Nguyền mong thân cận minh sư, quả Bồ Đề một đêm mà chín. Phúc gặp tình cờ tri thức, hoa Ưu Đàm mấy kiếp đâm bông.
Rss Feed

Rằm tháng mười - Phần 4

Đăng lúc: Chủ nhật - 25/12/2011 12:34 - Người đăng bài viết: Tịnh Cường
Rằm tháng mười - Phần 4

Rằm tháng mười - Phần 4

Máy Đạo không xa xôi,Quay đầu lại thấy rồi;Thấy ra mau hay chậm,Là do sức tỉnh hồi. Thanh-Sĩ.

RẰM THÁNG MƯỜI - Phần 4

Thanh sĩ Huệ Duyên

***

 

Mẹ đấy con! Cái thùng rác ấy,

Chờ ngày đầy sẽ quãy ra sông;

Ngày giờ kia phải đến chẳng không,

Đời nầy kết cuộc đồng như thế.

Mẹ đấy con! tốt thì dành để,

1670. Xấu thì quăng là lẽ xưa nay;

Chừng lập đời cũng giống như vầy,

Cong vạy mất, thẳng ngay còn lại.

Mẹ đấy con! thiếu chi vật quái,

Đợi ngày ra giết hại đứa hung;

Chết cách nầy cách khác không cùng,

Nên hối cải mới mong tránh khỏi.

Mẹ đấy con! bỗng nhiên có khói,

Từ trên không bay tới khắp nơi;

Kẻ ngửi vào thì hủy cuộc đời,

1680. Chất độc ấy đất trời cũng thảm.

Mẹ đấy con! mưa qua một đám,

Đủ gây nên bệnh hoạn chết người;

Số mạng đâu có mấy tấc hơi,

Thương bá tánh sống đời khó sống.

Mẹ đấy con! khác nào trứng mỏng,

Nhè rớt ngay trên đống đá sành;

Mê lại sanh trong đám bất lành,

Càng dễ khiến mạng căn thêm ngắn.

Mẹ đấy con! Sắt chì tuy nặng,

1690. Nhưng nghiệp mê bá tánh còn hơn.

Làm chìm sâu dưới đáy bể trần;

Từ vô thỉ đến thân hiện tại.

Mẹ đấy con! vô biên thế giới,

Không tử sanh không cái đau sầu;

Người thường vui chẳng sự buồn rầu,

Cõi trần tục có đâu sánh kịp.

Mẹ đấy con! đã muôn triệu kiếp,

Còn nằm trong biển nghiệp mê này;

Không tìm qua những cõi bền dai,

1700. Có đáng hổ thẹn hay là chẳng?

Mẹ đấy con! cũng còn thể đặng,

Kể từ đây sốt sắng lo tu;

Sớm với chiều hai buổi công phu,

Tất nhiên biển khổ sầu qua được.

Mẹ đấy con! thuyền từ chực rước,

Những người nào lòng được hiền lành;

Con ơi! nên khuyên khắp chúng sanh,

Nên sớm bỏ tánh tình hung dữ.

Mẹ đấy con! muốn thân vô sự,

1710. Chớ gây điều hung dữ với ai;

Đức có nhiều thân được lâu dài,

Sau thong thả mà nay cũng vững.

Mẹ đấy con! thuyền từ không bửng,

Những kẻ nào còn nặng nghiệp trần;

Sẽ tự rơi chìm đắm mất thân,

Việc chi cũng rán cân tội phước.

Mẹ đấy con! gặp khi cuộn nước,

Bát nh. thoàn đi rước khắp nơi;

Chìm hay không tội phước định rồi,

1720. Chẳng hề bỏ một người nào cả.

Mẹ đấy con! khá mau sửa dạ,

Cho sạch trong như đóa hoa sen;

Tuy sống trong xã hội đê hèn,

Mà không bị ố hoen trí não.

Mẹ đấy con! nhứt tâm với đạo,

Mặc cho ai khảo đảo cách nào;

Vẫn xem thường lòng chẳng núng nao,

Ngọc càng giũa sắc màu càng tốt.

