Nguyền mong thân cận minh sư, quả Bồ Đề một đêm mà chín. Phúc gặp tình cờ tri thức, hoa Ưu Đàm mấy kiếp đâm bông.
Rss Feed

Ánh sáng từ bi - Phần 4

Đăng lúc: Chủ nhật - 25/12/2011 10:38 - Người đăng bài viết: Tịnh Cường
Ánh sáng từ bi - Phần 4

Ánh sáng từ bi - Phần 4

Máy Đạo không xa xôi, Quay đầu lại thấy rồi; Thấy ra mau hay chậm, Là do sức tỉnh hồi. Thanh-Sĩ

Ánh sáng từ bi - Phần 4

*****

Năm châu nhiều cuộc máu điều,

Lý do phần lớn tại chiều lòng tham.

Nhắc hoài e chúng sanh nhàm,

Tánh tham trừ được đủ làm siêu thăng.

Con ơi ! Còn nhớ hay chăng,

Xưa kia có một trong ngàn kiếp qua.

Con làm một đại phú gia,

Giàu sang hơn cả gần xa trong vùng.

Đong ra chỉ có một thùng,

1840. Lấy vào một giạ mà lòng chưa ưng,

Cho vay thì bắt thế chưn.

Vốn lời trả thiếu tịch khuân gia tài,

Ruộng đồng thẳng cánh cò bay.

Không hề chia sớt cho ai một tiền,

Tuy là bạc hộc lúa thiên.

Vẫn khe khắt với tá điền từ tô,

Lúa tiền lo góp thâu vô.

Còn nhơn với nghĩa rất khô khan lòng,

Gần xa những kẻ bần nông.

1850. Lấy làm oán ghét phú ông vô cùng,

Nhưng Ông cũng chẳng ngại ngùng.

Mặc cho ai nói còn Ông cứ làm.

Kể sao hết việc Ông tham,

Ông tham tột bực trong làng của Ông.

Vợ con còn phải bực lòng,

Bảo rằng Ông chết sẽ không siêu hồn.

Thế mà chỉ có một hôm,

Ông đang sửa kiểng mấy bồn trước sân.

Bỗng đâu gió thổi qua thân,

1860. Phú Ông xây xẩm ngã lăn trước nhà.

Người nhà liền chạy tuôn ra,

Thấy Ông bất tỉnh như là chết đi.

Khiêng Ông vào gọi lương y,

Bảy ngày sau đó mạnh đi như thường.

Một hôm từ chốn tha phương,

Có nhà đạo sĩ lỡ đường ghé qua.

Tối trời đường hãy còn xa,

Xin ông cho nghỉ sáng ra khởi hành.

Thấy nhà đạo sĩ hiền lành

1870. Phú Ông liền nhận lời xin ngủ nhờ.

Giống duyên phải hợp thời cơ,

Ngay trong đêm ấy chuyện trò lại qua.

Nhà sư mới hỏi phú gia:

Bịnh Ông đã phát tuần qua nặng nề,

Thoảng như trong lúc nằm mê.

Chết luôn nay xác dưới mồ phải không?

Bao nhiêu của cải tiền nong,

Chẳng đem theo được một đồng trong tay.

Làm ra chẳng dám ăn xài,

1880. Chết rồi bỏ lại mặc ai tiêu dùng.

Lòng tham lúc sống vô cùng,

Chết rồi tham ấy còn dùng vào đâu.

Chính mình mang tiếng hiểm sâu,

Của làm ra ấy nó đâu theo mình.

Xác thân nhứt định rã sình,

Của tiền nhứt định bỏ mình ra đi.

Kiếp trần đến phút chung qui,

Bạc tiền là thứ vô nghì phải chăng?

Vì tiền làm mất thiện căn,

1890. Vì thân để kiếp trầm thăng muôn đời.

Giữ thân trái đạo thân rời,

Làm tiền phi pháp tiền rơi không còn.

Mỗi ngày tuổi thọ mỗi mòn,

Lòng tham trái lại ngày càng thêm tăng.

Càng tham càng nặng tội căn,

Chết rồi của bỏ nghiệp mang theo mình.

Nghiệp kia dẫn lộ tử sinh,

Lần nầy khổ gấp muôn nghìn lần qua.

