Nguyền mong thân cận minh sư, quả Bồ Đề một đêm mà chín. Phúc gặp tình cờ tri thức, hoa Ưu Đàm mấy kiếp đâm bông.
Rss Feed

Ánh sáng từ bi - Phần 2

Đăng lúc: Chủ nhật - 25/12/2011 10:35 - Người đăng bài viết: Tịnh Cường
Ánh sáng từ bi - Phần 2

Ánh sáng từ bi - Phần 2

Máy Đạo không xa xôi, Quay đầu lại thấy rồi; Thấy ra mau hay chậm, Là do sức tỉnh hồi. Thanh-Sĩ

Ánh sáng từ bi - Phần 2

*****

Chớ nên bắt ố bắt tì,

590. Cần tha thứ hết những gì lỗi qua.

Làm cho thống nhứt trong nhà,

Để cho trở lại bình hòa như xưa.

Cửa nhà tan nát thấy chưa,

Không lo tu bổ còn cưa rui mè.

Giảng hòa nếu chẳng chịu nghe,

Có ngày không vải để che bọc mình.

Sẽ còn bị kẻ nhạo khinh,

Thị như súc vật mặc tình khiến sai.

Làm người ai cũng như ai,

600. Chớ nên sống dưới gót giày người ta.

Gương hùng xưa của ông cha,

Học theo cho xứng con nhà Rồng Tiên.

Con ơi ! Xem cảnh tùy duyên,

Liệu bề thức tỉnh khắp miền trần gian.

Nghèo hèn với bực giàu sang,

Cũng nên đối đãi đồng hàng như nhau.

Dẹp tâm cố chấp sắc màu,

Con người ai cũng như nhau con người.

Lấy lòng bình đẳng tốt tươi,

610. Giúp nhau hơn việc khinh cười lẫn nhau.

Tinh thần càng giác ngộ cao,

Lại càng biết kính trọng nhau hơn nhiều.

Thân người khó tạo bấy nhiêu,

Thì càng nên trọng chớ điều chi khinh.

Càng bao mực sống bất bình,

Càng nên san phẳng cho xinh con người.

Mong sao tạo được cuộc đời,

Chẳng ai đau khổ không người ngu mê.

Được vầy sánh cõi Liên Huê,

620. Như trăng với nước chẳng hề khác nhau.

Con ơi ! Trong cảnh trần lao,

Chúng sanh lăn lộn chừng nào mới thôi.

Xưa nay cứ mãi luân hồi,

Trả vay nghiệp hoặc cuốn lôi không ngừng.

Có thân chẳng liệu lấy thân,

Chung qui đưa đến mộ phần vô duyên.

Hiện thân hưởng của nghiệp tiền,

Lai sanh chịu lấy ác duyên đương đời.

Chúng sanh trong lúc hiện thời,

630. Sao không nghĩ đến cuộc đời mai sau.

Luật nhân quả chẳng sai đâu,

Ác sanh nhứt định đáo đầu ác lai.

Mê trần nên mới bào thai,

Chớ không phải tự nhiên đày ra đâu.

Sanh ra nơi cõi mê sầu,

Suốt đời có thấy ai đâu lạc nhàn.

Cánh hoa hết nở rồi tàn,

Nửa chừng sâu bọ cắn ngang là thường.

Xác thân xét lại tận tường,

640. Cùng hoa kia cũng một đường khác chi.

Mây trần không ngớt phủ vi,

Chúng sanh chẳng thấy những gì xa xôi.

Thế gian nay lỡ mai bồi,

Phật đài luôn được an ngồi bình thân.

Cũng do lòng chẳng mê trần,

Nên không luân lạc xoay vần trong mê.

Lòng ưa nơi cõi Liên Huê,

Cho nên thân được dựa kề Đài Sen.

Chơi bùn nên mới lắm đen,

650. Nước trong rửa mãi đâu hoen ố mình.

Dù ai cám dỗ mặc tình,

Phận mình cứ giữ cho tinh tấn lòng.

Đường về cõi Phật chưa thông,

Nguyện chưa nguôi được tấm lòng mộ tu.