Mẹ đấy con! mẹ xin nói rốt,

1730. Nhẫn nhục là nồng cốt sự tu;

Thiếu nó là đạo hạnh mờ lu,

Con nên biết để âu trọn đạo.

Mẹ đấy con! con nhà Phật Giáo,

Lành hơn người và thảo hơn người;

Gặp đắng cay cũng vẫn vui cười,

Sức bền dẻo không nơi so đọ.

Mẹ đấy con! lành nào không bỏ,

Phước nào dù rất nhỏ cũng làm;

Khó khăn nào cũng nhẫn chịu kham,

1740. Chơn Phật giáo phải làm như thế.

Mẹ đấy con! vì câu hiếu đễ,

Đành quên đi thân thế nhọc nhằn;

Sớm chiều lo việc Phật Pháp Tăng,

Cứu cha mẹ siêu thăng Tịnh độ.

Mẹ đấy con! vì thương chúng khổ,

Chí công tu cho tỏ ngộ lòng;

Để dắt dìu những kẻ chưa thông,

Sớm được bước qua sông mê khổ.

Mẹ đấy con! kẻ yêu quốc thổ,

1750. Đem lời lành dạy dỗ muôn dân;

Khiến cho ai cũng biết tu thân,

Nước không rối lòng dân thành một.

Mẹ đấy con! từ trong não cốt,

Thương yêu người nên thốt lời lành;

Quỷ thần nghe cũng phải nể danh,

Và công đức lớn không số kể.

Mẹ đấy con! trong khi nói kệ,

Loài quỷ ma cũng để tai vào;

Nếu trong lòng khởi niệm trần lao,

1760. Sẽ bị chúng phun vào mày mặt.

Mẹ đấy con! lòng son một sắc,

Tiếng nói ra cảm khắp mười phương;

Chỉ một đời lo liệu khói hương,

Vĩnh kiếp được về nương Phật quốc.

Mẹ đấy con! ngày qua rồi mất,

Chậm trễ e không kịp tuổi già;

Lòng nhớ luôn sáu chữ Di-Đà,

Không tốn kém được qua Cực lạc.

Mẹ đấy con! chúng sanh hạ mạt,

1770. Nếu không lo giải thoát kiếp này;

Hồn xác tiêu muôn kiếp sau đây,

Khó mong thấy được ngày khoái lạc.

Mẹ đấy con! sống theo bóng ác,

Nay còn đây mai thác là thường;

Chúng sanh nên sớm biết dọn đường,

Đừng đợi trước Diêm Vương mới hối.

Mẹ đấy con! gây cho lắm tội,

Như bị cùm mà lội sông sâu;

Sẽ đắm chìm khó tránh khỏi đâu,

1780. Hãy xét kỹ rồi âu chừa để.

Mẹ đấy con! chứa lòng tồi tệ,

Như chậu hoa nơi cội có sâu;

Hãy trừ đi chớ có để lâu,

Cội rễ dứt hoa xào cây héo.

Mẹ đấy con! một đời lạc nẻo,

Nỗi khổ lao sẽ kéo muôn đời;

Mối đạo mầu nay gặp phải nơi,

Khá nắm chặt chớ rời phút chốc.

Mẹ đấy con! đúng kỳ lựa lọc,

1790. Con của ai nấy bọc đem về;

Thứ nào theo thứ nấy một bề,

Con ơi! khá đi về đường chánh.

Mẹ đấy con! lọc lừa đủ cảnh,

Mượn lửa hồng để định vàng thau;

Thật tu hành đừng nại lâu mau,

Dễ khó mấy gìn câu đạo lý.

Mẹ đấy con! con đừng nản chí,

Dù bỏ thân chớ ý phiền hờn;

Sẽ có thân sen báu tốt hơn,

1800. Chớ đâu có mất luôn mà ngại.

Mẹ đấy con! đem manh áo vải

Đổi thiên y sao lại không mừng;

Vui đem thân ô uế nhục trần,

Đổi lấy cái chơn thân diệu tướng.