Để lòng suy nghiệm kỹ ra,

1900. Tánh tham hiện kiếp phải là ngu không?

Chi bằng mượn lớp bụi hồng,

Lấp đường sanh tử, vun trồng thiện căn.

Mượn sanh tử tạo Niết Bàn,

Lấy thân bùn tạo thân vàng dài lâu.

Phú ông nghe nói gật đầu,

Khen rằng lời ấy ngọc châu không bì.

Nhận mình đã quá mê si,

Già rồi mà chẳng hiểu gì sự tu.

Chỉ lo tiền bạc góp thu,

1910. Không lo thần chết đến ru lúc nào.

Chớ chi được thức tỉnh mau,

Tội tham đâu đến đỗi cao ngất đầu.

Diêm Vương sắp bắt đi chầu,

Hôm nay mới được lời mầu đến tai.

Phú Ông ngước mặt thở dài,

Trong lòng hối hận những ngày đã qua.

Nhà sư liền kể thêm ra,

Xin Ông chớ tưởng tuổi già hết tu.

Thật tâm hướng thiện quày đầu,

1920. Chỉ trong nhứt khắc được chầu Như Lai.

Ví dù sắp chết ngày mai,

Bữa nay hối ngộ Liên đài cũng lên.

Tội do tâm nó tạo nên,

Thì là phước cũng tâm đền được ngay.

Tâm mê lạc cảnh trần ai,

Nếu như tâm giác Phật đài được qua.

Giác mê bất luận trẻ già,

Chỉ người giác được hay là còn mê.

Giác tu nhứt khắc Phật về,

1930. Mê tu muôn thuở cũng là phàm phu.

Thế nên đồng một trường tu,

Người thì phát huệ kẻ ngu suốt đời.

Nhà sư vừa nói dứt lời,

Phú Ông vừa cũng đồng thời phát tâm.

Bắt đầu mộ đạo huyền thâm,

Lợi danh gác bỏ chuyên tâm tu hành.

Bao nhiêu tiền của đã dành,

Đem ra bố thí nhơn sanh xa gần.

Vừa làm nuôi sống xác thân,

1940. Vừa đi khuyên giải nhơn dân tu hiền.

Thôn quê cho đến thị thiền,

Nhờ Ông mà tạo phước duyên rất nhiều.

Liền vào ở một buổi chiều,

Hào quang sáng rực trên lều Phú Ông.

Người gần thấy lạ đến trông,

Thì ra thấy xác Phú Ông đang ngồi.

Nhưng ông đã nhập tịch rồi,

Chấp tay vào ngực thân ngồi nghiêm trang.

Trên đầu phóng một hào quang,

1950. Hào quang ấy rọi đến ngàn dậm cao.

Người gần xa xúm lại nhau,

Chấp tay quì xuống thì thào vái van.

Trẻ già cùng một lời rằng,

Phú Ông đã nhập Niết Bàn không sai.

Lời này thấu đến gái trai,

Lòng vừa cảm phục vừa quay đường lành.

Phú Ông nhờ có tâm thành,

Cho nên nhứt khắc tu hành được siêu.

Phật rằng con xét bấy nhiêu,

1960. Tánh tham bỏ được đủ siêu Phật đài.

Chữ tham ấy của trần ai,

Khác hơn tham vượt khỏi ngoài trầm luân.

Nghe lời Phật nhắc tiền thân,

Khiến lòng đây bắt bâng khuâng trăm điều.

Xưa đây như thế còn siêu,

Thì ai cũng có thể tiêu tội tình.

Đọa siêu gì cũng tại mình,

Giác tâm là Phật mê tình là ma.

Nghĩ rồi đây mới thưa ra,

1970. Kiếp xưa con cũng vẫn là phàm phu.

Phật liền nói huệ với ngu,

Cũng như ngủ thức khác nào ớ con.

Hồng kia chát bởi còn non,

Chín rồi hồng ngọt, chát còn đâu sanh.

Trước hung sau biết làm lành,

Việc hung xưa đã tan tành còn chi.

Phú Ông xưa đã mê si,

Sau khi giác ngộ mê gì cũng tan.

Xưa kia con cũng phàm gian,

1980. Nhờ tâm giác ngộ sen vàng được lên.

Thật ra mọi việc hư nên,

Do tâm chớ có bắt đền nơi ai.

Phú Ông xưa với hiện nay,

Cũng là con chẳng phải ai xen vào.

