Nguyền mong thân cận minh sư, quả Bồ Đề một đêm mà chín. Phúc gặp tình cờ tri thức, hoa Ưu Đàm mấy kiếp đâm bông.
Rss Feed

Đời mạt Pháp - Phần 2

Đăng lúc: Chủ nhật - 25/12/2011 11:04 - Người đăng bài viết: Tịnh Cường
Đời mạt Pháp - Phần 2

Đời mạt Pháp - Phần 2

Máy Đạo không xa xôi, Quay đầu lại thấy rồi; Thấy ra mau hay chậm, Là do sức tỉnh hồi. Thanh-Sĩ

Đời mạt Pháp - Phần 2

***

Nghe kệ này người nghĩ ra sao?

Riêng đây cảm thấy nhiều kích thích.

Các khổ đau thêm rành tông tích,

Con đường lành biết được sâu xa;

Ngại ngần chi mà chẳng tiến ra,

Tạo thế giới bình hòa khoái lạc.

Giúp nhau sống đừng làm nhau thác,

620. Ấy là điều khao khát nhất trần;

Nên thương người như thể thương thân,

Đời cần có tinh thần tương trợ.

Làm người kính chớ làm người sợ,

Nên giúp nhau đừng có hại nhau;

Nếu người đời học thức càng cao,

Càng biết trọng hậu nhau mạng sống.

Trước đau khổ lấy làm cảm động,

Đó mới là thật bổn tâm người;

Nên làm cho ai cũng vui cười,

630. Chớ nên để cho người than khóc.

Lấy đạo đức ra làm căn gốc,

Đem khoan nhân đối đáp lẫn nhau;

Biết tiếc người từng giọt máu đào,

Biết trọng sức cần lao kẻ khác.

Tránh tất cả những lời chua chát,

Các hành vi bạo ác tránh luôn;

Tránh mọi điều tham vọng điên cuồng,

Tránh các việc chủ trương phi nghĩa.

Những hành động khiến đời mai mỉa,

640. Lo tránh xa không để máng vào;

Việc ngày nay biết nhớ ngày sau,

Tội với phước thế nào xét kỹ.

Tránh cử động theo lòng hồ mị,

Tránh hành vi theo ý nhất thời;

Tránh hại mình tránh hại người đời,

Sự chi cũng xét nơi nhân quả.

Luôn tiêu biểu tinh thần cao cả,

Tỏ rõ người văn hóa thượng lưu;

Vui lấy ân ra trả oán cừu,

650. Vui chịu khổ để mưu đại nghĩa.

Lòng nhân ái thường lo trau trỉa,

Việc thiện lương chẳng để lãng quên;

Các việc vừa lược kể nơi trên,

Đời văn vật càng nên sớm có.

Còn đang nghĩ thêm điều này nọ,

Kế được nghe bài kệ khác thêm.

Rằng:

Tuy thế giới ngày nay,

Nhiều phát minh rất tài;

Nhưng vấn đề sanh tử,

660. Vẫn còn dở chưa hay.

Loài người cứ phải chết,

Cái chết không đổi thay.

Thế là phát minh ấy,

Chưa khỏi kiếp trần ai.

Dùng nó giúp nhơn loại,

Song chớ có mê say;

Mê say sanh tự mãn,

Tự mãn gây nạn tai.

Tai nạn bằng khoa học,

670. Thần Thánh cũng châu mày,

T.nh thương nhau nếu mất,

Tiêu diệt chỉ phút giây.

Rán hòa bình thế giới,

Khá bảo vệ nhơn loài.

Sự đại đồng bác ái,

Mau thật hiện đời nay.

Là người thì giúp đỡ,

Chớ phân biệt Đông Tây;

Sanh mạng cần tôn trọng,

680. Dù rằng khác giống nồi.

Kẻ khỏe giúp người yếu,

Kẻ dở học người hay;

Mạnh đừng sanh lấn hiếp,

Quyền chớ có ra oai.

Dở không làm mặt giỏi,

Hay chẳng có khoe tài;

Giàu đỡ nâng nghèo khó,

Khôn chỉ bảo ngu ngây.

Người sanh trên mặt đất,

690. Đồng giá trị như ai;

Kính trọng đừng khinh bỉ.

Dung thứ chớ gắt gay,

Ấy những điều đáng có,

Ngay trên thế gian này;

Giết hại không ai muốn,

Thù oán chẳng ai gây.