Lột cho sạch hết lớp ngu,

Để không còn một mờ lu sai lầm.

Cố công rút hết ruột tằm,

Bảo thân cho đến mọc mầm cánh bay.

Muốn về gặp Đức Như Lai,

660. Bao nhiêu tội lỗi thẳng tay trị trừng.

Càng làm cho nhẹ được thân.

Thì càng chóng bước đến gần Đài sen,

Những điều lòng mến dạ quen.

Nhứt thời khó bỏ rán kiêng nhiều ngày,

Việc tu không phải một giây.

Mà là cần phải tu hoài cho nên,

Con ơi ! Nếu chẳng chí bền.

Đạo mầu khó đoạt Phật Tiên khó gần,

Chuông vàng trong có tiếng ngân.

670. Khá khuyên sanh chúng hãy cần đánh ra,

Từ bi hơn giá ngọc ngà.

Chúng sanh rán tạo nên nhà từ bi,

Tuy làm đạo pháp vô vi,

Mà trong vạn vật không chi sánh bằng.

Nhớ nên quán niệm ngày hằng,

Mối manh nắm được bổn căn minh tường.

Đêm qua thì có Thái dương,

Lối mê rời được thấy đường giác quang.

Trần ai đã lắm nhộn nhàng,

680. Sớm rời sớm được lạc an chơn thần.

Từ bi đã gọi bao lần,

Lần này nếu chẳng tu thân còn gì.

Đợi ngày thế giới biến di,

Vội vàng bái Phật qui y muộn màng.

Lòng dân không thuận một đàng,

Sớm hay là muộn sẽ tan nát nhà,

Đông Tây sự chẳng ôn hòa.

Nhơn sanh thế giới như là tơ treo,

Nhìn qua cuộc thế mỏng meo.

690. Ngày đêm như thể ai thiêu đốt lòng,

Bao nhiêu cái có hóa không.

Thương cho sanh chúng luống công tạo tành,

Phước duyên người chẳng chịu dành.

Cứ dành tội ác cho sanh họa sầu,

Nền hư nhà chẳng vững lâu.

Ác tâm khó tránh khỏi sầu khổ thân,

Cảnh nguy nhơn loại rất gần.

Mọi người hãy rán ân cần sự tu,

Chớ nên kết oán gây thù.

700. Để cho nghiệp báo không thu hút mình.

Dân không thù oán nước bình,

Người cùng tha thứ, an ninh hoàn cầu.

Trời lay đất chuyển mặc dầu,

Thiện nhơn vẫn được trong bầu an cư.

Mắt phàm thấy thật mà hư,

Thấy hư mà thật ngôn từ khó phân.

Xưa nay bao cuộc tẩy trần,

Chớ nào phải mới một lần này đâu.

Biển sông đổi lại cồn dâu,

710. Núi non biến hóa ruộng dâu đồng bằng.

Chớ không luôn được bình thăng,

Chúng sanh vì thế mạng căn mỏng mành.

Nguyên nhân tội ác như thành,

Cho nên không được bình thanh đời nầy.

Trái mùi phải rụng khỏi cây,

Đời tàn không thể giữ thây trường tồn.

Con ơi ! Nên lấy từ ngôn,

Khuyên người sớm biết trọng tôn sự lành.

Qua cơn biến đổi tan tành,

720. Gặp đời bình trị sống sanh lâu dài.

Cõi lành không có nạn tai,

Người xem người thể chơn tay ruột rà.

No cơm ấm áo mọi nhà,

Sống trong vui sướng ôn hòa thường niên.

Nếu tu đạt mức siêu nhiên,

Thức thần trong cánh Hoa liên tột vời.

Ngoài vòng định luật đất trời,

Không còn sanh tử đeo nơi thân mình.

Hoàn toàn khỏi cảnh u minh,

730. Chẳng điều chi trói buộc mình vào đâu.

Tự do mở tự do thâu,

Làm thầy vạn vật trong bầu chuyển luân.

Trường tồn với cái chơn thân,

Quỉ ma đâu dám đến gần phá phanh.