Từ bi đã nguyện trùm bao,

Xưa nay vẫn một khác nào ớ con.

Khổ lao sanh chúng nếu còn,

Thì còn chuyển kiếp chiều lòn độ dân.

Cứu đời dù phải quên thân,

1990. Cũng vui chẳng chút ngại ngần ớ con.

Ngày nay gặp cuộc héo von,

Lời nguyền xưa mất hay còn thấy ngay.

Thấy con đang tuổi còn trai,

Một lòng đạo pháp hoằng khai không sờn.

Cho nên từ chốn Kim Sơn,

Lời lành Phật chuyển để con thêm tường.

Lối đi rất có muôn đường,

Chọn đường đi tới Tây Phương kẻo lầm.

Con ơi ngọc ẩn khó tầm,

2000. Đường chơn khó kiếm đạo tâm khó mò.

Chúng-sanh nghiệp chướng quá to,

Ngăn che trí huệ khiến cho sai lầm.

Trừ xong nghiệp chướng nơi tâm,

Thấy chơn diện mục rõ mầm bổn lai.

Còn ngăn còn thấy trong ngoài,

Rút ngăn chỉ một hình hài rỗng không.

Đến đây Phật cất giọng đồng,

Ngâm lên bài kệ của lòng như sau:

2009. BÓNG HÌNH ĐÂU CHẲNG THẤY

KHI THẤY RÕ BÓNG HÌNH

VUÔNG TRÒN ĐỀU CỤ TÚC

VẠN VẬT CHI TỐI LINH

Dứt lời thảnh thót ngọt ngào,

Đây liền mật niệm cúi đầu cảm ơn.

Nếu như chẳng có sâu duơn,

Trong đời mạt pháp kệ chơn khó tường.

Vì yêu bá tánh thập phương,

Từ bi lấy kệ khai đường mê ly.

Ân sâu biển thẳm khó bì,

2020. Đời con biết phải lấy gì đáp xong.

Quá vui tràn ngập cõi lòng,

Đồng thời lệ cũng lưng tròng khó ngăn.

Trong lòng vừa thấy băn khoăn,

Liền nghe lời Phật bảo rằng con ơi !

Trời soi là phận ánh trời,

Người không phí ánh sáng thời người ngoan.

Đã qua được giấc mộng tràng,

Gọi người chưa thức nào toan mong đền.

Nếu như ân Phật không quên,

2030. Thì điều Phật bảo khá nên nghe lời.

Tỉnh xong được giấc mộng đời,

Sẽ cùng Phật thức coi Trời bình minh.

Khi mê cảm thấy nặng mình,

Tỉnh rồi toàn thể như phình nhẹ ra.

Vì người mắt bịnh thấy lòa,

Chớ đèn một sắc đâu ra nhiều màu.

Loạn tâm thấy việc loạn vào,

Thật ra thì có việc nào loạn đâu.

Xét cho thấy rõ đuôi đầu,

2040. Vọng tâm là gốc khổ sầu chúng sanh;

Vọng tâm chưa được bình thanh,

Thì điều sầu khổ còn sanh ra hoài;

Dầu nằm bên cạnh Phật đài,

Vọng tâm chưa dứt nạn tai khó trừ.

Phật đài vốn cảnh chơn như,

Cảnh chơn như ấy cho người như chơn.

Cảnh và người chẳng kém hơn,

Nếu người kém cảnh không gần được đâu.

Tu mau hay đã tu lâu,

2050. Chơn như chưa đạt sở cầu chưa nên.

Đời tàn càng đến gấp bên,

Thì chơn như ấy càng nên giữ lòng.

Chát chua lắm dạ bưởi bồng,

Đạo thì lỗi đạo đời không mãn đời.

Con ơi! Không những nạn trời,

Chúng sanh còn chịu nạn người đa đoan.

Sấm đâu lại bỗng nổ vang,

Trẻ già bất tỉnh mê man xác hồn.

Tai bay họa gởi dập dồn,

2060. Tài ba thế mấy cũng khôn ngăn ngừa.

Chết nằm trong nắng trong mưa,

Chết trôi theo gió, chết đùa theo mây.

Chết do máy tạo chuyển xây,

Chết vì nhơn loại xúm gây tai nàn.

