Vạn niên huynh đệ - Phần 7

Vạn niên huynh đệ - Phần 7
Máy Đạo không xa xôi,Quay đầu lại thấy rồi;Thấy ra mau hay chậm,Là do sức tỉnh hồi. Thanh-Sĩ.

Vạn niên huynh đệ 07

 Thanh sĩ Huệ Duyên
****

Nhưng nếu được kiên tâm giai vị.
Rán chịu khó theo đường đạo lý,
Cho hồn linh khỏi bị đọa sa;
Mọi tai nàn thân được lánh qua,
Chớ theo mãi cái đà hung dữ.
Đạo sĩ bèn kể bài thời sự :
3129. Trung ương ba tiếng sấm,
Nghe tiếng gáy phụng hoàng;
Nhìn trời vừa đứng ngọ,
Phật vương xuất thế gian.
Ngày giờ nầy chưa tới,
Nhân sanh trong thế giới;
Còn khổ nạn nhiều bề,
Không nơi nào tránh khỏi.
Khắp người trong thiên hạ,
Lấy phước để trừ họa;
Chớ chữa lửa bằng dầu,
Xác hồn mau tiêu phá.
3141. Kệ xong Đạo sĩ liền niệm nhỏ,
Rồi bỗng nhiên hiện rõ vừng non;
Từ trong non có một Sơn Thần,
Mặc áo mũ đàng hoàng bước tới;
Chào Đạo sĩ và ông liền nói,
Được lệnh trên sắp đổi về Đông,
D.y non nầy sẽ hóa đồng không,
Cảnh xinh đẹp vô cùng khó kể.
Những người sớm khuya rèn kinh kệ,
3150. Lòng hiền lương hiếu để trung cang;
Sẽ được xem cảnh ấy rõ ràng,
Ngoài ý của trần gian đã tưởng;
Ai cũng được ấm no sung sướng,
Không ai không màn trướng tốt tươi.
Trải muôn năm mới có một đời,
Chớ đâu phải mỗi thời mỗi có;
Dịp nầy nếu khắp người lớn nhỏ,
Chẳng lo tìm sao khó gặp ra,
Nơi non nầy nhiều vị Tiên gia;
3160. Đều xuống thế để mà hóa độ.
Các vị chẳng nài thân lao khổ.
Len lỏi trong khắp chỗ trần gian,
Quyết độ đời khỏi cảnh lầm than;
Lo tu niệm dứt đàng sanh tử,
Đại hội đồng các Tiên đã dự,
Cuộc biến thiên lành dữ thế nào;
Được biết rành mọi việc trước sau,
Nên lòng quá xót đau hạ giới.
Mới đành tách chân ra khỏi núi,
3170. Lâm trần gian chỉ lối tu hành;
Rất mong cho khắp cả chúng sanh,
Lo bỏ dữ về lành cho sớm.
Để sau cuộc nạn tai ghê gớm,
Sắp nổi ra khắp chốn cùng nơi;
Sự thảm thê khó kể hết lời,
Phía Tây của ngọn đồi kế đấy.
Có nhiều loài thú cầm kỳ quái,
Rất hung hăng không loại nào bỏ;
Đến thời kỳ chúng nó ra đi,
3180. Ăn xé kẻ bất tri nhơn nghĩa.
Ai gặp nó cũng bay hồn vía,
Nhưng nó không hại kẻ lương hiền;
Ấy là do lệnh của hoàng thiên,
Trị tội kẻ không kiêng trời đất.
Không hiếu đễ chẳng lòng trung trực,
Cho hùm tha sấu bắt cũng vừa;
Kẻ ở ăn ngay thảo sớm trưa,
Chúng thú sẽ lưng đưa cho cỡi.
