vui lòng nối gót từ bi,

Chúng sanh còn có một kỳ nầy đây.

Con ơi ! Trong nước có mây,

90. Trong mây có nước rán gây duyên lành.

Đường Tây vạch giữa chúng sanh,

Rồng từ cá sấu mà thành ớ con.

Đừng buồn đen sẩm màu non,

Nếu không có đá ngọc còn đâu sanh.

Con ơi ! Chuông lớn chỉ mành,

Thương đời mạt hạ phải đành hy sinh.

Chuyển di việc cận bên mình,

Giống duyên khi gặp rán gìn đừng buông.

Con ơi ! Cha tủi con buồn,

100. Nào đâu một buổi mà muôn niên rồi.

Bởi đời nay lở mai bồi,

Chiếc đò bỉ ngạn dập dồi lắm phen.

Thật vàng vùi mấy không ten,

Chơn tu thử mấy không hoen ố lòng.

Biển trầm luân chẳng lấp xong,

Không ai lay chuyển được lòng từ bi.

Miễn đời hết được mê si,

Nắng mưa bùn trịn quản gì thân lươn.

Con ơi ! Sớm tối lo lường,

110. Chẳng vì danh lợi vì đường độ sinh.

Không riêng con hiểu lấy mình,

Phật nơi đâu cũng rõ tình của con.

Gót chơn càng lắm hao mòn,

Đường càng xa rộng ớ con chớ nài.

Con sầu đau dạ Như Lai,

Muôn xưa cũng tợ đêm này ớ con.

Phòng đơn với một tim son,

Trời sầu người thảm cảnh còn chi hơn.

Con ơi ! Nơi chốn Kim Sơn,

120. Tiếng con vang động còn hơn sấm trời.

Dùng huyền Phật ngỏ đôi lời,

An lòng con trẻ giúp đời cho xong.

Tử sanh giữ vẹn chữ đồng,

Trên vai còn gánh tang bồng đừng quên.

Ngày giờ mau lẹ như tên,

Người còn lụi đụi chưa nên phần nhiều.

Con ơi ! Trong lượn sóng triều,

Con thuyền Bát nhã phải chiều từng cơn.

Chông gai cũng chẳng chi hờn,

130. Não nề là việc con từng trải qua.

Ngàn vàng chỉ một cơn là,

Con ơi ! Muôn sự chẳng qua nhứt thời.

Mượn cơ để chuyển thế thời

Mộng trung mà vẫn là người tỉnh mê

Con ơi ! Nhân loại ngày về,

Muôn hình vạn trạng tướng hề biến sanh.

Tuy con lăn lóc mọi ngành,

Vẫn lòng như thể Trời xanh một màu.

Nỗi lòng Phật quá đớn đau,

140. Thấy thân con trẻ chiền lao trong đời.

Con ơi ! Trần tạm con ơi!

Từ non đài ngỏ những lời đây con.

Thấy con ôm tấm lòng son,

Phòng không bóng chiếc héo von tháng ngày;

Con ơi ! Thế tạm là đây,

Nhìn con lo liệu Phật cay đắng lòng.

Một lời thệ lúc xa sông,

Tin con sau trước một lòng sắt đinh.

Đức tin con khéo vẹn gìn,

150. Thấy con như phụng lộn hình trên mây,

Nhìn con mà thảm lòng đây,

Cho nên Phật vẫn tháng ngày bên con.

Con ơi ! Hai chữ mất còn,

Liệu thân còn phải giúp luôn đến người.

Việc người thế kỷ hai mươi,

Sang cho mấy bực chưa cười được đâu.

Con ơi ! Nhìn trẻ càng lâu,

Khiến lòng của Phật càng âu lấy lòng.

Đài mây vạn sự giai không,

160. Chỉ lo thế cuộc như bông sáng ngày.

Con ơi ! Chớ tưởng kéo dài,

Sớm tươi chiều héo xưa nay một đường.

Từ nay đến chuyển âm dương,

Con ơi ! Còn lắm sầu thương trong đời.

Thấy con quá bước nhiều nơi,

Khiến lòng Phật tợ như hồi sóng xao.

Đã thông nhơn quả thế nào,

Nhưng thương con vẫn không sao nén lòng.

Con ơi ! Đời tạm giải xong,

170. Giữa con cùng Phật mới hòng an vui.

Ngàn vàng giá mấy con ơi!

Không bằng cứu được một người thế gian.

Liệu lường đến nát tim gan,

Khác gì đời Phật mấy ngàn năm xưa.