Chết nào bằng chết ôn hoàng,

Nhưng thua cái chết khô khan khí trời.

Chúng sanh mạng sống ngắn rồi,

Còn làm ngắn nữa vô hồi đau thương.

Cũng nên đồng ý cải lương,

2070. Để cho nhau được bớt đường nạn tai.

Mở tình yêu khắp nhơn loài,

Giúp nhau cuộc sống được dài thêm ra.

Giận nhau mấy cũng nên tha,

Thù nhau mấy cũng nên hòa tốt hơn.

Hờn người tất bị người hờn,

Ghét người người ghét không hơn được người.

Hòa nhau cho được vui cười,

Hơn là thù ghét suốt đời âu lo.

Mình no người khác cũng no,

2080. Sự vui ấy có chi so sánh bằng.

Dục tâm mấy cũng rán dằn,

Dằn cho đến dứt tuyệt căn không còn.

Tình yêu nhơn loại chẳng mòn,

Sánh cùng chư Phật đâu còn chỗ sai.

Thương người như thể chơn tay,

Ở trong thế giới hết ai sanh rầy.

Sự tu chính ở chỗ nầy,

Cho nên cần khắp nhơn loài biết tu.

Người khôn dìu dắt kẻ ngu,

2090. Giàu thì giúp khó là tu thật lòng.

Giả tu thì có rất đông,

Thật tu lọc kỹ ra không mấy người.

Giả tu nên thế gian cười,

Thật tu ai dám đem lời nhạo khinh.

Giả tu nên Phật không linh,

Thật tu sẽ thấy Phật minh vô cùng.

Bị người tu dối lạm dùng,

Khiến cho bá tánh ngại ngùng đường tu.

Lâu rồi cửa đạo mờ lu,

2100. Một con sâu bướm làm sầu nồi canh.

Thấy hư bỏ luống sao đành,

Ra tay sửa lại cho thành tốt tươi.

Đạo khai chẳng cứu được người,

Đâu còn ý nghĩa tuyệt vời ớ con!

Thấy ai tâm đạo mỏi mòn,

Sợ lo như mẹ thấy con đắm thuyền.

Tốn bao nhiêu của nhiêu tiền,

Cũng vui miễn cứu con lên tới bờ.

Con ơi! Nếu trễ thời cơ,

2110. Chúng sanh như nước vỡ bờ khó ngăn.

Sớm khuyên đời biết ăn năn,

Sớm làm bớt được những lằn đạn tên.

Còn nghe những tiếng khóc rên,

Thì người tâm đạo chưa nên yên ngồi.

Ra công tô điểm đắp bồi,

Cho nền Phật pháp được hồi phục hưng.

Đạo mầu tràn ngập trong dân,

Hòa bình trở lại thôn lân vui vầy.

Trò không thẹn mặt với Thầy,

2120. Thầy trò sum họp là ngày an cư.

Tuy rằng nhà cửa rách hư,

Đồng tâm sửa chữa tốt như buổi đầu.

Mặc ai làm nói cơ cầu,

Phận chơn đệ tử một câu trung thành.

Bỏ thân mấy lượt cũng đành,

Đường tu tuyệt đối hy sanh trọn đời.

Nhớ rằng khi thở một hơi,

Một câu niệm Phật đừng rời trong tâm.

Việc chi muốn khỏi sai lầm,

2130. Trước khi làm nhớ để tâm suy lường.

Nếu là công việc thiện lương,

Cứ làm mặc kẻ đón đường ngăn sông.

Thấy ai khổ biết động lòng,

Nghe người nói đạo như rồng gặp mây.

Biết cong rán sửa cho ngay,

Hiểu lầm cố sức đổi xoay khỏi lầm.

Ngủ mê đến mấy triệu năm

Thức trong chốc lát đủ làm sáng ra

Chớ lo trí huệ còn xa,

2140. Đèn khi châm lửa thì nhà sáng trưng.

Một khi bến nước đến gần,

Tức thời thấy rõ toàn thân của mình.

Chớ cho xao lãng chơn tình,

Quả kia sẽ kết cho mình nay mai.

Con ơi ! Gương bụi đóng dầy,

Muốn mau trong phải lau ngày lau đêm.

Tại mình không nỗ lực thêm,

Chớ không phải tại gương hềm ai đâu.