Ấy phần thưởng người tròn đạo ngỡi,
3190. Qua biển rộng vượt lối núi rừng;
Nói đến đây ông bỗng liền ngưng,
Rồi lại tiếp kệ lên oai khí:
Kẻ ngồi trên sư tử,
Người lại ngự chim bằng;
Thiếu chi ông cỡi cọp,
Nhièu vị ngồi trên lân;
Ai cũng đều nghiêm chỉnh,
Đến dự hội Phong Thần.
Chim mừng kêu ríu rít,
3200. Hoa cảm nở rộ rần;
Chính Thần khi nghĩ đến,
Lòng hoan hỷ muôn phần.
Ước mong người hạ giới,
Đồng rán sức lập thân;
Nếu không siêu về Phật,
Cũng rán được qui Thần.
Làm hiền chớ làm dữ,
Để xem cõi Thượng nguơn;
Thần chỉ biết nhiêu đó,
3210. Không còn nói chi hơn;
Xin chúc cho nhị vị,
Duyên muôn năm sớm gần.
Dứt kệ xong Sơn Thần biến mất,
Đạo sĩ liền đưa mắt ngó ta;
Rằng: Sơn thần đã nói vừa qua,
Em lãnh hội gần xa được chớ?
Xưa có một người vào non ở,
Sớm khuya lo chuông mỏ tu hành;
Sự tương rau trai giới chặt gìn,
3220. Lòng hằng muốn thác sanh cõi Phật.
Nhưng lửa giận trong lòng chưa dứt,
Thường hay phiền những vật trái lòng;
Một hôm kia có một bà đồng,
Phá đám rẫy ông trồng rất tốt;
Lòng ông phát nóng lên như đốt,
Rượt đánh bà gần chết mới thôi.
Sau ít ngày ông lánh cõi đời,
Hồn được hóa Thần ngồi giữ núi,
Muốn về Phật mà lòng chưa nguội;
3230. Phạm tội gần như tội sát sanh,
Thế cho nên quả Phật chẳng thành.
Làm thần cứ đi quanh theo núi,
Chính là vị thần vừa mới tới;
Sắp tới ngày phải đổi về Đông,
Bởi dãy non ấy sẽ hóa không;
Mọc trở lại phương đông rất đẹp.
Cả vạn vật cứ luôn tan hiệp,
Thợ Trời ông khéo sắp đặt ra;
Cuộc đổi dời ở một lần ba,
3240. Quá lớn đến quỉ ma cũng biết.
Sự có thật chớ sao ngụy thuyết,
Khắp chúng sanh nên quyết lòng tin;
Để sớm khuya hương nước gắn gìn,
Ngó bốn hướng lòng thành khấn Phật.
Cầu hồn được về An dưỡng quốc,
Độ xác thân qua cuộc đại nàn;
Làm hiền lương đâu tốn bạc vàng,
Mà lại được khỏi mang ác báo.
Con cái nhớ gìn câu hiếu thảo,
3250. Vợ chồng cho phải đạo xướng tuỳ;
Người đối nhau cần biết lễ nghi,
Sự tốt đẹp còn chi hơn được.
Người đời chẳng chịu suy sau trước,
Tạo làm chi những cuộc bất hòa;
Mãn kiếp rồi cũng hóa ra ma,
Hơn người cũng chỉ là hơn tạm.
Nay nhằm lúc gió mưa u ám,
Ổ chim đời khó bám trên cây;
Cuộc xoay vần rày đó mai đây,
3260. Giàu nghèo có mấy ai cầm chắc.
Nên đem những mồ hôi nước mắt,
Rửa bụi tâm hơn tát vào đời;
Phải sớm lo kịp hội nay mơi,
Cửa Tiên Phật định đời tội phước.
Tuổi sống lâu thân no ấm được,
Nếu ai mà có ước trong lòng;
Hãy lo tu sẽ thỏa dạ mong,
Lời Phật Thánh vẫn không dối gạt.
Cố đèn sách tất ngày đỗ đạt,
3270. Có trồng thì sẽ chắc có ăn;
Gái cùng trai khá giữ đạo hằng,
Chớ đem dạ ngại ngùng sè sụt.