Một khi nổi gió sa mưa,

Giọt sầu rơi rớt đến tơi tả lòng.

Con ơi ! Mượn đảo tang bồng,

Làm nơi nghỉ cánh để hòng bay xa.

Chỉ đường kẻ lạc xa cha,

180. Để cùng gặp gỡ ấy là ý mong.

Con ơi ! Vàng ở trong sông,

Chúng sanh cần phải ra công bới tìm.

Thấy đời chưa rõ Phật điềm,

Con đau chính Phật cũng kim châm lòng.

Sầu Tây chưa dứt sầu Đông,

Đây vừa ngưng lệ kia dòng châu rơi.

Con ơi ! Lửa chẳng một nơi,

Mà đâu cũng khói lợp trời ớ con.

Đến khi biển cạn non mòn,

190. Từ đây sự thế lắm còn chuyển luân.

Kẻ nào vội vã vui mừng,

Chỉ là chuốc lấy vào thân họa sầu.

Con ơi ! Cha thảm con rầu,

Không riêng danh lợi vì câu bi tình.

Hẹn đời đến cảnh thái bình,

Nếu chưa nên được lòng mình chưa vui.

Lòng buồn không lúc nào nguôi,

Nhưng ngoài mặt vẫn bải buôi với đời.

Con ơi ! Này trẻ con ơi !

200. Thấy con đạm bạc xứ người mà đau,

Chẳng ham danh vị sang giàu,

Chỉ vì yêu khắp đâu đâu dân tình.

Ngày này có Phật ứng thinh,

Chẳng vì quá bước vì tình đã lâu.

Con ơi ! Với lẽ nhiệm mầu,

Vì con mọi việc đuôi đầu lộ ra.

Lấy đây làm mực gần xa,

Thức dân trong cõi Ta bà tỉnh tâm.

Đua chen trong giấc mộng nằm,

210. Đời muôn hoa lệ trong tầm mắt nheo.

Con ơi ! Còn lắm nguy nghèo,

Đời như chỉ mảnh mà treo chuông vàng.

Lo lường sao khỏi lầm than,

Hoàn cầu chỉ cách tấc gang xa gì.

Muốn ai cũng học từ bi,

Để làm cho khắp người qui đường lành.

Nếu còn lắm kẻ ác sanh,

Thì không thể có bình thanh bao giờ.

Con ơi ! Ngày rối cuộc cờ,

220. Tướng binh sống chết trong giờ khắc thôi.

Nhìn đời Phật bắt châu ôi!

Biết sao cứu hết khắp người thế gian.

Cánh hoa biết nó sắp tàn,

Hương thơm sắc đẹp có làm chi vinh.

Con ơi ! khuyên chúng sửa mình,

Chớ tham danh lợi quên tình anh em.

Dù cho có lắm luốc lem,

Cũng nên chùi rửa chớ làm thêm nhơ.

Dịp may nếu để thờ ơ,

230. Qua rồi kiếm lại bao giờ cho ra.

Đường về gặp Phật Thích Ca,

Ngày nay rất dễ hơn là ngày xưa.

Thị thành đến xóm làng thưa,

Nơi đâu cũng có kẻ cho lời lành.

Biết bao Bồ tát giáng sanh,

Tùy phương hóa độ dân tình khắp nơi.

Thế gian đua việc ăn chơi,

Phật Tiên lo sự cứu đời không ngưng.

Con ơi ! Phải biết gìn thân,

240. Thường luôn phản tỉnh là chân Thánh hiền.

Chẳng quên xét hậu suy tiền,

Lỗi lầm đâu khiến lưu chuyền dài lâu.

Đào luôn chẳng lấp mới sâu,

Một moi hai dập thì đâu nên hồ.

Cây già đành phải cây khô,

Chưa già không tưới cũng trơ héo cành.

Con ơi ! Tu phải cho thành,

Chớ làm lấy có chỉ nhành nhọc công.

Ngày này gói ghém không xong,

250. Mốt mai đâu khỏi chất chồng bề nhê.

Gặp cơ không cỡi gió về,

Để khi ngược nước chơn lê sao rồi.

Con ơi ! Phật cảnh có ngôi,

Trần gian không chỗ nào ngồi cho yên.

Bước cùng của cõi phàm duyên,

Không tìm đây hỏi còn nghiêng chỗ nào.

Mực tàu nẻ thẳng thì đau,

Nhưng không nhờ thế làm sao nên hình.