Tánh gương trong sáng từ lâu,

2150. Bụi mờ gương có mờ đâu bao giơ.ì

Phật cơ vốn ở tâm cơ,

Tâm cơ mở được Phật thờ linh ngay.

Tại mình chẳng phải tại ai,

Không trau trong cứ dồi ngoài sao nên.

Muốn cao mà chẳng leo lên,

Trách sao chẳng thấy rộng thênh bầu trời.

Phàm tâm ôm mãi không rời,

Làm sao thấy được con người thánh tâm.

Gốc mê bá tánh quá thâm,

2160. Mộng trong giấc mộng lỗi lầm càng to.

Bảo nên bứng gốc không lo,

Cứ lo chặt nhánh bao giờ cho xong.

Tội do lòng chẳng sửa lòng,

Tu như thế đó uổng công bất thành.

Sáu căn nếu chẳng trọn lành,

Thì là không thể hoàn thành sáu thông.

Phải làm cho lặng biển lòng,

Mới nhìn thấy được mặt rồng uy nghi.

Tâm còn tháy máy mê si,

2170. Như trăng mây áng làm gì thấy ra.

Khắp trong bá tánh trẻ già,

Tự mình xét lấy tất là hiểu ngay.

Lòng mình mình hiểu hơn ai,

Khỏi cần phải hỏi người ngoài làm chi.

Qui y mà được hành y,

Đạo nào cũng đắc, quả chi cũng thành.

Còn tu mà chẳng chịu hành,

Như trồng không tưới cội nhành héo khô.

Miệng mô lòng chẳng chịu mô,

2180. Mô bao nhiêu cũng như hồ mắc mưa.

Dâng hương cúng Phật sớm trưa,

Thành tâm rồi sẽ tay đưa lên đầu.

Lạy hay không chẳng chấp đâu,

Chỉ cần người thật tâm cầu Như Lai.

Những người trước Phật lạy dài,

Về nhà làm ác Phật ngài đâu vui.

Tóm thâu vơ vét của người,

Đem ra cúng Phật, Phật trời chứng đâu.

Phật Trời hiểu rộng thấy sâu,

2190. Người nên thành ý chớ âu làm trò.

Của mình một tý đem cho,

Giá hơn của cướp mấy kho xôi giàng.

Phật là khắp cả thế gian,

Muốn dâng cho Phật phải sang cho người.

Người xong thì Phật cũng rồi,

Bỏ người theo Phật, Phật Trời cũng xa.

Xưa kia còn nhớ Thích Ca,

Vật chi cũng bỏ thí ra cho người.

Đạo cao nhờ rộng độ đời,

2200. Bỏ đời không độ trái lời từ bi.

Lối tu yếm thế bỏ đi,

Cần nơi hỗn tục tùy nghi độ đời.

Bằng tiền, bằng sức, bằng lời,

Bằng nhiều phương tiện giúp người tỉnh mê.

Ở quê thì dụng lối quê,

Ở thành thì phải cần thuê lối thành.

Tùy thời hóa độ nhơn sanh,

Văn minh phải lấy văn minh độ người.

Văn minh đạo khác hơn đời,

2210. Đời thời minh giả, đạo thời minh chơn.

Đời minh chỉ ở xác thân,

Đạo minh vật chất tinh thần cả hai.

Đem minh trong độ minh ngoài,

Độ người thì phải cho hay hơn người.

Vào đời mới độ được đời,

Cọp con muốn bắt phải chui hang hùm.

Chẳng cùng sanh chúng hợp sum,

Khó làm cho họ qui tùng đường tu.

Độ khôn chỉ mất một xu,

2220. Độ ngu phải tốn mấy lu tiền đồng.

Độ khôn chỉ nói một dòng,

Độ ngu phải thuyết mấy chồng kệ kinh.

Chớ quên cá nước chim cành,

Độ người phải nắm cảnh tình người ta.

Bịnh nào thuốc nấy cho hòa,

Y sư tùy chứng cho toa kẻo lầm.

Chúng sanh còn lắm chấp tâm,

Nếu không khéo độ sẽ làm mất duyên.

Tục làm cho trở nên Tiên,

2230. Khó hơn bảo vượn đừng chuyền trên cây.

Cho nên từ trước đến nay,

Tu nhiều nhưng rất ít ai được thành.

Không tìm ra được mối manh,

Gỡ cho đến chết rối đanh vẫn còn.