Em khá dụng đủ lời kêu thúc,
Khiến cho người bỏ tục tầm Tiên;
Cõi hồng trần muôn thảm ngàn phiền,
Khá tỉnh thức chớ nên ngủ mãi.
Chừng gặp cuộc tang điền thương hải,
Có vật chi tồn tại được đâu;
Chi bằng mau tìm kiếm đạo mầu,
3280. Thân dù mất hồn đâu dễ mất.
Huống chi nếu được nhiều âm chất,
Sẽ được như rắn lột không chừng;
Thân vạn niên ở cõi trường xuân,
Quí báu có chi cân cho xứng.
Trên đường đạo lắm người lựng khựng,
Nửa muốn lui nửa muốn tiến đi;
Tâm chí không rõ rệt quyết kỳ,
Ngày rốt cuộc chẳng nên chi cả.
Anh càng thấy càng thêm xót dạ,
3290. Hạng ấy như gói giá ấy thôi;
Nằm trong bao nứt mọng đâm chồi,
Không phân bón không trời mưa nắng.
Trái bông chẳng bao giờ sanh đặng,
Mạng căn kia tiếc uổng dường bao;
Em khéo nhiều lời ví thấp cao,
Cứu vớt kẻ vàng thau chưa rõ.
Em gọi được cơn mê của họ,
Công đức kia lớn có chi bằng;
Nếu sau nầy họ được siêu thăng,
3300. Độ được cả thân bằng quyến thuộc.
Nêu cao một tấm gương sáng suốt,
Quí báu nầy châu ngọc đâu so;
Nhiệm vụ nầy em khá âu lo,
Chầy kíp cũng phải cho hoàn tất.
Tuy anh ở động trung tịch khuất,
Nhưng phải đâu ẩn dật tỵ trần;
Anh luôn dùng đến lối phân thân,
Cho đi khắp xa gần độ thế.
Về phương diện kiến nguy chi tế,
3310. Có phút nào anh để cho quên;
Lòng đâu màng ai biết đến tên,
Miễn cứu được người hiền là quí.
Em đã được cùng anh một chí,
Khiến duyên xưa mùi vị thêm nồng;
Khi thấy em định bỏ thân hồng,
Làm anh phải bôn chôn lai viếng.
Trễ một phút mảnh gương nát biến,
Rồi làm sao hàn gắn cho nguyên;
Thấy việc em, anh chẳng ngồi yên,
3320. Mối tình cả vạn niên còn đấy.
Xưa cha đẻ lắm lời khuyên dạy,
Rằng: anh em bây hãy thương nhau;
Thằng Kết khuyên, thằng Cấu nghe vào,
Hai đứa khá dạy nhau mọi việc;
Được như thế cha dù có chết,
Lấy làm vui chẳng tiếc hận chi.
Lời của cha quí báu dường ni,
Lòng anh vẫn luôn ghi nhớ mãi;
Vậy em khá cùng anh nhớ lại,
3330. Làm theo lời cha dạy khi xưa;
Muôn năm qua như kiếp hiện giờ,
Tình huynh đệ vẫn là có một.
Điều phải chẳng dạy nhau ráo rốt,
Quyết khơi nguồn đạo đức khắp nơi;
Để làm cho tất cả người đời,
Ai đều cũng nên người lương thiện.
Còn Trời đất còn non nước biển,
Tình đệ huynh còn mến nhau luôn;
Trong Phật đài anh trống em chuông,
3340. Giục thúc kẻ trên giường mê mộng.
Họ chết cả mình đâu vui sống,
Họ cùng mình dòng giống không hai;
Họ nhơn loài mình cũng nhơn loài,
Rất quan hệ như cây với lá.
Giúp họ tất giúp mình không lạ,
Huống chi là sẵn dạ từ bi;
Giúp họ riêng mình có tiếc gì,
Nguyện sao lấp cạn đi biển khổ.
