Nguyền mong thân cận minh sư, quả Bồ Đề một đêm mà chín. Phúc gặp tình cờ tri thức, hoa Ưu Đàm mấy kiếp đâm bông.
Rss Feed

Tiếng nói trong hoa Sen - Phần 2

Đăng lúc: Chủ nhật - 25/12/2011 11:18 - Người đăng bài viết: Tịnh Cường
Tiếng nói trong hoa Sen - Phần 2

Tiếng nói trong hoa Sen - Phần 2

Máy Đạo không xa xôi, Quay đầu lại thấy rồi; Thấy ra mau hay chậm, Là do sức tỉnh hồi. Thanh-Sĩ

Tiếng nói trong hoa Sen - Phần 2

******

Khắp Nam Bắc hết gây khói lửa,

Cả Đông Tây cũng bỏ đao binh;

Ở ăn theo tánh trời sinh,

502. Háo sanh chớ chẳng chút tình sát ai.

Mắt thấy sự gổ gây bắt chán,

Tai nghe điều thù oán thêm nhờm;

Tranh nhau từ miếng cá cơm,

Nỡ đem tình nghĩa vùi chôn bùn lầy.

Dù học thức Đông Tây mấy bực,

Vì lợi danh đành dứt nghĩa nhân;

Sánh loài cầm thú ngang phân,

510. Đâu còn giá trị là nhân loại gì.

Nghe tiếng súng ầm ỳ đưa lại,

Như cầm dùi xoi hoáy trong tim,

Xét rằng từ cổ chí kim,

Vì tình hoặc giả vì tiền giết nhau.

Rốt cuộc lại người nào cũng chết,

Uổng mưu gian uổng giết lẫn nhau;

Ô danh trọng tội mang vào,

518. Thúi tràn muôn dậm thơm nào mấy ly.

Vả lại cũng tại vì nghiệp ác,

Linh hồn kia khi thác đi rồi;

Sáu đường cứ mãi lăn trôi,

Chịu chiều sanh tử luân hồi thiết tha,

Khổ với thảm kể ra sao hết,

Sống chưa chi kế chết tới nơi;

Ngắn thay số mạng người đời,

526. Cũng nên xét kỹ để hồi tâm tu.

Ta đang đứng gật gù suy nghiệm,

Trong tâm liền khởi niệm như vầy;

A-Di-Đà Phật phương Tây,

Hiển linh xin hiện chốn nầy cho xem.

Dạy cách nào ngày đêm trì niệm,

Để có mau kiến diện được Ngài;

Hồng trần già trẻ gái trai,

534. Như mù lại gặp phải ngày tối tăm.

Không Phật chỉ khó làm cho trúng,

Chế thuốc sai ắt bịnh không lành;

Con đường Tịnh độ vãng sanh,

Cúi xin Đức Phật mở tình dạy cho.

Trong tâm vừa vái ra như thế,

Thì ngọn đèn về phía phương Tây;

A-Di-Đà Phật hiện ngay,

542. Hào quang ở giữa lông mày chiếu ra.

Rằng ở cõi Ta-bà sanh chúng,

Có người nào lòng muốn gặp ta;

Phải như con hiếu nhớ cha,

Dù cho cách trở bao xa cũng về.

Niệm Di-Đà không hề để ngớt,

Cả sáu căn cũng một niệm nhau;

Tất là đàn chỉ bất lao,

550. Tây Phương đến được chớ nào khó chi.

Dứt sạch niệm mê si tức giác,

Cùng ngó nhau hai mặt hòa nhau;

Nếu còn tâm vọng trần lao,

Dù cho niệm Phật cách nào không linh.

Lời nầy con khá in trong trí,

Để truyền cho cạn kỹ người tu;

Chúng sanh đâu phải là mù,

558. Chỉ là mắc bịnh mộng du tại trần.

Sẽ tỉnh được chớ không mê mãi,

Con khéo lời chỉ dạy người ta;

Một người giúp được tỉnh ra,

Đức kia to lớn khó mà lường đo.

Ta cúi đầu liền thưa Đức Phật,

Xin chạm ghi ân đức đại từ;

Dạy cho rõ phép thật hư,

566. Sẽ là giúp được nhiều người thành công.

Cúi xin Phật nhủ lòng chỉ dạy,

Hiện ở nơi thế giới Ta-bà;

Tại sao khắp cả gần xa,

Chúng sanh thường niệm Di-Đà nhiều hơn.