Muốn cho ai cũng tu hành,

Để về đến chốn tột lành này đây.

Ở ăn chi lắm tà tây,

Cho đày đọa hết kiếp nầy kiếp sau.

Chỉ vay lấy có một hào,

740. Trả ra mười lượng chừng nào cho tiêu.

Lắm người biết quấy làm liều,

Chỉ tham trước mắt quên điều sau lưng.

Mê đời không giữ được thân,

Cái mê ấy có phải đần hay không?

Vì mê thân khổ chập chồng,

Linh hồn do đó mà không nhẹ nhàng.

Sống trong muôn giấc mơ-màng,

Cứ cho là thật người càng thêm mê.

Bước sai khó trở lộn về,

750. Hết thân này lại đến kề thân sau.

Chúng sanh khá tỉnh cho mau,

Ở ngoài cõi tạm còn bao cảnh mầu.

Không tu cõi Phật khó chầu,

Nếu tu thì phải thật cầu siêu sinh.

Trọn đời giữ một đức tin,

Mặc tình sóng gió gập ghình đến đâu.

Bao nhiêu hoặc loạn trong đầu,

Tập trung trí não để hầu bình minh.

Phải luôn tự xét lòng mình,

760. Để ngăn ác niệm chực rình ngày đêm.

Sóng tâm khi được lặng êm,

Trời xanh sao sáng hiện lên rõ ràng.

Nhớ câu vạn sự đầu nan,

Nếu không kiên chí giữa đàng hỏng ngay.

Khá khuyên khắp hết gái trai,

Thuyền chèo tới bến chớ quày nửa sông.

Đầu tiên khó định được lòng.

Định rồi vạn sự đều thông chớ ngờ.

Sau khi thật tỉnh giấc mơ,

770. Thấy nghe rõ rệt hơn giờ say mê.

Thức ra rất khó muôn bề,

Vì người đã quá ngủ mê lâu rồi.

Lấm rồi đâu phải dễ bôi,

Chùi ra há dễ một hồi mà nên.

Những điều nhớ rất khó quên,

Muốn quên phải có chí bền mới xong.

Người hay bị cảnh buộc lòng,

Khiến cho vạn sự đều tùng cảnh ra.

Bao nhiêu nhơ xấu vạy tà,

780. Cũng đều do chỗ ấy mà phát sinh.

Nếu làm chủ được lòng mình,

Tất không bị cảnh dỗ dành đường cong.

Nhớ câu vạn sự giai không,

Tâm vô nhứt vật mới hòng qui chơn.

Kệ kinh nhiều tợ lâm sơn,

Chung qui cũng dạy chư nhơn chủ lòng.

Muốn tu cho được thành công,

Nhớ ghi điều ấy chớ hòng lãng quên.

Tại gia hành đạo cũng nên,

790. Không cần cố chấp chùa đền cốc am.

Hứa tu thì phải y làm,

Ở phàm lòng chẳng nhiễm phàm là tu.

Phải tu với kẻ phàm phu,

Chớ tu với Phật bỏ lu người phàm.

Việc chi Phật cũng đã kham,

Chỉ lo cho kẻ tục phàm chưa xong.

Thiếu ngoài thiếu cả bên trong,

Đạo chưa xong đạo đời chưa xong đời.

Nên cần giúp họ đến nơi,

800. Phải làm như thế là người thật tu.

Tu là cứu kẻ phàm phu,

Chớ ngồi một chỗ mà cầu Như Lai.

Phù sanh biết chẳng kéo dài,

Càng lo độ chúng khỏi ngày lao đao.

Vừa tu vừa độ cho nhau,

Đừng chờ dư của mới cho ăn mày.

Có tài thì bố thí tài,

Đức thì thí đức cho ai đang cần.

Nhiều khi còn phải thí thân,

810. Cứu người trong lúc lâm vòng nạn tai.

Từ bi chớ tiếc với ai,

Việc chi giúp được giúp ngay cho người.

Không riêng giúp chúng bằng lời,

Mà còn giúp của cho đời ấm no.