Mọi lời trong các kệ kinh,

260. Nói chung chớ chẳng cố tình riêng ai.

Hiểu sâu với nghĩa nhơn loài,

Mới không lầm ý của bài kệ cơ.

Con ơi ! Trong buổi ban sơ,

Khó thông nhưng rán có giờ sẽ khai.

Phật xưa khi ở trần ai,

Lạc lầm cũng đã nhiều ngày lắm con.

Nhưng không để chí hao mòn,

Ý nguyền chưa toại vẫn còn tiến tu.

Cho nên từ chốn ám u,

270. Tiến ra đến chỗ một màu sáng trưng.

Con ơi ! Chướng ngại bao từng,

Với lòng anh dũng con đừng chịu thua.

Càng nhiều quái gở đuổi xua,

Càng làm chí khí con thừa mạnh ra.

Con ơi ! Giờ cũng canh ba,

Mắt con lệ đổ trời sa mưa dầm.

Phòng riêng con khó yên nằm,

Tây đài Phật cũng như bầm nát gan.

Mượn lời không bóng kêu vang,

280. Gọi là an ủi bước đàng của con.

Dù sao cái gánh nước non,

Cái đai nhơn loại vẫn còn trên thân.

Con ơi ! Rảo bước xa gần,

Tuy muôn biến hóa, chưa từng mất căn.

Thấy con hiến xác cho trần,

Khiến lòng Phật tợ như dần đấy con.

Từ đây đến rạng đầu non,

Đá rơi lắm cục đường còn nhiều gai.

Con ơi ! Dù phải dạn dày,

290. Nên vui chịu xác ốm gầy vì dân.

Thường đêm con não nề thân,

Nằm yên khó ngủ rảo chân thêm buồn.

Nhìn đời như hát bày tuồng,

Nơi nào con cũng như suông nghễ người.

Bên tai con vẫn đầy lời,

Nọ kia của thế chưa hồi nào mê.

Lời xưa con đã hẹn thề,

Lòng con nay vẫn chưa hề bỏ quên.

Chẳng ham lừng lẫy tuổi tên,

300. Chỉ ham lợi chúng là tình của con.

Canh chầy mài cọ lòng son,

Ánh mầu thêm hiển ngọc còn chi so.

Con ơi ! Biển rộng còn đo,

Lòng thương sanh chúng khó dò lắm con.

Tuy là thân xác gầy mòn,

Nhưng tâm hồn ấy núi non đâu bì.

Thấy con muôn việc chịu lì,

Khiến cho các đấng từ bi cảm lòng.

Nào đâu một lúc gai chông,

310. Mà luôn đa sự cay nồng hỡi con.

Chát chua nay cũng vẫn còn,

Đường xa ớ trẻ chớ mòn mỏi tâm.

Phật đài lấy lẽ thậm thâm,

Khuyên đời chớ vội mà lầm ớ con !

Cứu dân bổn nguyện chưa tròn,

Muôn thân cũng bỏ một thân quản gì.

Thế là mới thật từ bi,

Và không trái mối đạo-nghì Phật xưa.

Con ơi ! Khó sánh sao vừa,

320. Tấm lòng của kẻ mến ưa tu hành.

Những người nuôi chí cao thanh,

Chỉ lo giúp chúng lợi danh không màng.

Ngược đường của kẻ thế gian,

Cho nên khổ não vương mang là thường.

Phận con nối gót Phật đường,

Lúc nào cũng nhớ treo gương cho đời.

Con ơi ! Này trẻ con ơi!

Khi con bi lụy, Phật Trời xốn xang.

Canh chầy mọi kẻ ngủ an,

330. Riêng con thao thức Phật càng động tâm.

Lòng con thường có nói thầm,

Đời chưa giác ngộ giấc nằm chưa yên.

Con đừng buồn thiếu đạo duyên,

Đạo duyên đã có muôn niên đến giờ

Vừng trăng tuy lắm mây mờ,

Nhưng nào đâu phải hết cơ giúp đời.

Bền lòng tiến tới con ơi !

Nấc thang vị quả tột vời rán leo.

Cung Thần ngăn sói trừ beo,

340. Con ơi ! Tìm cách gỡ eo cho trần.

Một thân nào phải một thân

Trên đường dắt chúng nên cân lấy mình

Tử vì tất cả chúng sinh;

Sanh vì tất cả sanh linh khổ nàn.

Con ơi ! Cố phá rộng đàng,

Cho dân Nam-Bắc bớt càn chông gai.

Riêng thân hiu quạnh đâu nài.

