Nguyền mong thân cận minh sư, quả Bồ Đề một đêm mà chín. Phúc gặp tình cờ tri thức, hoa Ưu Đàm mấy kiếp đâm bông.
Rss Feed

Con thuyền đại đạo - Phần 3

Đăng lúc: Chủ nhật - 25/12/2011 11:01 - Người đăng bài viết: Tịnh Cường
Máy Đạo không xa xôi, Quay đầu lại thấy rồi; Thấy ra mau hay chậm, Là do sức tỉnh hồi. Thanh-Sĩ

Con thuyền đại đạo - Phần 3

***

Chưa tu ý chí bần dùng,

Tu rồi ý chí nấu nung sẵn sàng.

Chưa tu chỉ biết họ hàng,

Tu rồi biết đến xóm làng gần xa.

Chưa tu chỉ biết có ta,

1080. Tu rồi biết có quốc gia đồng bào.

Chưa tu chỉ muốn mình giàu,

Tu rồi lòng muốn người nào cũng sang.

Chưa tu đối xử ngỗ ngang,

Tu rồi đối xử biết đàng nghĩa nhân.

Chưa tu quên hạnh phúc dân,

Tu rồi hạnh phúc chư nhân biết gìn.

Chưa tu thời thế mặc tình,

Tu rồi thời thế thấy mình phải lo.

Chưa tu chỉ để mình no,

1090. Tu rồi biết giúp người cho ấm lòng.

Chưa tu còn thiếu tâm đồng,

Tu rồi nam bắc một lòng thương yêu.

Chưa tu đồng bái đìu hiu,

Tu rồi đồng bái phì nhiêu hoa màu.

Chưa tu ít giúp người nào,

Tu rồi biết giúp đỡ nhau mọi điều.

Chưa tu no sớm đói chiều,

Tu rồi hai bữa chia đều nhau no.

Chưa tu chỉ một mình lo,

1100. Tu rồi được kẻ lo cho với mình.

Chưa tu sau trước vắng tanh,

Tu rồi sau trước có anh em nhiều.

Chưa tu tưởng đạo buồn hiu,

Tu rồi thấy đạo lắm điều vui tươi.

Chưa tu bè bạn thiếu người,

Tu rồi bè bạn khắp trời có đông.

Chưa tu sống giữa gai chông,

Tu rồi sống giữa tấm lòng người ta.

Chưa tu việc ít hiểu ra,

1110. Tu rồi việc được gần xa chỉ giùm.

Chưa tu cảnh sống tối um,

Tu rồi cảnh sống vô cùng sáng choang.

Chưa tu quấy thiếu người can,

Tu rồi quấy có người ngăn cản giùm.

Chưa tu như thể bụi lùm,

Tu rồi như thể kiểng trong chậu vàng.

Chưa tu sống chết riêng toan,

Tu rồi sống chết xóm làng chung lo.

Chưa tu không biết lối dò,

1120. Tu rồi có kẻ vạch cho bước đường.

Chưa tu gấu ó thôn hương,

Tu rồi làng xóm biết nhường nhịn nhau.

Chưa tu quen biết ít chào,

Tu rồi quen biết gặp nhau hỏi liền.

Chưa tu thường nói vô duyên,

Tu rồi câu chuyện hàn huyên cũng đầm.

Chưa tu tiết tháo không cầm,

Tu rồi tiết tháo biết làm quí cao.

Chưa tu tưởng đạo làm màu,

1130. Tu rồi thấy đạo thật trau trong ngoài.

Chưa tu tưởng đạo sơ sài,

Tu rồi thấy đạo giồi mài công phu.

Chưa tu chưa rõ nghĩa tu,

Tu rồi thấy đạo cao sâu phi thường.

Chưa tu thì hãy tu bươn,

Tu rồi sẽ thấy rõ đường chơn tu.

Chưa tu kinh nghĩa thấy lu,

Tu rồi kinh nghĩa mỗi câu là đèn.

Chưa tu thấy đá sỏi đen,

1140. Tu rồi đá sỏi biết nhen lửa hồng.

Chưa tu phó mặc núi sông,

Tu rồi quyết lập Tiên bồng thế gian.

