Nguyền mong thân cận minh sư, quả Bồ Đề một đêm mà chín. Phúc gặp tình cờ tri thức, hoa Ưu Đàm mấy kiếp đâm bông.
Rss Feed

Tiếng nói trong hoa Sen - Phần 1

Đăng lúc: Chủ nhật - 25/12/2011 11:16 - Người đăng bài viết: Tịnh Cường
Tiếng nói trong hoa Sen - Phần 1

Tiếng nói trong hoa Sen - Phần 1

Máy Đạo không xa xôi, Quay đầu lại thấy rồi; Thấy ra mau hay chậm, Là do sức tỉnh hồi. Thanh-Sĩ

Tiếng nói trong hoa Sen - Phần 1


*****

Ngoài trời lác đác mưa sa,

Trong phòng lặng lẽ mình ta với đèn;

Lưng đã mỏi vừa nằm thiu-thỉu,

Hồn bỗng dưng theo điệu nhạc trời.

Rồi liền đưa đến xa khơi,

6. Nhìn ra mới biết là nơi Liên trì;

Lòng tự hỏi đến chi đây nhỉ?

Chưa kịp cho ý nghĩ trả lời,

Liền nghe gió nhẹ đưa hơi;

Liên trì có một hoa tươi nở bừng.

Mùi thơm dịu chưa từng ngửi tới,

Sắc đẹp pha lẫn khối hào quang;

Tự nhiên tiếng nhạc dịu-dàng,

14. Từ trong sen ấy nhịp nhàng trỗi lên;

Hòa lẫn tiếng Thần Tiên ca trỗi,

Lời ca rằng: con hỡi là con.

Đường trần gót ngọc đã mòn,

Từ xưa dạ sắt nay còn tim gan;

Chừng nào con Niết-Bàn nhập tịch,

Nhập mà không mất tích ớ con.

Lời ca trầm bổng véo von,

22. Ngưng rồi mà tiếng vẫn còn vi-veo;

Hồn ta phưởng phất theo tiếng ấy,

Đứng lặng như tượng giấy hình đồng;

Khác nào như khoảng hư không,

Chính mình lại chẳng ngó trông thấy mình.

Bỗng có tiếng âm thinh sấm nổ,

Đóa hoa sen đã trổ vừa qua;

Ngọn đèn bỗng lại mọc ra,

30. Trong đèn hiện đủ Phật- Đà mười phương.

Mỗi Phật mỗi hình dung đẹp-đẽ,

Đẹp-đẽ hơn tượng vẽ trần gian;

Phật nào cũng vẫn mình vàng,

Nhưng hào quang có muôn ngàn khác nhau.

Mầu nhiệm thay Phật nào ta ngó,

Tức nhiên là Phật có lời ra,

Rằng con ơi: Phật không xa.

38. Tâm đâu tức thị Phật là đấy ư.

Hoa nầy vốn chơn-như Pháp bửu,

Đèn nầy là vô hữu diệu năng;

Nếu người không có thiện căn,

Thấy hoa hoa chẳng nói rằng chi đâu.

Hoa cảm được sở cầu của chúng,

Đèn thông qua . hướng trần gian;

Trong đèn có pháp chơn quang,

Sức năng hiện khắp mười phang Phật- Đà.

Mỗi Phật mỗi lời ra vi-diệu,

Khiến người xem được hiểu căn duyên;

Con không là kẻ đầu tiên,

50. Xưa nay đã lắm người xem đèn này.

Khởi niệm chi có ngay theo đó,

Tâm chúng sanh Phật rõ như gương;

Con ơi! Nơi cõi trần dương,

Đang còn sầu khổ vì cơn bão bùng.