Phật rằng có tám muôn dư pháp,

Pháp Di-Đà rất hạp hạ căn;

Dễ tu dễ nhớ dễ hành,

574. Cho nên hiện tại chúng sanh niệm nhiều.

Cũng là điềm tàn tiêu cõi hạ,

Duyên ta cùng tất cả chúng muồi;

Đất Trời đến lúc tối thui,

Thì ta ứng hiện độ người thành tâm.

Hào quang ta sẽ làm hết khổ,

Khi người nào được có chiếu vào;

Mẹ thương con đỏ thế nào,

582. Phật thương sanh chúng cũng vào thế ni.

Thương đến đỗi quên đi mạng sống,

Gánh khổ cho sanh chúng từ lâu;

Con ơi! Nên được đạo mầu,

Lòng từ bi phải rộng sâu vô cùng.

Món yêu thương cũng không tiếc kể,

Đem ban cho những kẻ khát khao;

Chúng sanh nơi cõi trần lao,

590. Tấm lòng nầy biết chừng nào hiểu ra.

Phật thấy chúng Ta-bà đang khổ,

Khó ngồi yên Tịnh-độ ớ con,

Hóa thân đến đỗi gót mòn,

Đó đây đi khắp chẳng còn chỗ không.

Tìm kiếm kẻ lòng mong nhớ Phật,

Đem về nơi Lạc quốc ở chung;

Kìa con để mắt xem cùng,

598. Hóa thân của Phật khắp trong cõi phàm.

Khi hóa nữ hóa nam đủ hạng,

Cứu chúng sanh không chán phút nào;

Lòng thương chẳng lúc mòn hao,

Xưa nay vẫn một sắc màu từ bi.

Gặp tai khổ như khi bình sự,

Lòng thương yêu dân thứ không phai;

Không riêng Phật ở phương Tây,

606. Phật nào cũng vẫn ra tay cứu đời.

Ngoài Ta-bà còn nơi khác nữa,

Cũng chúng sanh đau khổ như nhau;

Cứu luôn không bỏ người nào,

Nếu là tưởng Phật nếu trau tâm lành.

Phật nói xong liền nhìn ngoái lại,

Liền hiện ra thế giới Lạc-bang;

Biết bao nhiêu đóa hoa vàng,

614. Chỉ trong một khắc nở ngàn muôn bông.

Phật rằng con hãy trông như thế,

Mỗi bông là mỗi kẻ siêu thăng;

Nhưng mà kẻ đọa trần gian,

Nhiều hơn số kẻ siêu thăng cõi này.

Nên lòng Phật chưa khuây khỏa được,

Lo lắng luôn không ngớt ớ con;

Chừng nào kẻ khổ hết còn,

622. Thì là Phật mới Niết bàn ngồi yên.

Cảm lời Phật ta liền rơi lụỵ,

Rồi cúi đầu tỏ ý biết ơn,

Lòng nhơn trên hết lòng nhơn,

Đáng làm cha mẹ cõi trần chúng sanh.

Một mùi hương thơm lành ngát mũi,

Ngước đầu lên còn vọi hào quang;

Lẫn cùng tiếng nhạc trỗi vang,

630. Còn thân Phật đã ẩn tàng mất đi.

Thật phép nhiệm khó suy nghĩ kịp,

Đáng kính thay các Đức Từ bi;

Chúng sanh lòng muốn những gì,

Hiểu ngay liền khéo tùy nghi giúp giùm.

Ta đang còn bận trong ý nghĩ,

Rằng ước gì Phật chỉ thời cơ;

Để cho những kẻ còn ngờ,

638. Trở nên tin để kịp giờ Hoàng-Thiên.

Ta vừa nghĩ thì liền theo đó,

Trong ngọn đèn linh nọ hực ra;

Một hào quang chói sáng lòa,

Trong hào quang có một tòa Liên hoa.