Để cho cả nữ nam lớn nhỏ,
3350. Ai cũng luôn được có an vui;
Khắp nơi đều đạo đức nực mùi,
Không còn thấy một nơi nào khổ.
Ách nước không, tai trời chẳng có,
Không nghe ai làm khó cho ai;
Trên thanh liêm dưới rất thẳng ngay,
Trong khuôn phép và ngoài lễ nghĩa.
Ai cũng tự gương lòng trau trỉa,
Biết thẹn khi lầm lỡ điều gì;
Cảnh nầy chừng nào được hiện y,
3360. Lòng của kẻ từ bi mới thỏa.
Người được ở ăn như thế cả
Cõi tục liền được hóa nên Tiên;
Không tử sanh không sự não phiền,
Đâu đâu cũng ổn yên nhàn nh..
Ngày ấy phải làm cho kết quả,
Em cũng nên tuyên hứa cùng anh;
Cõi Lạc An cố tạo cho thành,
Để cho khắp dân lành được hưởng.
Nếu chưa được nên như ý tưởng,
3370. Còn xông pha liệu lượng chưa thôi;
Vui cho thân gió bụi tô giồi,
Miễn sanh chúng được hồi an lạc.
Ta liền cúi đầu xin ghi tạc,
Thân tâm nầy trút hết cho đời,
Cảnh Lạc An chừng được xong rồi,
Đây mới chịu yên ngồi bàn thạch.
Đạo sĩ liền chỉ tay vào vách,
Một vị Thần hiện bước ra chào;
Đạo sĩ rằng: lời hứa thế nào,
3380. Nhà ngươi đã trước sau nghe rõ.
Hãy làm chứng cho lời hứa đó,
Vị Thần rằng: Xin nhớ y lời;
Nói xong rồi chơn nọ vừa lui,
Vừa biến hóa tự hồi nào mất.
Đạo sĩ rằng : chớ nên sai thất,
Có Thần minh chứng thật hẳn hoi;
Ngày giờ qua mau lẹ như thoi,
. nguyện chớ để trôi một khắc.
Cuộc thế biến đổi trong nháy mắt,
3390. Có rồi không, không lập thành hình;
ĐÃ từ bi chực rước chúng sinh,
Không để khách hữu tình huốt đỏi.
Đạo sĩ liền kệ lên inh ỏi :
Muốn nên được vách lầu,
Nhờ nhiều gạch kết câu;
Rừng sâu một ngọn đuốc,
Khó rọi sáng khắp đâu.
Nếu không chư Bồ Tát,
Lời Phật chẳng truyền sâu;
3400. Thảng anh không đến sớm,
Em đã rút nhịp cầu.
Không em đương tại thế,
Lời anh gởi vào đâu;
Chơn duyên đâu dễ có,
Có được quí hơn châu.
Đường xa chở đông khách,
Xe được có hai trâu;
Chắc chắn về đến chốn,
Như ý nguyện không lâu.
3410. Đạo không người truyền bá,
Đâu lan khắp địa cầu;
Anh mừng em bỉnh chí,
Trên đường rải đạo mầu.
Công đức ngày càng lớn,
Bảy báu dám so đâu;
Chúng sanh tuy hiện khổ,
Được nghe rõ lời châu;
Đâu vui và đu khổ,
Siêu đọa hãn đuôi đầu.
3420. Tiền nhiều đầy hộc tủ,
Khó đổi đạo một câu;
Thường tự do nghe pháp,
Tiền bạc chẳng bị thâu.
Nữ nam sao lại chẳng,
Hoan hỷ để tu cầu;
Tu được hưởng phước lạc,
Hiện tại và ngày sau;
Lời nói trong tình thật,
Không dối gạt ai đâu.
3430. Khắp làng quê chợ búa,
Khá chiêm nghiệm từ câu;
Đừng chỉ nghe thấp thố,
Vội le lưỡi lắc đầu.