Dân tình đây đó lạc loài mới đau,

Biết bao nhiêu cảnh máu đào,

350. Nhưng còn có một ngày nào thảm hơn.

Nếu ai cũng lấy lòng nhơn,

Lửa binh đâu cháy rộ rần khắp nơi.

Con ơi ! Cho đến nạn trời,

Cũng do lòng ác của người sanh ra.

Muốn cho mưa thuận gió hòa,

Lòng dân khắp chỗ phải là hiền lương.

Xưa nay Hiền Thánh mười phương,

Cũng vì muốn thế mà trương đạo mầu

Con ơi ! Việc chửa vào đâu,

360. Giữa đườ__________ng bỏ xác biết bao nhiêu người.

Nguyện đem thân hiến cho đời,

Khổ hay là chết vẫn vui không buồn.

Miễn sao bổn nguyện tròn vuông,

Dù hy sinh đến dư muôn cũng đành.

Con ơi ! Ném xác rừng xanh,

Làm mồi cho thú để dành duyên sau.

Biển sâu chớ lượng bằng ngao;

Lấy phàm tâm khó hiểu vào Thánh tâm.

Khổ dân còn kéo dài năm,

370. Đường duyên còn phải mở tầm thước ra.

Thấy con vì đạo xa nhà,

Vì dân xa mẹ xót xa Phật đường.

Buồn khi gió ngược buồm trương,

Đau khi gánh nặng mà đường nhiều gai.

Nặng thề với khách trần ai,

Chưa đi đến chốn gót hài chưa ngưng.

Tâm hồn quá mến muôn dân,

Cho nên chẳng kể mỏi chân là gì.

Con ơi ! Sen ở Liên trì,

380. Tên con rạng rỡ như khi trăng rằm.

Muốn cho chúng khỏi mê lầm,

Con từng phương tiện lóc lăn khắp cùng.

Nhìn con lòng Phật như nung,

Muốn con sớm toại nguyện cùng về đây.

Ngày nào bên cạnh Như Lai,

Vắng con là cõi trần ai còn sầu.

Tình riêng chẳng nói chi đâu,

Việc chung nên mới âu sầu ớ con.

Con ơi ! Biển cạn non mòn,

390. Từ bi chí ấy vẫn còn như xưa.

Trần hoàn dưới lớp nắng mưa,

Sắc màu không đổi từ xưa ít người.

Dạy cho dân rõ đạo đời,

Luôn treo gương thiện cho người năm châu.

Khổ thân dù có bao lâu,

Cũng vui chịu hết không câu trách hờn.

Hiểu thông định luật tuần huờn,

Không phiền trời đất chẳng hờn thế gian.

Con ơi ! Đem cả tim gan,

400. Hiến cho nhơn loại đã toan lâu rồi.

Giờ đây sắp đến đổi đời,

Lòng hy sinh phải hơn thời xưa qua.

Biến thiên việc ấy không xa,

Nhưng buồn cõi thế ít nhà lo tu.

Bị đời quỉ quyệt làm ngu,

Sống trong thị dục như mù đi đêm.

Biển sâu thuyền chất khẳm thêm,

Kinh nguy bá bội ổn yên nhứt phần.

Con ơi ! Khuyên chúng tát lần,

410. Chớ tham chở lắm bỏ thân giữa vời.

Khẳm thuyền lại gặp xấu Trời,

Mạng căn giá kém hơn nơi bọt bèo.

Việc tu dân chúng quá nghèo,

Cho nên khó tránh nạn eo của Trời.

Từ đây đến đổi mới đời,

Chúng sanh như cá nằm phơi giữa đồng.

Riêng con nước mắt nhỏ ròng,

Mười phương các Phật cũng không yên ngồi.

Phép Thần mượn tiếng trên khơi,

420. Khiến con bớt thảm để lời khuyên dân.

Con ơi ! Mau bước ra sân,

Nhìn lên Trời sẽ thấy vừng mây che.

Lờ mờ như khuất màn the,

Bóng người trong ấy chính là anh con.

Khối tình thương trẻ dường non

Muôn năm qua chẳng hao mòn tóc tơ,

Vì con dạy đủ huyền cơ.

Muốn con giúp được người nhờ khắp nơi,

Giúp đời việc cả con ơi!

430. Giúp con cũng chẳng phải chơi đâu là.

Vừng mây lững đững là đà,

Bóng người ẩn hiện nói ra sau cùng.

Tai nghe như tiếng hồng chung,

Những lời tự nãy bỗng dưng đổi lời.