Biết rồi dễ lắm ớ con,

Chưa thông rất khó như lòn trong gai.

Chớ nên chế nhạo một ai,

Khi mù ai cũng lấy tay mà rờ.

Chưa xem nên mới còn ngờ,

2240. Thấy rồi đâu có bao giờ sanh nghi.

Đạo nghe rồi thật hành đi,

Hành cho đúng cách huyền vi sẽ tường.

Bảo tu vì bởi yêu thương,

Của trần chẳng hưởng còn lường gạt ai.

Tử sanh Phật đã đứng ngoài,

Nhìn vào sanh tử muôn loài thương tâm.

Hết lầm dắt kẻ còn lầm,

Mù không nghe sáng đường tầm sao ra.

Bảo tu như lửa cháy nhà,

2250. Chớ đâu phải việc ngâm nga giải buồn.

Kệ kinh nhiều kẻ đọc suông,

Như chim học nói như luồng gió qua.

Không tìm nghĩa Phật thuyết ra,

Làm sao hiểu chỗ sâu xa nhiệm mầu.

Lắm người nói đã tu lâu,

Chỉ tu ở bộ sồng nâu bề ngoài.

Miệng trai mà chẳng tâm trai,

Đau trong mà cứ chữa ngoài sao tiêu.

Nói sao làm vậy một chiều,

2260. Miệng tu lòng cũng tu theo tất thành.

Người lành sanh ở cõi lành,

Kẻ hung thì phải sanh thành cõi hung.

Giả tu cõi Phật khó chung,

Chúng sanh cần phải thật lòng nhập môn.

Thật hồn thì được còn hồn,

Thật thân thì được giữ thân lâu dài.

Ở trong đời bất luận ai,

Vay đời tất phải đầu thai trong đời.

Của vay thì phải trả lời,

2270. Nay ăn một miếng mai thời trả hai.

Hiện thời chịu lắm nàn tai,

Tội nơi tiền kiếp đã vay quá nhiều.

Sướng bao nhiêu khổ bấy nhiêu,

Vui trong nghiệp ác là điều không vui.

Quả nào là quả chẳng muồi,

Nghiệp nào là nghiệp chẳng hồi trả đưa.

Đời tàn như giống gặp mưa,

Trả vay trước mắt không chờ đợi lâu.

Lưới Trời thưa chẳng lọt đâu,

2280. Tiên mà phạm giới cũng thâu lại phàm.

Việc chi dù lắm muốn ham,

Nếu không chính đáng cũng cam nhịn chừa.

Dục tâm biết lượng sao vừa,

Ham rồi ham nữa bao giờ hết ham.

Ham trong nhứt khắc chừa kham,

Được vui muôn thuở được làm siêu nhân.

Thân trần ai cũng thân trần,

Khác nhau ở chỗ tinh thần tục tiên.

Tục dù sang mấy cũng hèn,

2290. Tiên dù hèn mấy cũng thiêng hơn đời.

Còn sanh còn chịu luân vơi,

Hết sanh hết bị chôn nơi cõi trần.

Luận suy cho đủ xa gần,

Đạo mầu ở chỗ tinh thần bất di.

Đầy lòng bác ái từ bi,

Cứu đời chẳng chút tiếc chi với đời.

Là chơn đệ tử con ơi !

Phổ thông đạo lý đến hơi cuối cùng,

Tu không đợi lúc da dùn,

2300. Đạo không chờ đến đời cùng mới khai.

Tu vì muốn hết đầu thai,

Đạo vì cứu kẻ mê say mà truyền,

Dù không có cuộc biến thiên,

Cũng tu cho khỏi nghiệp duyên luân hồi.

Huống là gặp lúc tận đời,

Sự tu càng phải trau giồi nhiều hơn.

Người sờn sanh tử không sờn,

Chẳng tu hết nghiệp người còn đầu thai.

Hễ sanh phải tử chừa ai,

2310. Tử sanh còn chịu thảnh thai bao giờ.

Nghe lời Phật mách huyền cơ,

Vượt qua bể khổ lên bờ giác linh.

Sầu ưu hết buộc lấy mình,

Cùng hàng Bồ Tát kết tình trường sanh.

Các ma bịnh hết hoành hành,

Tử thần cũng chẳng giựt giành mạng căn.