Con hữu chí muốn cùng chư Phật,

Cứu chúng sanh khỏi cuộc can qua;

Lòng con cảm đến Phật- Đà,

58. Khiến cho thấy được đóa hoa sen này.

Lời trong hoa mở khai lúc nãy,

Do mười phương thế giới Phật- Đà;

Khiến cho hoa ứng lời ra,

62. Trong hoa có Phật, Phật hoa một nguồn.

Con hãy xem các phương Phật khác,

Cùng Phật đây có khác hay chăng;

Đồng tâm đồng một bản năng,

Cho nên sắc diện hình dung cũng đồng.

Lấy đây để mà trông thì biết,

Phật với phàm giả thiệt khác nhau;

Phật đồng tâm niệm sắc màu,

70. Phàm thì khác tướng khác vào trong tâm.

Tâm niệm khác, khiến tham muốn khác,

K.nh chống nhau tạo các khổ nàn;

Khác hơn Phật ở Niết bàn,

Cùng tâm thanh tịnh cùng đàng từ bi.

Dắt con đến đây chi có biết?

Muốn dạy con một việc rất cần;

Con nên tỉnh mỉnh tâm thần,

78. Để nghe lời Phật thiệt hơn tỏ bày.

Con ơi! Khách trần ai đang ngủ,

Màn vô minh phất phủ say sưa;

Ngoài trời ầm ỹ gió mưa,

82. Nhà hư sắp đổ mà chưa tỉnh hồn.

Cảnh chết ấy Phật không muốn có,

Nên gọi con để tỏ đấy ư!

Là người phải biết thương người;

Con mau lấy dạ bi từ khuyên dân.

Trời Tây có vị Thần hung ác,

Sẽ ra tay tận sát nhơn gian;

Từ người giàu có cao sang

90. Đến người đói khát nghèo nàn không tha.

Chỉ có đức mới là tránh khỏi,

Tài mấy không chống chỏi cho qua;

Vị Thần ấy lúc nổi ra,

Chúng sanh thế giới Ta-bà nát tan.

Có đức có hào quang bao bọc,

Thần Ác không dám xốc đến mình;

Phép nầy tối diệu tối linh,

98. Ấy là tự cứu lấy mình đấy con.

Bòn phước đức hơn bòn của quấy,

Có tiền dư mở đãy cứu dân;

Ấy là phép nhiệm che thân,

Cho ra không mất để dành tiêu tan.

Phật nói xong tay vàng liền chỉ,

Nơi phía Tây liền thấy hiện ra;

Vị Thần bộ mặt xấu xa,

106. Tay cầm một vật gọi là mê chung.

Mê-chung ấy khi rung lên tiếng,

Thì người nghe liền biến tâm thần;

Mắt tai đều bị mê lần,

Đất trời thấy tối ngã lăn chết liền.

Dù cho phép Thần Tiên đi nữa,

Bị mê rồi khó chữa lắm con;

Vật kia hồi có càn khôn,

Thì là có nó nay còn lại đây.

Chống được nó ít ai bớ trẻ,

Ngoài Phật ra mọi kẻ đều thua;

Phật thì lấy đức làm vua,

118. Xưa nay đức chẳng hề thua phép nào.

Trong đức có đủ hào quang diệu,

Cứng chắc hơn các loại kim cương;

Gọi là diệu pháp chơn vương,

Phép tà không thể cự đương được nào.

Đức càng lớn hào quang càng chắc,

Được viên dung đồng Phật Như-Lai;

Đức là mẹ của muôn loài,

126. Đức không tất chẳng có ngày nào an.

Chính các Phật mình vàng chói rực,

Cũng là do nơi đức sinh ra;

Đức không không có Phật- Đà,

Đức là nguồn cội của nhà chơn tu.

Đạo không đức đạo mầu chẳng gọi,

Đức muốn nên, nên mới tu hành;

Con ơi! muốn đạo quả thành,

134. Đức là căn bản rán dành thêm cao.

Chính nó là bức rào đỡ đạn,

Thần ác không xâm phạm được mình;

Ấy là phép tối diệu linh,

Gọi con đến để trần tình bấy nhiêu.