Mẹ đấy con! thương con vô lượng,

Đâu nỡ xô con xuống hầm sâu;

Việc đã làm mẹ rõ đuôi đầu,

Lời mẹ chẳng sai đâu ớ trẻ.

Mẹ đấy con! nói cho cạn lẽ,

1810. Để cho con cổi bẻ tâm nghi;

Hăng hái lên lo lắng đạo nghì,

Đường tu được bền đi đến chốn.

Mẹ đấy con! cõi đời chộn rộn,

Bị lợi danh làm hỗn lòng người;

Kẻ tu hành rán giữ tốt tươi,

Kẻo uổng mấy năm trời đốn củi.

Mẹ đấy con! kìa trên chót núi,

Có con chim đá nổi từ lâu;

Đến chừng khi có máu thấm vào,

1820. Nó vùng hiện lớn lao bay khắp.

Mẹ đấy con! một lần nó gắp

Ngàn muôn người vẫn được như thường;

Và mỗi lần cánh nó quạt trương,

Nhà cửa sập phố phường tan nát.

Mẹ đấy con! trên trời chim ác,

Dưới nước thì có các cá hung;

Thương chúng sanh nạn ách khắp cùng,

Chết hết chín sống không tới một.

Mẹ đấy con! Thần Tiên phải ngốt,

1830. Thấy người nằm ngang dọc chật đàng;

Mạng ngắn như là bọt nước giang,

Mới sống đó rồi lăn chết đó.

Mẹ đấy con! bạc tiền dù có,

Lúc rối loàn cũng khó bảo thân;

Đáng chán thay nơi cõi hồng trần,

Người cùng sợ nhau hơn sợ cọp.

Mẹ đấy con! sống luôn thòi thọp,

Sống buồn rầu sống sốt ruột gan;

Sống trong lòng chẳng ngớt khóc than,

1840. Là cảnh sống thế gian hiện tại.

Mẹ đấy con! sống trong kinh hãi,

Sống khác nào chùm gởi trên cây;

Chẳng lo tu cho giải kiếp đày,

Còn ngồi đó đợi ngày nào nữa.

Mẹ đấy con! Phật Ngài mở cửa,

Nên bước vào trong đó mà xem;

Rất an vui suốt cả ngày đêm,

Việc lo sợ não phiền không có.

Mẹ đấy con! trong tù ngoài ngõ,

1850. Đâu là vui đâu khổ hỡi con;

Cõi trần lao cứ chết lần mòn,

Sao chưa lánh hãy còn ngồi đó.

Mẹ đấy con! muốn ra khỏi ngõ,

Phước huệ là chìa khoá con ơi;

Sớm mở ra sớm được thảnh thơi,

Đừng chờ sắp tắt hơi mới liệu.

Mẹ đấy con! chúng sanh lịu địu,

Mến việc nầy bận bịu việc kia;

Khối tinh thần mẻ mún phân chia,

1860. Từ lâu kém số về đạo đức.

Mẹ đấy con! muốn tu có một,

Muốn việc đời có chục lần hơn;

Ấy phần đông của kẻ tại trần,

Nên sự khổ chưa phần nào giảm.

Mẹ đấy con! việc đời thì bám,

Việc đạo thì chẳng cảm vào lòng;

Đi chơn không nhè lội trên chông,

Thương sanh chúng quá lòng mê muội.

Mẹ đấy con! từ đây đến cuối,

1870. Chẳng bao lâu sẽ tới bên mình;

Con rán đem tiếng kệ lời kinh,

Khuyên kẻ kém đức tin đạo lý.

Mẹ đấy con! đợi qua giờ tý,

Việc đã rồi hết chỉ hết khuyên;

Giờ nầy qua giờ khác đến liền,

Cơ trời chẳng đợi riêng ai cả.

Mẹ đấy con! tượng đồng cốt đá,

Phép yêu ma khéo hóa nên người;

Nay một hai chừng ấy khổ mười,

1880. Kẻ bạo ác không nơi trốn tránh.

Mẹ đấy con! đêm không trăng ánh,

Đâu cũng đều bị cảnh sa mù;

Tai nghe đầy những tiếng chó tru,

Bóng người lợp hình đâu không thấy.