Từ đâu trên nửa lừng trời,

Tiếng vang như sấm còn lời như châu.

Lời rằng Nam Bắc nhứt câu,

Đông Tây nhị nghĩa địa cầu rung rinh,

Phật linh ma nó cũng linh,

440. Đua nhau dùng phép sát sinh nhơn loài.

Chánh đường chỉ một không hai,

Đạo mầu nắm chặt khỏi ngày thê lương.

Ví dù ít kẻ bạn đường,

Con thuyền Tịnh Độ chớ buông mái chèo.

Thề xưa cứ vẫn đi theo,

Một ngày kia sẽ có nhiều người nghe.

Non Thần dù lắm tiếng ve,

Chuyện người dưới thế vẫn nghe đủ lời.

Cổ kim tình chẳng se lơi,

450. Nhân cơ Phật ứng đem lời phụ theo.

Gian truân mấy cũng rán đeo,

Chỉ leo qua một vài đèo nữa thôi.

Tiếng nầy vừa dứt xong rồi,

Phật liền dạy tiếp những lời vừa qua.

Con ơi ! Người ấy đâu xa,

Cùng con đã có trải qua bao đời.

Nỗi niềm cốt nhục không rời,

Đến lòng cứu thế cũng thời như xưa.

Thương con non biển không vừa,

460. Lúc nào cũng vẫn lòng hờ bên con.

Phần con rán giữ cho tròn,

Chớ anh con vẫn không mòn nghĩa nhân.

Nước nhà đã đáp tròn ân,

Đạo đời cũng xử vẹn phần từ lâu.

Nay vì nghiệp chúng hoàn cầu,

Cùng con kiếp chót đồng chầu Như Lai.

Dịp này có một không hai,

Rán bồi công đức chờ ngày qui nguyên.

Hung sùng mê muội muôn thiên,

470. Tỉnh tâm làm việc lương hiền mấy ai.

Trái duyên mấy cũng chớ nài,

Giống lành cố rải chờ ngày nở hoa.

Nếu con chẳng dạ nại hà,

Kíp chầy sẽ giúp người ta được nhiều.

Một lời con trẻ réo kêu,

Muôn xe châu ngọc đem treo không vừa.

Khó làm khắp hết người ưa,

Chớ buồn kẻ chẳng muối dưa như mình.

Tuy nhiên là giống hữu tình,

480. Có ngày họ sẽ sửa mình ớ con.

Nhớ câu nước chảy đá mòn,

Giấc mê mấy gọi mãi còn tỉnh ra.

Con ơi ! Chớ bỏ người ta,

Kiếp này là chót rán mà thi công.

Với đời mọi vật đều không,

Với người phải nhớ đầy lòng yêu thương.

Làm cho ai cũng hiền lương

Biết lo giúp đỡ biết nhường nhịn nhau

Con ơi ! Dù khác sắc màu,

490. Cũng là sanh chúng hãy giàu lòng thương.

Từ bi rộng lớn không lường,

Muốn con cũng được chung vườn từ bi.

Lao đao mấy chẳng quản gì,

Miễn là chữa được vết tì nhơn gian.

Ngày về nơi chốn Lạc Bang,

Rất mong con dắt được ngàn muôn dân.

Con ơi ! Nơi bến mê tân,

Con là một của muôn nhân duyên đời.

Lần nầy cho đến mõn hơi,

500. Lúc nào cũng nhớ hiến đời cho dân.

Đắng cay để phúc cho trần,

Là điều hiếm có chớ phân vắn dài.

Ngày nay như đã bao ngày,

Con từng vì chúng chịu cay khổ đời.

Con ơi ! Nầy trẻ con ơi !

Nhớ theo đúng lý của người mẹ con.

Quản chi thân xác hao mòn,

Miễn làm cho khắp muôn dân hưởng nhờ.

Từ xưa đâu phải mới giờ,

510. Đã thề độ thế chưa cơ nào ngừng.

Nhiều lần gặp cuộc dửng dưng,

Lòng con như một chưa từng đổi thay.

Xưa sao nay vậy chớ phai,

Chưa đi đến chốn đừng quay lối đường.

Con đau sầu, Phật hiểu tường,

Lúc nào Phật cũng bên giường của con.

Lời lành nung đúc tim son,

Trẻ chưa nên phận, Phật còn lắng lo.

Mùi thiền vẫn được thơm tho,

520. Mặc dù trong cảnh ngao cò bấy lâu.

Càng bao cay đắng âu sầu,

Càng cho đời hiểu lý mầu Phật gia.