Thấy ai có việc sợ lo,

Thì tìm đủ cách giúp cho an lòng.

Tu không chỉ nói cho thông,

Phải làm cho đúng như trong giáo truyền.

Làm gương cho thế trước tiên,

820. Mới là khiến kẻ lòng nghiêng theo mình.

Con ơi ! Là giống hữu tình,

Cố khuyên họ sẽ như mình tỉnh ra.

Xưa con còn nhớ chăng là,

Buổi đầu con cũng hơ hà như ai.

Phật khuyên chẳng để vào tai,

Cứ mê đắm cuộc các đài thế gian.

Trải qua lắm buổi tân toan,

Sau cùng mới hướng theo đàng Phật khuyên.

Tỉnh rồi biết rấm sâu duyên,

830. Nên qua nhiều kiếp không điên đảo lòng.

Tâm con cùng Phật dung thông,

Lúc nào cũng mở rộng lòng từ bi.

Con tìm được lối thoát ly,

Thì người cũng có thể đi trở về.

Ráng khuyên người tỉnh giấc mê.

Như xưa Phật đã vỗ về lấy con.

Quản chi thân xác mất còn,

Miễn là cứu chúng qua cơn tai nàn.

Biết ơn hay chẳng không màng,

840. Cứ soi cho sáng khắp đàng người đi.

Thấy ai còn quá mê si,

Nên thương chớ có điều gì bỉ khinh.

Thoảng như người có chửi mình,

Cũng nên tha thứ chớ nên oán hờn.

Việc nào cũng có nhơn duyên,

Hờn người tất bị người hờn chẳng không.

Có câu hình vạy bóng cong,

Làm hung nhứt định khó trông gặp hiền.

Cách đây độ mấy ngàn niên,

850. Con còn nhớ rõ sự duyên một ngày.

Có chàng nổi tiếng đờn hay,

Các nơi nhạc sĩ phục tài anh ta.

Nhiều người nhà ở phương xa,

Cũng tìm tới chỗ anh ta nghe đờn.

Nhưng anh lại thiếu lòng nhơn,

Thấy ai xụi bại tay chơn anh cười.

Anh thường hay bảo mọi người,

Đừng cho xụi bại gần nơi anh đờn.

Ít lâu sau có một hôm,

860. Bỗng nhiên anh thấy tay chơn nặng nề.

Cả thân đều rất mỏi mê,

Thuốc men thứ uống thứ thoa không ngừng.

Tuy nhiên chứng bệnh không dừng,

Lần lần đến thật tay chân xụi què.

Hết còn động đậy ngo ngoe,

Cây đờn đành bỏ, hết khoe tài đờn.

Gần xa đều dậy tiếng đồn,

Cho rằng anh bị Trời hành tội khinh.

Mới cười người kế cười mình,

870. Luật nhơn quả chớ lòng khinh mà lầm.

Dữ lành các việc do tâm,

Chúng sanh rán tạo lấy mầm tốt tươi.

Con ơi ! Con nhớ khuyên người,

Càng làm ác lắm càng dời quả mau.

Trong khi loạn lạc binh đao,

Càng làm hung ác càng mau hại mình.

Hiện thân đã chịu khổ hình,

Lai sanh còn gặp muôn nghìn lao lung.

Chạy không ra khỏi vòng cung,

880. Đi đâu người cũng mang lồng đi theo.

Lòng hiền thì có hiền đeo,

Lòng hung thì có hung đèo bên thân.

Chúng sanh đau khổ vô ngần,

Nên làm hiền để bớt phần khổ đau.

Lợi danh như thể bọt bào,

Nay tranh dẫu được mai nào còn đâu.

Của người mình muốn tóm thâu,

Của mình người có nhịn đâu bao giờ.

Hoàn cầu đưa đến nguy cơ,

890. Một phần lớn tại người quơ của người.

Bày ra nhiều thuyết tốt tươi,

Phần đông chỉ nói ít người làm theo.

Tấm lòng ích kỷ cứ đeo,

Của ai thấy cũng muốn quèo lấy đi.