Giữa có vị Phật đà ngồi ngự,

Nơi ngực bày lộ chữ vạn ra;

Mỗi nơi góc mỗi Phật- Đà,

646. Hào quang muôn sắc thật là đẹp xinh.

Phật vừa cười vừa lên tiếng nhạc,

Trong nhạc nghe rào rạc lời ca;

Rằng: Con ơi! Cõi Phật- Đà,

Phàm nhơn mấy kẻ được mà thấy đâu.

Không phải riêng con cầu mà được,

Vốn là duyên thuở trước khéo gây;

Thương con lao khổ dẫy đầy,

654. Vì noi gương Phật chốn nầy mà ra.

Con vừa gặp Di-Đà khi nãy,

Phước lớn hơn tứ hải ớ con;

Truyền ngôn con khá lo tròn,

Ngày gần Phật sẽ cùng con một vườn.

Con ơi! Với tình thương của Phật,

Khác hơn tình nhơn vật ớ con;

Thương không muốn chúng hao mòn,

662. Thương làm cho khắp người còn sống luôn.

Không ở trần về nương cõi Phật,

Chẳng tử sanh bịnh tật đeo mang;

Ngọn đèn trên cánh sen vàng,

Người thường nơi cõi thế gian khó nhìn.

Lành thay con hữu tình với Phật,

Giờ phút nầy mới được thấy ư;

Con đừng tưởng việc huyễn hư,

670. Đây là sự thật chớ ngờ ớ con!

Kìa nơi góc lầu son bên cạnh,

Con thử xem thấy cảnh trần ai;

Trên giường kia cái hình hài,

Đang nằm như thể khúc cây bất thần.

Chính là cái xác trần con đấy!

Con thử xem sẽ thấy ra sao?

Một khi hơi thở không vào,

678. Xác kia trở cứng khác nào khúc cây.

Rồi sình lên thúi khai hết kể,

Rã tan ra khác thể bùn lầy;

Hồng trần bất luận là ai,

Xác thân đều phải như vầy ớ con.

Thế mà chúng sanh còn mến tục,

Tạo tác ra nhiều việc tội tình;

Làm cho thêm nghiệp tử sinh,

686. Mười phương chư Phật càng nhìn càng đau.

Bên góc kia con nhìn vào thử,

Cõi Phật- Đà đủ thứ xinh tươi;

Cả ai đều cũng vui cười,

Buồn rầu lao lý một người cũng không.

Nếu muốn chi tùy lòng có nấy,

Dù việc chi chẳng trái tâm nguyền;

Nếu người ở cõi trần duyên,

694. Được về đây sẽ hết phiền hết lao.

Nhưng ít kẻ tin vào nơi ấy,

Thật đáng làm thương hại ớ con;

Dù cho lặn biển trèo non,

Chơn linh con chẳng hao mòn chút nao.

Càng lao khổ càng cao công đức,

Như tường dầy thêm chất đá chông;

Chỉ là đáng sự an lòng,

702. Chớ không đáng để ngại phòng sợ lo.

Con khá nên khuyên cho đời biết,

Khổ dù bao không thiệt chớ lo;

Trồng hoa, hoa sẽ trổ cho,

Lòng nguyền sẽ được chớ lo mất phần.

Phật là kẻ thoát trần đã hẳn,

Lời nói chi cũng chẳng hề sai;

Con ơi! Khá biết Như-Lai,

710. Vì dân đủ cách đổi thay dạng hình.

Hôm nay cũng vì tình con trẻ,

Phật hiện bày mọi lẽ con xem;

Ai trông cũng bắt muốn thèm,

Nhưng mà những kẻ được xem không hiền.

Mười phần lòng bận theo cõi tục,

Tin Phật Trời một chút cũng không;

Lòng thương của Phật tràn đồng ,

718. Đối cùng hạng ấy cũng không cứu rồi.

Nhưng Phật chẳng trách người nào cả,

Đối với ai cũng dạ yêu thương;

Từ bi luôn mở rộng đường,

Chừng nào hết kiếp vô thường mới thôi.

Đạo khi ngộ con ơi báu quí,

Đâu cũng là chơn lý ớ con!

Khi xem mây dán chót non,

726. Lúc nhìn sóng vỗ đầu cồn lô nhô.

Nơi nào cũng có cơ bí nhiệm,

Không vật chi mơ huyễn được lòng;

Con ơi! Hai chữ ‘Có Không',

Tìm ra cho được nguyên tông mới là.

