Con đã khóc... !

“Đi khắp thế gian không ai tốt bằng mẹ
Gánh nặng cuộc đời không ai khổ bằng cha”

Là một đứa con gái năng nổ, hoạt bát, đã nhiều lần con đứng trước đám đông để phát biểu cảm nghĩ trong buổi lễ tổng kết, hay trong ngày sinh nhật Đoàn. Vậy mà không thể tin được, đứa con gái như con chưa bao giờ sà vào lòng mẹ và thủ thỉ: “Mẹ ơi! Con thương bố mẹ lắm!”.

Nhà con không quá nghèo mà thuộc vào hàng trung lưu. Ba mẹ con phải làm việc vất vả “bán mặt cho đất, bán lưng cho trời”, nhưng nhờ cố gắng làm ăn nên cũng đủ trang trải cuộc sống và lo cho việc học tập của mấy chị em chúng con. Ba mẹ đi làm từ sáng đến tận chiều tối mới về. Vừa về đến nhà, mẹ lại tất tả đi chợ mua thức ăn chuẩn bị bữa tối cho cả nhà. Nhiều lúc mệt quá mẹ than “Con gái lớn tướng rồi mà chẳng làm gì đỡ đần bố mẹ hết, mở mắt ra nhìn những đứa bằng tuổi mấy đứa kìa!”. Con chỉ nghe rồi cũng bỏ ngoài tai chứ chẳng quan tâm đến điều đó.

Thế rồi, trong những ngày tinh tấn tu học tại chùa Hoằng Pháp, được quý thầy thuyết giảng về công đức sinh thành của cha mẹ trong buổi pháp đàm Như vầng thái dương, con đã bật khóc. Con thấy mình có lỗi với ba mẹ nhiều lắm. Trước đây, đã bao lần con thấy mẹ khóc, khóc vì bất lực khi những đứa con mình sinh ra lại làm mình quặn đau từng khúc ruột. Và từ giây phút ấy, con đã hiểu: “Ai còn mẹ xin đừng làm mẹ khóc. Đừng để buồn lên mắt mẹ nghe con!”.

MỤC LỤC

 

Tác giả bài viết: Liên Vân - Bình Thuận

Nguồn tin: Chùa Hoằng Pháp