Khi gặp mà không thấy,
Qua rồi kiếm được đâu;
Rán lo tu cần kíp,
Chớ đểí dạ cơ cầu.
Cuộc đời chừng đến việc,
Trăm thảm với ngàn sầu;
3440. Cơm sẽ không đủ bữa,
Nước chẳng thấm ướt hầu.
Sao người không tính trước,
Chưởng phước để dan.h sau.
Anh mỗi khi tưởng tới,
Bắt thương hại dường bao;
Vậy những lời anh nói,
Em nên nhớ ghi vào.
Để tùy phương dắt chúng,
Ra khỏi cảnh đồ lao;
3450. Lo gấp đừng để trễ,
Cánh gà vàng bay mau.
Ta rằng : những lời nào Ngài dạy,
Đây xin nuôi dưỡng mãi trong lòng;
Có dịp liền đem nó phổ thông,
Cho khắp kẻ xa gần được biết.
Tánh thô bạo nếu người trừ diệt,
Ấy là do ân đức của Ngài;
Phận hèn nầy thuyền khẳm tát tay,
Việc chẳng thấm vào đâu cho mấy.
3460. Bẩm tánh đã vốn yêu nhân loại,
Được hay không vẫn phải lo nôn;
Ngày như đêm cứ mãi bôn chôn,
Lo đến đỗi phổi tim bầm dập.
Muốn bỏ xác vì câu tái lập,
Chớ tình yêu vạn vật đâu quên;
Nay được Ngài dạy rõ hư nên,
Tình yêu ấy càng thêm rộng lớn.
Chừng nào rửa sạch đời nhơ bợn,
Thì lòng nầy mới đặng yên vui;
3470. Ngày nào còn có kẻ ngược xuôi,
Đây còn phải tới lui chỉ dạy.
Ước g. chẳng gặp điều trở ngại,
Để tình yêu nầy rải gieo xa;
Mọi việc luôn nhờ đức Phật-Đà
ĐÃ dạy dỗ gần xa cặn kẻ.
Khiến tinh thần đây thêm mạnh mẽ,
Không cảnh nào bàng bẽ được lòng;
Hồn thường đêm gần gũi Phật ông,
Được truyền hóa tấm lòng từ ái.
3480. Dù sống thác vẫn thương nhơn loại,
Độ đến khi trai gái đồng thành;
Thì lòng đây mới dứt đường sanh,
Cùng chư Phật đồng yên cõi tịnh.
Những danh lợi với câu chung đỉnh,
Lòng đây không bận đến điều nào;
Rất coi thường chức trọng quyền cao,
Chỉ quí trọng tình yêu nhơn loại.
Lao khổ mấy cũng đeo nó mãi,
Vui hy sinh cả thảy mọi điều;
3490. Đạo sĩ rằng : ý nguyện cao siêu,
Đáng cho chúng noi theo đãi bữa.
Nếu ai cũng như em xem sửa,
Cõi đời không bao thuở lao lung;
Em khá đeo lòng ấy đến cùng,
Với chư Phật vốn không sai lạc.
Rán cho ý nguyện kia thành đạt,
Để khắp nơi được bớt âu sầu;
Khi gái trai đồng biết đạo mầu,
Tự trị lấy chẳng cầu ai trị.
3500. Không ra oai mà an thành thị,
Chẳng dụng quyền vẫn trị thôn hương;
Ai cũng đồng đi có một đường,
Thương người cũng như thương mình vậy.
Lo làm phải không vui làm quấy,
Thấy hại người như hại lấy mình;
Dưới trên cùng đồng khí đồng thinh,
Chung sức tạo hòa bình no ấm.
Mùi đạo khắp người đồng nhuần thắm,
Nói với làm tất chẳng trái nhau;
3510. Không như người chỉ thếp ra màu,
Chẳng thành thật theo câu đạo lý.
