Nguyền mong thân cận minh sư, quả Bồ Đề một đêm mà chín. Phúc gặp tình cờ tri thức, hoa Ưu Đàm mấy kiếp đâm bông.
Rss Feed

Đâu là Phàm Thánh - Phần 2

Đăng lúc: Chủ nhật - 25/12/2011 11:10 - Người đăng bài viết: Tịnh Cường
Đâu là Phàm Thánh - Phần 2

Đâu là Phàm Thánh - Phần 2

Máy Đạo không xa xôi, Quay đầu lại thấy rồi; Thấy ra mau hay chậm, Là do sức tỉnh hồi. Thanh-Sĩ

ĐÂU LÀ PHÀM THÁNH - Phần 2

 

*****

Tiếng bổng trầm lẽ lời dịu ngọt,

Khiến cho đây cảm xúc vô cùng;

Ôm lấy chân đức Phật và hun,

Rằng tiền kiếp có duyên chi đó.

500. Nay được Phật thường đêm đến tận,

Đem lời vàng chỉ dẫn cạn cùng;

Phật rằng con ở cõi mông lung,

Đã nhiều kiếp khéo trồng giống Phật.

Đức ấy rấm đầy trong quả đất,

Cảm đến lòng các Phật khắp nơi;

Nay sắp gần rốt ráo cuộc đời,

Phật giúp trẻ toại nơi kỳ chót.

Hiệp cùng Phật giống lành lo mót,

Cứu thiện căn qua cuộc lọc lừa;

510. Qua hội nầy người trở lại xưa,

Người hiền đức sớm trưa an lạc.

Không có cảnh bom rơi đạn lạc,

Đủ cơm ăn áo mặc ấm lành;

Người thông minh đời rất tịnh thanh,

Tiên Phật với chúng sanh không khác.

Con rán tu cho mau giải thoát,

Để mà xem Cực Lạc tại trần;

Còn chi bằng sống được đời tân,

Đủ kỳ bí khó phân cho hết.

520. Mọi việc tạm nay đừng mê mết,

Tất không gây lấy việc tội tình;

Thì ngày kia sẽ được siêu sinh,

Con khá nhớ răn mình thường bữa.

Đâu là Thánh đâu phàm khéo lựa,

Đừng để rơi vào cửa ngục môn;

Sung sướng thân mà khổ não hồn,

Việc nên tránh chớ không nên nhiễm.

Trong đầu có linh quang một điểm,

Rán trau tria cho đến siêu vời;

530. Lớp vô minh bao phủ muôn đời,

Cố vẹt phá ra nơi sáng sủa.

Chúng sanh hiện như cây lá úa,

Chẳng nước nôi thì khó sống lâu;

Nghe Phật khuyên biết sớm hồi đầu,

Thì sẽ được khỏi câu thê thảm.

Lời của Phật khiến đây quá cảm,

Tưởng như là con đặng gặp cha;

Đã từ lâu đôi ngả lạc xa,

Nay mới được mặt hòa hai mặt.

540. Dù cho ai lòng gang dạ sắt,

Cũng phải rơi nước mắt dầm dề;

Huống chi đây cảm Phật nhiều bề,

Nên giọt lệ tràn trề đôi mắt.

Hỡi đồng đạo trẻ già Nam Bắc,

Cũng rán nên cảm Phật như đây;

Tuy khó khăn lao lý dẫy đầy,

Lòng cũng rán giồi mài đạo đức.

Rồi sẽ được có chư tiên Phật,

Dạy bảo cho mọi việc như đây;

550. Tất hiểu ra nguyên trạng cõi nầy,

Khác nào mắt kéo mây được khỏi.

Trong bùn lầy vượt ra mới giỏi,

Đọa rán siêu mới gọi Phật Tiên;

Muôn kiếp rồi trong giấc sầu miên,

Nay tỉnh được Thần Tiên cũng phục.

Mê thị dục chết trong thị dục,

Từ xưa nay huyễn nhục bất tồn;

Tìm chơn thân mới gọi rằng khôn,

Đời tạm giả chớ lòng ham hố.

560. Trong trần chẳng sự chi không khổ,

Khổ mà không hưởng thọ dài lâu;

Chẳng tỉnh ra còn muốn bám câu,

Muôn kiếp nữa vẫn sầu vẫn khổ.