Người nào cũng chơn thật,

Không ai gạt lường ai;

Thương nhau như huynh đệ,

700. Trọng nhau tợ chơn tay.

Tinh thần và vật chất,

Đều nưng đỡ cả hai.

H.a b.nh khắp trái đất,

An lạc cả nhơn loài.

Người sợ người không có,

Ai cũng chẳng nghi ai.

Của rơi không sợ mất,

Nhà ngủ khỏi then cài.

Người đều cao giáo dục,

710. Đều trọng nghĩa khinh tài;

Bề đức hạnh lo sửa,

Việc trí thức lo khai.

Thôn quê như thành thị,

Đều vui vẻ đêm ngày.

Không còn bị người hiếp,

Cũng hết kẻ bị đày.

Quan ô không còn nữa,

Dân bạo cũng chẳng ai;

Người tự do như một,

720. Được bình đẳng nhơn loài.

Nếu thật là tiến bộ,

Nếu thật có chơn tài.

Làm vui cho mọi kẻ,

Không gây khổ cho ai.

Mọi người nên phản tỉnh,

Ớ nhân vật đời nay.

Tiếng kệ tuy đã dứt bên tai,

Nhưng lòng vẫn còn dài suy nghĩ.

Cám ơn đấng siêu hình dẫn chỉ,

730. Các điều nầy nguyện sẽ truyền ra;

Để cho người đời đạo gần xa,

Có dịp đọc để mà suy nghiệm.

Lẽ phải trái tự mình kiểm điểm,

Tránh cho thân khỏi chuyện sai lầm;

Trước là mình khỏi hối hận tâm,

Sau l à giúp người thêm phúc lợi.

Thấy chơn chánh làm ngay chẳng đợi,

Vì thời gian theo dõi bên lưng;

Thường việc may ít gặp hai lần,

740. Còn việc rủi gặp luôn không hạn.

Khuyên người sự tu hành phải rán,

Vì ít khi gặp đặng chánh đàng;

Muốn cứu mình hoặc cứu thế gian,

Thiếu chánh đạo khó toan cứu nổi.

Lòng tin tưởng vốn là nguồn cội,

Nhưng tin lầm tội lỗi càng sâu;

Lấy nhiệt tâm suông chẳng đủ đâu,

Cần lấy trí xét cầu mới được.

Đâu là tội còn đâu là phước,

750. Ma thế nào còn Phật thế nào;

Nhứt thiết cần để trí suy vào,

Phân tích kỹ rồi sau quyết định.

Ma giả dối Phật là chơn chánh,

Ma hại người Phật chẳng hại ai;

Ma làm cho nam nữ đọa đày,

Phật cứu độ gái trai giải thoát.

Ma vị kỷ thành ra bạo ác,

Phật xả thân nên rất từ bi;

Ma chỉ làm ngoài mặt tu trì,

760. Phật thì cả trong ngoài đạo đức,

Ấy đại khái việc ma việc Phật,

Còn những điều tội phước sau đây:

Tội là hành động hại nhơn loài,

Phước là việc tạo gây lợi chúng.

Tội là việc khiến người kinh khủng,

Phước là điều giúp chúng an vui;

Tội là lòng ích kỷ hại người,

Phước là tánh thương đời bố thí.

Tội là việc trái đường đạo lý,

770. Phước là điều hợp với từ tâm;

Tội là xui kẻ tạo sai lầm,

Phước là khiến người làm chánh đáng.

Tội là kẻ hư đời hại mạng,

Phước giúp người nên hạnh an thân;

Tội hại người vật chất tinh thần,

Phước giúp kẻ linh hồn xác thịt.

Tội khiến kẻ lạc đường mù mịt,

Phước giúp người đến bước quang minh;

Tội hại người chịu kiếp tử sinh,

780. Phước giúp kẻ nhẹ mình siêu thoát.

Tội tóm tắt là điều tà ác,

Phước kể ra là việc tốt lành;

Lòng thương mong tất cả chúng sanh,

Phân tích rõ để hành đúng lẽ.

Không những cứu mình còn cứu kẻ,

Khỏi đường ma khỏi lẽ tội tình;

Giúp thế gian giữ vững an ninh,

Và cũng giúp nhơn sinh hạnh phúc.