Vì lẽ chẳng trừ xong tệ ý,
Cảnh dễ xui lòng khởi việc tà;
Hễ khi nào thuận cảnh đưa ra,
. xấu chụp như gà gặp thóc.
Chỉ mé nhánh không đào tận gốc,
Mé bao nhiêu càng mọc bấy nhiêu;
Tâm ý là mẹ đẻ các điều,
Nó xấu khiến bao nhiêu điều xấu.
3520. Thói giả dối khó phương che giấu,
Sớm muộn gì cũng lộ ra ngoài;
Cho nên phường lý sự lạt chay,
Thường hay bị kẻ ngoài bắt gặp.
Làm lấy có chớ không thật tập,
Dù việc chi cũng thất bại luôn;
Nên sự tu chớ có làm tuồng,
Phải thành thật từ trong tim não.
Khỏi bị người lột trần mũ áo,
Lại có ngày quả đạo tay thâu;
3530. Khiến quỉ thần đều phải khấu đầu,
Nghiệp sanh tử còn đâu lai vãng.
Cõi thanh tịnh vui câu trường mạng,
Hết lo ai trả oán báo thù;
Thật quí thay người được chơn tu,
Khổ một thuở nhàn du vĩnh kiếp.
Vậy em lựa phải cơ phải dịp,
Đem lời nầy khuyên khắp nhơn sanh;
Rán hướng theo Phật pháp tu hành,
Bớt lo lối cạnh tranh bất thiện.
3540. Dù người có tạo tành lắm chuyện,
Cũng đổ theo cảnh biến không còn;
Của thế thời bị thế thời mãn,
Sản vật vẫn là con thời thế.
Luống công dụng đến muôn xảo kế,
Thân mất đi hoặc thế đổi dời;
Mọi vật trong tay thảy đều rời,
Cảnh giả dối giống nơi cảnh mộng.
Nghiệm xét kỹ lấy làm bi thống,
Làm nhiều nhưng thường chẳng bao nhiêu;
3550. Phước ít xong phần tội thì nhiều,
Cứ luân chuyển mãi theo nghiệp tạo.
Thường gánh chịu ngàn muôn ác báo,
Kể sao cùng sự não khổ thân;
Đứng ngoài xem thấy rõ kiếp trần,
Lòng Tiên Phật bội phần thương xót.
Nếu ai cảnh khổ chưa thoát lọt,
Thời kỳ nầy nên biết lo tu;
Ngày giờ không nán để ngao du,
Chớ lần lựa việc nào cũng hỏng.
3560. Đời chẳng giữ bền câu danh vọng,
Đạo không thông đến chốn cơ huyền;
Tục chẳng rồi Tiên lỡ hội Tiên,
Hết lời để tả nên khổ ấy.
Đúng như Phật đã cho em thấy,
Khổ cuối đời trong đại thọ gương;
Người đời tuy chưa thấy tận tường,
Nhưng lắm kẻ đã thường nghe tới.
Nếu chẳng chịu ăn năn chừa lỗi,
Chừng đáo đầu tiếc hối muộn màng;
3570. Giờ nầy trong khắp cõi thế gian,
Còn tu được khá toan liệu gấp.
Việc lần mỏn như cây nến thắp,
Phật Tiên không dối gạt người đời;
Rán để tâm nghiên cứu cạn lời,
Hầu tìm hiểu được nơi đáng hiểu.
Bỏ những việc không nên lịu địu,
Để nghiệp không trì níu được mình;
Được tự do đến cõi bất sanh,
Ngày nào cũng ninh bình khoái lạc.
3580. Không bị ép trong đường sống thác,
Tâm hồn vui thân được nhẹ nhàng;
Quả đất nầy dù có nát tan,
Thân cũng chẳng luỵ mang tai khổ.