Trước khi làm nhớ xét suy,

Lợi mình hại kẻ bỏ đi chớ làm.

Của nên thí chớ nên tham,

Mở lòng nhân đức chớ nham hiểm lòng.

Giúp nhau kẻ của người công,

900. Cho không ai đói cũng không ai nghèo.

Nhiều người trong cảnh nhóc nheo,

Lắm khi chẳng có cơm thiu lót lòng.

Vợ con tay dắt tay bồng,

Thấy vầy há chẳng động lòng thi ơn?

Mọi người nên mở lòng nhơn,

Chớ nên riêng sống chẳng cần giúp ai.

Mỗi người hợp lại một tay,

Nhà xây được lớn đất cày được xa.

Thù nhau mấy cũng nên hòa,

910. Để cho sự sống mỗi nhà an vui.

Làm người phải xứng đáng người,

Ở ăn cho sạch nói cười cho thanh.

Con người thấy lợi ra giành,

Khác nào thú vật chạy tranh lấy mồi.

Lợi chung việc đáng lắm rồi,

Lợi riêng để hại cho người là nhơ.

Từ xưa chí đến bây giờ,

Những người bất nghĩa ai thờ tới đâu.

Giàu sang bạc chất ngang đầu,

920. Làm điều bất chánh có lâu bao giờ.

Thấy ai lâm nạn ngó lơ,

Khi mình hữu sự khó nhờ người ta.

Ở đời có lại có qua,

Biết mình không biết người là lầm sai.

Muốn cho dân chúng thời nay,

Biết đem hột muối chia hai cho người.

Thấy hư dạy dỗ không cười,

Nghe ai nói phải thì vui học đòi.

Mỗi người tự tánh biết soi,

930. Lựa câu để nói lựa nơi để làm.

Phận anh anh biết xử kham,

Phần em em cũng tự làm cho xong.

Chồng không để thẹn làm chồng,

Vợ không để thẹn vợ trong gia đình.

Ở ăn cho có nhơn tình,

Lúc nào cũng giữ công minh việc làm.

Bao nhiêu đó biết gìn kham,

Cũng tăng nhân phẩm nữ nam được nhiều

Con ơi ! Con rán gọi kêu,

940. Kêu cho ai cũng biết theo đường lành.

Bỏ điều dối trá lưu manh,

Biết tôn trọng cái giá danh con người.

Tự mình biết sự hổ ngươi,

Không làm những việc nhạo cười người ta.

Lời chi nói cũng ôn hòa,

Tránh xa gây gỗ cũng xa nịnh lừa.

Với ai đều cũng dạ thưa,

Thật tình lễ phép chẳng ưa làm màu.

Giàu không tự ỷ mình giàu,

950. Quyền cao mà chẳng tự cao hơn người.

Nói ra thì biết nhường lời,

Thông minh nhưng chẳng chê người dại ngu.

Giữ tròn nhân cách trượng phu,

Không cho giai cấp làm mù lương tri.

Con ơi ! Càng biết đạo nghì,

Càng làm đẹp đẽ hạnh nghi con người.

Ở ăn qui củ trong đời,

Trong thời thuận thảo ngoài thời hòa vui.

Nhờ ơn cha mẹ dưỡng nuôi,

960. Thì không thể trở nên người con hư.

Trọn câu tử hiếu phụ từ,

Đó là căn bản đạo người xưa nay.

Ở đời dù gái hay trai,

Khi ăn trái phải nhớ ai công trồng,

Chịu ơn chẳng đáp đền xong,

Sống thì hổ mặt thác không siêu hồn.

Chớ cho trốn nợ là khôn,

Kiếp này không trả sẽ dồn kiếp sau.

Dù cho có lắm bôn đào,

970. Cuối cùng cũng bị nghiệp bao lấy mình.

Cho nên trong lúc sanh bình,

Nợ nào cũng phải cố tình trả xong.

Nợ trần khi đã thật không,

Chẳng còn bị cuốn lôi trong cõi trần.

Rán nên tu dưỡng tinh thần,

Đừng cho các nghiệp buộc thân sau này.

