Câu chuyện thiền: Tâm bình thường

Tâm là Tâm
Câu chuyện thiền: Tâm bình thường

Mọi thứ trong đời sống làm chúng ta trầm ngâm suy nghĩ, làm chúng ta trăn trở mong muốn có được một con đường để thoát khổ, và đạt đến bình an hạnh phúc. Ai cũng nói về Tâm nhưng chúng ta thực sự hiểu ra, nghĩ đến và biết Tâm là gì? Quán chiếu vào trong lòng bằng cái nhìn trong lòng chúng ta biết trạng thái xuất hiện và ý niệm xuất hiện nó thành cảnh vật, và điều kiện hóa sanh ra cảm xúc vui buồn thương yêu, giận ghét thích hay không thích, vì ảnh hưởng của hiện tượng hữu vi này nên chúng ta quan sát và quán chiếu chúng, đây là Tâm thức. Tâm khi chúng theo đuổi một thứ nào đó nó phát sinh ra cảm giác đau khổ thương tiếc thất vọng, vậy thì chúng từ đâu đến, và chính cái biết rõ sự thật của Chân lý và nhận ra chúng, là sự sanh diệt của pháp hữu vi và chúng bị thải bỏ ra như rác rưỡi chẳng chút dính mắc hay giá trị nào...thoát !

Đạo Phật là Đạo của trí tuệ nhìn rõ để biết rõ cái vô thường, bất toại nguyện, và cái khổ mà nó mang đến, và rồi chúng ta buông xã ra. Vì nếu bị dính mắc chúng tác động điều kiện hóa của pháp hữu vi chúng nhân lên mãi và sinh khởi ra mọi thứ tốt rồi xấu của thế gian.

Khi có cái nhìn đúng đắng của Chánh kiến sẽ dẫn điều suy nghĩ đúng đắng, lời nói đúng đắng, sống đúng đắng và nhìn biết thuần khiết. Nó như ngọn đèn soi sáng bước đường đi phía trước tối mịt mù, và tất cả kinh nghiệm đều phát xuất từ cái biết này. Vì khi Tâm này không có thì cái biết cũng bặt tăm. Tâm này chỉ là Tâm và nó là chính Bạn, chẳng phải là của chúng ta chúng nó. Tâm là Tâm, còn chúng ta đang sống trong cái kinh nghiệm bao đời nghiệp vĩ tích lũy lâu đời của sắc, thọ tưởng hành thức. Khi chúng ta đặt cái cây thước lên nếu điểm giữa thì nó cân bằng, còn chệch hướng thì nó thiên hướng về một bên. Nơi chấm dứt còn bên kia lại bắt đầu, đời sống chết cũng vậy. Thiền định chính là điểm giữa của Trung Đạo nó đem đến cân bằng giữa hai làn sống và chết.

Khi Tâm yên tỉnh cân bằng bình an này, chúng ta mới quan sát mọi hiện tượng chúng sinh khởi ra từ ý niệm, và tác động của chúng có khác gì cục sắt nóng đỏ. Khi dính bất cứ chổ nào cũng bị phỏng, vui biến mất, khổ hiện lên. Và vòng quay bất tận từ Địa ngục đến Thiên đàng tồn tại, biến mất và tái sinh vẫn là vòng quay kim đồng hồ. và từ đó chúng ta thấu suốt Chân Lý của sắc, thọ, tưởng hành và thức. Chúng bị Tâm thức điều kiện hóa nếu chúng ta không hiểu ra thì khổ! Tâm thực chất chẳng có gì cả? Tâm không thuộc bất cứ ai, Tâm tự nó tự do chiếu dịu, nó bị lôi cuốn theo ý muốn chúng ta chạy theo pháp hữu vi và mọi sự hiểu biết sai lạc về cái Tôi. Khi Tâm tiếp xúc tốt, chúng không tốt, xấu chúng không xấu. Ví như tấm gương nhận tất cả hình ảnh cảnh vật nhưng bản chất chiếu soi bất nhiểm mãi mãi ở đó. Nó nhận thức ra hai đối cực nó không còn nghi ngờ về sinh tử luân hồi nữa. Tâm bây giờ là nhân chứng Và chúng ta hoan hỷ nhận cái Tâm thật sự bình an không còn ngôn từ nào diễn tả về nó mà chỉ có cảm nhận thật về Tâm này vì khi khởi nghỉ Nó biến mất.

 

Tác giả bài viết: Trần Văn Phạm