Mẹ đấy con! kẻ xem bóng ấy,

Nếu như sanh sợ hãi trong lòng;

Sẽ tiêu hồn lạc phách chẳng không,

Hãy bình tĩnh một lòng niệm Phật.

Mẹ đấy con! mặt trời vừa khuất,

1890. Gió từ đâu thổi tắt ngọn đèn;

Khí yêu ma lạnh đến run en,

Cảnh trần bỗng trở nên địa ngục.

Mẹ đấy con! chỉ trong giây phút,

Người ra ma ra khúc xương tàn;

Như củi vào lò cháy ra than,

Tiên Phật khó cứu an kẻ dữ.

Mẹ đấy con! loài người ăn thú,

Loài thú ăn người sự có ư?

Cũng có loài quỉ thích máu người,

1900. Kẻ vô phúc để rơi vào nó.

Mẹ đấy con! xét suy cho rõ,

Chúng sanh như cá rọ khác gì;

Ai muốn ăn thì cứ bắt đi,

An chẳng thấy, thấy nguy trước mắt.

Mẹ đấy con! rán tu cho đắc,

Quyết làm cho thần thức thai sen;

Xa hẳn đời giả dối thấp hèn,

Lúc nào cũng bình yên thanh tịnh.

Mẹ đấy con! một đời tu chính,

1910. Sẽ thành công nhất định không sai;

Giải thoát rồi mới được thảnh thai,

Con ơi! rán giồi mài cho kỹ.

Mẹ đấy con! rơi vãng ma quỉ,

Như bướm sa vào chỉ nhện giăng;

Lòng muốn ham mấy cũng rán dằn,

Đừng để mất thiện căn ớ trẻ.

Mẹ đấy con! từ con xa mẹ,

Ngót muôn thu khổ đã dường bao;

Giờ không ly khổ đợi chừng nào,

1920. Sớm chẳng tính muộn sao liệu kịp.

Mẹ đấy con! có chư Phật tiếp,

Sự tu hành dễ đạt đạo mầu;

Qua hội nầy khó kiếm được đâu,

Con nếu biết khá âu khuya sớm.

Mẹ đấy con! phải cho lỳ lợm

Suông cũng đi gai bớm cũng đi,

Yêu chặn đường ma quỉ làm nguy;

Cũng tiến tới chớ khi nào thối.

Mẹ đấy con! cứ đi một lối,

1930. Đường bao xa cũng tới chỗ nơi;

Được nhứt tâm không dạ đổi dời,

Sẽ thành tựu đúng nơi mong ước.

Mẹ đấy con! thấy nghe đổi ngược,

Nghe trong lòng thấy suốt trong lòng;

Động tịnh gì cũng được rõ thông,

Lòng chẳng chút nào không nghe thấy.

Mẹ đấy con! lòng khi nghĩ quấy,

Rán chừa ngay không đợi làm ra;

Luôn gạn lừa sạch những niệm tà,

1940. Tai mắt chớ lòng qua một phút.

Mẹ đấy con! như mèo rình chuột,

Hễ thấy ra liền chụp bắt ngay;

Trị tà tâm cũng giống thế này,

Cõi lòng sẽ có ngày thanh tịnh.

Mẹ đấy con! tự tâm nghiêm chỉnh,

Chớ tha mình trợ tánh bất lương;

Ác thì trừ còn thiện thì ương,

Thân tâm vẫn được thường xem xét.

Mẹ đấy con! khi mây đã vẹt,

1950. Tự nhiên xem rõ mặt trăng tròn;

Vọng tâm không một mảy nào còn,

Tức sẽ được thấy chơn diệu tánh.

Mẹ đấy con! trong lòng luôn rảnh,

Không bận nơi các cảnh trần lao;

Sắc cũng không, không cũng không nao,

Được vậy tất nghiệp nào cũng khỏi.