Rán nghe kỹ Phật Ngài dạy dỗ,

Tự giác xong Phật nọ tức tâm;

Mang gương màu nhận thấy sai lầm.

Lột gương sẽ trắng đen biết rõ.

Vì thương chúng cạn lời to nhỏ,

Cố khuyên cho đời rõ Phật, ma;

570. Chữ tu hành hôm sớm tại gia,

Lo xong cả việc nhà việc đạo.

Nợ thế rán trả đừng nên tạo,

Gây thiện nhân ác báo đâu sanh;

Thảng như nay gặp sự bất lành,

Do nghiệp trước tạo thành hung dữ.

Lành tạo một dữ gây muôn sự,

Khó tránh qua được thứ hung tai;

Không trả thời khuyên chớ nên vay,

Vay phải trả dù ai cũng thế.

580. Sự quả báo nhãn tiền khó kể,

Sớm gây thì chiều trả lẹ làng;

Là đời nay khắp cả địa hoàn,

Đâu cũng vẫn trong sàng lọc lựa,

Hãy xét kỹ để mà tự sửa.

Lòng bợn nhơ thường bữa rán chùi;

Lấy đạo mầu làm sự an vui,

Chẳng vì khổ mà thôi đạo lý.

Mai tối cố nhớ lời Phật chỉ,

Dùng thần tâm bình trị xác phàm;

590. Việc phải làm cố gắng lo làm,

Điều nên bỏ quyết tâm chừa bỏ.

Buổi đầu tiên sự chi cũng khó,

Vượt qua rồi sẽ dễ dàng lần;

Khuyên trẻ già cố gắng lập thân,

Kỳ thưởng phạt một lần nầy rốt,

Xấu mấy cũng rán làm cho tốt,

Sẽ có ngày cổi lốt phàm phu;

Tu không thành Phật chẳng dạy tu,

Dạy tu rán công phu tất đạt.

600. Chớ ngờ vực kệ cơ sai lạc,

Phật không hề dối gạt thế gian;

Cõi thế trần vạn sự không màng,

Thì đâu có ý toan lợi dụng.

Thấy dương thế nhiều điều kinh khủng,

Động lòng thương cất giọng réo kêu;

Muốn khỏi nàn thì phải nghe theo;

Sớm biết đạo nạn nghèo sớm khỏi,

Rất mong khắp xa gần nghe gọi,

Liền tỉnh ra rồi chổi dậy ngay;

610. Phát nguyện lành theo Phật Như Lai,

Gìn luật giới không ngày nào bỏ.

Trau tria lòng đến khi sáng tỏ,

Rèn luyện tâm đúng độ từ bi;

Bao nhiêu điều tà kiến mê si,

Rửa đến lúc vết tỳ sạch cả.

Luôn tự chủ được trong lòng dạ,

Không để cho ai phá được mình;

Việc làm nào cũng vẫn tĩnh bình,

Xét tột chỗ hư nên phải trái.

620. Thà chết chẳng chịu làm việc sái,

Nói làm theo bác ái chơn tu;

Gây thân yêu nguyện chẳng gây thù,

Lợi sanh chúng việc nào cũng thí.

Đem tướng dũng thắng con ngựa .,

Dùng chánh chơn bình trị tà nhơn;

Lòng sắt gang mưa nắng không sờn,

Đạo muốn đắc cho thân chịu khổ,

Đi mau tất sẽ mau tới chỗ,

Lớn mấy thường đẽo bổ cũng mòn;

630. Lỗi nhỏ không sửa mãi vẫn còn,

Ác lớn mấy chừa luôn sẽ hết.

Biết thì liệu đừng chờ đến chết,

Một ngày qua là hết một ngày;

Loài người không ai sống lâu dài,

Việc tu chớ hẹn mai hẹn mốt.

Nay gặp đạo là cơ hội tốt,

Hãy nắm ngay để vượt tử sanh;

Xưa có duyên nay gặp đạo lành,

Khá sốt sắng tu hành khuya sớm.

640. Nghe việc quấy trong lòng biết gớm,

Sợ nó hơn sợ bớm sợ chông;

Tất nhiên điều quấy sẽ lần không.

Phàm ra Thánh ở trong lẽ ấy.

Cố phản tỉnh bổn tâm sẽ thấy,

Khác hơn tâm động đậy thường tình;

Thế mới là gọi cái tâm linh,

Khuyên tất cả nhân sinh rán kiếm.