Chưa tu tưởng đạo mơ màng,

Tu rồi thấy đạo hoàn toàn có căn.

Chưa tu nên sớm ăn năn,

Tu rồi thấy đạo vô ngằn thiêng liêng.

Chưa tu chưa rõ tục tiên,

Tu rồi phàm thánh hai miền thấy ra.

Chưa tu sợ việc bỏ nhà,

1150. Tu rồi thấy đạo tại gia cũng thành.

Chưa tu hãy rán tu hành,

Tu rồi sẽ thấy đạo lành rất thiêng.

Chưa tu chưa rõ bí huyền,

Tu rồi thấy sự chứng miêng Phật Trời.

Chưa tu tưởng đạo như đời,

Tu rồi thấy đạo khác người đời mê.

Chưa tu tu kẻo trễ bê,

Tu rồi thấy rõ sự mê qua rồi.

Chưa tu thì rán tỉnh hồi,

1160. Tu rồi thấy rõ con người nên tu.

Chưa tu còn muốn ngao du,

Tu rồi muốn giải mộng sầu thế gian.

Chưa tu không thấy khổ nàn,

Tu rồi thấy rõ gian nan người đời.

Chưa tu thường phó cơ trời,

Tu rồi họa phước tự nơi mình cầm.

Chưa tu ít chủ lấy tâm,

Tu rồi tâm hạnh được làm chủ luôn.

Chưa tu vui chính là buồn,

1170. Tu rồi buồn chính là nguồn an vui.

Chưa tu lửa dục còn thui,

Tu rồi lửa dục hết vùi trong tâm.

Chưa tu lầm chẳng biết lầm,

Tu rồi lầm mới khởi tâm biết liền.

Chưa tu chỉ biết nhãn tiền,

Tu rồi biết việc oan khiên ba đời.

Chưa tu mưu việc nhứt thời,

Tu rồi mưu việc lâu đời trường miên.

Chưa tu tục tưởng là tiên,

1180. Tu rồi lấy tục đổi duyên Phật Trời.

Chưa tu chưa thấy mỏng đời,

Tu rồi thấy rõ kiếp người mòn hao.

Chưa tu còn mến trần lao,

Tu rồi chỉ muốn tẩu đào khỏi mê.

Chưa tu cảnh cũ quên về,

Tu rồi cảnh cũ lo bề hồi qui.

Chưa tu vì chẳng xét suy,

Tu rồi vì bởi chịu tri cội nguồn.

Chưa tu bị vật làm cuồng,

1190. Tu rồi lấy vật làm đường tiện nghi.

Chưa tu cõi tục còn y,

Tu rồi cõi tục biến đi có ngày .

Chưa tu mê khổ kéo dài,

Tu rồi mê khổ kiếp này rửa tiêu.

Chưa tu chớ có nói liều,

Tu rồi thấy rõ những điều đáng tin.

Chưa tu cũng rán sửa mình,

Tu rồi thì phải nhớ gìn đường tu.

Chưa tu cũng phải trượng phu,

1200. Tu rồi càng ở đúng câu thánh hiền.

Chưa tu việc quấy rán kiêng,

Tu rồi việc quấy cố nhiên không làm.

Chưa tu rán bớt tham lam,

Tu rồi phàm tánh muốn ham phải chừa.

Chưa tu cũng chớ gạt lừa,

Tu rồi lừa gạt phải ngừa bỏ xong.

Chưa tu cũng nhớ dằn lòng,

Tu rồi nhẫn nhục càng không nên rời.

Chưa tu cũng chớ ngạo đời,

1210. Tu rồi càng đối với người khiêm cung.

Chưa tu cũng ở hiếu trung,

Tu rồi trung hiếu càng nung trong lòng.

Chưa tu rán giữ gia phong,

Tu rồi càng phải vẹn trong luân thường.

Chưa tu cũng rán thiện lương,

Tu rồi lương thiện phải trương xa gần.

Chưa tu cũng giữ đạo nhân,

Tu rồi nhân đạo phải cần treo gương.

Chưa tu cũng chớ bạo cường,

1220. Tu rồi cường bạo là đường cấm ngăn.

Chưa tu tánh nóng nên dằn,

Tu rồi càng phải chận ngăn lửa lòng .