Mẹ đấy con! phải cho cứng cỏi,

Đừng nghe theo tiếng gọi dục tâm;

A-Di-Đà Phật nhớ niệm thầm,

1960. Dù đi đứng ngồi nằm không dứt.

Mẹ đấy con! niệm khi thuần nhứt,

Các vọng tâm tự mất liền khi;

Mặt nước hồ trong trẻo phẳng lỳ,

Bóng trăng hiện, sao chi cũng hiện.

Mẹ đấy con! rán mà chuyên luyện,

Trước khó khăn sau đến dễ dàng;

Các niệm xằng tưởng quấy liền tan,

Còn một niệm Phật hằng nghe rõ.

Mẹ đấy con! sóng còn bợn nhỏ,

1970. Mặt mày kia cũng khó thấy rành;

Trong lòng cần phải được tịnh thanh,

Trí tuệ mới phát sanh ra được.

Mẹ đấy con! niệm nầy khởi trước,

Các niệm sau lũ lượt nối theo;

Lượn trước bò kế lượn sau theo,

Tâm cứ thế làm sao tỏ ngộ.

Mẹ đấy con! bị nhiều cám dỗ,

Ít ai đi đến chỗ cuối cùng;

Phần đông thường sa ngã nửa chừng,

1980. Hoa vừa nụ là phân vừa hết.

Mẹ đấy con! phân không cây chết,

Mẹ trông vào rất tiếc vô hồi;

Chịu khó đi tới chút nữa thôi,

Nếu dừng lại nước nôi đâu có.

Mẹ đấy con! chỉ bao lẽ đó,

Con rán suy cho rõ mà hành;

Cuộc thế gian như sợi chỉ mành,

Hãy liệu gấp chớ nên chậm trễ.

Mẹ đấy con! chén kia khi bể,

1990. Dù khéo tay không thể gắn liền;

Họa đến rồi niệm Phật sao yên,

Lùi hơn sự tiến lên là khổ.

Mẹ đấy con! vắng người trên lộ,

Trong nhà không kẻ ở đìu hiu;

Sợ người như gà nọ sợ diều,

Cảnh ấy sẽ còn nhiều chưa hết.

Mẹ đấy con! nếu là phải chết,

Nên chết cho rạng tiết con người;

Chết vì điều lợi ích cho đời,

2000. Chết ấy sẽ sống hoài ớ trẻ.

Mẹ đấy con! con nhìn nơi mẹ,

Chết mất hay là kẻ sống còn;

Hiện mẹ đây đủ cả xác hồn,

Đã gọi tử mà tồn là thế.

Mẹ đấy con! xác thân của mẹ,

Bằng hoa sen làm thế đấy ư;

Vẫn thường còn không hoại không hư,

Không bịnh tử như người phàm tục.

Mẹ đấy con! Sen làm cốt nhục,

2010. Nên nhẹ nhàng không chút nặng nề;

Lại cũng không uế trược ủ ê,

Lúc nào cũng mùi huê bát ngát.

Mẹ đấy con! vừng mây một đát,

Vẫn chở ngay được xác thân này;

Khác hơn thân xác kẻ trần ai,

Nặng nề lại thêm đầy dơ dáy.

Mẹ đấy con! Con quay mặt lại,

Ngó phương Tây sẽ thấy rõ ràng;

Mọi người đều thân một sắc vàng,

2020. Thân ấy cũng bằng sen như mẹ.

Mẹ đấy con! Người đều vui vẻ,

Không một ai là kẻ buồn rầu;

Trên mình đeo đầy hột bửu châu,

Sáng đẹp mặt trời đâu sánh kịp.

Mẹ đấy con! Rán tu kíp kíp,

Ngày gần đây Phật tiếp đưa về;

Sẽ được thân bằng đóa liên huê,

Cũng như mẹ khỏi bề sanh tử.

Mẹ đấy con! Chớ làm hung dữ,

2030. Chuyên một lòng lo sự hiền lành;

Niệm Di Đà tưởng niệm vãng sanh,

Cứ như thế mà hành thì được.