Châu ngọc ở trong đời rất hiếm,

Thì Thánh tâm khó kiếm cho nhiều;

650. Lăn lóc trần chẳng nhiễm một điều,

Gương thiện đáng để nêu muôn thuở.

Một phen nầy gỡ cho xong nợ,

Ức triệu đời sau rỡ tuổi tên,

Khuyên thế trần hãy gắng cho nên;

Ngày kết cuộc quả đền vạn bội.

Đây thường lúc canh chầy tăm tối;

Đức từ bi hiện tới bên mình;

Vẻ đoan nghiêm khác kẻ phàm tình,

Câu luận biện hơn nghìn thác đổ.

660. Sau trước vẫn một lòng cứu khổ,

Từ xưa nay lo độ chúng sanh;

Gương tướng lành lời nói cũng lành,

Thơm tho gấp muôn cành hoa huệ.

Cảm ơn đức thành ra sa lệ,

Phật rằng đời là bể con ơi!

Khắp chúng sanh lặn lội hết hơi,

Rốt cuộc chết đuối nơi biển khổ.

Lòng càng lắm say mê ham hố,

Càng thêm nhiều nỗi khổ nọ kia;

670. Chúng sanh luôn sống cảnh xa lìa,

Ái ân mấy cũng chia đôi ngả

Không ai được hoàn toàn thích thỏa,

Hầu hết mang lắm lẽ ưu sầu;

Cái điều mà ai cũng bám câu,

Là sắc dục có đâu bền chặt.

Lúc thơ trẻ thì còn hương sắc,

Khi già rồi mất hết dung nhan;

So sánh nào khác cánh hoa tàn.

Trôi trên nước nằm lăn trên lọ.

680. Từ cái đẹp khiến ai cũng ngó,

Rồi xấu đi không kẻ nào nhìn;

Thế mà chưa dứt được ái tình.

Đeo đắm mãi đến lên giàn hỏa.

Chịu muôn nỗi cực hình đày đọa,

Kiếp nầy qua kế cả kiếp sau;

Con ơi nhìn thấy cảnh trần lao,

Lòng Phật rất đớn đau vô hạn.

Dù có phép biến ra muôn trạng,

Nghiệp phàm không cứu đặng ớ con!

690. Con khá gìn vẹn tấm lòng son,

Đem đạo pháp chiều lòn dắt chúng.

Đây nghe Phật khiến lòng bủn rủn,

Đời không nghe Phật cũng vẫn thương;

Nếu chẳng lòng từ ái muôn dường,

Chắc ngồi mãi Tây Phương không xuống,

Thật là tấm gương lành đáng chuộng.

Lòng của đây đã nguyện học theo;

Phật rằng: con mắt có lông nheo,

Chính con chẳng khi nào trông thấy.

700. Việc trước mắt còn như thế ấy,

Huống chi lưng khó thấy ớ con!

Mỗi ngày qua tuổi sống mỗi mòn,

Tham cho mấy cũng trong số mạng.

Muôn việc đời vẫn là hữu hạn,

Từ xưa nay không đặng trường miên;

Nay sắp gần đến cuộc biến thiên,

Sự ngắn ngủi càng thêm ngắn ngủi.

Con ơi! Chớ ngồi trông đời cuối,

Phải lo đường phước tội cho xong;

710. Cửa Phật đài mở rộng minh mông,

Vào sớm được sớm không tai họa.

Phép Phật có vô biên mầu lạ.

Ngày chung qui bủa cả trần hoàn;

Kẻ lành duyên như ở lồng bàn,

Ma quái chẳng tràn lan nhiễu hại,

Con thường nghe đến câu thương hải,

Nhưng con chưa được thấy lần nào;

Ngày gần đây thương hải ra sao?

Con sẽ được trông vào tận mắt.

720. Những người được đạo mầu chơn đắc,

Không cánh mà bay khắp không trung;

Hội Phong Thần diễn lại tứ tung,

Xiển hay Triệt sẽ trông thấy rõ.

Con ơi! Phật tại sao bày tỏ,

Vì thương con mới ngỏ đuôi đầu;

Con khá nghe rồi sớm lo âu,

Vừa tu phận vừa tu cho chúng.

Nghe Phật thuyết như đèn đang lụn,

Mà được dầu châm đụn cháy lên;

730. Cung hai tay thệ chẳng hề quên,

Rán tu niệm để đền ơn đức.