Trong tiếng nhạc ứng ra lời nói,

Tuy không mà há gọi rằng không;

Phật đâu lại ở trong bông,

734. Bông sao lại mọc đèn chong thế này.

Ngoài . khách trần ai suy lượng,

Dễ mấy ai nghĩ tưởng cho ra;

Duyên lành ở một kỳ ba,

Sẽ còn lắm kẻ thấy hoa nầy nhiều.

Con rán dạ uốn chiều thế cuộc,

Truyền việc nầy khắp nước dân nghe;

Ngõ hầu sớm tỉnh giấc mê,

742. Để cùng các Phật qui tề nơi đây.

Nhạc lẫn tiếng ca nầy vừa dứt,

Một vừng mây lũ lượt bay qua;

Phật Ngài liền chỉ tay ra,

Mây kia dừng lại hóa ra địa cầu.

Đang quay xuôi bỗng đâu quay ngược,

Làm cỏ cây nhơn vật ngửa nghiêng;

Biển sông mà hóa đất liền,

750. Đất liền lại hóa ra miền biển sông.

Các phương hướng lạnh nồng đổi khác,

Khí hậu nơi Nam Bắc đều sai;

Nhìn xem vạn vật muôn loài,

Do nơi cuộc đổi thay nầy nát tan.

Trông thấy cảnh điêu tàn xơ xác,

Ruột rà đau nước mắt nhỏ sa,

Phật rằng ớ trẻ Ta-bà,

758. Cõi trần cảnh ấy xảy ra nhiều lần.

Mỗi một kỳ thay nhân đổi vật,

Là một lần quả đất lộn quay;

Vô thường kiếp tạm trần ai,

Hiệp tan tan hiệp như mây khác nào.

Con có thấy ai đâu trường cửu,

Không vật chi cố trụ được ư!

Hoàn toàn là cõi huyễn hư,

766. Đáng thương cho kiếp con người dường bao.

Luống công người kế mưu đủ lẽ,

Không việc nào dành để cho lâu;

Thân tàn, vật cũng hóa sâu,

Hữu hình tất hoại là câu nói thường.

Cõi Phật rán vẹt đường đi tới,

Thân không tàn vật mới trường miên,

Hỡi nầy ớ trẻ con duyên,

774. Phật- Đài bất lạc đâu khuyên tu hành.

Mắt đã thấy hết sanh ngờ vực,

Con được xem cõi Phật rõ ràng;

Rán khuyên lại kẻ thế gian,

Lo tu chớ dạ mơ màng nữa chi.

Tỉnh cho hẳn mới qui cõi Phật,

Đừng nữa chim nữa chuột dở dang;

Không ten thì phải thuần vàng,

782. Muốn cho giải khổ phải toàn chơn tu.

Ngày gần đây năm châu thế giới,

Như địa cầu vừa mới thấy kia;

Thây trôi máu chảy đầm đìa,

Nạn trời ách nước khó bề tránh qua.

Việc chẳng hệ Phật đà không bảo,

Nói ra đây vì đạo thương dân;

Phật không dối gạt hồng trần,

790. Những điều Phật nói chẳng lầm đâu con.

Phật không những cứu hồn khỏi đọa,

Cứu luôn thân khỏi họa trần gian;

Từ-bi chủ xướng hai đàng,

Sống lành thân thể thác an liên đài.

Phật nói xong rồi tay liền vẫy,

Quả đất kia trở lại thành mây,

Dần dần từ ấy cứ bay,

798. Phật rằng con hỡi thấy đây chăng là.

Chỉ trong một phút qua rồi mất,

Cõi trần gian nhơn vật thế ni;

Con ơi đáng quí yêu gì,

Nỡ đi giành giựt hại thì lẫn nhau.

Mọi vật tạm kiếp mau như chớp,

Nên giúp nhau thêm phút lâu dài;

Chớ vì tình, chớ vì tài,

806. Dẫn nhau đến chỗ nạn tai âu sầu.

Trên cùng dưới lấy câu hòa-hảo,

Giúp đỡ nhau manh áo bát cơm;

Muốn cho được có tiếng thơm,

Xem điều nhơn nghĩa trên hơn bạc tiền.

