Tại sao em đi chùa ?
- Thứ sáu - 01/02/2013 09:49
- |In ra
- |Đóng cửa sổ này
"Con lớn khôn phải biết tự lo cho mình, xuống đô thị có rất nhiều thứ cám dỗ, làm việc gì phải lấy lời Phật, Tổ ra mà suy xét việc làm của mình. Lấy trí tuệ mà trang nghiêm cho chính mình. Nói năng, cử hành động phải có oai nghi tế hạnh.
“Tại sao em lại ở chùa?
Dạ, tại em thích đi tu.
Vì sao em chọn đi tu?
Em đi tu để độ chúng sanh”
Câu trả lời hồn nhiên và thơ ngây của chú tiểu nơi tu viện làm tôi nhớ lại cái hình ảnh hôm nào của mình.
Cha mẹ tôi có đến ba người con gồm hai trai và một gái, tôi là anh cả trong gia đình. Từ nhỏ, tôi đã thích đến chùa lễ Phật, thích được ăn chay, niệm Phật… Thấy vậy nên gia đình sợ đi xuất gia nên không cho đến chùa nữa. Tuy thế, tôi cũng tìm mọi cách để được đến chùa. Những bữa chiều tôi cũng mặc đồ bình thường như các bạn và đi chơi, rồi chạy đến nhà cô Phật tử tôi quen thay bộ đồ vạc hò vào đến chùa tụng kinh. Có những hôm bị phát hiện, thế là bị ăn đòn, nhưng tôi vẫn tìm mọi cách đến. Ngày rồi lại ngày… và cứ thế thời gian cũng trôi qua tôi cũng tốt nghiệp phổ thông, các bạn tôi nô nức nộp hồ sơ dự thi đại học, tôi cũng không ngoại lệ. Nhưng sau khi dự thi xong tôi chốn nhà để thực hiện chí nguyện của mình là: “Xuất gia tu học”.
Cái nơi tôi chọn xuất gia là một ngôi chùa nhỏ ở trên núi, xung quanh là những vườn chè xanh bát ngát, có con suối nhỏ chảy róc rách ngày đêm, cùng những tiếng chim hót líu lo tạo nên một phong cảnh thật là thiền vị. Sư phụ rất thương huynh đệ chúng tôi, dạy bảo rất tận tâm với những cử chỉ chu đáo và hiền từ nhưng vẫn toát lên vẻ trang nghiêm.
Vào những buổi chiều, thầy thường dẫn chúng tôi đi thiền hành dọc theo con suối, rồi dừng lại bên những vách đá mà chỉ dạy chúng tôi. Tôi nhớ có hôm, thầy nhìn huynh đệ chúng tôi mà bảo rằng: “Khi xưa, các vị gần Phật khi nghe Người thuyết pháp có thể chứng quả A la hán, A nam tu đà hoàn v.v… Khi ở gần thầy, nghe những lời chỉ dạy của thầy mong sao các con có thể chứng được quả Tu đà hàm là thầy vui rồi”.
Đôi lúc được thầy dẫn theo đi hoằng pháp, thính chúng ngồi dưới nghe rất đông. Khi về phòng, thưa thầy rằng: “Hôm nay, thầy giảng hay quá, thính chúng ngồi nghe rất đông và chú tấm”. Thầy quay sang bảo rằng: “Con này! Mình chỉ là người trùng tuyên lại lời của chư Phật, chư tổ thôi con”. Trong “Kinh Niết Bàn” Thế Tôn bảo rằng: “Hơn 49 năm qua ta chưa từng nói lời nào”. Cả Đức Phật là bậc vĩ đại còn nói thế thì thầy có là gì hả con. Mai sau, con lớn khôn đi ra hoằng pháp lúc nào cũng hãy tâm niệm là mình chỉ là người nói lại lời dạy của Phật, của tổ thôi chứ mình chẳng là gì cả. Mình làm được việc gì cũng hãy tâm niệm rằng mình chỉ làm vì sự thật thôi, vì vốn nó là vậy từ bao giờ”.
Cuộc đời thầy sống cũng rất giản dị, đi hoằng pháp được cúng dường những vật dụng gì về thầy cũng đều chia đều có các thầy ở chùa không sử dụng riêng cho mình. Đôi lúc, trong người không khỏe, nhưng có chùa thỉnh đi giảng thầy cũng không từ chối. Có lúc thấy thầy mệt, tôi nói: “Sao thầy không tịnh dưỡng mà phải đi như thế này”. Thầy bảo rằng: “Tâm nguyện thầy là có thể đem chánh pháp của Phật, tổ đến với mọi người. Nếu mai này, trên đường đi hoằng pháp mà qua đời thì thầy cũng mãn nguyện”.
Ngày tôi xa thầy để chuẩn bị đi học, tối đó thầy kêu lên mà dạy rằng: "Con lớn khôn phải biết tự lo cho mình, xuống đô thị có rất nhiều thứ cám dỗ, làm việc gì phải lấy lời Phật, Tổ ra mà suy xét việc làm của mình. Lấy trí tuệ mà trang nghiêm cho chính mình. Nói năng, cử hành động phải có oai nghi tế hạnh. Lúc nào cũng tự hỏi chính mình rằng mình xuất gia vì đều gì? Mình có làm đúng với tâm nguyện của mình chưa? Con hãy nhớ kỉ những đều này”.
Xa thầy, xa chùa mới được ba tháng thôi, nhưng sao cảm giác xa ba thu vậy. Con nhớ thầy quá và nhớ huynh đệ và nhớ hình dáng chú Điệu hôm nào khi mới vào chùa. Những lời thầy dạy, chỉ bảo nghe như mới thoáng ngày hôm qua và in sâu trong đầu tôi. Tôi tin: “Tôi đã chọn đúng thầy đúng đạo, sẽ giữ vững lòng tin đó, lập trường đó trên bước đường tu tập và không ngừng trao dồi trí tuệ và con thành tâm biết ơn thầy là tấm gương sáng cho đời con noi theo.
