Ba và Bông hoa tím

“Ba ơi! Hoa hồng tím sẽ còn mãi trong con như chính là ba vậy”.

Với ai đó màu tím là màu của sự buồn tẻ và lẻ loi. Nhưng với con đó là màu của ấm áp và thương yêu. Muốn tìm một hoa hồng tím không phải là chuyện khó. Nhưng để tìm một hoa hồng tím chứa đựng tình yêu của một người cha lại không dễ. Vào dịp sinh nhật 10 tuổi của con, ba đã tặng con một hoa hồng tím. Đối với một đứa trẻ lên 10, con không hiểu gì về ý nghĩa thiêng liêng của hoa hồng tím. Con đã vô tâm bỏ hoa hồng tím của ba vào một góc nào đó. Con cũng không để ý đến cảm giác của ba khi con làm vậy. Thời gian trôi qua, ba con ngày một già hơn. Những khi nhìn lại mái tóc đã bạc dần của ba, con càng thấy thương ba hơn.

Đến khi con được 12 tuổi, ba phải nằm bệnh viện vì bệnh tim, con ít được gặp ba hơn. Phận làm con thật bất hiếu, con chỉ vào thăm ba được một lần. Lần vào thăm ấy, ba đã rất vui, ba mỉm cười khi thấy con vào. Ba đã đem sữa cho con uống, đem bánh cho con ăn. Nhưng thật ngốc ngếch, con đã không biết hỏi thăm ba mà chỉ ngồi lặng im. Con nào hay biết đó là lần cuối cùng con được gặp ba. Ba đã bước vào ca phẫu thuật mà cơ hội thành công rất thấp. Trong những giờ phút ngồi đợi bên ngoài, con đã nghĩ đến ba, nghĩ đến hoa hồng tím. Rồi con chợt hiểu ra ý nghĩa sâu xa của hoa hồng tím. Nó chứa đựng tất cả tình yêu thương và trìu mến của ba dành cho con. Lúc đó, con đã thầm cầu mong ba qua khỏi, để con có được cơ hội nhận hoa hồng tím từ bàn tay chai sần thêm nhiều lần nữa. Nhưng cơ hội ấy đã vụt mất khỏi tay con, lời cầu nguyện ấy đã không thành, ba đã rời xa con mãi mãi. Nước mắt cứ đua nhau trào ra, bờ mi con ướt đẫm. Nước mắt mặn và đắng quá. Từng giọt, từng giọt như đang xát vào trái tim nhỏ bé của con. Con phải làm sao đây? Làm sao để lại được có ba? Làm sao lại thấy được dáng hình yêu dấu ấy? Làm sao có lại đôi bàn tay ấm áp đã ôm con vào lòng mỗi đêm lạnh giá? Ai có thể cho con biết con phải làm sao? Nếu bánh xe thời gian có thể quay ngược trở lại, con sẽ ôm chặt lấy ba và nói với ba rằng: “Con yêu ba!”.

Đã 3 năm trôi qua, con đã dần khôn lớn, cuộc sống nhiều đổi thay nhưng nỗi đau năm nào vẫn còn đậm sâu trong con, như vết thương vẫn chưa lành lặn. Nhiều lúc thấy mình thật trẻ dại, khi muốn có được chút giận hờn những khi ba đón trễ, muốn có lại cảm giác háo hức, mừng vui những khi được ba chở đi chơi, muốn lại được nghe giọng nói thân thương ba ngày nào. Nhưng tất cả chỉ là mơ ước mà thôi.

Rồi một lần, con có đầy đủ duyên lành được đến chùa Hoằng Pháp tham dự Khóa tu mùa hè. Với sự tận tình chăm sóc và dạy dỗ của quý thầy và các sư cô, con đã nhận ra tình yêu thương của ba mẹ. Để đáp đền công ơn trời biển ấy, con sẽ cố gắng tu học cho thật tốt, không chỉ siêng năng học tập mà còn chuyên cần tu dưỡng đạo đức. Con cầu mong linh hồn ba sẽ được siêu thoát, còn mẹ luôn được mạnh khỏe, an vui. Con cũng muốn nhắn nhủ đến các bạn vẫn đang còn đủ cha và mẹ rằng hãy biết trân trọng từng giờ phút hạnh phúc bên cha mẹ mà các bạn đang có, để không phải hối hận muộn màng như con.

Còn ba, ở bên kia thế giới, ba có nghe lời thầm thì con muốn nói với ba không? Con muốn nói với ba rằng: “Ba ơi! Hoa hồng tím sẽ còn mãi trong con như chính là ba vậy”.

MỤC LỤC

Tác giả bài viết: Phan Bùi Trúc Linh - Tp. Hồ Chí Minh

Nguồn tin: Chùa Hoằng Pháp