Mẹ đấy con! Bước đi tới trước,

Tuy không xa nhưng phút chông gai;

Dù sao sao con cũng chớ nài,

Chừng lên đến Phật đài bù lại.

Mẹ đấy con! Thương con khờ dại,

Bị vô minh bẻ lái từ lâu;

Mê những điều chẳng đáng chi đâu,

2040. Mà chịu khổ chịu sầu tràn ngập.

Mẹ đấy con! Bước qua lâm dấp,

Giờ tỉnh ra mới khiếp dường bao;

Mạng sống như cảnh cổ kề dao,

Xưa đã thế nay nào khác thế.

Mẹ đấy con! Đừng nên chậm trễ,

Biết rồi hành kẻo để muộn màng;

Thân kia như hoa nở rồi tàn,

Chớ đợi lúc vào quan mới hối.

Mẹ đấy con! Ngày giờ đi tới,

2050. Chớ nó đâu có thối bước nào;

Đừng quẩn chân theo việc trần lao,

Hãy tu niệm cho mau giải ách.

Mẹ đấy con! Thưởng ban đủ cách,

Thoảng như không siêu Phật siêu Thần;

Cũng làm người ở cõi Thượng Nguơn,

Muôn năm được hưởng thân an lạc.

Mẹ đấy con! Ở nơi lầu các,

Đâu bằng nơi giải thoát khổ nàn;

Thế nên cần vào cõi Niết Bàn,

2060. Chớ màng cõi thế gian hữu hạn.

Mẹ đấy con! Vua lành tôi sáng,

Là cõi đời ở đoạn kế đây;

Nước thái bình dân được thảnh thai,

Tốt đẹp sánh hơn ngày Nghiêu Thuấn;

Mẹ đấy con! Đạo chưa đặng chứng,

Sang đời nầy tinh tấn tu thêm.

Thì nấc thang đạo quả dễ lên,

Ớ con chớ nên quên điều ấy.

Mẹ đấy con! Nhưng lòng mẹ đấy,

2070. Muốn sao cho đương tại thân nầy;

Tu hành cho công đức đủ đầy,

Sớm được có đi ngay về Phật.

Mẹ đấy con! Mang phàm xác chất,

Nặng nề và chất ngất ưu sầu;

Mê thì nhiều ngộ ít ai đâu,

Cá khi bị mắc câu khó gỡ.

Mẹ đấy con! Đời không nên rớ,

Bởi nó còn hơn mỡ hơn keo;

Nếu khinh thường bị nó dính đeo,

2080. Chừng ấy lắm hiểm nghèo bao phủ.

Mẹ đấy con! Ngũ thông có đủ,

Có nhiều Tiên đã rủ tại trần.

Bị lợi danh bị sự ái ân,

Làm mất cả tinh thần sáng suốt.

Mẹ đấy con! Chừng khi gặp cuộc,

Mới biết rằng nhẫn được hay không;

Lúc bình thường ai cũng Tiên ông,

Nào ai chịu cho mình rằng dỡ.

Mẹ đấy con! Chỉ trong phút hở,

2090. Cũng đủ làm sa ngã được rồi;

Quanh mình luôn có nhựa có mồi,

Thường bị nó cuốn lôi rất dễ.

Mẹ đấy con! Ở trong cõi thế,

Mà sạch trong như thể tuyết sương;

Kẻ ấy đâu phải kẻ phàm thường,

Mà họ chính là đương tại Phật.

Mẹ đấy con! Chỉ ăn với mặc,

Cũng đã làm gây giặc trong lòng;

Huống chi còn lắm chuyện bao đồng,

2100. Nên khó được tâm không vì thế.

Mẹ đấy con! Gọi rằng sầu bể,

Nỗi sầu ưu biết kể sao cùng;

Rơi vào đây do nghiệp dữ hung,

Kiếp rồi tạo hoặc trong nhiều kiếp.

Mẹ đấy con! Rơi vào lắm dịp,

Còn nhảy ra thì ít gặp khi;

May mắn nay được gặp thời kỳ,

Có thoàn Bát Nhã đi rảo khắp.