Nghiệp siêu thì cố tạo gây,

Còn như nghiệp đọa bỏ ngay không làm.

Ở phàm tạo nghiệp phi phàm,

980. Chỉ làm rỗi kiếp không làm đọa thân.

Con ơi ! Nhớ gọi khách trần,

Nên làm như thế cho thần thức siêu.

Lửa tuy một đóm không nhiều,

Nhưng mà có thể đốt tiêu cả rừng.

Chỉ trong một phút hận sân,

Làm tan nát cả nghĩa nhân một đời.

Phải nên bình tĩnh con ơi,

Hư rồi khó sửa rách rồi khó khâu.

Việc chi cũng xét đuôi đầu,

990. Chớ đừng nói bướng làm nhầu không nên.

Những điều nhơ xấu cố quên,

Để cho trí não trở nên sáng lần.

Một khi sáng sủa tinh thần,

Việc làm sẽ được khỏi phần lầm sai.

Sáng tâm thì sáng mắt tai,

Mắt tai muốn sáng phải quày về tâm.

Trong tâm muốn hết sai lầm,

Đừng cho ngoại cảnh nó xâm nhập vào.

Định tâm khó biết là bao,

1000. Nhưng tâm khi định vật nào dám so.

Định tâm nào phải hết lo,

Nhưng lo ấy chẳng phải cho tánh phàm.

Lòng lo rộng lớn bao hàm,

Lo dân còn khổ lo làm độ dân.

Thay vì lo việc riêng thân,

Để lo cho khắp thế trần thoát mê.

Người tu lo liệu trăm bề,

Đâu ngồi một chỗ ha hê sớm chiều.

Thấy đời càng khổ bao nhiêu,

1010. Trong lòng càng phải lắm điều lo toan.

Tuy lo mà chẳng mê man,

Nên không bị kéo vào đàng yêu ma.

Kệ kinh dạy để làm ra,

Phật không dạy để ngồi mà tụng suông.

Vừa xem vừa phải hành luôn,

Tu như thế mới chánh đường con ơi.

Kệ kinh chẳng thuộc một lời,

Lòng từ bi có cũng ngồi Tòa sen.

Những người lòng dạ bạc đen,

1020. Tụng cho đến chết không lên Phật đài.

Trau trong chớ chuốt bên ngoài,

Thế gian dụng tướng Phật ngài dụng tâm.

Tu lâu không đạt huyền thâm,

Phần nhiều khẩu Phật mà tâm độc xà.

Chỉ lo dọn dẹp ngoài da,

Trong tâm bỏ phế hơn là rừng hoang.

Dối lòng dối cả thế gian,

Tu như thế ấy tội càng lớn thêm.

Giờ nầy cũng đã nửa đêm,

1030. Thấy con trằn trọc mẹ mềm ruột gan.

Mượn lời trong chốn không gian,

Cùng con trò chuyện đá vàng đời nay.

Có đêm nhứt định có ngày,

Có phàm tất có Phật đài ớ con.

Có đời chết chóc héo von,

Cố nhiên có cảnh sống còn an vui.

Ấy là cảnh Phật con ơi !

Chúng sanh muốn biết hãy dời đến xem.

Khác hơn cõi thế tèm lem,

1040 Ở nơi cõi Phật Tòa sen chói lòa,

Phật nào cũng ở trên hoa,

Không hề chết mất không già bịnh thân.

Dung nhan đẹp khác phàm nhân,

Vị nào cũng đủ tinh thần quang minh.

Thật là trường cửu hòa bình,

Đáng cho nam nữ siêu sinh cõi nầy.

Cõi nầy không phải mới đây,

Mà từ vô thỉ đến nay có rồi.

Nhiều người đã tới đây ngồi,

1050. Vẫn còn vô số kẻ trôi biển trần.

Nhìn vào khổ ách muôn dân,

Khiến lòng từ mẫn như dần nát tan.

Quyết ra tay cứu thế gian,

Lấp xong biển khổ lòng vàng mới ưng.

Dạy tu để cứu khổ dân,

Chớ không dạy chỉ lo thân quên người.