Phật nói xong liền nheo đôi mắt,

Rồi tự nhiên lặng bặt mất đi;

Cúi đầu tạ Đức Từ bi,

142. Nhiệm màu dạ chẳng còn nghi chút nào,

Ơn đức ấy chạm vào tim phổi,

Nguyện noi theo cho cổi lốt phàm;

Cảnh nầy lòng chẳng muốn ham,

Thì còn chờ đợi ưa tham cảnh nào?

Sen dường ấy đèn cao dường ấy,

Có sức năng hiện thấy mười phương;

Trí phàm không thể suy lường,

150. Đáng cho sanh-chúng cúng dường từ-bi.

Ta đang còn nghĩ suy suy nghĩ,

Sen bỗng nhiên phất phảy một cành;

Kế rồi tiếng nhạc liền sanh,

Thần ca một khúc vang lên êm đềm.

Rằng con ơi! ngày đêm không có,

Cõi sen nầy sáng tỏ luôn luôn;

Mỗi hoa mỗi cảnh khác thường,

158. Trong hoa có Phật hiện đương tọa thiền.

Hoa thọ mạng vô biên vô lượng,

Lấy kiếp phàm khó tính cho ra;

Nhưng hoa chẳng có tàn già,

Lúc nào cũng đẹp như là mới sinh.

Lấy cặp mắt phàm tình trông mãi,

Không bao giờ được thấy Phật đâu;

Tâm thanh con khởi lòng cầu,

166. Để mà thấy được cảnh mầu trong hoa,

Khi tai nghe lời ca vừa dứt,

Cành sen ngưng tiếng nhạc cũng ngưng;

Rồi liền trong phút bỗng dưng,

Mùi hương ngát mũi chưa từng ngửi ra.

Kế đó một đóa hoa phía hữu,

Chuyển mình xoay mặt ngó vào ta;

Thoắt như đèn điện bật ra,

174. Sáng vô cùng sáng hơn là trời trăng.

Trong hoa hiện rõ ràng thế giới,

Có các lầu cất nối liền nào;

Toàn bằng châu ngọc làu làu,

Trên không lại có tháp cao lưng chừng.

Giữa tháp có một vừng bạch sắc,

Trong hào quang có Phật ngồi yên;

Phật rằng ớ trẻ hữu duyên,

182. Nhân đâu con được đến miền nầy đây?

Con biết tên cảnh nầy chăng nhỉ,

Chính tên Vô-sầu-mị ngọc đài;

Những người từ cõi trần ai,

Sanh lên đến được cõi nầy đều vui.

Kìa con xem mọi người tất cả,

Sắc mặt không có vẻ buồn rầu;

Bao nhiêu đài các ngọc lầu,

190. Tạo nên bằng các báu châu diệu huyền.

Châu báu ấy tự nhiên biến hóa,

Tùy sở cầu hiện cả mọi nơi;

Muốn nghe nghe được đủ lời,

Muốn ăn chi có đủ mùi vị ngon.

Đủ phẩm vật không còn vật thiếu,

Tuy hột châu nhỏ xíu chứa đầy;

Duyên xưa con đã khéo gây,

198. Cho nên mới được chốn nầy đến nơi.

Kìa con thấy chói ngời viên ngọc,

Đang long lanh ở góc bên kia;

Định thần con thấy mỗi tia,

Mỗi vì Bồ-tát đang chia cứu đời.

Ông giả dạng ra người tàn tật,

Ông biến thân ra bậc giàu sang;

Ông thì hóa kẻ nghèo nàn,

206. Ông thì giả dạng làm quan đương quyền.

Mỗi ông mỗi có thuyền bát nh.,

Ngày chí đêm bươn bả cứu dân;

Biết bao nhiêu cuộc tảo tần,

Vì câu bác ái bất cần khổ lao.

Chính mắt ta trông vào thấy kỹ,

Có một ông đang bị cực hình;

Mặt luôn đầy vẻ tươi xinh,

214. Đớn đau tuy lắm không rên không buồn.