Phật nheo mày hào quang sáng rực,

Trong hào quang muôn Phật hiện ra;

Kệ rằng: cây một trổ muôn hoa,

Giống Bồ Tát thật là giống quí.

Đây trông thấy hào quang kỳ bí,

Càng phát tâm đạo lý thêm hơn;

Dù muôn đao phủ chẳng mẻ khờn,

Quyết noi đúng tấm gương đức Phật.

740. Chừng nào được cứu an vạn vật,

Đây mới là chịu dứt chuyển thân;

Còn khổ đau một kẻ trên trần,

Đây còn phải lao thân khắp chốn.

Nguyện cứu thế dù thân khốn đốn,

Cũng xem thường chẳng núng nao lòng;

Hiện thân đây đã lắm cay nồng,

Ở đất khách long đong nhiều nỗi.

Khi thiếu bữa đầu bù tóc rối,

Lúc thẩn thơ vì túi trống trơn;

750. Thân ốm gầy thêm bịnh lần khân,

Thiếu ăn uống thiếu luôn thang thuốc.

Rất cám ơn trẻ già trong nước,

Giúp cho đây những lúc nghèo nàn;

Khiến xác phàm được sự ổn an,

Để lo việc mở đàng đạo đức.

Người trong nước nghe lời khuyên dức(2),

Rán lo tu chớ lúc nào ngừng;

Đừng ngồi chờ khi nước đến chân,

Mới lo nhảy ắt không thể kịp.

760. Lời Phật đã khuyên đây liên tiếp,

Ý muốn đây mau kíp truyền ra;

Khiến trong đời lớn nhỏ trẻ già,

Lo tu gấp để mà diệt khổ.

Khuyên hãy nhớ ghi lời Thầy, Tổ,

Rán lo làm cho có phước duyên;

Sự mau lâu cũng chớ nại phiền,

Phải chờ đợi có liền sao được.

Một việc xuôi mà muôn việc ngược,

Không nhẫn năng sao được thành công;

770. Trẻ già trong nước chịu cay nồng,

Đây hải ngoại nào không chua chát.

Lòng nguyện một đường tu giải thoát,

Dù sao sao chớ lạt đừng phai;

Giờ khổ lao chỉ chịu một ngày,

Sau khoái lạc hưởng hoài muôn thuở.

Chắc như thế dặn lòng khá nhớ,

Nhịn ở phàm để ở Thánh Tiên;

Đâu giả duyên, đâu mới thật duyên?

Lọc lựa kỹ lấy nên một cái.

780. Khuyên lớn nhỏ từ trai chí gái,

Thân phàm không tồn tại đừng mê;

Nơi nhà xưa cảnh cũ nhớ về,

Bạn đang ngóng mẹ cha đang đợi.

Khó mấy cũng rán về cho tới;

Gặp gỡ nhau một hội nầy thôi!

Nếu chần chờ để trễ qua rồi,

Ắt sau trải muôn đời khó gặp.

Rán lo tu hãy tu gấp gấp,

Cho kịp ngày Phật lập hội tràng;

790. Được ghi tên son tại bảng vàng,

Quí hóa sánh hơn ngàn của thế.

Đạo nhân rán gìn câu hiếu đễ,

Phải thờ cha kính mẹ trọn niềm;

Ân sanh thành từ cổ chí kim.

Là ân nặng phải đền cho vẹn.

Việc non nước cũng đừng để thẹn,

Lo đỡ nâng những đoạn nguy nàn;

Làm những điều nước thạnh dân an,

Tránh hẳn việc nước loàn dân khổ.

800. Lấy đạo đức ra mà bồi bổ,

Nghĩ việc chung chớ có nghĩ riêng;

Trọng nghĩa hơn là trọng bạc tiền,

Sửa nhân cách trở nên quân tử.

Lúc nào cũng có lòng tha thứ,

Việc ở đời cư xử công bằng;

Cho đến như lời lẽ nói năng,

Cũng gìn được dịu dàng êm ái.

Lời nói rồi khó mong hốt lại,

Phải cần nên suy nghĩ kỹ càng;

810. Một lời ra mà vạn sự an,

Nửa câu nói tan hoang sự nghiệp.

Nước đổ rồi hốt sao cho kịp,

Lời quấy ra khi biết muộn màng;

Lời nói mà được phước muôn vàn,

Cũng lời nói tội mang vô số.

