Thần tượng của Con

“Ông mặt trời chỉ có một mà thôi

Và mẹ em chỉ có một trên đời”

Mẹ kính yêu của con!

Đã bao lần con muốn nói rằng “con thương mẹ rất nhiều”, đã bao lần con muốn hôn lên má gầy, đôi mắt trũng sâu của mẹ. Nhưng mẹ ơi! Đó cũng chỉ là ý muốn! Vì con không đủ can đảm để nói cũng như để làm và còn vì chính mẹ cũng không quen những điều ấy!

Mặc dù, gia đình mình không mấy hạnh phúc, không đầy đủ như những gia đình khác nhưng con cảm thấy như vậy đã mãn nguyện và diễm phúc lắm rồi. Con bằng lòng với những gì mình đang có. Đó là được có mặt trên đời này và được làm con của mẹ…

Nếu ai hỏi con rằng:

- Thần tượng của bạn là ai?

Con sẽ trả lời mà không cần nghĩ ngợi:

- Suốt cả cuộc đời này, thần tượng của con, mặt trời của con chỉ duy nhất là mẹ!

Từ ngày ba bỏ mẹ con mình để đi theo người phụ nữ khác, bao gánh nặng trút cả lên đôi vai gầy của mẹ. “Người ta” đã nhẫn tâm khi bỏ lại cho mẹ tám đứa con thơ dại. Đủ vợ, đủ chồng, đủ cha, đủ mẹ còn vất vả gian nan, huống chi giờ chỉ còn mình mẹ, một thân một mình với đàn con nheo nhóc. Ấy vậy mà, các con của mẹ có thiếu gì đâu? Cái gì mẹ cũng lo đầy đủ, từ việc ăn uống đến áo quần, sách vở, và nhất là được học hành như bao đứa trẻ khác. Hơn thế nữa, vì muốn bù đắp sự thiếu thốn tình thương của cha, muốn các con mẹ không tủi hổ với bạn bè, chúng con luôn nhận ở mẹ tình thương yêu gấp bội những đứa trẻ đủ cha, đủ mẹ. Không bao giờ mẹ than phiền một điều gì, không bao giờ mẹ than thân trách phận, chỉ lẳng lặng bên chúng con, nuôi dạy chúng con nên người. Mẹ nói: “Chắc kiếp trước mẹ tạo nghiệp quá nặng nên kiếp này mẹ phải vui vẻ trả”.

Năm nay, con đã 23 tuổi, từ một đứa trẻ ba tuổi giờ đã là một thiếu nữ trưởng thành, con đã lớn khôn trong tình mẫu tử thiêng liêng, trong sự tảo tần sớm khuya của mẹ. Con không biết đến tình cha, thậm chí, khuôn mặt cha thế nào con cũng không còn nhớ. Vậy mà, từ khi con còn nhỏ cho đến bây giờ, lúc nào mẹ cũng dạy con rằng:

- Nếu ai có hỏi con thương ba không? Con phải trả lời là có nghen!

- Tại sao? Con hỏi lại.

- Có ba thì mới có con, không có ba làm sao có con được. Mẹ cười và nói.

Nhưng mẹ ơi! Sự nhung nhớ, tình yêu thương của con dành cho ba không hề tồn tại. Dẫu biết là ba có công sinh thành nhưng với con, bây giờ và mãi mãi về sau con chỉ có mẹ, chỉ một mình mẹ mà thôi, mong mẹ đừng bắt con phải san sẻ tình cảm. Họ hàng bên nội đã có ai quan tâm đến mẹ con mình kể từ lúc ba mẹ chia tay? Có ai xem chúng ta là máu mủ ruột rà? Có những lúc bồng bột con ước mình có ba, có ba để đưa con đi học, đón con về như những đứa bạn khác. Nghĩ lại, con thấy thật hối hận. Giá như lúc đó con nghĩ được rằng, nếu vậy, mẹ còn khổ hơn, buồn hơn và cô đơn hơn rất nhiều.

Nhớ lại ngày thơ bé, có lẽ con được ưu ái hơn các anh chị khác. Con luôn được ở bên mẹ, các chị và các em thì trọ học ở thành phố vì một tương lai không còn khổ nghèo như cuộc đời mẹ. Các chị, các anh lớn cũng không ở gần vì có gia đình riêng. Chỉ còn lại hai mẹ con mình. Ngày ngày, thấy mẹ đi sớm về khuya, thấy những giọt mồ hôi lấm tấm trên khuôn mặt tiều tụy, mệt mỏi của mẹ khi về nhà, con đau lòng lắm. Con biết làm gì để phụ giúp mẹ ngoài việc dọn dẹp nhà cửa, nấu cho mẹ những bữa cơm, nấu nước nóng để mẹ tắm khỏi lạnh... Có những hôm đi làm về, mẹ đã mệt mà con vì ham chơi, nấu cơm “giao cho ông táo”, làm cháy hết cả nồi. Vậy mà, mẹ không hề la mắng con dù chỉ một lời.