Trọng đạo cả hơn riêng ái dục,

Chẳng riêng lo hạnh phúc một mình;

Những điều lợi ích nhân sinh,

814. Lớn lao mấy cũng hy-sinh không cần.

Con ơi muốn phật Thần nên được,

Tấm lòng nầy làm trước ớ con;

Việc người cư xử không tròn,

Thì là việc Phật chẳng còn nên đâu.

Đạo không đời đạo nào có lập,

Thành Phật do tu tập trong nhân;

Bỗng nhiên nên được Phật Thần,

822. Phật Thần ấy cũng chẳng cần làm chi.

Thật bác-ái danh gì cũng mặc,

Chỉ biết điều cứu vật độ nhơn;

Đó là mới thật lý chơn,

Mới là đúng nghĩa Phật Thần ớ con.

Thương người đến mất còn chẳng kể,

Người tu hành như thế mới nên;

Điều nầy ớ trẻ chớ quên,

830. Bốn ơn trọng đại mới đền đáp xong.

Hành đạo dứt được lòng vị ngã,

Tất là chơn đạo quả nên ngay;

Con ơi! Lòng mến trần ai,

Thường tình không thể một ngày dứt xong.

Việc khó mấy cố công làm mãi,

Cũng sẽ nên không sái đâu con,

Con ơi! rán giữ cho tròn,

838. Tu cho mình lại phải còn tu nhơn.

Đường Phật-pháp keo sơn gắn chặt,

Phải anh-hùng thắng giặc trong tâm;

Những gì đã thấy sai lầm,

Liền chừa ngay chớ để làm dây-dưa.

Việc đáng chừa cố chừa cho được,

Tội lỗi bao cũng chuộc được ngay;

Con ơi! kẻ ở trần ai,

846. Tỉnh cơn mê được phải đầy khó khăn.

Phật xưa cũng trong hàng sanh chúng,

Nhờ quyết tâm mà thắng cơn mê;

Tâm không nhất quyết một bề,

Ngôi xưa vị cũ khó về ớ con.

Khá khuyên người lòng son một sắc,

Trước sau lòng theo Phật không phai;

Được vầy cùng Phật Như-Lai,

854. Niết-bàn sẽ có một ngày ngồi chung.

Phật nói xong liền vung tay áo,

Liền hiện ra chiếc Bảo-linh kiều;

Từ nơi thế-giới tàn tiêu,

Bắc ngang qua cõi bất diêu Phật- Đài.

Trên cầu có nhiều người nhẹ bước,

Mỗi người đều mỗi phước thần trì;

Mặt mày đầy vẻ uy-nghi,

862. Bên kia cầu có Từ-Bi đứng chờ.

Trong lúc ấy bên bờ mê khổ,

Biết bao người đang bỏ thây thi;

Kẻ vì ẩu tả chết đi,

Người vì bom đạn xác thi tan tành.

Lại có kẻ đang rên kêu khóc,

Bị gươm đao đâm thọc vào thây;

Có người cha mẹ lạc loài,

870. Chạy quơ tìm kiếm mắt đầy lệ rơi.

Vợ xa chồng kêu Trời vang dội,

Mẹ mất con đến đỗi cuồng điên;

Âu sầu cảnh vật điền viên,

Nơi nào cũng thấy thảm phiền héo don.

Quá đau đớn không còn nhìn nổi

Ta nhắm liền mắt lại rồi than,

Như vầy hết cõi trần gian,

878. Làm sao đến đỗi điêu tàn thế ni.

Kẻ trên cầu việc chi cũng chẳng,

Thương người đang lội lặn bên kia;

Ước gì được có sớt chia,

Cho người đang khổ bớt bề lao-đao.

Phật rằng con nghĩ sao việc ấy,

Kẻ khổ kia tự lấy mà ra;

Vì làm lắm việc gian-tà,

886. Nên ngày chung cuộc mới là thế ni.

Phật biết trước lắm khi dạy bảo,

Mà chẳng nghe cứ tạo ác luôn;

Phật nào phải chẳng yêu thương,

Nhưng người như thế hết đường cứu an.

Hôm nay Phật hóa quang chỉ cảnh,

Cũng vì thương bá tánh đấy ư;

Để cho con thấy cõi người,

Hầu truyền cho chúng tỉnh hồi lo tu.