Dân chúng đã khổ sầu lắm lúc,

790. Chắc không ai muốn chất khổ thêm;

Trái lại thường cầu khẩn ngày đêm,

Cho thiên hạ được êm đời sống.

Hòa bình mọi nhà đều trông ngóng,

Giặc giã không ai muốn ước ao;

Cái thiện tâm bất luận người nào,

Cũng đều có như nhau tất cả.

Khác nhau chỗ biết làm khai hóa,

Hay là không chịu mở ra thôi;

Lúc mới sanh tánh thiện có rồi,

800. Làm tội ác từ hồi nhiễm thế.

Biết tỉnh ngộ quay về cội rễ,

Ngôi Phật Tiên có thể trở nên;

Tánh thiện mong người chớ bỏ quên,

Dù sao cũng mau nên nhớ lại.

Tội lỗi mấy cũng nên hối cải,

Nghe kệ kinh trai giới tu hành;

Khuyên lẫn nhau lánh dữ làm lành,

Cùng giúp đỡ khi sanh khi tử.

Nơi nào cũng lo hành thiện sự,

810. Tất trở nên không khí ôn hòa;

Bạo ác đâu còn cớ sanh ra,

Đau khổ kiếp người ta cũng bớt.

Giúp cảnh sống thanh bình khoái huợt,

Còn giúp cho khi thác siêu sanh;

Có phải chăng là việc tốt lành,

Ai cũng có thể làm nên được.

Rất mong mỏi nhơn dân các nước,

Đồng chủ trương đại cuộc hiền hòa;

Để giúp cho tất cả người ta,

820. Được vui vẻ sống qua ngày tháng.

Một bài kệ khác liền tiếp giáng,

Rằng:

Chúng sanh khắp bốn phương,

Vì nhỏ hẹp tình thương,

Nên từ hồi vô thỉ,

Không ngớt cảnh chiến trường.

Nào là tiểu tai nạn,

Nào là đại họa ương,

Từ sanh cho đến chết,

Thường trong cảnh thê lương.

830. Bao nhiêu điều thống khổ,

Tự tay khách trần dương;

Biết tội không trừ bỏ,

Thấy ác cứ dựa nương.

Phạm tội còn thêm tội,

Đã ác mãi ác trương;

Kẻ thì cố hung dữ,

Người thì thích bất lương.

Tuy khác nòi khác giống,

Không khác tánh bạo cường;

840. Khổ khổ Ta Bà khổ,

Đa số thiếu tình thương.

Tình thương nên mở rộng,

Thương hết kẻ bốn phương;

Thành tâm lo giúp đỡ,

Thật ý ở hiền lương.

Thuận hòa không gây gổ,

Chơn thật chẳng gạt lường;

Hòa bình đồng yêu chuộng,

Nhơn đạo đồng chủ trương.

850. Người được như thế cả,

Thế gian tức thiên đường.

Nghe kệ nầy cảm kích phi thường,

Nhận thấy rất thích đương hiện tại.

Hy vọng khắp năm châu nhơn loại,

Biết hồi tâm sửa cải như trên;

Mở tình yêu rộng lớn mông mênh,

Tạo thế giới hòa bình hạnh phúc.

Người cùng biết thương nhau từng chút,

Giúp đỡ nhau mọi cuộc thăng trầm;

860. Ai cũng đều được có từ tâm,

Không ai có ý làm ai khổ.

Khi làm quấy tự mình biết hổ,

Chẳng đợi ai đánh đổ đến mình;

Đọc sử kinh trau luyện tánh tình,

Không thẹn với anh minh tiền bối.

Đường sáng sủa quyết khai rộng lối,

Giúp cho người lui tới tự do;

Cảnh bùn lầy được hết sợ lo,

Cũng khỏi bước lần dò tăm tối.

870. Học Phật việc từ bi là cội,

Noi Thánh hiền nhơn ngỡi là nguồn;

Thương chúng sanh lo cứu độ luôn,

Xưa nay vẫn một đường không khác.

Việc nhơn nghĩa từ bi muốn đạt,

Thì tinh thần cương quyết phải nhiều;

Chướng ngại dù có gặp bao nhiêu,

Cũng chẳng để cho siêu lòng dạ.

Đem chí lớn ra làm đạo cả,

Đeo đuổi cho đến thỏa ý nguyền;

880. Khi phải kiên thì đủ nhẫn kiên,

Khi phải dũng thì liền anh dũng.