Có một ông giả cuồng đang chạy,

Và kêu vang thế giới sanh linh;

Rán tu để cứu lấy mình,

Ngày gần sấm nổ vang thinh h.i hùng.

Sắp đến phút rốt cùng thế giớí,

Nghiệp chúng sanh đã tới lúc muồi;

Khổ nhiều hơn sự an vui,

222. Không tu khó thoát qua hồi đại tai.

Có một vị ngồi ngoài phố xá,

Mặt tả tơi như kẻ ăn mày;

Vừa xin vừa cúi lạy dài,

Xin cô với bác ra tay giúp giùm.

Tuy thân phận bần cùng rách rã,

Cũng là người như cả mọi người;

Xin thương chớ dạ ngạo cười,

230. Tiền nay giúp một lời mười trả sau.

Nhơn loại sắp bước vào hỏa nạn,

Vật quí chi cũng tán ra tro;

Thân nầy nay chẳng đủ no,

Xin cô với bác thí cho ít nhiều.

Giúp kẻ khó là điều phải nghĩa,

Có phước dư sau sẽ khỏi nàn;

Cúi xin cô bác xóm làng,

238. Đồng xu chén gạo xin ban bố giùm.

Miệng vừa nói mà lưng vừa cúi,

Nước mắt rơi như suối đổ ra;

Kế nghe có tiếng Phật- Đà,

Rằng con ơi! ấy chính là Quan Âm.

Biết bao kẻ đã lầm lạc đến,

Cho rằng phường lười biếng ăn mày;

Nào dè là Phật vị lai,

246. Vì câu bi mẫn ngồi ngoài chợ đông.

Kẻ nào thí một đồng một cắc,

Phước to bằng trái đất đấy con;

Kẻ lầm nhiều chất dường non,

Người không lầm thật ít còn chi hơn.

Phật nói rồi bình thân im lặng,

Ta liền quay ngó thẳng bên kia;

Đồng trong ánh ngọc một tia,

254. Có vị bồ tát đang lê gót trần.

Hóa làm một vị quan liêm trực,

Thêm đầy lòng nhơn đức yêu dân;

Sĩ binh hộ vệ bất cần,

Một mình đi lại xa gần xét xem.

Thương dân thể anh em ruột thịt,

Vừa giúp dân chẳng tiếc một điều;

Cất nhà cho kẻ bị thiêu,

262. Ruộng ban cho kẻ thiếu điều cày canh.

Rách cho mặc được lành thân thể,

Đói cho ăn để khỏe mạnh lên;

Chẩn bần không lúc nào quên;

Lại thường khuyến khích theo nền Phật gia.

Riêng ông quên cửa nhà con vợ,

Chỉ lo bề ăn ở cho dân;

Khiến cho già trẻ xa gần,

270. Thảy đều biết cảm mến ân rất nhiều.

Liền nghe tiếng Phật kêu ta nói,

Ấy là ông Dĩ-Lợi Độ-sanh;

Mượn cơ giúp đỡ no lành,

Để lần dắt chúng tu hành đấy con!

Bồ-Tát ấy đức tròn hạnh mòn

Ngày gần đây chứng đặng Như Lai;

Hiện giờ ở chốn trần ai,

278. Có nhiều Bồ Tát như vầy lắm con!

Phật nói rồi ta liền cúi bái,

Rằng cám ơn Phật dạy tận tường;

Nếu quan ở cõi trần dương,

Như Bồ Tát ấy biết thương dân lành.

Dân chẳng có một ai hờn oán,

Nước càng ngày giàu mạnh vững an;

Không sinh ra cuộc rối loàn,

286. Khắp đâu đều cũng lặng an như tờ.

Phật rằng nếu biết lo thế ấy,

Thì cõi trần cả thảy hiền hòa;

Đao binh cũng chẳng sanh ra,

Và ngày tận diệt như là cũng không.

