Vòng tay Mẹ đón Con về

“Mẹ thương con có hay không?

Thương từ khi thai nghén trong lòng”

Con may mắn được sinh ra trong một gia đình có đủ cha mẹ, được yêu thương, chăm sóc và sự quan tâm hết mình của mọi người. Hiện diện trên cuộc đời này gần 19 năm, những hạnh phúc, niềm vui con mang đến cho cha mẹ có lẽ chẳng đáng là bao so với những nỗi đau, phiền muộn mà ba mẹ phải chịu. Nhiều nhất có lẽ là từ hơn một năm nay, khi con công khai rằng mình là người đồng tính!

Con nhớ mãi sự tức giận và đau khổ của cha cũng như sự thảng thốt, bất ngờ của mẹ trong buổi sáng hôm ấy khi hai đấng sinh thành biết được đứa con gái mà họ hết lòng thương yêu, lo lắng đã chọn lấy một con đường quá đỗi chông gai, nhiều sỏi đá. Buổi sáng đó, mẹ đã ngồi bất động nơi đầu giường, con không dám nhìn thẳng vào mắt Người nhưng có thể nhận biết được sự bàng hoàng, bất thần trong đó. Và con vẫn nhớ, đã hơn một tháng, mẹ chẳng nói lời nào với con. Đau có, buồn có, nhưng con vẫn im lặng, vẫn chịu đựng vì biết được những điều con đang mang, tính ra có lẽ chẳng là bao so với những gì Người phải chịu.

Rồi thời gian trôi qua, Người đã lại một lần nữa giang rộng vòng tay đón con trở về, bắt đầu chấp nhận những sự thay đổi nơi con. Không chỉ là những kiểu áo quần, những kiểu tóc ngắn mà còn là những ánh mắt của mọi người xung quanh, những lời xì xầm, điều tiếng không hay sau lưng. Nhiều lần ngồi tâm sự với Người, con vẫn hay nói, dù có như thế nào đi nữa, dù vẻ ngoài con có ra sao, thay đổi như thế nào thì suốt đời này, trọn vẹn kiếp này con vẫn là con của mẹ.

Nhưng thời gian qua, dù luôn tự nhủ với lòng rằng chỉ cần con được hạnh phúc và bình yên thì cho dù con đang đi trên con đường bằng phẳng hay ghồ ghề đi nữa thì mẹ cha cũng yên lòng. Dù đã bao lần nói thầm nhưng lòng con vẫn không khỏi xót đau khi nhận ra sự lo lắng vương trên mắt mẹ mỗi lần vô tình thấy con khóc. Con của Người thật bất hiếu, có thể dễ dàng rơi nước mắt vì một người con gái khác, chẳng nuôi con được một bữa, chưa hề mua cho con được cái áo, cái quần. Ấy vậy mà lại dửng dưng với sự khổ cực, lo toan của mẹ.

Không phải dối lòng khi nói rằng sẽ có một ngày nào đó con dừng lại, thôi sống ích kỷ cho một thứ hạnh phúc mong manh riêng mình nữa, sống vì hai đấng sinh thành, vì gia đình thương yêu. Nhưng con đã luôn phân vân, ngần ngại trước một quyết định rằng khi nào thì nên dừng?

Cho đến những ngày này, khi có dịp gần kề với mái chùa thanh tịnh. Với những câu kinh báo hiếu, những lời thầy giảng về đấng sinh thành… tất cả khiến con nhận ra một điều, cha mẹ thì chỉ có một, mất đi rồi thì không cách chi thay thế!

Những ngày này ở chùa đã cho con phần nào tìm thấy bình yên ẩn sâu trong tim mình. Và con biết, không phải để thời gian qua đi, mà ngay từ bây giờ, con phải lắng lòng, cất đi những lo toan ích kỷ và phải cố công học tập làm vui lòng cha mẹ, có lẽ đã đến lúc con nhìn lại bản thân, đã đến lúc con chấm dứt lối sống sai lầm của mình. Và con biết mình sẽ làm được, vì bên con luôn có mẹ cha!

MỤC LỤC

 

Tác giả bài viết: Nguyễn Phương

Nguồn tin: Chùa Hoằng Pháp