Nói lựa lời và ngồi lựa chỗ,

Cách ở ăn của kẻ tu hành;

Khuyên quê nhà lớn nhỏ xét rành,

Đừng bạ nói bạ làm vô lý.

820. Rán thiền định để cho mở trí,

Đối việc chi cũng thấy tận nguồn;

Mắt đừng cho bị sắc làm cuồng,

Sự mở đóng phải luôn chặt chẽ.

Tai cũng chớ để mê lời lẽ,

Âm thinh không uốn bẻ được lòng;

Trong tâm hồn gìn một chữ không,

Không các việc của trần đeo đắm.

Lời Phật dạy sớm khuya suy gẫm,

So việc làm mình đặng hay chưa,

830. Sự đáng chừa khó mấy cũng chừa,

Vật phải bỏ đang ưa cũng bỏ.

Trau tria lòng như gương sáng tỏ.

Soi muôn hình chẳng có nhiều hình;

Rán cho tâm sớm được tịnh bình,

Tâm ấy sẽ mầu linh trở lại.

Muôn việc bởi tại mình làm sái,

Mới làm cho mờ cái bổn tâm;

Biết sửa ra trở lại huyền thâm,

Tròn sáng tợ trăng rằm một thứ.

840. Trong giả sự rán tìm thật sự,

Nơi huyễn thân có thứ chơn thân;

Lúc sớm khuya lóng lặng tinh thần,

Mây không áng trời trăng hiện rõ.

Tâm ô nhiễm việc đời dứt bỏ,

Ánh huyền quang chiếu tỏ liền khi;

Nợ thế còn bận một điều gìm,

Là còn nghiệp mê si che phủ.

Người tu niệm phải cần tự chủ,

Không nghe lời quyến rũ tà tâm;

850. Bất cứ khi đi đứng ngồi nằm,

Đều thấy rõ trong tâm mỗi việc.

Việc của mình chính mình phải biết,

Nên cùng hư mọi việc đều thông;

Chẳng khi nào bất giác nơi lòng,

Được như thế sẽ không phạm tội.

Sự lầm lỗi thường sanh lúc rối,

Bình tĩnh luôn bớt nỗi lạc sai;

Ánh đạo mầu muốn được mở khai,

Tâm tánh phải hôm mai bình tịnh.

860. Lúc nào cũng dặn lòng nên nhịn,

Nhịn tiếng đời nhịn tánh muốn ham;

Nhịn thói quen theo lối tục phàm,

Nhịn cay đắng khi làm đạo đức.

Nhịn cho được lúc người chọc tức,

Nhịn những điều thử thách của đời;

Nhịn chừng nào khỏi nhịn mới thôi,

Lúc còn phải nhịn thời rán nhịn.

Nhịn càng mạnh nghiệp càng không dính,

Sức nhẫn nhiều sớm định tâm nhiều;

870. Dục ý dù lớn mấy cũng tiêu,

Rán nhịn được những điều khó nhịn.

Thân còn tạm huống gì chung đỉnh,

Vật trên đời đâu đặng dài lâu;

Vì mến yêu mà phải ưu sầu,

Xưa đã thế nay đâu khác được.

Hãy nhìn thẳng tấm gương kẻ trước,

Danh lợi bao tình dục dường bao;

Đến nay đâu tồn tại người nào,

Người và vật đều tiêu mất cả.

880. Ham muốn ấy chỉ gây khổ quả,

Hết đời nầy dẫn cả đời kia:

Kiếp rồi mê kiếp tới cũng mê,

Cứ như thế không hề dứt khổ.

Mắt từ bi xem qua các chỗ,

Cõi thế gian đâu đó như nhau;

Được tỉnh ra có mấy ai nào,

Còn say gục biết bao nhiêu kẻ.

Nay được có Phật khuyên đủ lẽ,

Rán tưởng tin mạnh mẽ lo tu;

890. Đừng đem lòng mê muội dại ngu,

Vui ngồi mãi trong tù đến chết.

Hãy cương quyết sự đời bỏ hết,

Tìm ra câu bất diệt bất sanh;

Có chơn nhơn mở dạy điều lành,

Làm theo ắt quả thành công tựu.

Lời vàng ngọc vốn là hy hữu,

Nếu bỏ qua muôn thuở khó tìm;

Chúng sanh nay như kẻ sắp chìm,

Có người đến vớt lên rán nắm.