Lần nầy chẳng quày-đầu hướng thiện,

Xác hồn đành tiêu biến biết sao;

Điều nầy con nhớ ghi vào,

898. Giục cho bá tánh khá mau tu hiền.

Gần đến cuộc biến thiên ớ trẻ,

Như vừa qua mọi lẽ con xem;

Nếu không rửa bỏ luốc lem,

Con ơi! đến việc khó tìm ngõ sanh.

Phật dạy con ngọn ngành hiểu rõ,

Để cho con bày tỏ người nghe;

Bí huyền không có đậy che,

906. Tại vì sanh chúng còn mê khó tường.

Đây Phật sẽ chỉ đường siêu việt,

Tất là con hơn thiệt sẽ rành,

Con nhìn ngay đóa hoa xanh,

Tự nhiên sẽ thấy dữ lành ra sao.

Ngó theo Phật chỉ vào bên cạnh,

Một hoa sen lóng lánh màu xanh;

Thoắt nhiên bựt sáng trong lành,

914. Có rừng với có thị thành hiện ra.

Trong rừng có hằng hà thú dữ,

Tranh đấu nhau hậm hự rỡn người;

Dọc ngang ở dưới gầm trời,

Đua nhau ăn sống nuốt tươi mỗi ngày.

Chịu nắng đọa mưa đày đủ cách,

Bị kẻ vây người bắt liền khi;

Khổ đau không thiếu món gì,

922. Sống đời nhơ uế ngu si thấp hèn.

Trong khi đó phía bên thành thị,

Loài người đang huê mỹ sống sanh;

Có nhà cửa có cung thành,

Xe tàu bay chạy lưu hành tự do.

Có đủ cách làm cho thỏa dục,

Đâu cũng đều đầy mục ăn chơi;

Nhìn qua ở khắp mọi nơi

930. Rượu chè mèo mỡ ít người nào không.

Phật rằng khi con trông vào đấy,

Giữa hai bên nhận lấy bên nào;

Ta chưa kịp đáp làm sao,

Phật liền tiếp nói thao thao như vầy.

Con ơi! cả bên nầy bên nọ,

Chớ chấp tâm lấy bỏ bên nào;

Vì rằng hai cảnh khác nhau,

938. Nhưng tình vẫn một khổ lao đọa đày.

Người mà thú nào ai có biết,

Thú mà người là việc đâu không;

Khác điều đội mũ mang lông,

Ác hung vô đạo nơi lòng giống nhau.

Vật nào cũng như bào như ảnh,

Gọi sướng vui nào thảnh thơi đâu;

Lòng luôn có sự ưu sầu,

946. Đời thường gặp việc khổ đau ít nhiều.

Người hay thú xét theo trình độ,

Chớ nên xem ở chỗ xác thân;

Thú người đều cũng xác trần,

Cũng sanh đẻ cũng uống ăn một tuồng.

Thân tứ đại vẫn luôn thế cả,

Có chi đâu làm thỏa ớ con;

Làm sao cho khỏi tiêu mòn,

954. Sống đời an lạc trường tồn mới ngoan.

Vậy con hãy nhìn xem bên cạnh,

Đóa sen vàng đang ánh bên kia,

Tất đâu là chỗ đáng mê;

Đâu là đáng chán mọi bề sẽ thông.

Nghe lời Phật ta trông bên ấy,

Một cảnh mầu chưa thấy bao giờ;

Dưới tàn một gốc cây to,

962. Mỗi vì Phật ngự trên tòa liên-hoa.

Trước mắt có hằng hà Tiên-giới,

Đứng hầu nghe Phật nói pháp mầu;

Các Tiên y phục khác nhau,

Mỗi vì đều có mỗi hào quang riêng.

Lời han hỏi dịu hiền tao nhã,

Mặt vui tươi đẹp đẽ khác thường;

Mỗi vì mỗi nực mùi hương,

970. Hoa trên cõi tục phải nhường mấy mươi.

Cảnh trang nghiêm màu trời mát mẻ,

Thêm có luồng gió nhẹ thổi qua;

Trên tàn cây chỗ Phật- Đà,

Nhạc từ mỗi lá rung ra dịu dàng.