Lên cấp III, con bắt đầu xa nhà, xa mẹ để đi học. Mẹ biết không! Đêm nào cũng ướt gối vì nhớ mẹ, lo mẹ một mình không người bầu bạn mỗi khi khuya sớm, hay khi đau bệnh không ai thuốc thang, chăm sóc. Con đông, vậy mà giờ mẹ lại quạnh hiu một mình. Trong con tự dưng mâu thuẫn, con ước thời gian trôi thật nhanh để con học cho chóng xong, có thể tự nuôi thân và lo được cho mẹ. Nhưng cũng cùng với thời gian, con lại lo sợ mẹ ngày một già yếu, trán thêm nhiều nếp nhăn, tóc thêm nhiều sợi bạc. Dẫu biết đó là điều dĩ nhiên của lẽ vô thường. Cách đây một tháng, con được tận mắt chứng kiến cảnh mẹ một người bạn đã rời bỏ cuộc sống này mãi mãi. Tim con đau thắt lại, con đã khóc thật nhiều, vì nghĩ đến mẹ, đến một ngày con cũng sẽ trải qua nỗi đau đớn, mất mát này của người bạn ấy. Mẹ ơi! Mong mẹ đừng rời xa con. Nếu cuộc đời này không có mẹ, con sẽ chênh vênh và đau khổ lắm! Sẽ không còn ai chỉ đường dẫn lối, sẽ không còn ai cổ vũ động viên con những khi không đủ sức gượng dậy sau những vấp ngã trên đường đời.

Mẹ biết không! Những khi con gần như muốn bỏ mặc mọi thứ, muốn buông xuôi tất cả vì áp lực công việc và cuộc sống, người đầu tiên con nghĩ đến chính là mẹ. Con nghĩ đến nỗi vất vả, cực nhọc mà bao nhiêu năm mẹ chịu đựng để con được như ngày hôm nay, để thêm nghị lực đối diện và vượt qua khó khăn. Trong ứng xử hàng ngày, khi gặp phải những vấn đề, những tình huống nan giải, khó xử con lại nghĩ về mẹ: “Nếu là mẹ thì mẹ sẽ nói như thế này, nếu là mẹ thì mẹ sẽ làm như thế kia…”. Từ mẹ, con đã học được thật nhiều điều để bước vào cuộc sống.

Cũng chính mẹ đã đưa con đến với gia đình tâm linh. Mẹ đã hướng con đi chùa, dạy con đọc kinh, lạy Phật, giúp con thấy được những điều tốt đẹp ở người khác mà con cần học hỏi. Và giờ đây, con đang ngồi dưới mái chùa Hoằng Pháp để viết những dòng này gửi mẹ. Thật là mầu nhiệm! Điều tốt đẹp tâm linh mà mẹ mong muốn cho con đã trở thành hiện thực. Khi biết con tham gia Khóa tu mùa hè, mẹ vui lắm, mẹ đã động viên con: “Vào đó ráng tu học nha con!”. Mẹ kính yêu! Con sẽ cố gắng tu học, đọc kinh để hồi hướng công đức cho mẹ, cầu Phật gia hộ cho mẹ thật nhiều sức khỏe và sống thật lâu với chúng con.

Ở đây, quý thầy đã dạy cho con những bài học thật quý giá và ý nghĩa. Ở đây, con thấy mình thật nhỏ bé và cần phải tu sửa nhiều hơn nữa để hoàn thiện chính mình. Con thầm cảm ơn mẹ thật nhiều đã hướng cho con đến với con đường đạo cao đẹp này.

Cách đây hai ngày, con được nghe bài pháp thoại với tựa đề Như vầng thái dương nói về công ơn cha mẹ, đặc biệt là công ơn của người cha. Từng câu, từng lời giảng khiến con càng thấm thía tình thương sâu dày của mẹ, càng thấy thương mẹ hơn bao giờ hết. Biết đến bao giờ, biết bao nhiêu kiếp nữa con mới đền đáp được công ơn trời biển này của mẹ?

Mẹ trong con thật phi thường và nhân hậu. Tuy một mình gánh hai vai: vừa làm cha, vừa làm mẹ, nhưng mẹ vẫn lo cho chúng con đủ đầy từ vật chất đến tinh thần. Có một câu kệ mà con rất tâm đắc khi nghe quý thầy đọc:

“Hận thù diệt hận thù,

Đời này không thể hết

Từ bi diệt hận thù

Là định luật thiên thu.”

Nhiều người mẹ đã gieo vào đầu óc con trẻ lòng hận thù, căm ghét người cha khi người ấy bỏ rơi mẹ con họ. Còn mẹ, tuyệt đối không cho phép chúng con làm vậy. Ngược lại, mẹ luôn khuyên bảo chúng con phải thương ba, phải thường xuyên về thăm nội… Mẹ đã không trách hay giận những người bên nội đã sống không phải. Đó là điều không phải bà mẹ nào cũng có thể làm được! Con thật khâm phục mẹ, mẹ ơi! Có lẽ con nên học bài học “từ bi” này của mẹ. Chỉ có tình thương mới có thể xoa dịu bao hận thù, phải không mẹ?

Mẹ! Mẹ như Bồ-tát trong lòng con. Mỗi lúc nghĩ đến mẹ là mỗi lúc con thấy mình thật hạnh phúc, thấy cuộc đời sáng tươi thật nhiều:

“Nghĩ về mẹ trời luôn tươi sắc thắm

Cây trong vườn không gió cũng xôn xao!”

Sự hy sinh to lớn, công ơn trời biển của mẹ, suốt đời con sẽ không quên. Những lời dạy dỗ của mẹ, con mãi ghi lòng tạc dạ. Cảm ơn đời đã cho con một người mẹ tuyệt vời. Cảm ơn mẹ đã cho con biết thế nào là yêu thương, thế nào là trải nghiệm, nhờ đó mà con trưởng thành hơn, thích nghi tốt hơn với mọi hoàn cảnh, bao chướng ngại trên đường đời.

Cầu Phật gia hộ cho mẹ con có thật nhiều sức khỏe, hạnh phúc và an lạc.

Con Yêu Mẹ !

 

MỤC LỤC


 

Tác giả bài viết: Nguyễn Thị Thu Hà - Lâm Đồng

Nguồn tin: Chùa Hoằng Pháp