Con ơi ! Trong cõi người ta,

Mẹo mưu thế mấy vẫn là chúng sanh.

Nếu không tâm hướng nẻo lành,

Thì còn mãi cuộc tranh giành món ăn.

Thử xem nơi đám ruồi lằng,

Rồi nhìn lại kẻ học hằn hiện nay.

Khác nhau chỉ có hình hài,

530. Chớ trong ý dục một bài như nhau.

Hại người để cướp sang giàu,

Khiến người đau khổ không nao núng lòng.

Nhìn vào nơi cõi trần hồng,

Thật người thì ít muỗi mòng nhiều hơn.

Thế nên khắp hết chư nhơn,

Nạn tai chịu lẫn chưa ngừng phút nao.

Con ơi ! Đang lúc ba đào,

Khắp trên mặt biển chỗ nào ổn yên.

Thuyền chìm hoặc lẽ thuyền nghiêng,

540. Khác nhau chỗ đó còn phiền như nhau,

Tâm trần càng lắm tự cao,

Càng đưa nhau đến máu đào nhiều hơn.

Tranh tài chớ chẳng tranh nhân,

Chấp nê từ việc tranh hơn từ lời.

Thế nên long đất lở trời,

Bất ngờ giây phút loài người tan hoang.

Chớ chi mà khắp thế gian,

Trọng nhân hơn trọng bạc vàng thì yên,

Nói ra thêm thảm thêm phiền,

550. Người đời đa số trọng tiền là hơn.

Coi thường những việc nghĩa ơn,

Giết người lấy của không ngần ngại chi.

Mặc dù người có lương tri,

Sánh cùng ác thú có gì hơn đâu.

Cho nên trong cuộc bể dâu,

Ác lai ác báo chạy đâu khỏi trời.

Muốn sao ai cũng tỉnh đời,

Đua nhau hành thiện khỏi hồi biến thiên.

Con ơi ! Xưa đã trót nguyền,

560. Rán tìm cứu kẻ hữu duyên Phật đài.

Chớ ngờ thế cuộc kéo dài,

Mái chèo Bát Nhã ngơ ngoài bể sâu.

Ngày qua mau chớ chẳng lâu,

Nếu không liệu trước sau âu muộn màng.

Rung chuông tỉnh mộng trần gian,

Đài sen thấy được mới toàn mạng căn.

Bớt đi những thói hung hăng,

Sớm chiều rán tập lòng hằng thiện lương.

Thấy người bịnh tật biết thương,

570. Gặp ai đói khó biết nhường miếng ăn.

Không cần mặc áo nhà Tăng,

Đầy lòng nhân ái cũng thăng Phật đài.

Chớ nên trau trỉa bề ngoài,

Cần nên dọn dẹp dồi mài bên trong.

Nói làm phải được dung thông,

Chớ nên nói có làm không bất thành.

Nếu cho cuộc tạm mỏng mành,

Đạo mầu cần phải phụng hành ngày đêm.

Biển trần sóng gió chưa êm,

580. Khổ đời càng lúc càng thêm chưa ngừng.

Hại nhau Tiên Phật bảo đừng,

Nhưng người đời chẳng chịu ngừng gươm đao.

Con ơi ! Cùng một thai bào,

Phải nên thương mến nỡ nào ghét dơ.

Ngoài hiên luôn có kẻ chờ,

Trong nhà lộn xộn vào vơ vét đồ.

Hiển nhiên đâu phải mơ hồ,

Hãy mau bỏ lối ngao cò ấy đi.

Tác giả bài viết: Thanh sĩ Thích Huệ Duyên
Đánh giá bài viết
Tổng số điểm của bài viết là: 2 trong 1 đánh giá
Click để đánh giá bài viết

Mã an toàn:   Mã chống spamThay mới     

 

Giới thiệu

Cách gởi bài viết về Ban Biên Tập

Nội quy đăng bài viết :Bài viết trước khi đăng phải hội đủ các điều sau :- Thứ nhất : Trang web chỉ có một mục đích đó là Hoằng Dương Phật Pháp- Thứ hai : Nội dung thuần tuý chỉ có quan điểm, kinh điển, Luật, Luận chính thống của Nhà Phật- Thứ ba : không liên quan bất...

Thống kê

  • Đang truy cập: 77
  • Hôm nay: 4338
  • Tháng hiện tại: 204669
  • Tổng lượt truy cập: 59644686

Tin xem nhiều

Xem bản: Desktop | Mobile