Nhạc với tiếng Phật đang thuyết pháp,

Mầu nhiệm thay phù hạp lẫn nhau;

Lòng dù muôn vạn khổ đau,

978. Khi nghe nhạc ấy cũng thao mất liền.

Vui vẻ khó tả nên lời nói,

Huyền diệu không biết gọi sao vừa;

Ta chưa kịp mở lời thưa,

Phật liền bảo đó là cơ sau này.

Ngày biến chuyển Đông Tây Nam Bắc,

Cõi thế gian nổi giặc khắp nơi;

Sấm vang tối cả đất trời,

986. Bình minh trở lại như đời nầy đây.

Tu đến được hội nầy thong thả,

Cảnh thế gian tan rã không còn;

Chớ nên say đắm ớ con,

Đắm sau những vật không còn là ngu.

Vì thế Phật khuyên tu ớ trẻ,

Lấy trí mình xét lẽ mất còn;

Thấy đây nào dễ đâu con,

994. Nhớ ghi tâm khảm để còn khuyên dân.

Ta cúi đầu cám ơn Đức Phật,

Xin vâng lời khuyên dứt thế gian;

Phép lành xin Đức Phật ban,

Cho đâu đó được xuôi đàng giáo dân.

Phật mĩm cười rồi lần biến mất,

Giây phút lâu còn nực mùi hương;

Lòng ta cảm kích muôn dường,

1002. Tình thương thêm nặng trên đường Phật gia.

Ai ngờ một đóa hoa thế ấy,

Mà cõi chi cũng thấy rõ ràng;

Vì lòng mẫn ái thế gian,

Phật Ngài khéo lộ mọi đàng huyền cơ.

Dù không thấy nhưng nghe đây nói,

Cũng nên tin nên cổi tâm trần;

Ngàn muôn kiếp bị chuyển luân,

1010. Lời mầu khó được một lần nào nghe.

Nghe được ắt tâm mê tỉnh được,

Nếu tin theo sau trước một lòng;

Đây không phải chuyện bông lông,

Khi ai nghe đến chớ lòng bỏ qua.

Những lời ta viết ra nơi đấy,

Chính là điều mắt thấy tai nghe;

Không vì háo vọng đem khoe,

1018. Mà vì muốn được tỉnh mê khắp người.

Như Phật đã nhiều lời giảng giáo,

Đời nếu không có đạo đời mê;

Đời mê có đạo vỗ về,

Thì đời ấy sẽ hết mê có ngày.

Không cương quyết không hay thành tựu,

Dù việc đời việc đạo thế ư;

Nên mà bỏ luống cũng hư,

1026. Hư mà khéo sửa sẽ như ý nguyền.

Nơi hải ngoại lòng riêng một bóng,

Bước hồi hương trông ngóng mỗi ngày;

Phận còn phải ở nước ngoài,

Mượn lời của Phật đáo lai quê nhà.

Xin tất cả trẻ già nam nữ,

Hãy nghiệm suy mọi sự đây phân,

Thương nhau nên mới tố trần;

1034. Rất mong đó cũng tinh thần như đây.

Biết yêu nhau biết gây thiện cảm,

Biết quyết tâm vẹt đám mây mù;

Một lòng thệ nguyện chơn tu,

Tu cho đến đắc đạo mầu mới thôi.

Kẻ quê nhà xa xôi khó hiểu,

Ta xứ người lắm chịu đắng cay;

Nhưng lòng sắt đá không phai,

1042. Đủ phương chiều uốn để gây đạo mầu.

Mới trông qua dễ đâu biết được,

Việc ta làm có trước có sau,

Đỏ xanh chiếu rọi nhiều màu,

Nhưng đèn một ngọn làu làu sáng trong.

Tâm hồn nầy ước mong khắp chúng,

Ít nhiều gì xin cũng biết cho;

Xưa nay đây vẫn hẹn hò,

1050. Một câu tái ngộ trên đò từ bi.

Xin chớ buồn những khi xa cách,

Lúc nhớ nhau hãy đọc lời này;

Dù ta có ở Đông Tây,

1054. Tâm hồn cũng vẫn ưu hoài Bắc Nam.

Chịu cay đắng cho kham nghĩa vụ,

Đành xa nhau để thụ máy Trời;

Đạo đồng và mẹ hiền ơi,

Hiểu cho đây chớ đem lời trách than.