Tùy phương pháp để mà áp dụng,

Tùy thời cơ để ứng biến quyền;

Giúp cho người vui vẻ ổn yên,

Trên đạo lý như trên đời sống.

Lòng yêu mến nhơn dân càng rộng

Thì tâm hồn xây dựng càng nhiều;

Cái tinh thần khiếp nhược càng tiêu,

Và ý chí cao siêu càng lớn.

890. Thấy ai khổ thì lòng đau đớn,

Chỉ giúp người chớ chẳng hại người;

Chính đó là tánh của Phật Trời,

Mà tất cả người đời đều có,

Nếu người biết giữ gìn tánh đó,

Không để lòng vị ngã làm tan;

Tất nhiên cùng chư Phật đồng hàng,

Tình thương kẻ thế gian vô tận.

Dứt hết tánh muốn ham nhơ bẩn,

Cũng không lòng thù hận ghét ganh;

900. Lấy khoan dung đối với nhơn sanh,

Biết giúp đỡ như tình người mẹ.

Thấy hạnh phúc thì lòng vui vẻ,

Nghe khổ đau thì dạ buồn rầu;

Dù đi đâu và ở nơi đâu,

Lòng thương nhớ lo âu đến mãi.

Phật đối với chúng sanh thế giới,

Cũng nhớ thương như vậy khác chi;

Cho nên người học đạo từ bi,

Các điều ấy nên ghi nhớ rõ.

910. Ngôi Tam Bảo quyết làm sáng tỏ,

Thật hiện lòng cứu độ vô biên,

Nêu tinh thần giác ngộ siêu nhiên,

Cho bá tánh tục tiên được thấy.

Như thế mới đúng lời Phật dạy,

Và làm cho nhân loại soi chung,

Hầu bỏ đi các việc dữ hung

Giúp nhau được sống trong hòa khí.

Người nào cũng lo gìn đạo lý,

Biết thương nhau biết quí lẫn nhau;

920. Tội lỗi không ai muốn phạm vào,

Ai cũng muốn giồi trau công đức.

Tâm ô nhiễm hồng trần lo dứt,

Quyết tu cho giải thoát kiếp mê;

Cõi Niết Bàn khi thác được về,

Như thế chẳng vật chi sánh kịp.

Câu chuyện tới đây vừa nghĩ tiếp,

Tai liền nghe kệ khác ngâm lên;

Rằng:

Chúng sanh đồng giác ngộ,

Nhận rằng đời là khổ;

930. Thì bất luận người nào,

Cũng như mình nên độ.

Hoặc độ người bằng công,

Hoặc độ người bằng của;

Giúp nhau có cơm ăn,

Giúp nhau có nhà ở.

Vui sướng cùng sớt chia,

Khổ lao cùng giúp đỡ;

Thông minh giúp dại ngu,

Giàu sang giúp nghèo khó.

940. Mạnh mẽ giúp yếu hèn,

Quan quyền giúp dân dã;

Tồn vong cùng chung lo,

An nguy cùng ủng hộ.

Giúp nhau được yên lành,

Giúp nhau hết đau khổ;

Tận tâm thương yêu nhau,

Tận tâm lo dạy dỗ.

Đồng mở rộng trí tài,

Đồng nâng cao trình độ;

950. Phá tan hết rừng mê,

Lấp bằng hết biển khổ.

Chung lo việc vãng sanh,

Chung lo việc hóa độ;

Đồng tâm niệm Di Đà,

Đồng soi gương Phật Tổ.

Thế giới được quang minh

Nhơn sanh hết thô lỗ;

Ai cũng thiện như nhau,

Cõi Ta Bà hết khổ.

960. Chúng sanh ở đời nay,

Sự khổ đau vô số;

Chết nhiều thứ dị kỳ,

Bệnh nhiều chứng quái gở.

Do người tạo gây ra,

Không phải tự nhiên có;

Cùng nhau biết làm lành,

Tất thanh trời lặng gió.

Các việc ấy rất cần,

Đời nay mau thi thố;

970. Nếu để tháng ngày qua,

Kiếp thế gian sụp đổ.

Chừng đó muốn lo toan,

Đã ra người thiên cổ;

Mê ấy vẫn huờn mê,

Khổ kia tồn lại khổ.

Muôn kiếp chịu lăn trôi,

Khó tìm ra bến đỗ;

Vậy chúng sanh đời nay.