Gặp khi binh lửa khắp nơi,

Người tu càng phải giúp đời nhiều hơn.

Người tu phải có lòng nhơn,

1060. Tu như thế mới đúng chơn giáo truyền.

Khổ nàn còn có vô biên,

Đâu đành ngồi ngó não phiền của dân.

Con ơi ! Dù phải tảo tần,

Cũng đừng bỏ dạ cứu trần thoát mê.

Riêng thân dẫu có nặng nề,

Miễn đời nhẹ gánh cũng hê hả lòng.

Hiện giờ khắp chốn Tây Đông,

Hóa thân Bồ Tát đầy trong cõi trần.

Đó đây kêu gọi không ngừng,

1070. Kêu cho sanh chúng xả thân tu hành.

Bỏ lòng giết hại lấn tranh,

Tạo nền hạnh phúc bình thanh lâu dài.

Mạng người ai cũng như ai,

Vì mình mà nỡ xuống tay sao đành.

Thù nhau dù có muôn thành,

Giờ nầy cũng rán mở tình thứ tha.

Nếu mình tha thứ người ta,

Thì người ta sẽ thứ tha cho mình.

Trong đời nhiều lúc vô tình,

1080. Mà gây tội lỗi vào mình không hay.

Lỗi mà thú nhận ra ngay,

Muôn người chỉ có một hai là cùng.

Một khi nổi gió đùng đùng,

Thì cây cội ngả nào không bao giờ.

Hành vi lỗi chẳng nằm trơ,

Mà là lỗi ấy hại cho nhiều người.

Lỗi dù che đậy bao nơi,

Đến khi rốt cuộc thì người cũng hay.

Lỗi mình biết trước hơn ai,

1090. Trong tâm lo sợ mỗi ngày không ngưng.

Tránh đừng phạm lỗi vào thân,

Lỗi như đã phạm thì cần hối ngay.

Chớ cho lỗi ấy kéo dài,

Sớm ngày hối cải sớm ngày an tâm.

Trả vay định luật không lầm,

Nên khuyên sanh chúng chớ nên khinh lờn.

Dứt xong cái tánh ngã nhơn,

Tự nhiên sẽ hết tham sân trong lòng.

Tham sân khi đã sạch không,

1100. Ưu sầu phiền não trong lòng cũng tiêu.

Ngã nhơn tánh ấy còn nhiều,

Dẫu tu muôn kiếp chẳng siêu Phật đài.

Con ơi ! Nhớ bảo gái trai,

Mấy điều ấy rán miệt mài cho nên.

Thành công do ở chí bền,

Đừng lòng sớm nhớ chiều quên không đành.

Đã tu thì phải có hành,

Tu suông cửa miệng hổ danh nhà thiền.

Không cần ai bảo ai khuyên,

1110. Cũng thông hai chữ tu hiền gần nhau.

Tu hung Phật dạy hồi nào?

Đời nay lắm kẻ hùng hào sự tu.

Tu cho sáng chớ tu mù,

Tu cho siêu thoát chớ tu tiêu hồn.

Tu về Cực Lạc tu khôn,

Tu nơi địa ngục tu phồn dại ngu.

Cũng thời nhập đạo vào tu,

Người hầu Phật Tổ kẻ chầu ma vương.

Sự tu vốn có hai đường,

1120. Chúng sanh cần phải tìm phương mà về.

Đường tà càng buộc kiếp mê,

Chỉ đường chánh mới tựu tề giác quang.

Đạo tà thường hại thế gian,

Còn đường đạo chánh luôn toan cứu đời.

Đạo tà như đám sương mơi,

Còn đường đạo chánh như Trời sáng ra.

Tà làm tối mắt người ta,

Chánh làm sáng mắt trẻ gìa khắp nơi.

Chánh tà khéo chọn con ơi !

1130. Bước sai một bước khổ đời muôn năm.

Chúng sanh như lạc rừng thâm,

Lấy sao làm dấu để tầm hướng ra.

Cứ quanh trong chốn rừng già,

Thân kia khó tránh hùm tha ngày nào.