Cảnh vui còn cảnh nào bằng,

Bất sanh bất diệt Niết Bàn là đây.

Mau tu chớ trễ phút giây,

2320. Mỏng đời như bóng xế tây non đài.

Thấy con nhăn nhó mặt mày,

Phòng đơn bóng chiếc lòng này thêm đau.

Từ xa mượn ngọn huỳnh hào,

Cùng con hội ngộ để trao lời lành.

Giờ này cũng đã thâm canh,

Mộng trần đang nhốt chúng sanh ta bà.

Xác tuy còn thở vào ra,

Nhưng hồn đã bị chúng ma lưu đày.

Mộng thân chỉ một đêm ngày,

2330. Mộng tâm thì nó kéo dài muôn thu.

Thân tâm nhốt giữa ngục tù,

Đớn đau vô lượng khổ sầu vô biên.

Cảnh nầy cứ mãi tiếp liên,

Lòng từ bi há ngồi yên mà nhìn.

Cứu dân được khỏi cực hình,

Thầy trò mới được thỏa tình từ bi.

Thuyền từ xuôi ngược cứ đi,

Khách chưa tới bến dễ gì thuyền ngưng.

Riêng mình dù khổ cũng ưng,

2340. Miễn cho bá tánh xa gần được vui.

Tình yêu nhơn loại không nguôi,

Bỏ thân thì chịu bỏ người thì không.

Luôn luôn nuôi chí đại đồng,

Bốn phương trời chỉ một lòng yêu thương.

Tạo nên thế giới thiện lương,

Sống thì hạnh phúc, thác nương Phật đài.

Thương nhau như một bào thai,

Nhìn nhau bằng mắt đắng cay không còn.

Bao nhiêu tình cảnh héo von,

2350. Tan như nắng tuyết không còn diễn ra.

Bắc Nam đồng chí hảo hòa,

Người người lạc nghiệp nhà nhà an cư.

Điều này phải được y như,

Đạo khai trước muốn cho người bấy nhiêu.

Đêm nay chỉ có mấy điều,

Con nên truyền lại cho nhiều người nghe.

Lửa tuy chỉ có một que,

Khéo mồi ra cả muôn nhà sáng trưng.

Đến đây thì Phật lui chân,

2360. Để ta ở lại một thân nơi phòng.

Cảm ơn nước mắt nhỏ ròng,

Tả sao hết được tấm lòng từ bi,

Trải qua nhiều thuở nhiều kỳ,

Phật không tiếc một điều gì với ta.

Lời này ai được nghe qua,

Nên suy nghiệm kỹ rồi mà tu theo.

Nước hồ nào được trong veo,

Thì soi thấy bóng như nhau khác gì.

Với ai Phật cũng từ bi,

2370. Chớ nào Phật có riêng vì cho ta.

Những lời của Phật thuyết ra,

Muốn cho bá tánh gần xa được tường.

Nếu ai cùng Phật một đường,

Tất là Phật cũng tùy phương giáo truyền.

Trẻ già nên rán tu hiền,

Để nghe được Pháp bí truyền THẾ TÔN.

Ít hàng nhắn gởi hương thôn,

2378. Đến đây xin tạm ngưng dòng bút nghiên.

Viết xong tại Đông Kinh

Thanh Sĩ.

(Ấn Bản Hiệu chính năm 2007)

Tác giả bài viết: Thanh sĩ Thích Huệ Duyên
Đánh giá bài viết
Tổng số điểm của bài viết là: 0 trong 0 đánh giá
Click để đánh giá bài viết

Những tin cũ hơn

Mã an toàn:   Mã chống spamThay mới     

 

Giới thiệu

Cách gởi bài viết về Ban Biên Tập

Nội quy đăng bài viết :Bài viết trước khi đăng phải hội đủ các điều sau :- Thứ nhất : Trang web chỉ có một mục đích đó là Hoằng Dương Phật Pháp- Thứ hai : Nội dung thuần tuý chỉ có quan điểm, kinh điển, Luật, Luận chính thống của Nhà Phật- Thứ ba : không liên quan bất...

Thống kê

  • Đang truy cập: 105
  • Hôm nay: 12952
  • Tháng hiện tại: 213283
  • Tổng lượt truy cập: 59653300

Tin xem nhiều

Xem bản: Desktop | Mobile