Nhưng tiếc thay một ông hành thiện,

Còn chín người theo chuyện bất lương;

Thế nên không ngớt thê lương,

294. Cạnh tranh nhau mãi trên đường lợi danh.

Tội lỗi chất muôn thành đầy ngập,

Khí ác xung lên khắp trời xanh;

Ngàn muôn dữ chỉ một lành,

Nghiệp kia sắp đến phạt hành gớm ghê.

Nếu sanh chúng giấc mê tỉnh được,

Và âu lo chưởng phước cho nhiều;

Dù cho có cuộc tàn tiêu,

302. Xác hồn kia được Phật theo độ trì.

Đủ phép nhiệm cứu khi lâm nạn,

Lòng muốn chi sẽ đặng có ngay;

Con ơi! Lời Phật không sai,

Nên khuyên khắp chúng trần ai thức lòng.

Phật liền ngước mắt trông một cái,

Sức lẹ làng mắt nháy còn thua;

Hiện ra một hột ngọc to,

310. Rồi trong ngọc ấy chiếu ra cõi trần.

Mây gió cuộn nước dâng linh láng,

Mù mịt trông hình dạng mờ mờ;

Thây như bèo nổi lờ đờ,

H.i hùng không thể ai ngờ cho ra.

Trên thây ấy yêu ma đạp giẫm,

Thây l.a lồ càng ngắm càng ghê;

Lúc nào đẹp đẽ dường huê,

318. Bây giờ xấu xí hơn dề rác trôi.

Mê dù mấy khi người trông thấy,

Cũng chán ngay hết lấy làm mê;

Tự lòng ta thấy ủ ê,

Buồn sao cảnh quá ê chề nhớp nhơ.

Cảnh chết ấy thật chưa từng thấy,

Chết như vầy thế giới còn chi;

Tự nhiên nước mắt lâm ly,

326. Rồi liền nghe Đức Từ bi gọi rằng.

Con ơi! Thây trôi lăn thế đó,

Toàn là người không có thiện tâm;

Tự làm thì phải tự cam,

Phật thương nhưng cũng không làm sao hơn.

Nghe Phật nói khiến lòng thêm não,

Đành rằng do nghiệp tạo sanh ra;

Thảng như cứu được người ta,

334. Cứu ngay không lựa ấy là nghiệp chi.

Từ bi vẫn từ bi tất cả,

Hễ xót thương luôn dạ xót thương;

Không nhờ Đức Phật yêu đương,

Cõi trần tiêu lẹ hơn sương gặp Trời.

Phật rằng ớ con ơi xét kỹ,

Phật thương hơn ý nghĩ con thương;

Nhưng người ăn ở bất lương,

342. Dù thương cách mấy không phương cứu rồi.

Đeo kiếng mát thấy trời sẫm tối,

Không lột sao nhận nổi trời trong;

Con ơi! Kiếng nọ lột xong,

Nghiệp không thì họa sẽ không tức thì.

Công lý chẳng riêng vì ai cả,

Tội thì hành phước sẽ thưởng ban;

Cứ làm mãi việc ác gian,

350. Ác gian ấy sẽ lôi mang họa vào.

Vạn sự chẳng ngoài câu nhân quả,

Ăn vào thì no dạ chẳng không,

Rán làm cho chúng cảm thông;

Luật nhân quả rất bình công vô cùng.

Riêng con khá nên dùng nhẫn lực,

Lướt chông gai thức tỉnh nhơn sanh,

Khiến người trở tánh hiền lành,

358. Ấy là biết cứu phàm tình đấy con.

Nghe lời Phật lòng son thêm tỏ,

Có cảm thì tất có ứng ngay,

Giống nào trái nấy chẳng sai,

Tự nhiên định luật xưa nay không lầm.

Thật đúng phép thậm thâm vi diệu,

Không Phật tâm khó hiểu Phật cơ;

Nhiệm mầu từ trước tới giờ,

366. Bí huyền nay cũng vẫn chưa hiểu cùng.

Người biết một ở trong muôn việc,

Chớ nào đâu hiểu biết máy sâu,

Nhiệm mầu sau trước nhiệm mầu;

Mối manh biết được đuôi đầu sẽ thông.