Chưa tu cũng ở chánh công,

Tu rồi công chánh càng không thể rời.

Chưa tu cũng phải giữ lời,

Tu rồi hứa hẹn với người không sai.

Chưa tu cũng chớ hại ai,

Tu rồi càng chẳng gây tai họa người.

Chưa tu cũng biết hổ ngươi,

1230. Tu rồi càng thẹn thùa nơi mình lầm.

Chưa tu cũng nhớ xét tâm,

Tu rồi trong dạ thường tầm kiếm luôn.

Chưa tu cũng chớ quên nguồn,

Tu rồi uống nước càng thương người đào.

Chưa tu rán nhớ đồng bào,

Tu rồi nòi giống càng giàu lòng thương.

Chưa tu đừng bỏ thôn hương,

Tu rồi làng xóm càng thương nhau nhiều.

Chưa tu cũng ở biết điều,

1240. Tu rồi nhân cách phải nhiều hơn xưa.

Chưa tu cũng chớ thiếu thừa,

Tu rồi lời nói càng lừa lọc hơn.

Chưa tu cũng rán thi ơn,

Tu rồi việc nghĩa càng cần hy sanh.

Chưa tu thì cũng phải lành,

Tu rồi lành sự càng bành trướng ra.

Chưa tu cũng ở cho hòa,

Tu rồi hòa với muôn nhà cần lo.

Chưa tu cũng chớ bo bo,

1250. Tu rồi càng phải ở cho rộng lòng.

Chưa tu rán chí đại đồng,

Tu rồi chí cả càng trồng gieo xa.

Chưa tu rán mở trí ra,

Tu rồi trí thức phải là khai thông.

Chưa tu cũng rán sạch trong,

Tu rồi trong sạch nơi lòng càng thêm.

Chưa tu cũng phải dịu mềm,

Tu rồi ngôn ngữ càng thêm ngọt ngào.

Chưa tu cũng chớ hỗn hào,

1260. Tu rồi càng chẳng cấu cào ngỗ ngang.

Chưa tu rán bỏ dối gian,

Tu rồi gian dối lại càng tránh xa.

Chưa tu phải biết người, ta,

Tu rồi mình với người là thường cân.

Chưa tu phải quấy nên phân,

Tu rồi phải quấy càng cần xét suy.

Chưa tu cũng giữ lễ nghi,

Tu rồi lễ nghĩa càng ghi trong lòng.

Chưa tu nhớ gạn đục trong,

1270. Tu rồi trong đục càng không để lầm.

Chưa tu cũng rán bình tâm,

Tu rồi tâm giữ hằng năm luôn bình.

Chưa tu cũng chớ bạ tin,

Tu rồi tin tưởng càng gìn giữ hơn.

Chưa tu ơn phải nhớ ơn,

Tu rồi ơn dẫu chết thân cũng đền.

Chưa tu cũng rán tiến lên,

Tu rồi càng tiến kịp tên thánh hiền.

Chưa tu hút xách chớ ghiền,

1280. Tu rồi hút xách cố nhiên phải trừ.

Chưa tu việc xấu cũng từ,

Tu rồi việc xấu càng trừ sạch không.

Chưa tu ngoài rán tu trong,

Tu rồi càng phải lo xong trong ngoài.

Chưa tu rán ở thẳng ngay,

Tu rồi ngay thẳng sanh nhai một đường.

Chưa tu công lý phải tường,

Tu rồi công lý càng nương không rời.

Chưa tu cũng khéo xử đời,

1290. Tu rồi đời đạo đôi nơi phải rành.

Chưa tu chớ ghét tu hành,

Tu rồi thấy kẻ hiền lành càng thương.

Chưa tu chớ nhạo rau tương,

Tu rồi chay lạt lòng thường kính yêu.

Chưa tu lời quấy chớ chiều,

Tu rồi lời quấy không điều nào nghe.

Chưa tu chớ học ngón lòe,

Tu rồi càng tránh hẳn phe bịp đời.

Chưa tu cũng rán thức thời,

1300. Tu rồi thời cuộc trong đời phải thông.

Chưa tu chớ ở hai lòng,

Tu rồi càng giữ thỉ chung một niềm.