Dạ, tại em thích đi tu.
Vì sao em chọn đi tu?
Em đi tu để độ chúng sanh”
Câu trả lời hồn nhiên và thơ ngây của chú tiểu nơi tu viện làm tôi nhớ lại cái hình ảnh hôm nào của mình.
Cha mẹ tôi có đến ba người con gồm hai trai và một gái, tôi là anh cả trong gia đình. Từ nhỏ, tôi đã thích đến chùa lễ Phật, thích được ăn chay, niệm Phật… Thấy vậy nên gia đình sợ đi xuất gia nên không cho đến chùa nữa. Tuy thế, tôi cũng tìm mọi cách để được đến chùa. Những bữa chiều tôi cũng mặc đồ bình thường như các bạn và đi chơi, rồi chạy đến nhà cô Phật tử tôi quen thay bộ đồ vạc hò vào đến chùa tụng kinh. Có những hôm bị phát hiện, thế là bị ăn đòn, nhưng tôi vẫn tìm mọi cách đến. Ngày rồi lại ngày… và cứ thế thời gian cũng trôi qua tôi cũng tốt nghiệp phổ thông, các bạn tôi nô nức nộp hồ sơ dự thi đại học, tôi cũng không ngoại lệ. Nhưng sau khi dự thi xong tôi chốn nhà để thực hiện chí nguyện của mình là: “Xuất gia tu học”.
Cái nơi tôi chọn xuất gia là một ngôi chùa nhỏ ở trên núi, xung quanh là những vườn chè xanh bát ngát, có con suối nhỏ chảy róc rách ngày đêm, cùng những tiếng chim hót líu lo tạo nên một phong cảnh thật là thiền vị. Sư phụ rất thương huynh đệ chúng tôi, dạy bảo rất tận tâm với những cử chỉ chu đáo và hiền từ nhưng vẫn toát lên vẻ trang nghiêm.
Vào những buổi chiều, thầy thường dẫn chúng tôi đi thiền hành dọc theo con suối, rồi dừng lại bên những vách đá mà chỉ dạy chúng tôi. Tôi nhớ có hôm, thầy nhìn huynh đệ chúng tôi mà bảo rằng: “Khi xưa, các vị gần Phật khi nghe Người thuyết pháp có thể chứng quả A la hán, A nam tu đà hoàn v.v… Khi ở gần thầy, nghe những lời chỉ dạy của thầy mong sao các con có thể chứng được quả Tu đà hàm là thầy vui rồi”.
Đôi lúc được thầy dẫn theo đi hoằng pháp, thính chúng ngồi dưới nghe rất đông. Khi về phòng, thưa thầy rằng: “Hôm nay, thầy giảng hay quá, thính chúng ngồi nghe rất đông và chú tấm”. Thầy quay sang bảo rằng: “Con này! Mình chỉ là người trùng tuyên lại lời của chư Phật, chư tổ thôi con”. Trong “Kinh Niết Bàn” Thế Tôn bảo rằng: “Hơn 49 năm qua ta chưa từng nói lời nào”. Cả Đức Phật là bậc vĩ đại còn nói thế thì thầy có là gì hả con. Mai sau, con lớn khôn đi ra hoằng pháp lúc nào cũng hãy tâm niệm là mình chỉ là người nói lại lời dạy của Phật, của tổ thôi chứ mình chẳng là gì cả. Mình làm được việc gì cũng hãy tâm niệm rằng mình chỉ làm vì sự thật thôi, vì vốn nó là vậy từ bao giờ”.
Cuộc đời thầy sống cũng rất giản dị, đi hoằng pháp được cúng dường những vật dụng gì về thầy cũng đều chia đều có các thầy ở chùa không sử dụng riêng cho mình. Đôi lúc, trong người không khỏe, nhưng có chùa thỉnh đi giảng thầy cũng không từ chối. Có lúc thấy thầy mệt, tôi nói: “Sao thầy không tịnh dưỡng mà phải đi như thế này”. Thầy bảo rằng: “Tâm nguyện thầy là có thể đem chánh pháp của Phật, tổ đến với mọi người. Nếu mai này, trên đường đi hoằng pháp mà qua đời thì thầy cũng mãn nguyện”.
Ngày tôi xa thầy để chuẩn bị đi học, tối đó thầy kêu lên mà dạy rằng: "Con lớn khôn phải biết tự lo cho mình, xuống đô thị có rất nhiều thứ cám dỗ, làm việc gì phải lấy lời Phật, Tổ ra mà suy xét việc làm của mình. Lấy trí tuệ mà trang nghiêm cho chính mình. Nói năng, cử hành động phải có oai nghi tế hạnh. Lúc nào cũng tự hỏi chính mình rằng mình xuất gia vì đều gì? Mình có làm đúng với tâm nguyện của mình chưa? Con hãy nhớ kỉ những đều này”.
Xa thầy, xa chùa mới được ba tháng thôi, nhưng sao cảm giác xa ba thu vậy. Con nhớ thầy quá và nhớ huynh đệ và nhớ hình dáng chú Điệu hôm nào khi mới vào chùa. Những lời thầy dạy, chỉ bảo nghe như mới thoáng ngày hôm qua và in sâu trong đầu tôi. Tôi tin: “Tôi đã chọn đúng thầy đúng đạo, sẽ giữ vững lòng tin đó, lập trường đó trên bước đường tu tập và không ngừng trao dồi trí tuệ và con thành tâm biết ơn thầy là tấm gương sáng cho đời con noi theo.