Khuyên sanh chúng để lòng xét kỹ,

Chọn lấy câu chơn lý làm theo;

Đâu là nước bọt mây bèo,

374. Đâu là sắt đá sơn keo nghiệm rành.

Rồi tự lực thiệt hành chánh đạo,

Khó ngàn muôn chớ não tâm linh;

Luôn gìn vẹn đức kiên trinh,

Không nên Phật Thánh cũng thành tiên nhơn.

Đời có phải là hơn mọi kẻ,

Đáng kính yêu đáng lẽ tôn sùng;

Khuyên người suy xét cạn cùng,

382. Để lo cho khỏi lụy chung kiếp tàn.

Dựa theo những lời vàng Phật bảo,

Cõi trần là huyễn ảo sắp tiêu;

Khác nào cột đổ nhà xiêu,

Gặp cơn bão tố dễ nào đứng an.

Cuộc sập đổ tiêu tan khó tránh,

Ớ trẻ già hãy lánh cho mau;

Chần chờ khi gió thổi vào,

390. Mạng căn kia khó giữ sao cho còn.

Trong lòng ta vừa đang nghĩ thế,

Viên ngọc kia vừa kế chiếu ra;

Một ông đầu bạc tuổi già,

Dung nghi đoan chánh, dan tay ra chèo.

Gặp phải lúc ngược chiều nước đổ,

Ông chèo nhiều thuyền nọ ít đi,

Tay chèo miệng lại ngâm thi,

398. Thi rằng: hoàn vũ nhứt kỳ khải an.

Kẻ hữu duyên có thoàn đại độ,

Mau xuống đi tìm chỗ lạc nhàn;

Đò nầy chẳng ngại biển giang,

Sẽ đưa rước khách ngồi an tới bờ.

Lão từ trước tới giờ cầm lái,

Chẳng lần nào đi sái hướng phương;

Khách già trẻ chớ ngại đường,

406. Muốn đi tới chỗ hãy bươn xuống đò.

Ông vừa ngâm vừa lo chèo tới,

Khách trên bờ ít gọi đến ông;

Phật rằng con có biết không,

Lão đò ấy hiện còn trong cõi trần.

Một Bồ Tát hóa thân đấy nhỉ,

Con để tâm suy nghĩ sẽ tường;

Nếu như có khách trần dương,

414. Gọi ông, ông sẽ đưa đường cho ngay.

Phật nói rồi vẫy tay một cái,

Thuyền hóa ra thế giới cực minh;

Cảnh vui nhà cửa rất xinh,

Người nào đều cũng dạng hình nghiêm trang.

Do cặp mắt làm tan bóng tối,

Không trời trăng vẫn rọi sáng trưng;

Mỗi người dưới mỗi bàn chân,

422. Có hoa sen đỡ đi dừng tự nhiên.

Phật rằng cảnh trong thuyền đấy nhỉ,

Bước xuống đi sẽ thấy ngay liền;

Trên đời ít kẻ hữu duyên,

Cho nên người được xuống thuyền mấy ai.

Ta càng xem càng say mết-mát,

Cảnh chưa từng để mắt trông vào;

Kính thay phép Phật rất cao,

430. Những điều biến hóa trần nào nghĩ ra.

Ước gì cảnh của ta xem đấy,

Khắp người đời cũng thấy như ta;

Cõi trần dù lắm mê sa,

Cũng là dứt bỏ để mà lo tu.

Phật rằng sấu, sấu nào cũng sấu,

Hóa rồng hay không hóa tại mình,

Nước kia chẳng chịu lặng bình,

438. Trăng dù có chiếu khó nhìn lắm con.

Quí hóa thay Phật ngôn vừa bảo,

Cảnh mầu do tâm tạo mà ra,

Nếu đồng tâm với Phật- Đà,

Tất nhiên cảnh Phật sẽ là thấy ngay.