Chưa tu chớ để đắm chìm,

Tu rồi chìm đắm lo tìm vớt ra.

Chưa tu chớ hẹp lòng ta,

Tu rồi tâm đức vị tha càng nhiều.

Chưa tu nhân loại nên yêu,

Tu rồi cần phải nâng niu loài người.

Chưa tu cũng phải vui tươi,

1310. Tu rồi càng phải nói cười có duyên.

Chưa tu rán tập bút nghiên,

Tu rồi chữ nghĩa càng chuyên học hành.

Chưa tu ăn nói cho thanh,

Tu rồi đối đáp càng rành từng câu.

Chưa tu rán học cho sâu,

Tu rồi càng phải rộng bầu kinh luân.

Chưa tu chớ bỏ lòng dân,

Tu rồi ý kẻ xa gần không quên.

Chưa tu tu được thì nên,

1320. Tu rồi cương quyết tiến lên thì thành.

Chưa tu tưởng đạo khó hành,

Tu rồi thấy đạo hoại thành do tâm.

Chưa tu ra mặt tu thầm,

Tu rồi đi đứng ngồi nằm đều tu.

Chưa tu Phật rán tu Nhu,

Tu rồi Tam giáo gồm thu một đường.

Chưa tu cũng rán trợ tương,

Tu rồi tương trợ mọi phương cho người.

Chưa tu thấy nghĩa chớ lười,

1330. Tu rồi thấy nghĩa rất vui lòng làm.

Chưa tu gia đạo rán kham,

Tu rồi gia đạo thiền lam tu gồm.

Chưa tu cũng giữ cho thơm,

Tu rồi chớ thẹn sen đơm trên bùn.

Chưa tu khuyên phải nên tùng,

Tu rồi khuyên phải vô cùng biết ân.

Chưa tu cũng rán xử thân,

Tu rồi mình tự xử hơn để người.

Chưa tu cũng tính xong đời,

1340. Tu rồi càng xử phận người tròn vuông.

Chưa tu cũng phải tỉnh tuồng,

Tu rồi càng chẳng để cuồng loạn tâm.

Chưa tu nhớ tránh lỗi lầm,

Tu rồi lầm lỗi càng làm cho tiêu.

Chưa tu làm cũng lựa điều,

Tu rồi càng chọn việc theo chánh đường.

Chưa tu nhớ tránh họa ương,

Tu rồi những việc bất tường không gây.

Chưa tu nên sợ trả vay,

1350. Tu rồi vay trả thường hay răn lòng.

Chưa tu nhân quả rán thông,

Tu rồi nhân quả lòng không thể rời.

Chưa tu cũng kính Phật Trời,

Tu rồi Trời Phật trọn đời tin theo.

Chưa tu chớ tánh hùm beo,

Tu rồi lòng dạ quỉ yêu phải trừ.

Chưa tu rán bỏ thói hư,

Tu rồi tật xấu trong người chừa ngay.

Chưa tu cũng phải nhơn tay,

1360. Tu rồi càng chẳng gắt gay với người.

Chưa tu cũng rán giúp đời,

Tu rồi lòng cứu độ người càng tăng.

Chưa tu cũng khá ăn năn,

Tu rồi lỡ phạm liền răn sửa lòng.

Chưa tu cũng nhớ tổ tông,

Tu rồi tông tổ hằng mong vẹn đền.

Chưa tu bổn phận đừng quên,

Tu rồi bổn phận phải nên hoàn thành.

Chưa tu cũng trọng giá danh,

1370. Tu rồi danh giá cao thanh càng gìn.

Chưa tu chớ lả lơi tình,

Tu rồi đức hạnh càng gìn sạch trong.

Chưa tu cũng chớ bưởi bòng,

Tu rồi bỏ thói hai lòng ở ăn.

Chưa tu tánh ác phải răn,

Tu rồi tánh ác cố phăng tận nguồn.

Chưa tu rán chớ hẹn suông,

Tu rồi thì phải luôn luôn thật hành.

Chưa tu rán tập tánh lành,

1380. Tu rồi tánh thiện kết thành ngày đêm.

Chưa tu lỗi bớt đừng thêm,

Tu rồi lỗi chẳng để nên trong lòng.