Riêng phần được hoàn toàn siêu độ,
Sức còn thừa để phổ cứu người;
Có phải chăng là việc tốt tươi,
Đáng thi thiết đáng nơi học hỏi.
Vậy em rán ra công kêu gọi,
Kẻo người không nghĩ tới đoạn này;
3590. Đạo sĩ liền cất giọng khoan thai,
Ngâm liên tiếp hai bài tứ tuyệt.
Vật nặng không thuyền khó quá giang,
Nghiệp sâu không Phật cứu sao an,
Chúng sanh khắp cõi Ta-Bà khổ,
Nên hiểu lo tu kẻo muộn màng.
Lạc nẻo được người chỉ dắt cho,
Há không mừng rỡ để theo dò,
Người qua bóng khuất không trông thấy,
Khổ ấy người sao chẳng xét đo.
3600. Vừa trách thiện vừa là khuyến dạy,
Khiến lòng ta kính ái thêm hơn;
Cúi mình rằng lời của chơn nhơn,
Rất chí lý đáng dân truyền tụng.
Đây xin hứa nói ra khắp chúng,
Khiến cho ai đều cũng được nghe;
Đạo sĩ rằng nhưng phải dặt dè,
Lựa phải lúc nói ra mới quí.
Đừng để chúng lầm rằng lời ngụy
Làm cho mùi đạo lý mất thanh,
3610. Lúc hiếm hoi người mới mua dành;
Khi ế đọng họ đành ngó lảng,
Lựa chỗ có người thường lai vãng.
Để ra công lập quán bán hàng,
Đừng để sau khi bụng no rang;
Mới đem dọn đầy bàn vô ích.
Đâu đợi phải có nhiều cá thịt,
Lúc đói dù muối cục cũng ngon;
Em lấy đây định việc mất còn,
Nên hư chỉ một cơn nầy đấy.
3620. Ta rằng : Xin vâng theo ý ấy,
Đắt bán ra ế đậy cất vào;
Thiếu thì thêm, dư bớt ra mau,
Không gánh củi trở vào rừng núi.
Mọi việc phải xem theo thời buổi,
Để không cho lỡ tối lỡ trưa;
Việc làm chi cũng phải cho vừa
Vừa sở nguyện vừa cơ tạo hóa,
Cứ như thế mở đường đạo cả,
Sẽ không lầm sai có phải chăng;
3630. Đạo sĩ rằng : ý rất thâm hoằng,
Cứ theo đó mà hành thì đúng.
Ta rằng : nhưng còn lo cho chúng,
Nhạc tuy hay mà chẳng biết nghe;
Cho rằng như tiếng nhái tiếng ve,
Như thế rất tiếc cho bài bản.
Đạo sĩ rằng : người đâu một hạng,
Trong mười người tất đặng năm ba;
Nhạc dở hay được biết phân ra,
Họ biết cảm khi hòa đúng nhịp.
3640. Nhạc sĩ há chẳng nên thừa dịp,
Đưa hồn người đến tột trời xanh;
Quên hết bao mưu mẹo bất lành,
Sống trở lại với tình trăng nước.
Em còn nhớ hơn mười năm trước,
Đang lúc em ngồi chuốt cung tên;
Nghe bên tai có tiếng nói lên :
Nhắm cho đúng hồng tim mà bắn.
Ấy là lời cụ già khéo dặn,
Trong số đông có hạng thiện căn;
3650. Rán tìm ra để độ siêu thăng,
Ví như kẻ bắn cung thiện nghệ.
Ta rằng : đã có nghe như thế,
Không thấy ai đứng kế bên mình;
Việc thường nghe nên lấy làm tin,
Cứ một mực nhắm nền đạo lý.
Đạo sĩ rằng : lời như Phật chỉ
Một câu nhưng nhiều ý ẩn vào,
Huệ ít nhiều thành hiểu khác nhau,
Chung qui cũng đồng vào cửa đạo.

Tác giả bài viết: Thanh sĩ Thích Huệ Duyên