Biết nguy thì phải trốn mau,

Trói tay rồi mới tẩu đào kịp đâu.

Muốn đi qua khỏi sông sâu,

Phải lo sắm đủ thuyền tàu trước đi.

Qui y mà chẳng hành y,

1140. Ngàn đời cũng chẳng thoát ly cõi trần.

Có thân sớm liệu lấy thân,

Đừng chờ hấp hối mới lần chuỗi tay.

Tu trong chớ có tu ngoài,

Thật lòng mộ đạo chớ bày dối tu.

Trời trong bỗng có mây mù,

Nay an mai chẳng sự đâu thể ngờ.

Xảy ra bão tố khắc giờ,

Đủ làm vạn vật xác xơ lắm rồi.

Biến thiên đã định trong đời,

1150. Xưa nay như thế mặc người tin không.

Nếu tin tin chắc nơi lòng,

Thường ngày tinh tấn gắng công tu hành.

Không màng thế sự lợi danh,

Chỉ lo bủa rộng chơn tình từ bi.

Làm cho mình hết mê si,

Đồng thời giúp kẻ khác đi chánh đường.

Đạo mầu nhứt quyết phô trương,

Khiến cho ai cũng thiện lương như mình.

Tam qui ngũ giới chặt gìn,

1160. Xây nên hạnh phúc hòa bình khắp nơi.

Treo gương bác ái tốt tươi,

Mở đường sáng rộng cho người đi theo.

Kêu dân giúp kẻ khó nghèo,

Gọi người hợp tác để gieo giống lành.

Nhà nhà nỗ lực tu hành,

Không ai gây gổ tranh giành với ai.

Trẻ già ăn ở thẳng ngay,

Thương nhau như thể chân tay ruột rà.

Đầu làng cuối xóm thuận hòa,

1170. Không ai mất của không nhà hàm oan.

Nhà nào cũng được ngủ an,

Không còn thấy kẻ ngoài đàng ăn xin.

Được vinh thì cũng đồng vinh,

Khổ vui đều biết lấy tình sớt san.

Chẳng nghe thấy kẻ tham gian,

Tạo nên xã hội hoàn toàn thanh liêm.

Hiếu trung ăn ở trọn niềm,

Sống không hổ thẹn cổ kim chút nào.

Điều này không phải chiêm bao,

1180. Quyết tâm có một ngày nào dựng lên.

Con ơi ! Nói phải làm nên,

Luận suông đến chết tuổi tên không thành.

Giảng kinh miệng đọc tâm hành,

Chấp tay thì phải lòng thành Nam mô.

Học câu Bồ Tát hư vô,

Của người muốn hốt vào bồ sao nên.

Nếu bờ giác ngạn muốn lên,

Nợ nần chớ có chất trên vai nhiều.

Vai càng nhẹ gánh bấy nhiêu,

1190. Chân càng lẹ bước dễ trèo lên cao.

Tu hành cũng thế khác nào,

Nghiệp mê càng nhẹ càng mau đắc thành.

Tác giả bài viết: Thanh sĩ Thích Huệ Duyên
Đánh giá bài viết
Tổng số điểm của bài viết là: 0 trong 0 đánh giá
Click để đánh giá bài viết

Những tin cũ hơn

Mã an toàn:   Mã chống spamThay mới     

 

Giới thiệu

Cách gởi bài viết về Ban Biên Tập

Nội quy đăng bài viết :Bài viết trước khi đăng phải hội đủ các điều sau :- Thứ nhất : Trang web chỉ có một mục đích đó là Hoằng Dương Phật Pháp- Thứ hai : Nội dung thuần tuý chỉ có quan điểm, kinh điển, Luật, Luận chính thống của Nhà Phật- Thứ ba : không liên quan bất...

Thống kê

  • Đang truy cập: 95
  • Khách viếng thăm: 83
  • Máy chủ tìm kiếm: 12
  • Hôm nay: 32587
  • Tháng hiện tại: 292519
  • Tổng lượt truy cập: 59732536

Tin xem nhiều

Xem bản: Desktop | Mobile