Câu chuyện Thiền: Hạnh Phúc và Khổ Đau

Hạnh phúc và đau khổ đến bất chợt...
Câu chuyện Thiền: Hạnh Phúc và Khổ Đau

Mỗi ngày một ít chúng ta sống thật trọn vẹn và nghỉ ngơi, không quá cố gắng, từ chút và thích thú... Ví như mình có dịp trèo lên triền núi Bà đào sâm, núi rừng Tây nguyên thông, trà trộn cây rừng và cảnh hùng vĩ, đồi trà xanh thẳm, pha lẫn sắc vàng của bông dã quỳ. Không khí tỉnh lặng, cái lạnh hanh hanh, chim muôn ca hát, đẹp đẽ và quyến rũ, cảm xúc với thiên nhiên khó có gì so sánh, cái tự do mở rộng và ngây ngất có mệt, có sợ như tràn ngập niềm vui, khi đào từng củ sâm len lỏi trong hốc đá.... đang đào tự nhiên đau nhối, con kiến nẻ trong kẹt chân, cái đau đớn và như cái phản xạ, chân mình bấu lại thì cái đau càng thấm.... đúng là hạnh phúc và đau khổ đến bất chợt... lúc đó như có tín hiệu từ Tâm bảo mình, mở ngón chân và gở con kiến, đổ nước rửa và xoa nhẹ từ từ cơn đau biến mất.

Tâm chúng ta tạo tác tham muốn ghét bỏ, có khác gì người say, nhảy nhót lung tung, bám chặc và kiến chấp của thù hận. Chính lúc đó cái thức tỉnh, và phát hiện cái hữu dụng thực của Tâm hiện ra, nó như thầy thuốc hiểu bịnh, loại bỏ nguyên nhân tác động, và chửa lành bịnh.

Trong đời sống biết bao nhiêu điều thuận lợi, khó khăn, để cải thiện nó thì Tâm chính là chìa khóa, Tâm dẫn đầu mọi hiện tượng, nó đi trước mọi hành vi, cho nên người hạnh phúc khi có cái Tâm thiện lành. Hạnh phúc thật sự không đến từ vật chất, mà chính từ sức mạnh của Tâm... bạn buông bỏ những lo nghĩ, những căng thẳng không cần thiết, thì chính lúc đó hoa của hạnh phúc nở nụ và tỏa ngát hương thơm.

Ghen tỵ và phiền muộn tự nó là sự hủy hoại chẳng đem lợi ích cho ai, nó làm già và ngắn đi đời sống... tất cả mọi việc rồi sẽ phải thay đổi theo lẽ vô thường, chúng ta an nhiên tiến lên tích cực từng bước một, từng bước vào nội Tâm, tìm ra năng lực tự chửa lành của bản Tâm...

Tác giả bài viết: Trần văn Phạm