Mẹ đấy con! Bước lên cho gấp,

2110. Kẻo huốt qua khó gặp lần hai;

Con lành duyên nay đã đúng ngày,

Phật xuống cứu ra ngoài biển khổ.

Mẹ đấy con! Hãy mau hối ngộ,

Thói đê hèn nên bỏ xong đi;

Mọi việc đời đừng nhiễm món chi,

Theo dõi bước từ bi chớ lạc.

Mẹ đấy con! gió qua một lát,

Lá úa vàng hầu hết đều rơi;

Rơi thì nhiều đậu chẳng mấy người,

2120. Buồn lòng dạ của người Nguơn Hạ.

Mẹ đấy con! Có ai sa ngã,

Rán khuyên cho cải hóa phần nào;

Và trị thân chớ ngã theo sau,

Trồng rồi nhổ lên nào có trái.

Mẹ đấy con! Tự tay cầm lái,

Đừng để ai đổi sái hướng về;

Một phen nầy bỉ ngạn dựa kề,

Sau sẽ hết lo bề chìm đắm.

Mẹ đấy con! Ngồi mà suy gẫm,

2130. Lần nhớ ra từ đoạn trong đời;

Những điều thường làm nước mắt rơi,

Có thể nói là nơi tình ái.

Mẹ đấy con! Tình gây cuồng dại,

Trí ra ngu, khôn lại ra khờ;

Lòng lúc nào cũng rối dường tơ,

Nhớ tưởng mãi không giờ nào dứt.

Mẹ đấy con! Tình gây giận tức,

Khi bị người cướp giựt mất đi;

Nổi lôi đình còn biết kể gì,

2140. Chừng ấy tội lỗi chi cũng mặc.

Mẹ đấy con! Tình duyên bị cắt,

Lòng thì đau nước mắt thì rơi;

Miệng không ngừng trách đất than trời,

Cơm nước bỏ, nghỉ ngơi cũng bỏ.

Mẹ đấy con! Tình khi vướng nó,

Mất tự do như bỏ vào tù;

Đi đến đâu vào ở nơi đâu,

Lòng cứ mãi để vào nơi đó.

Mẹ đấy con! Việc chi cũng bỏ,

2150. Tâm trí muôn rối bọ theo tình;

Được yêu đương cũng dập bầm mình,

Bị bạc đòi thân hình tiều tụy.

Mẹ đấy con! Tình không dễ trị,

Giữ sao cho khỏi lụy vì tình;

Phải sợ hơn sợ lũ yêu tinh,

Lòng chớ có dễ khinh mà mắc.

Mẹ đấy con! Cho nên chữ sắc,

Trong sáu trần Phật sắp đứng đầu;

Nó có luôn tiếng nói ngọt ngào,

2160. Có hương vị thêm vào mềm mại.

Mẹ đấy con! Khi người chạm phải,

Mê thì nhiều tỉnh lại ít người;

Tội lỗi lần lượt dắt đến nơi,

Các mối nghiệp lần hồi siết chặt.

Mẹ đấy con! Tâm chưa cầm chắc,

Chớ lân la với sắc tốt hơn;

Tâm gái trai khi hết biệt phân,

Chừng ấy mới là chân vô ngại.

Mẹ đấy con! Khổ trong thế giới,

2170. Khổ vì tình hết bảy phần mười;

Thắng điều nầy dễ thắng các nơi,

Mẹ dặn kỹ con ơi rán nhớ.

Mẹ đấy con! Mắt tai là cửa,

Các việc đều từ đó mà vào;

Lấy trí suy canh giữ khít khao,

Chớ cho các quấy vào trong nữa.

Mẹ đấy con! Hãy nên mọi bữa,

Thường hồi quang xem sửa nơi lòng;

Ý xấu vừa khởi đã trừ xong,

2180. Các tội ác sẽ không sanh nở.

Mẹ đấy con! Người không mang nợ,

Ăn ngủ không lo sợ đến ai;

Trong lòng khi chẳng bận nọ nầy,

Chỗ nào cũng khứ lai thong thả.

