Bàn tay Mẹ và đôi vai Cha

“Đừng bao giờ mang cảm giác tội lỗi về quá khứ - cái gì đã qua hãy để nó qua đi. Học từ những lỗi lầm con vấp phải”.

Ba mẹ à! Con rất hối hận về những gì con đã gây ra cho ba mẹ. Ba mẹ đã cực khổ cưu mang từ khi con còn ẵm ngửa, cho đến nay con đã tròn 16. Vậy mà con lại làm cho ba mẹ phải buồn, phải khổ vì con. Tình thương ba mẹ dành cho con lúc nào cũng cao cả, bao dung, nhưng đứa con ngỗ ngược này đã không biết trân trọng điều thiêng thiêng ấy. Những lúc con sai, mẹ la rầy, con chẳng chịu sửa, lại còn nghĩ thầm: “Thôi mặc kệ, mẹ nói hết rồi cũng sẽ im thôi! Cứ xem như gió thoảng qua tai, suy nghĩ chi những lời mẹ nói cho mệt”. Trời ơi! Những lời như vậy mà con cũng nghĩ được! Giờ con đã biết mình sai rồi mẹ ơi! Ngàn vạn lần con xin mẹ tha thứ cho con!

Con còn nhớ, những lúc trời trở lạnh, bệnh suyễn của con tái phát, mẹ không tài nào ngủ được. Mặc dù đã hai, ba giờ khuya nhưng mẹ vẫn chạy vào phòng ôm lấy con, rồi thoa dầu cho con đỡ mệt. Thấy con không đỡ, mẹ và cha liền xốc con dậy, chở con đi cấp cứu. Khi vào đến phòng cấp cứu, nước mắt và sự lo âu, một lần nữa lại hiện rõ trên gương mặt mẹ.

Người ta thường nói “Đi khắp thế gian không ai tốt bằng mẹ” quả thật không sai chút nào! Từ việc nhỏ đến những việc lớn đều có bàn tay mẹ chăm lo cho con. Những lúc con vấp ngã trong cuộc sống, cũng bàn tay mẹ dìu con đứng lên, cho con niềm tin để vững bước trên đường đời.

Nhưng con đã không nhận ra những điều đó. Cho đến khi tham gia Khóa tu mùa hè tại chùa Hoằng Pháp, hàng ngày đọc kinh Vu Lan, con mới thấm thía hết công ơn sinh thành dưỡng dục của cha mẹ, và sự hy sinh hết lòng của Người đối với anh em chúng con. Buổi sáng hôm đó, được nghe bài pháp với chủ đề Như vầng thái dương, con đã nghẹn ngào bật khóc. Con cảm thấy mình rất hạnh phúc khi có cả ba lẫn mẹ trong cuộc đời mình. Ước gì thời gian quay trở lại, con sẽ không làm cho ba mẹ phải buồn khổ vì con nữa.

Ba là người trầm lặng, nhưng con biết tình thương ba dành cho con cũng nhiều như mẹ vậy. Con biết gánh nặng gia đình luôn đè nặng lên đôi vai của ba. Hằng ngày, ba vật lộn, bươn chải với cuộc sống mưu sinh, chỉ để lo cho gia đình, lo cho anh em chúng con được đủ đầy, không thua bè thua bạn. Giờ đây con nhớ ba mẹ nhiều lắm! Con mong rằng những dòng chữ này sẽ được gửi đến ba mẹ. Từ tận đáy lòng mình, con muốn nói rằng: “Mẹ ơi! Hãy tha thứ cho con, con hứa sẽ cố gắng trở thành một đứa con ngoan. Ba mẹ à! Con thương ba mẹ nhiều lắm!”.

MỤC LỤC

Tác giả bài viết: Huỳnh Thị Ngọc Huệ - Long An

Nguồn tin: Chùa Hoằng Pháp