Suy nghĩ thế lòng đây phới phở,

Tu thì thành chẳng thuở nào không;

Nguyện đi kêu khắp đại đồng,

446. Cho người trong cõi trần hồng gắng tu.

Ta nghĩ xong cúi đầu bái Phật,

Xin đội ơn của Đức đại từ;

Phật liền nhích miệng mỉm cười,

450. Thoắt ra một cái mất hồi nào đâu.

Ta đang ngẩn ngơ theo phép nhiệm,

Tai liền nghe có tiếng lá rung;

Nhìn ra lá dưới cành hoa,

Chuyển lay vài bận rồi ra ngưng liền.

Nhiều Bồ Tát hiện trên lá ấy,

Lá không chìm vẫn thấy tự nhiên;

Vị nào cũng rất trang nghiêm,

458. Đồng thinh cất giọng ngâm lên lời mầu.

Rằng nước vốn nguồn sâu ban bủa,

Phật do tâm mà có danh ngôn;

Thấy tâm thấy được Thế Tôn,

Bỏ tâm tìm Phật luống công tu hành.

Đang lắng nghe tiếng ngâm vừa dứt,

Bóng các Ngài liền khuất ngay đi;

Thật là Phật pháp bí kỳ,

466. Lời vàng trong lá dễ gì moi ra.

Chơn lý thay lời ca mới nãy,

Nguyện truyền ra cả thảy người nghe,

Chừng nào dân chúng hết mê,

Thì đây mới chịu ngưng bề nhủ khuyên.

Xưa nay vốn đạo duyên đã thắm,

Giờ được thêm phép nhiệm ban vào;

Khiến thêm sắc ngọc sậm màu,

474. Đường tu càng mến tả sao cho cùng.

Riêng phận đành vẫy vùng khỏi khổ,

Còn muốn cho khắp chỗ ly nàn;

Làm y theo những lời vàng,

478. Đạo mầu gieo khắp nhơn-gian mới vừa.

Cay đắng mấy cũng cho thường sự,

Miễn làm sao dân thứ hiền lành;

Ấm no no trong cuộc sống sanh,

Hảo-hòa khắp cả dân tình đó đây.

Hiện tại chẳng ai gây thù hận,

Vị lai không vướng bận khổ sầu;

Khắp dân thế giới năm châu,

486. Nắm tay nhau lại giữ câu hòa bình.

Biến cõi thế trở thành cõi Phật,

Đổi hung đồ ra được hiền nhơn;

Là ngày nhơn loại qui nguơn,

Ta-bà thế giới hết còn khổ lao.

Điều nầy ta ngày nào cũng ước,

Khát khao hơn khát nước nữa ư!

Lòng luôn khấn Đức đại từ,

494. Giúp cho ta sớm được như nguyện này.

Hôm nay được tới đây cõi lạ,

Càng khiến cho lòng dạ thêm nôn,

Cúi đầu bái tạ Thế Tôn,

Giúp cho thế giới càn khôn như vầy.

Tác giả bài viết: Thanh sĩ Thích Huệ Duyên
Đánh giá bài viết
Tổng số điểm của bài viết là: 4 trong 1 đánh giá
Click để đánh giá bài viết

Mã an toàn:   Mã chống spamThay mới     

 

Giới thiệu

Giới thiệu về Thiền Lâm

LỜI NGỎ Nam Mô Bổn Sư Thích Ca Mâu Ni Phật. Kính bạch chư Tôn đức Tăng Ni ! Kính thưa quý Phật tử và quý Thiện hữu tri thức ! Trong cuộc sống hiện đại, con người luôn bị thôi thúc, cuốn hút bởi rất nhiều thông tin từ mọi hướng nhưng không ai trong chúng ta lại không nhìn nhận rằng, công nghệ...

Thống kê

  • Đang truy cập: 67
  • Hôm nay: 33012
  • Tháng hiện tại: 292944
  • Tổng lượt truy cập: 59732961

Tin xem nhiều

Xem bản: Desktop | Mobile