Mẹ đấy con! Nước khi thành giá,

Cứng không thua gì đá phải không;

Trược tâm sau khi được lóng trong,

Sáng tỏ dám sánh cùng nhật nguyệt.

Mẹ đấy con! Mắt xem khắp hết,

2190. Tai không nghe một việc nào chừa;

Mà lòng không hề bị nhiễm ô,

Thế sẽ được đạo cơ khai ngộ.

Mẹ đấy con! Phải hành tới chỗ,

Thì mới là chứng tỏ đạo mầu;

Cứ lưng chừng không chịu đi sâu,

Làm như thế bao lâu cũng luống.

Mẹ đấy con! Món chi cũng muốn,

Là tánh người ở chốn hồng trần;

Càng muốn nhiều càng khổ cho thân,

2200. Con ơi rán mà cân cái muốn.

Mẹ đấy con! Muốn phàm rơi xuống,

Muốn Thánh thì được cuốn đi lên;

Trong hai đường nhớ xét chớ quên,

Siêu và đọa khá nên chọn một.

Mẹ đấy con! Chọn nơi cái tốt,

Đừng thích ham cái lớp tanh hôi;

Cõi trần từ lâu đã khổ rồi,

Nên chấm dứt chớ lôi khổ nữa.

Mẹ đấy con! Cũng gần tới cửa,

2210. Rán chạy thêm chút nữa ớ con;

Vào thành rồi hết sự thon von

Chớ dừng bước sau còn giặc đuổi,

Mẹ đấy con! Cũng vì mê muội,

Nên xưa nay trôi nổi bể sầu;

Lắm dạn dày chẳng được hưởng lâu,

Dã Tràng luống cắm đầu xe cát.

Mẹ đấy con! Một lòng chay lạt,

Cho tâm thanh cho xác cũng thanh;

Một kiếp tu cho được công thành,

2220. Để khỏi bị đầu sanh ra nữa.

Mẹ đấy con! Ác tâm không chứa,

Nào bị xô vào cửa ác nhơn;

Không mến trần chẳng lụy trong trần,

Thích uống rượu đưa thân tiệm rượu.

Mẹ đấy con! Mộng trong giấc ngủ,

Phải chăng con thấy đủ hay không?

Khi hồn lìa khỏi xác cõi hồng,

Cũng có cảnh có thân như thế.

Mẹ đấy con! Điều nầy mẹ kể,

2230. Muốn cho con không thể ngờ nghi;

Rằng chết rồi là mất hết đi,

Xác cũng chẳng hồn thì cũng chẳng.

Mẹ đấy con! Nhận cho chắc chắn,

Chết thân không chết đặng linh hồn;

Nhiều cảnh mầu ở ngoại càn khôn,

Kẻ có phước thì hồn đi tới.

Mẹ đấy con! Áo quần khi cổi,

Không đớn đau nhức nhối phải chăng;

Một người khi đắc đạo bỏ thân,

2240. Cũng như cổi áo quần chẳng khác.

Tác giả bài viết: Thanh sĩ Thích Huệ Duyên
Đánh giá bài viết
Tổng số điểm của bài viết là: 5 trong 1 đánh giá
Click để đánh giá bài viết

Những tin mới hơn

Mã an toàn:   Mã chống spamThay mới     

 

Giới thiệu

Cách gởi bài viết về Ban Biên Tập

Nội quy đăng bài viết :Bài viết trước khi đăng phải hội đủ các điều sau :- Thứ nhất : Trang web chỉ có một mục đích đó là Hoằng Dương Phật Pháp- Thứ hai : Nội dung thuần tuý chỉ có quan điểm, kinh điển, Luật, Luận chính thống của Nhà Phật- Thứ ba : không liên quan bất...

Thống kê

  • Đang truy cập: 64
  • Khách viếng thăm: 63
  • Máy chủ tìm kiếm: 1
  • Hôm nay: 912
  • Tháng hiện tại: 1714496
  • Tổng lượt truy cập: 59367429

Tin xem nhiều

Xem bản: Desktop | Mobile