Chưa tu chớ thói muỗi mòng,

Tu rồi cần phải mở lòng tằm tơ.

Chưa tu cũng chớ bợn nhơ.

Tu rồi đời sống càng cho thơm lành

Chưa tu nghèo cũng cho thanh,

Tu rồi nghèo chịu không sanh lòng tà.

Chưa tu cũng phải thật thà,

1390. Tu rồi chơn chất vốn là bổn căn.

Chưa tu cũng chớ tham ăn,

Tu rồi có của lo làm phước duyên.

Chưa tu rán thuận xóm riềng,

Tu rồi cần phải kết liên trong làng.

Chưa tu cũng giúp nghèo nàn,

Tu rồi nghèo khổ lòng càng đỡ nâng.

Chưa tu cũng ở có nhân,

Tu rồi càng lấy đức ân sống đời.

Chưa tu chớ trái đạo người,

1400. Tu rồi công việc ở đời phải minh.

Chưa tu cũng biết nhục vinh,

Tu rồi vinh nhục hơn tình thường nhân.

Chưa tu cũng phải yêu dân,

Tu rồi yêu chúng dân hơn yêu mình.

Chưa tu cũng phải rộng tình,

Tu rồi càng mở vô nghìn khoan dung.

Chưa tu cũng phải hiếu trung,

Tu rồi trung hiếu phụng cung hơn người.

Chưa tu chớ để đời cười,

1410. Tu rồi càng tốt cho người soi gương.

Chưa tu cũng kính Phật đường,

Tu rồi càng phải trùng dương pháp mầu.

Chưa tu đạo lý khá cầu,

Tu rồi đạo lý lúc nào cũng theo.

Chưa tu chánh nghĩa rán đeo,

Tu rồi chánh nghĩa càng gieo sâu dầy.

Chưa tu cũng giúp nhơn loài,

Tu rồi càng phải đoái hoài chúng sanh.

Chưa tu cũng giữ giá danh,

1420. Tu rồi chẳng để hôi tanh đời mình.

Chưa tu cương kỹ cũng gìn,

Tu rồi càng trọng gia đình phong nghi.

Chưa tu cũng niệm A Di,

Tu rồi càng phải thường ghi Phật Đà.

Chưa tu cũng giúp người ta,

Tu rồi càng độ gần xa khốn nàn.

Chưa tu cũng chọn ngay đàng,

Tu rồi càng phải mở mang nẻo lành.

Chưa tu cũng giữ tín thành

1430. Tu rồi càng phải ngôn hành nhứt chơn.

Chưa tu nhơn cũng biết nhơn,

Tu rồi nhơn phải càng hơn nhơn thường.

Chưa tu tà chánh phải tường,

Tu rồi tà chánh càng lường biết xa.

Chưa tu cũng xét Phật ma,

Tu rồi càng biết rộng ra thăng trầm.

Chưa tu đường chánh cũng tầm,

Tu rồi đường chánh càng thâm cội nguồn.

Chưa tu nhơn nghĩa đừng buông,

1440. Tu rồi nhơn nghĩa càng thương khắp cùng.

Chưa tu việc nghĩa phải hùng,

Tu rồi việc nghĩa càng cung phụng nhiều.

Chưa tu ác họa đừng chiêu,

Tu rồi ác họa không gieo cho đời.

Chưa tu cũng phải thức thời,

Tu rồi càng tỉnh sự đời nhiều hơn.

Chưa tu tu gấp kịp cơn,

Tu rồi càng chẳng để cơn huốt đò.

Chưa tu đường đạo rán dò,

1450. Tu rồi càng mở thêm to Phật đàng.

Chưa tu chớ quá mê mang,

Tu rồi càng phải đánh tan mộng trần.

Chưa tu cũng rán định thần,

Tu rồi càng phải minh phân tâm hồn.

Chưa tu ác chớ tích tồn,

Tu rồi tiêu giống ác chôn ba đời.

Chưa tu Phật rán tu người,

Tu rồi người Phật đồng thời song tu.

