ĐÊM ĐỘC ẨM

Dã Hạc Cư Đại Tuyết năm Nhâm Thìn hàn sỹ sơn dã cuồng nhân. - Vân Am toạ Nhâm Thìn niên Đông nguyệt cát nhật PA cư sỹ vụng hoạ
Đêm độc ẩm
ĐÊM ĐỘC ẨM
 
Rót một chung trà đắng,
Ta mời mình uống thôi…
Tình đời rơi ngấn lệ,
Trong một chén đầy vơi!

Miên man dòng vô định,
Bóng bụi mờ sắc không,
Nguyệt tràn cơn gió lạnh,
Đêm chợt dài mênh mông…

Ai qua miền sơn dã,

Có nghe tiếng đêm rơi,
Có nghe lời thổn thức,
Căng trên phím nhạc đời!

Sầu lên đôi tròng mắt,

Khói lạnh xám bờ môi,
Cỏ ưu tư phả mộng,
Một niệm nào vừa trôi!

Thời gian dường đi mãi,

Mộng đời hóa rêu phong
Phù vân ngàn năm cũ,

Đâu lối về chân không?!
Tình đời trà đắng ngọt
Vị kỷ mình uống thôi
Chẳng cười đâu ngấn lệ
Lấy chi mộng vơi đầy
 
Mê nên thường vô định
Tỏ tường lẽ sắc không
Nhật chan hoà hơi ấm
Ngày thoắt ngắn hẹp hòi
 
Qua bao miền sơn dã
Đón từng ngày mới lên
Đón từng câu thành thực
Lắng sâu muôn tiếng đời
 
Vui tràn muôn ánh mắt
Vành môi thắm huê hường
Thẳng ngay gai chạm tỉnh
Muôn niệm dứt nghiệp dừng
 
Mặc thời gian dâu bể
Nhập mộng vớt mê tình
Bằng tâm muôn lối cũ
Cởi tất tất chân không.
Dã Hạc Cư Đại Tuyết năm Nhâm Thìn
hàn sỹ sơn dã cuồng nhân
Vân Am toạ Nhâm Thìn niên Đông
nguyệt cát nhật PA cư sỹ vụng hoạ