Trang chủ Thư Viện Truyện Cổ

Tập 5 - 18 Một Ðạo Sĩ Chí Hiếu

Thuở đời quá khứ vô số kiếp về trước, có một người đạo sĩ tên là Quang Thiểm, tánh tình thuần hậu, hiếu hạnh đáng khen. Tuy là số phận của chàng hàn vi mặc dầu, song tấm lòng trọng đạo thương người và việc xử thế chẳng chút gì lỗi phạm.

Tập 5 - 17 Bảy nàng công chúa

Ðường đời như khúc nhạc, Nghĩa trang nốt cuối cùng.

Tập 5 - 16 La Hán mù

Vào một mùa an cư, Trưởng lão Đại Thọ dẫn đầu sáu mươi Tỳ kheo đến một trú xứ để tu tập thiền định. Vì tinh tấn quá mức, Trưởng lão bị chứng đau mắt nặng, nhưng Ngài vẫn không bỏ dở nguyện đã lập ban đầu là chỉ giữ ba oai nghi đi đứng ngồi, không nằm suốt mùa an cư...

Tập 5 - 15 Ánh mắt từ bi

Buổi sớm mùa đông ấy, tiếng guốc của Sudas vang lên một âm thanh mòn mòn, ngái ngủ trên sườn đồi hẻo lánh. Với chiếc gàu tưới trong tay, Sudas rảo bước vừa hát thì thầm, tiến về phía dòng suối dưới chân đồi. Sudas mỉm cười khoan khoái, nghĩ đến những luống hoa đang chờ đợi những giòng nước mát sau một đêm đông dài...

Tập 5 - 14 Con thằn lằn chọn nghiệp

Lời nói của hai người khách, giữa một cái am vắng vẻ, không dè có kẻ nghe trộm. Kẻ nghe trộm này là một con thằn lằn, đến ở am, khi am vừa mới dựng lên và đã từng nghe chín trăm chín mươi chín lần kinh, nên có linh giác, nghe được tiếng người, biết suy nghĩ và phán đoán...

Tập 5 - 13 Người yêu muôn thuở

Tâm ta đi cùng khắp Tất cả mọi phương trời Cũng không tìm thấy được. Ai thân hơn tự ngã.

Tập 5 - 12 Hai thằng đệ tử

Từ Phương Đông lạy đến phương Tây. Nghìn dặm xa xôi vẫn miệt mài. Bắc phương quỳ lạy đến phương Nam. Đầu đường, xó chợ, bến đò ghe. Hội trường, nhà giảng nơi nào có. Bồ Tát thuyết thiền…quỳ lạy nghe.

Tập 5 - 11 Phật tích Chùa Hương

Quan Thế Âm mẹ hiền muôn thuở. Là sao Mai rạng rỡ lúc bình minh, Cho con xin được đắm mình, Trong Phật Pháp cao minh huyền diệu.

Tập 5 - 10 Chàng nhạc sĩ và ông vua Trời

Tự do là ung dung trong ràng buộc. Hạnh phúc là tự tại giữa khổ đau.

Tập 5 - 9 Ðức Phật và Chiến Già

Bồ Tát bị mắng nhiếc lâu trăm ngàn kiếp chẳng sanh lòng giận dữ, hay khen ngợi trăm ngàn đời cũng chẳng sanh vui mừng. Ấy là vì liểu đạt lời nói người đời là lẽ sanh diệt của tiếng tăm như chiêm bao, như tiếng vang.

Các tin khác