900. Tiếng ging k rt cao xa lm,

Khong xet suy kho đng hiu ranh;

Khuyen ba gia cac gii tu hanh,

Lm mt nghĩa ung sanh mt kiếp.

Hiểu cho đúng rồi hành mới kịp,

Không bình tâm khó biết tận nơi;

Một khi người thấy mối được rồi;

Rối mấy cũng lần hồi gỡ được.

Nhớ cạn xét rõ ràng sau trước,

Lời đây khuyên có thật hay chăng?

910. Ngoài những cơn giấc ngủ mơ màng,

Còn trực tiếp lời vàng chỉ bảo.

Được nhuần thấm mọi lời Phật giáo,

Không bao giờ dối xảo một ai;

Vâng theo lời của Phật chỉ bày,

Khuyên nhắc lại những ai chưa tỉnh.

Rán lo tu chớ nên lơ lỉnh.

Ngày gần đây Phật đến chứng minh;

Đủ phước duyên một tiếng vang thinh.

Được mở cả chơn linh viên mãn.

920. Còn có biết bao nhiêu giai đoạn,

Cảnh nổi chìm lên xuống gay go;

Biết mất còn thì hãy mau lo,

Liệu cho khỏi chìm sa tận đáy.

Trên mặt biển có thuyền đang lái,

Phật Quan Âm Nam Hải Phổ Đà;

Chực thuyền từ lo cứu bá gia,

Khuyên trai gái trẻ già rán lội.

Dù nặng mấy rán chài cho nổi,

Phật Ngài không hề bội người lành;

930. Lần nầy mà chẳng được siêu sanh,

Biết bao thuở mới thành được đạo.

Đây cũng bởi vì câu Phật giáo,

Tạm nương thân hải đảo Phù Tang;

Biết bao điều gay trở gian nan,

Vẫn cương quyết reo vang đạo đức.

Buổi đầu tiên khó khăn mấy bực,

Lòng vẫn vui không chút chối từ;

Cố đem lời Phật pháp chơn như,

Làm cho khắp mọi người được cảm,

940. Khi tiếng kệ được nhiều kẻ lãm.

Thân đây như bị cán bị dần;

Từ thị thành đến chốn thôn lân;

Chỗ nào cũng chen chân đến cả.

Quán rượu chè đến trò đĩ thỏa;

Không nơi nào chẳng để bước qua;

Lòng muốn sao khắp hết người ta,

Trong trần tục chẳng sa đắm tục.

Lòng luôn biết tầm trong lánh đục

Chẳng chiều theo lòng dục bất minh,

950. Lấy luật nghi làm thước đo mình,

Khi thấy sái biết kinh lo sửa.

Việc lớn lao không xong một bữa,

Cố gắng luôn đến thuở mốt mai,

Chừng nào chừa sạch các tà tây,

Mới vui chịu ngồi ngai tọa vị.

Mỗi đêm thanh mỗi nhuần chơn lý,

Lời Phật Ngài thủ thỉ bên tai,

Đâu Thánh căn đâu chốn phàm thai,

Từ nước bước đường đi chỉ rõ.

960. Ân đức ấy lớn lao khó tả,

Lòng hằng ghi bao thuở nào quên;

Dù tan xương nát thịt nguyện đền,

Không vẹn cả cũng nên đôi chút.

Rất mong khắp người lo chưởng phúc,

Để gội nhuần ơn Đức Phật ban.

Phật chẳng vui gần kẻ hung tàn,

Hung tàn khó bước sang đất Phật.

Hiện tại chẳng được lời cơ mật

Như bịnh nguy không gặp thuốc linh;

970. Mạng căn kia như sợi chỉ mành,

An có một mà ngh.n nguy kịch.

Việc nhơn ái rán lo chưởng tích,

Các hung tàn bỏ hết chớ đeo;

Thì chẳng lo vướng sự nguy nghèo,

Mọi việc được y theo nguyện ước.

Đời đến lúc dậy trời chói nước,

Có chư thần hộ được an thân;

Lo trước đi chớ đợi đến gần,

Nói thì có chẳng không rán nhớ.

980. Nơi xa ngàn lòng lo chẳng hở;

E quê nhà lớn nhỏ quên tu

Bị màu mè văn vật làm mù,

Nỡ quên hết những câu đạo lý.