Chưa tu rán phá trí ngu,

1460. Tu rồi càng phải trí mầu khai thông.

Chưa tu rán ở sạch trong,

Tu rồi càng chẳng để lòng bợn nhơ.

Chưa tu rán đọc giảng cơ,

Tu rồi cơ giảng không giờ nào quên.

Chưa tu cũng rán siêu lên,

Tu rồi càng bước tột trên Niết Bàn..

Chưa tu cũng nhớ họ hàng,

Tu rồi thân tộc gia đàng độ xong.

Chưa tu việc đạo rán thông,

1470. Tu rồi việc đạo ngoài trong phải rành.

Chưa tu cũng rán làm lành,

Tu rồi thiện sự thường hành ngày đêm.

Chưa tu tội giảm chớ thêm,

Tu rồi càng chẳng nên đem tội vào.

Chưa tu thì rán tu mau,

Tu rồi tu tới cho cao đạo trường.

Chưa tu khá chọn chánh đường,

Tu rồi chớ để lạc phường yêu ma.

Chưa tu rán niệm Di Đà,

1480. Tu rồi lục tự không xa trong lòng.

Chưa tu cũng nể Thiên Công,

Tu rồi nhân quả càng không xem thường.

Chưa tu khá rõ sáu đường,

Tu rồi càng tránh mối giường trầm luân.

Chưa tu rán tránh ác nhân,

Tu rồi nghiệp dữ càng dừng bước xa.

Chưa tu cũng kiếm lối ra,

Tu rồi rán mở đường qua Phật đài.

Chưa tu rán biết trần ai,

1490. Tu rồi phải rõ nghiệp đày phàm gian.

Chưa tu nợ báo chớ mang,

Tu rồi chớ để buộc ràng oan gia.

Chưa tu đời phải xét ra,

Tu rồi càng thấy nghe xa thế tình.

Chưa tu cũng rán sửa mình,

Tu rồi càng phải giữ gìn thân tâm.

Chưa tu giống thiện rán giâm,

Tu rồi giống thiện quyết làm lên cây.

Chưa tu tu gấp kiếp này,

1500. Tu rồi chẳng muốn kéo dài đời sau.

Chưa tu, tu kẻo mòn hao,

Tu rồi thì rán làm sao sớm thành.

Chưa tu, tu kẻo tan tành,

Tu rồi biết kiếp chỉ mành càng lo.

Chưa tu tìm kẻ chỉ cho,

Tu rồi biết lối rán dò đi theo.

Chưa tu việc thiện rán đeo,

Tu rồi gương thiện phải treo cho đời.

Chưa tu, tu tất kịp người,

1510. Tu rồi tu kịp cổ thời chơn nhơn.

Chưa tu rán xử vẹn thân,

Tu rồi thì phải tứ ân lo đền.

Chưa tu, tu được ắt nên,

Tu rồi thì rán tiến lên mỗi ngày.

Chưa tu khó tránh nghiệp đày,

Tu rồi cố gắng sau này thung dung.

Chưa tu, tu chớ ngại ngùng,

Tu rồi tu đến cuối cùng mới thôi.

Biển trần kiếp tạm nổi trôi,

1520. Không tu khổ mãi chẳng đời nào yên.

Sanh ra trong cõi trần duyên,

Người nào cũng bị não phiền chẳng không.

Không ai trăm việc vừa lòng,

Mà ai cũng có não nồng nọ kia.

Dục tâm óc ách như đìa,

Đem thân ra để làm bia đạn trần.

Biết rằng rốt cuộc bỏ thân,

Nhưng mà các dục vọng trần không buông.

Quên rằng tài vật dư muôn,

1530. Bỏ thân tài vật bỏ luôn đâu còn.

Chết thân tan rã lần mòn,

Nhưng bao tội lỗi hồn còn đeo mang.

Xác tan nhưng tội không tan,

Đầu thai trở lại thế gian trả đền.

Vì mê nên kiếp trước quên,

Hay đâu ăn trước nay đền trả sau.

Trả đền hoặc chậm hoặc mau,

Đã vay không một người nào trốn qua.

Chúng sanh nơi cõi Ta Bà,

1540. Sao không nghĩ tới để mà tu thân.

Nếu không trốn khỏi tử thần,

Dù đeo đắm cuộc hồng trần luống công.