Rán tu cho tỏ ngộ.

980. Nghe kệ qua khiến lòng mừng rỡ,

Nghĩ rằng mình hẳn có duyên chi;

Mới được nghe rộng nghĩa từ bi,

Đường Phật pháp bước đi càng mạnh.

Thêm xác nhận tình thương bá tánh,

Đối với lòng Phật Thánh giống nhau;

Loài người sanh trên cõi trần lao,

Có liên hệ với nhau mật thiết.

Cùng nhờ cậy lẫn nhau mọi việc,

Cho nên cần phải biết thương nhau;

990. Mặc dù là có khác sắc màu,

Hoặc là chẳng cùng nhau nòi giống.

Tình thương phải cần lo mở rộng,

Mới giúp nhau cuộc sống đồng vui;

Cũng chẳng làm xã hội đi lùi,

Biết trao đổi khiến đời đầy đủ.

Một mình chẳng thể nào phong phú,

Phải nhờ người vật nọ vật kia;

Hầu hết do kẻ khác sớt chia,

Người mới có mọi bề vật dụng.

1000. Kẻ cày cấy người lo tầm nhộng,

Kẻ cầu đường người đóng tàu xe;

Nhỏ như kim, mỏng tợ lụa the,

Đều nhờ kẻ làm ra mới có.

Ví dụ cái xác thân mình đó,

Cũng là nhờ cha mẹ sanh ra;

Đâu tự nhiên mà có người ta;

Các vật khác cũng là như vậy.

Do vật nọ vật kia hợp lại,

Mới trở nên tồn tại sanh thành;

1010. Nào khí trời nào cỏ cây xanh,

Nào ánh sáng nào dòng nước chảy,

Đều là giúp sống cho nhơn loại,

Rất liên quan trọng đại với người;

Thiếu nó thì không thể sống đời,

Từ xưa đến hiện thời vẫn thế.

Người với người có dây quan hệ,

Vật cùng người toàn thể nương nhau;

Từ việc nào cho đến việc nào,

Người với vật nương nhau tất cả.

1020. Nhìn đâu thấy cũng cần cảm tạ,

Chớ không nên đem dạ phụ phàng;

Kẻ cho rằng cô lập sống an,

Là kẻ ấy hoàn toàn phi nghĩa.

Nếu để ý nhìn ra bốn phía,

Thấy không nên chia rẽ với người;

Trái lại nên đoàn kết khắp nơi,

Mình với kẻ sống đời mới vững.

Gặp thiên tai cùng nhau cứu chẩn,

Nhơn họa thì cùng chận ngăn nhau;

1030. Sự kết liên chặt chẽ chừng nào,

Người tránh khỏi khổ lao chừng nấy.

Chịu suy nghĩ tất là nhận thấy,

Sự liên quan nhơn loại ra sao;

Cho nên làm người phải thương nhau,

Lo nâng đỡ đổi trao mọi việc;

Không những đối với người quen biết,

Mà với ai cũng siết chặt tay,

Việc bán buôn lòng giữ thẳng ngay,

Cách đối xử thường ngày thành thật.

1040. Của người mất coi như mình mất,

Thấy người đau như việc mình đau;

Sự tham gian trộm cướp đành nào,

Việc nhiễu hại hùng hào đâu nỡ.

Lấy lương tâm con người ra ở,

Sự bất lành rất khó sanh ra;

Đối với ai cũng có thể hòa

Cái phẩm giá người ta không mất.

Dù chẳng biết đạo Tiên đạo Phật,

Cũng phải gìn tư cách con người;

1050. Cách nói năng cũng phải lựa lời,

Việc làm lụng nên coi thiện ác.

Dù người chẳng có ăn chay lạt,

Nhưng tánh tình phải được hiền lương;

Việc hiếu trung cần phải lo lường,

Bề ân nghĩa cũng nên đền đáp.

Thế nào trái thế nào phù hạüp,

Soi gương đời tất được biết ra;

Xung quanh mình đủ hạng người ta,

Tốt xấu lấy đó mà lọc lựa.

1060. Mình được tốt rán làm tốt nữa,

Lỡ xấu thì lo sửa hết đi;

Ai khen chê cũng chẳng quản gì,

Việc thấy phải cứ thi hành tới.