Nên đây kể lại lời huyền bí,

Gởi về cho thành thị thôn quê;

Nhắc nhở người còn giấc say mê,

Mau tỉnh dậy lo bề Phật giáo.

Trên cùng dưới gìn câu hòa hảo,

Biết thương nhau cơm áo sớt chia,

990. Khuyến khích nhau đạo đức trau tria,

Cho cửa Phật thêm bề sáng sủa.

Mây lành được khắp nơi bay tủa,

Lưới thân yêu được bủa cùng trời,

Ai trông qua cũng phải nức lời;

Rằng không đạo là đời vô vị.

Lời đây nhắc sớm suy xét kỹ,

Rồi tự lo tu trị lấy thân;

Ngày gần đây có ánh tường vân,

Che phủ khắp xa gần mát mẻ,

1000. Cùng nhau sẽ được hồi vui vẻ,

Giữa đây cù.ng già trẻ gặp nhau;

Sự vui mừng hơn cả lúc nào,

Được thỏa dạ khát khao mong mỏi.

Nhớ rèn luyện đức tin cứng cỏi,

Đừng để thua các loại ma vương;

Giữa trận đời đủ chí cang cường,

Đem hết sức tả xông hữu đục.

Tà mạnh mấy vẫn luôn thắng phục,

Không để cho một lúc nào thua;

1010. Đẹp lòng Thầy ý tớ cũng vừa,

Đối sách sử ngày xưa đâu thẹn.

Màn bí mật non đài khi vén,

Kẻ lành tâm sẽ đến mà xem;

Ngọc muôn màu kết tụi làm rèm,

Lầu vạn nóc ngước xem mỏi mắt.

Hương vô tận bay thơm nồng nặc,

Gót Thần Tiên nện khắp gần xa;

Nơi đâu mà chẳng có muôn hoa,

Trên hoa có hằng hà đức Phật.

1020. Cảnh báu quí ngay trên quả đất,

Đâu xa xôi nhân vật chớ ngờ;

Nay rán tu sau được hưởng nhờ,

Nên nhớ rõ lời cơ nói trước.

Có trồng tất có ngày ăn được,

Làm ân thì được phước khỏi nghi;

Rán tin theo lời đức từ bi,

Sẽ toại nguyện chớ nghi lầm lạc,

Đây thường được tai nghe đích xác,

Gạn hỏi nhiều đâu thật đâu hư;

1030. Phép nhiệm mầu của đấng chơn như,

Cũng được thấy nhiều khi tận mắt.

Trong cảnh mộng và nơi cảnh thật,

Được bàn tay Đức Phật chỉ cho;

Giọt cam lồ dịu ngọt thơm tho,

Được Đức Phật rưới cho nhiều lượt;

Đồng tánh nước công năng khác nước,

Có sức làm tan được bịnh phàm;

Bao nhiêu điều tập nhiễm muốn ham,

Cũng nhờ Phật khéo làm dứt được.

1040. Đã cảm đức từ bao kiếp trước,

Nay còn thêm chồng chất ân sâu;

Trải muôn đời không thể quên đâu,

Vẫn ghi nhớ lo âu đền trả.

Không vui muốn riêng mình đắc quả,

Luôn muốn cho khắp cả đạo thành;

Ngày năm châu thế giới tan tành,

Được chư Phật độ sanh độ tử.

Tác giả bài viết: Thanh sĩ Thích Huệ Duyên
Đánh giá bài viết
Tổng số điểm của bài viết là: 0 trong 0 đánh giá
Click để đánh giá bài viết

Mã an toàn:   Mã chống spamThay mới     

 

Giới thiệu

CÁC NGÀY VÍA PHẬT

Tháng GiêngNgày mồng một, vía Đức Phật Di Lặc Tháng HaiNgày mồng tám, vía Đức Phật Thích Ca xuất giaNgày rằm,vía Đức Phật Thích Ca nhập diệtNgày 19,vía Đức Quán Thế Âm Bồ tátNgày 21,vía Đức Phổ Hiền Bồ tát Tháng BaNgày 19,vía Đức Chuẩn Đề Bồ tát Tháng TưNgày mồng bốn,vía Đức Văn Thù Bồ tátNgày...

Thống kê

  • Đang truy cập: 48
  • Hôm nay: 7975
  • Tháng hiện tại: 1721559
  • Tổng lượt truy cập: 59374492

Tin xem nhiều

Xem bản: Desktop | Mobile