Cũng phải rán có gan sắt thép,

Dù cho ai bức ép dường bao;

Chữ tu trước cũng như sau,

1062. Khư khư một dạ không nao núng lòng.

Người nhà có lòng trông ta mấy,

Ta cũng trông thế đấy đâu thua;

Tinh thần đang phút chạy đua,

Gắng lên chớ để ai thua ai nào!

Ta nhiều lúc lòng đau như cắt,

Thường đêm thường nước mắt nhỏ sa;

Nhớ người ở chốn quê nhà,

1070. Nhớ luôn đến cảnh mẹ già cô đơn.

Ngày nào ta trở chơn quê nội,

Lòng nhớ nhung mới gội được ư!

Nếu còn ở chốn quê người,

Thì lòng thương nhớ đâu hồi nào quên.

Một khi việc được nên như nguyện,

Đền lại cho lúc viễn ly nhau,

Cơ Trời định vậy biết sao,

1078. Hãy nên bấm bụng đợi nhau qua ngày.

Dù ta ở nước ngoài đi nữa,

Lời gởi về mỗi bữa rán xem;

Rửa xong những chỗ ố lem,

Mối tình đạo đức càng thêm gũi gần.

Đồng đạo ôi! Có từng biết đến,

Tấm lòng ta đã mến dường bao!

Không riêng hai chữ đồng bào,

1086. Mà là đối với nước nào cũng thương.

Đi đâu cũng chủ-trương Phật giáo,

Khuyên người lo theo đạo tu hiền;

Chiến tranh là việc cuồng điên,

Giết nhau rốt chẳng lợi quyền chi đâu!

Kiếp sống ngắn chớ thâu thêm ngắn,

Hãy giúp nhau cho đặng sống dai;

Lấy tình chung của nhơn loài,

1094. Chớ đem riêng ý một vài phạm-vi.

Đến đâu cũng lời y như một,

Vẫn khuyên tu không chút ngại ngần;

Bóng chiều càng bước đến gần,

Sự khuyên tu lại thấy cần khuyên thêm.

Mong rằng khắp Bắc Nam quê nội,

Hiệp sức nhau mở lối khuyên tu;

Một người làm có hơi lâu,

1102. Nhiều người hiệp lại sẽ mau công thành.

Khó khăn mấy cũng đành chịu vậy,

Đừng thở than bải hoải tâm linh;

Vì người mà khổ thân mình,

Trên đời còn có sự vinh chi bằng.

Nơi đất khách ta càng tinh tấn,

Ở quê nhà cũng rán chí công;

Kiếp nầy giải thoát không xong,

1110. Thì muôn kiếp tới khó hòng siêu thăng.

Mội lúc nhỏ không ngăn không đắp,

Chừng lớn ra mới dập sao nên;

Đành rằng xuống dễ khó lên,

Muốn lên cần phải được bền sức leo.

Đời muốn được đạo sao không được,

Nên hay không rốt cuộc tại mình,

Muôn điều nhờ ở đức tin,

1118. Thỉ chung như nhứt với tình Phật gia.

Tác giả bài viết: Thanh sĩ Thích Huệ Duyên
Đánh giá bài viết
Tổng số điểm của bài viết là: 0 trong 0 đánh giá
Click để đánh giá bài viết

Mã an toàn:   Mã chống spamThay mới     

 

Giới thiệu

Cách gởi bài viết về Ban Biên Tập

Nội quy đăng bài viết :Bài viết trước khi đăng phải hội đủ các điều sau :- Thứ nhất : Trang web chỉ có một mục đích đó là Hoằng Dương Phật Pháp- Thứ hai : Nội dung thuần tuý chỉ có quan điểm, kinh điển, Luật, Luận chính thống của Nhà Phật- Thứ ba : không liên quan bất...

Thống kê

  • Đang truy cập: 77
  • Khách viếng thăm: 76
  • Máy chủ tìm kiếm: 1
  • Hôm nay: 4981
  • Tháng hiện tại: 1718565
  • Tổng lượt truy cập: 59371498

Tin xem nhiều

Xem bản: Desktop | Mobile