Sức nhẫn nại là nguồn thắng lợi,

Tánh gan lì là mối thành công;

Mỗi người đều đầu não vẫn đồng,

Nhưng bền chí hay không có khác.

Kẻ bền chí công thành danh đạt,

Người đổi tâm sạt nghiệp hư thân;

1070. Việc càng to càng khó bao lần,

Càng bền chí bền tâm mới được.

Ví dụ sự tu hành chưởng phước,

Ở đời nay thật rất khó làm;

Xung quanh mình đầy việc tục phàm,

Đầy quyến rũ dễ làm sa ngã.

Nếu người chẳng bền lòng chặt dạ,

Phước không nên đạo quả chẳng thành;

Đó nói riêng về việc tu hành,

Còn việc khác muốn nên cũng thế.

1080. Lấy bền chí ra làm cội rễ,

Đem quyết tâm ra thế thần phù;

Để hoàn thành chí hướng trượng phu,

Biết cư xử tròn câu đời đạo.

Nhận thức rõ kiếp người mộng ảo,

Thì phải mau tìm nẻo thoát ly;

Chớ không nên vì lý do gì,

Ngồi im để chờ khi hoại diệt.

Sự đáng bỏ bỏ ngay chớ tiếc,

Việc nên làm làm riết chớ ngưng;

1090. Người phải nên tự chủ lấy thân,

Và cần có tinh thần nhứt định.

Việc chi cũng phải nên bình tĩnh,

Để xét suy tà chánh thế nào;

Biết rõ rồi sẽ quyết định sau,

Tiến hành đến khi nào kết quả.

Lòng đã quyết trời gầm không nhả,

Dám hy sinh hết cả cuộc đời;

Sớm muộn gì cũng đạt đến nơi,

Đúng như ý của người mình muốn.

1100. Có nhứt định tất đời không uổng,

Có hữu tâm thì chẳng phí công;

Sắt đá không thể cứng hơn lòng,

Lòng cương quyết thì không chi khó.

Lôi Âm Tự được vào tận ngỏ,

Nhờ Đường Tăng đầy đủ quyết tâm;

Việc khó nhưng lòng cố kiếm tầm,

Quả quyết với người rằng sẽ gặp.

Đem hết cả thành tâm tu tập,

Mối đạo mầu sẽ gặp mối manh;

1110. Phật không sai hẹn với chúng sanh,

Nếu sanh chúng trọn lành tâm ý.

Chuyện đến đây lòng còn đang nghĩ,

Bỗng nhiên nghe bài kệ khác thêm,

Rằng:

Muốn làm Phật hay Ma,

Tự hỏi lấy lòng ta;

Đừng hỏi nơi Phật Tổ,

Cũng chớ hỏi Di Đà,

Việc ấy do mình định,

Phật không tính sao ra;

1120. Siêu đọa thì Phật bảo,

Làm không vốn tại ta,

Mình có thể làm Phật,

Mình có thể làm ma;

Tự mình nhắm mắt lại,

Tự mình mở mắt ra.

Mình phải tự tu lấy,

Không thể mượn người ta;

Tội phước do mình tạo,

Lành dữ do mình ra.

1130. Dù ngồi bên cạnh Phật,

Lòng ma vẫn ra ma;

Gần ma mà lòng Phật,

Chung cuộc thấy Di Đà.

Phật do mình hiện tới,

Phật do mình đi xa;

Chớ nghi ngờ lẩn quẩn,

Đừng gạn hỏi bao la.

Muốn thoát ly cảnh khổ,

Phải tự quyết nhảy ra;

1140. Không tham của dương thế,

Chẳng nhiễm cảnh Ta bà.

Nguyện vãng sanh Cực Lạc,

Quyết được tọa Liên hoa;

Tâm không rời Phật tổ,

Lòng chẳng cách Di Đà.

Luôn luôn lo tự giác,

Thường thường nhớ giác tha;

Thương người như cật ruột,

Giúp người tợ giúp ta.

1150. Lo khai trí Bát nh.

Lo mở tánh Ma-ha;

Việc khó làm làm được,

Điều khó nhẫn nhẫn qua.

Vì người vui bố thí,

Vì người vui xuất gia;

Công đức không riêng hưởng,

Công đức cho muôn nhà.

Từ bi khắp thiên hạ,

Chẳng từ bi riêng ta;

1160. Khi được tâm như thế,

Không gọi Phật cũng ra.