Cuối cùng cũng phủi tay không,

Đâu bằng tu niệm để hòng siêu sanh.

Đem lòng tham muốn lợi danh,

Đổi ra lòng muốn tu hành quí hơn.

Lợi danh sẽ mất theo thân,

Tu hành sẽ cứu hồn thăng Phật đài.

Càng nhiều tham vọng trần ai,

1550. Càng làm cho kiếp đọa đày đấy thôi.

Hồng trần là cõi bạc vôi,

Nó không chung thỉ với người nào đâu.

Càng theo nó lại càng sầu,

Chúng sanh vì nó bị đầu thai luôn.

Những điều sầu khổ ngàn muôn,

Mỗi người đều mỗi quay cuồng khác nhau.

Người không ai giống ai nào,

Chung qui cũng một đường vào mồ ma.

Ấy là định mạng người ta,

1560. Cuối cùng ai cũng phải là thế ư !

Há không cầu đạo Chơn như,

Để mưu giải thoát kiếp người trần gian.

Dứt xong ba nẻo sáu đàng,

Quí hơn cái chiếc ngai vàng trần ai.

Ngai vàng khó giữ lâu dài,

Tòa sen Cực lạc ngồi hoài tự do.

Tu hành cần phải sớm lo,

Tử sanh là việc lớn to của người.

Nan tri sống chết nay mơi,

1570. Mau tu kẻo chẳng kịp Trời kêu tên.

Ta-bà thế giới rộng thênh,

Xưa nay thần chết không quên người nào.

Kiếp này không sớm tẩu đào,

Cõi trần còn phải chui vào chết thêm.

Trước khi chết có đâu êm,

Bao nhiêu đau khổ đổ trên đời mình.

Nào danh nào lợi nào tình,

Mất thì thương tiếc, được gìn hết hơi.

Lo cho đến chết mất đời,

1580. Người nào cũng thiếu không người nào xong.

Dù là kẻ dốt hay thông,

Vẫn làm tôi mọi không công cho đời.

Để tâm suy xét tột nơi,

Thấy rằng cái kiếp con người dối ma.

Người thương mấy cũng phải xa,

Vật ưa thích mấy cũng là bỏ đi.

Chạy Trời không khỏi tử qui,

Trăm mưu ngàn kế làm gì bớ ai.

Đâu bằng niệm Phật ăn chay,

1590. Cầu về Cực Lạc hết ngày trầm luân.

Sanh tiền làm phước làm nhân,

Tất nhiên tử hậu quả trần hết đeo.

Giống lành hôm sớm lo gieo,

Thì là hoa phước được treo đầy nhà.

Nhớ câu nhứt cú Di Đà.

Tâm vô biệt niệm tất là qui Tây.

Tuy còn ở chốn trần ai,

Nhưng trên cửu phẩm liên đài có tên.

Mãn phần thì được bước lên,

1600. Đồng hàng chư Phật lâu bền an vui.

Tác giả bài viết: Thanh sĩ Thích Huệ Duyên
Đánh giá bài viết
Tổng số điểm của bài viết là: 0 trong 0 đánh giá
Click để đánh giá bài viết

Mã an toàn:   Mã chống spamThay mới     

 

Giới thiệu

CÁC NGÀY VÍA PHẬT

Tháng GiêngNgày mồng một, vía Đức Phật Di Lặc Tháng HaiNgày mồng tám, vía Đức Phật Thích Ca xuất giaNgày rằm,vía Đức Phật Thích Ca nhập diệtNgày 19,vía Đức Quán Thế Âm Bồ tátNgày 21,vía Đức Phổ Hiền Bồ tát Tháng BaNgày 19,vía Đức Chuẩn Đề Bồ tát Tháng TưNgày mồng bốn,vía Đức Văn Thù Bồ tátNgày...

Thống kê

  • Đang truy cập: 75
  • Khách viếng thăm: 42
  • Máy chủ tìm kiếm: 33
  • Hôm nay: 3150
  • Tháng hiện tại: 1716734
  • Tổng lượt truy cập: 59369667

Tin xem nhiều

Xem bản: Desktop | Mobile