Yêu thương trong con

“Điều vô giá mà bạn cần và có thể chia sẻ đó là tình thương!”

Có lẽ đây là lần đầu tiên và cũng là lần cuối cùng con được đến với Khóa tu mùa hè tại chùa Hoằng Pháp.

Đúng như thầy nói, con được đến với khóa tu lần này là hội tụ đủ những duyên lành mang lại. Con biết, con hiểu và con thấy mình thật may mắn, thật hạnh phúc. Thầy có lẽ sẽ không bao giờ gặp lại con, mà nếu có đi chăng nữa, chỉ trong khóa tu lần này thôi.

Mới 20 tuổi, nhưng ai trông qua cũng bảo con già. Con thật sự đã chai sạn với ánh mắt già cỗi, với nét mặt khắc khổ cùng đôi tay to như một người đàn ông. Từ ngày biết nhận thức, biết suy nghĩ, con đã hiểu mình sinh ra là phải sống cho hết cuộc đời này.

Gia đình con không được giàu có, sung túc như người ta, anh em con tuy thiếu thốn nhưng luôn ấm áp tình yêu thương của cha mẹ. Cha mẹ con phải tảo tần mưa nắng, lo cho anh em con từng miếng ăn, giấc ngủ. Đến tuổi cắp sách tới trường, ba mẹ lại càng tất bật hơn, oằn vai hơn với gánh mưu sinh, chỉ mong sao sau này chúng con đừng như cha mẹ, cứ mãi “bán mặt cho đất, bán lưng cho trời”.

Trong tâm thức con là hình ảnh mẹ hiền ngày ngày dậy sớm, quần quật với ruộng nương, đêm về lại phải vừa chăm lo cho con, vừa còm lưng se từng cây nhang, kiếm thêm vài đồng ít ỏi. Trong trái tim con là bóng dáng của cha hì hục dưới sông, bắt từng con tôm, con cá đến tận mờ mờ, mặc cho đêm khuya sương lạnh, bùn sình hôi tanh và bao nhiêu hiểm nguy rập rình. Đôi mắt mẹ hằn sâu những nếp nhăn, đôi tay cha nứt nẻ, chai sần nhưng cha mẹ vẫn không quản ngại vì chúng con.

Từng ngày lớn lên trong sự tảo tần của cha mẹ, con luôn nhủ với lòng phải thật ngoan ngoãn, học thật tốt để sau này kiếm tiền lo cho Người. Con biết lo sớm hơn những đứa trẻ đồng trang lứa. Những chuyện đời con tập cho mình phải suy nghĩ thật kỹ lưỡng, chín chắn, không để lầm lỗi. Con không cho phép mình trẻ con, nhõng nhẽo vì con không muốn là nỗi lo lắng phiền muộn của cha mẹ.

Vào đại học là cả một quá trình phấn đấu mà lớn nhất là của ba mẹ dành cho con. Vì thế, con biết mình phải lao đầu vào học. Con rất ít về thăm nhà, không phải vì con không muốn về mà vì con ép mình không được nhớ, không được về. Mỗi lần về mất 15 ngàn đồng, rồi lên trở lại 15 ngàn đồng nữa, số tiền đó đủ cho con sống cả tuần. Con tính toán chi ly đến phát khiếp. Đôi khi con thấy mệt mỏi nhưng nghị lực luôn thôi thúc con phải thật vững chãi. Những đồng tiền đầu tiên do chính sức mình làm ra từ việc dạy thêm, làm phục vụ, con thấy quý vô cùng, con không muốn tiêu cho bất cứ thứ gì nhưng sao chúng cứ vơi dần, vơi dần. Tiền trọ, tiền ăn, tiền mua lặt vặt… cứ ngốn lấy số tiền ít ỏi của con. Con thấy đau lòng và đau hơn khi nghĩ đến ba mẹ phải bươn chải giữa dòng đời, chắt chiu từng đồng nuôi chúng con khôn lớn. Con biết được rằng đồng tiền kiếm ra đã khó, nhưng dùng nó như thế nào thì lại càng khó hơn. Bạn bè gặp con lần đầu luôn gọi là chị. Lúc đầu, con hơi tủi vì điều đó nhưng giờ thì con tự hào vì con đã thật xứng đáng với thời gian mà con đã trải qua.

Thầy biết không? Khóa tu mùa hè đến với con như một cái duyên kỳ ngộ. Bạn con đăng ký cho con, đến ngày đi, biết bao nhiêu việc cứ bao lấy con: Phải tham gia đồng hành cùng thí sinh thi đại học, tham gia mùa hè xanh ở mặt trận Tây Nguyên, rồi thi cử, học hành… Nhưng con đã để tất cả sang một bên và đến với khóa tu mà trong lòng không khỏi lo âu, trăn trở. Nhưng giờ đây, mọi thứ đều là vô nghĩa. Chưa bao giờ con thấy lòng mình thanh thản như thế này. Thầy cứ gọi chúng con là “các baby của thầy”. Thầy thương yêu, chăm sóc, lo lắng cho chúng con từng li từng tí. Dù ở độ tuổi nào chúng con vẫn là những baby bé bỏng trong lòng thầy. Bỗng chốc con trở thành đứa trẻ vô lo, vô nghĩ. Lần đầu trong cuộc đời mình, con sống trong một gia đình có nhiều baby như thế. Lần đầu trong cuộc đời con đã đọc hết những bài kinh dài như thế. Con không còn gật ngủ như xưa. Từng lời kinh như thấm sâu vào trong từng tế bào. Ôi! Kinh Vu Lan sao ý nghĩa thế? Sao giờ này con mới nhận ra hả thầy? Lần đầu trong cuộc đời con có những giây phút tịnh tọa thanh tịnh đến thế. Từng nhịp thở điều hòa trong chánh niệm. Sao con thư thái thế này! Nhưng thầy ơi! Chỉ vài ngày nữa thôi, con phải trở về với cuộc sống bộn bề ngoài kia, dù có mong con cũng không thể tìm được khoảnh khắc nào yên lành như vậy.

Con yêu ba mẹ nhiều lắm nhưng con sẽ không nói ra đâu thầy ạ. Con sẽ chứng minh bằng chính hành động của mình.

Tối nay sẽ có lễ quy y, nhưng con quyết định sẽ không quy y. Con đã dằn vặt rất nhiều. Thầy biết không? Trước khi vào tu tập, con đang vướng mắc một vấn đề trong quan hệ bạn bè, con thấy khó chịu và khó xử lắm. Nhưng giờ thì con biết điều gì là tốt cho mình rồi. Nhưng chủ nhật này, con phải ra khỏi chùa, nhịp sống hối hả, xô bồ đang chờ con, con sẽ không thể nào thoát khỏi chúng. Chỉ khi nào con rũ sạch hết thảy và ở trong chùa con mới có thể thanh tịnh. Còn ngày mai, ngày mai con phải bon chen với mọi người, có chắc con còn giữ được năm giới, hay con phải ganh đua, phải “giẫm đạp lên nhau” mà sống? Không được thầy ơi! Mọi người hỏi tại sao không quy y, con chỉ biết ngồi đó mỉm cười và nói: “Mình chưa muốn”. Con muốn lắm chứ! Nhưng con đã tự nhủ đến khi nào con thực sự có được sự thanh khiết trong tâm kia.

Lần cuối trong ngày tu tập, con xin sám hối trước đức Phật vì tất cả những việc làm sai, những suy nghĩ sai và mong Người soi sáng, chỉ đường cho con.

MỤC LỤC

 

Tác giả bài viết: Phạm Thanh Tâm

Nguồn tin: Chùa Hoằng Pháp