Thương

“Con đâu có biết lúc mặt trời sinh ra

Mặt trời là nước mắt suốt một đời mẹ cha…”

Gửi cha mẹ kính yêu của con!

Đã bao lâu rồi con không được về thăm nhà? Mặc dù, nhiều lần gọi điện mẹ đều bảo con về. Nhưng… mẹ ơi! Về làm gì để rồi sau đó con lại thấy mẹ chạy đôn, chạy đáo hỏi vay tiền cho con đi học ở đất Sài Gòn phồn hoa này.

Cuộc sống xa nhà đã giúp con trưởng thành hơn, già dặn hơn trong suy nghĩ. Là sinh viên năm nhất chân ướt, chân ráo lên Sài Gòn với bao ngỡ ngàng, xa lạ lẫn sợ sệt, con cảm thấy bơ vơ, cô độc khi không có cha mẹ bên cạnh. Con nhớ cha mẹ nhiều lắm! Mỗi lần gọi điện về nhà, con lại nấc lên nghẹn ngào không nói nên lời, lúc đó mẹ lại dỗ dành:“Đừng khóc nghe con… hè lại về mà”. Con biết mẹ cũng đang nghẹn ngào nhưng vẫn cố ngăn lại. Có tiền về quê đối với con là cả vấn đề lớn. Lòng con càng thêm đau đớn khi thấy dòng người đông đúc ngược xuôi với kế sinh nhai và đâu đó là hình bóng cha mẹ cũng đang hằng ngày vật lộn với cơm, áo, gạo, tiền chắt chiu từng đồng gửi lên cho anh em con ăn học. Có sống ở đây mới thấu cảnh vất vả, trong khi mọi chi phí đều cần phải có tiền. Và dường như con người ở đây sống vì tiền, mọi thứ chi phí đều đắt đỏ. Tiền ăn, tiền nhà trọ, sách vở, học phí… với lịch học và bài vở dày đặc đã làm con mệt mỏi. Nhưng nghĩ đến cha mẹ luôn đặt niềm tin và hướng về con thì con lại có thêm nghị lực vượt qua. Số tiền 200 - 500 ngàn cũng tháng có, tháng không của cha mẹ làm sao đủ đây? Nhưng con biết lòng cha mẹ đau như cắt khi không lo được đầy đủ cho chúng con, nên anh em con đã đi làm thêm kiếm tiền đỡ đần giúp cha mẹ. Anh em con làm bất cứ việc gì để có tiền trang trải chi phí từ việc phục vụ, phát tờ rơi rồi sơn nước… Nhìn anh hai lấm lem vết sơn mà thương! Anh em con biết chắt chiu, dè xẻn nên cũng đỡ phần nào. Nhiều lúc con tủi thân lắm nhưng mẹ đã dạy“Có khó khăn thì mới hun đúc ta trưởng thành như quả trứng mềm bỏ vào nước sôi thì trở nên cứng cáp vậy”. Đến bây giờ con mới thấy thật thấm thía. Cha mẹ yêu ơi! Hãy yên tâm nhé! Con sẽ cố gắng sống sao cho xứng đáng, không hổ thẹn kiếp người với công ơn trời biển của cha mẹ như lời Phật dạy. Con sẽ cố gắng tự bước đi trên đôi chân của mình vì bên con đã có cha mẹ. Nhớ đến những tháng ngày được ở bên cha mẹ, tại sao con lại không biết trân quý, lại hay làm cha mẹ buồn lo? Để giờ đây con khao khát biết bao được sà vào lòng mẹ, được mẹ ôm ấp vỗ về, để mẹ hôn lên má, lên trán, vỗ về như ngày còn bé. Ấm áp thay! Hạnh phúc nào bằng khi con có mẹ. Con lại khao khát nghe tiếng cha nói, mặc dù cha nói nhiều mà chỉ có hoài một câu, một chủ đề thôi! Khi còn ở nhà, con ghét lúc cha nói nhiều nên thường lảng tránh hay trốn đi chơi cho khỏi phải nghe. Cha dạy con làm con gái phải biết giữ mình, làm việc phải từ tốn, nhẹ nhàng. Cha dạy con biết sống “nghèo cho sạch, rách cho thơm”. Vậy mà con cho là nhảm nhí. Nhưng chính sự nhảm nhí đó hôm nay lại hữu dụng với con khi thật sự bước ra đời. Có lúc con ghét cha vì cha hay say xỉn, nhưng có lúc thấy thương cha vô cùng. Con ghét cha vì nghĩ cha không lo cho anh em con mà để mẹ một mình bươn chải. Mỗi lần điện về nhà, con đều muốn gặp mẹ chứ ít khi thăm hỏi cha. Nhưng mẹ kể, có những đêm cha khóc vì nhớ tụi con, cũng chính cha đã đi vay tiền cho con được về ăn Tết nhưng không đủ, đành để lại anh hai một mình ở Sài Gòn. Con định không về để tranh thủ làm thêm, nhưng nghĩ đến cha mẹ trong ngôi nhà vắng khi xuân về lẻ loi lắm, nên con đã về. Cha ơi! Hãy thứ tha cho lỗi lầm của con, đứa con bất hiếu. Cha yêu thương con vô bờ bến nhưng không bao giờ để lộ cho con biết.

Sắp đến lễ Vu Lan rồi, con đã tạm gác công việc học hành và làm thêm để tham dự Khóa tu mùa hè ở chùa Hoằng Pháp, những mong mang tấm lòng thành kính của con cầu nguyện Tam Bảo gia hộ cho cha mẹ luôn được khỏe mạnh, an vui sống đời với con. Nguyện cầu cho nội và ông bà ngoại được trường thọ, gia đình mình luôn hạnh phúc. Những ngày tu tập ở đây đối với con thật bổ ích và ý nghĩa, con sẽ mang theo hành trang này tự tin vào đời. Xin gửi tấm lòng thành kính tri ân đến quý thầy và quý sư cô. Xin được hát mãi những lời ngàn đời nhớ ơn cha mẹ, là ngọn Thái Sơn, là biển Đông, là bóng cả của đời con. Mong cho cuộc đời này luôn có cha mẹ để dìu dắt con vượt qua ngàn bão giông. Bởi con yêu cha mẹ nhất trên đời.

MỤC LỤC

Tác giả bài viết: Lê Thị Cẩm Tú

Nguồn tin: Chùa Hoằng Pháp