Phật sẵn nơi sanh chúng,

Phật ở khắp Ta bà;

Người được lòng như Phật,

Tất cùng Phật hợp hòa.

Người mê không thấy Phật,

Phật giác thấy người ta;

Tu ở nơi am tự,

Hoặc tu ở tại gia.

1170. Đều là có Phật cả,

Chớ phân biệt gần xa;

Thành tựu mau hay chậm,

Do tâm lực mình ra.

Lấy đó làm căn bổn,

Để cầu đạo Thích Ca;

Cũng lấy đó làm chánh,

Để niệm Phật Di Đà.

Tu hành được thế ấy,

Không lầm lạc đường tà;

1180. Điều này nên nhớ kỹ,

Khuyến tấn khắp chư gia.

Theo kệ này để bước đi ra,

Đường tu học sẽ là nên được.

Muốn bá tánh đều khai huệ phước.

Bài kệ nầy hẹn ước truyền sâu;

Giúp nữ nam sớm thấy đạo mầu,

Khỏi sợ lạc bước vào tà kiến.

Nếu tâm đức thường lo trau luyện,

Tội lỗi không còn diễn lan ra;

1190. Phước biết lo thì tội biết xa,

Phật biết kính thì ma biết lánh,

Người có đạo phải nên có hạnh,

Hạnh không xong đạo chẳng hề rồi;

Đạo hạnh cần nhứt quyết trau giồi,

Khi toàn thiện là người chánh đạo.

Tội hay phước đều do mình tạo,

Cố nhiên đời hay đạo cũng mình;

Phải cần nên đầy đủ đức tin,

Tự điều khiển lòng mình trong sạch.

1200.Tâm cứng cỏi dám so thiết thạch,

Tánh sạch trong bì kịp ngọc châu;

Trong biển đời chẳng để đời câu,

Sức tự chủ lúc nào cũng có.

Biết quấy sai thì lòng tự bỏ,

Biết chánh chơn thì cố tâm làm;

Được trở nên nhập Thánh siêu phàm,

Hầu hết cũng nhờ tâm tự quyết.

Việc đời có ai mà chẳng tiếc,

Nhưng không ham vì biết đời tàn;

1210. Lo tu hành cam chịu gian nan,

Vì biết đạo là đàng cứu cánh.

Phàm có thể trở nên Thần Thánh,

Nếu như người bỏ đặng phàm tâm;

Không để lòng tái phạm lỗi lầm,

Từ đó sẽ chứng chơn đạo quả.

Phật cùng người có đâu xa lạ,

Không gặp nhau vì dạ khác nhau;

Nếu cho lòng cùng một sắc màu,

Người cùng Phật hòa nhau tức khắc.

1220. Được thấy Phật thì ma hết bắt,

Đạo khi nên đời tất được xong;

Rán tu cho phước huệ viên thông,

Đừng để uổng phí công hương khói.

Như bài kệ vừa qua đã nói,

Làm Phật, Ma tự hỏi lòng mình;

Nếu muốn cho khỏi kiếp tử sinh,

Tự mình phải tu hành chơn chánh.

Mười điều dữ hoàn toàn xa tránh,

Mười điều lành cố gắng làm xong;

1230. Việc hồng trần vọng tưởng cũng không,

Đường Phật pháp một lòng tinh tấn.

Tác giả bài viết: Thanh sĩ Thích Huệ Duyên
Đánh giá bài viết
Tổng số điểm của bài viết là: 0 trong 0 đánh giá
Click để đánh giá bài viết

Mã an toàn:   Mã chống spamThay mới     

 

Giới thiệu

Tổ Truyền Đăng

Đức Phật Thích Ca Mâu Ni Cách nay 2556 năm 1. TỔ MA HA CA DIẾP Đồng thời đức Phật 2. TỔ A NAN Sanh sau Phật 30 năm 3. Tổ Thương-Na-Hòa-Tu ( Sanakavasa)  Thế kỷ đầu sau Phật Niết-bàn 4. Tổ Ưu-Ba-Cúc-Đa (Upagupta)  Cuối thế kỷ thứ nhất sau Phật Niết-bàn 5. Tổ...

Thống kê

  • Đang truy cập: 597
  • Hôm nay: 36924
  • Tháng hiện tại: 36924
  • Tổng lượt truy cập: 81587903

Tin xem nhiều

Xem bản: Desktop | Mobile