Cô đơn
- Thứ sáu - 28/02/2014 14:55
- |In ra
- |Đóng cửa sổ này
Khi vượt qua được sự cô đơn thì em sẽ là người hạnh phúc nhất trên đời. Đường đạo cũng từ đó mà mở ra thôi. Cô đơn cũng sẽ là một phép màu hạnh phúc mà bất kỳ ai cũng có, chỉ có điều không nhiều người nhận ra điều đó mà thôi. Cám ơn sự cô đơn đi em, đó là một điều kỳ diệu nhất mà tạo hóa đã ban cho loài người.
Mấy ngày nay chiều nào cũng mưa, mưa vồn vã, hối hả, đổ xuống đời như xót thương một điều gì đó nghèn nghẹn. Sau buổi công phu chiều, một mình ôm niềm cô đơn của con sơn dương cô độc ngồi tựa cửa nhìn mưa. Ai đó nói mưa buồn nhưng đâu có phải vậy. Nắng còn buồn hơn vì nắng cũng như đời người, có bình minh rồi có chiều tàn. Mấy bữa nay cái lưng lại đau trở lại, không lẽ mình đã quá già cho cuôc vượt thoát trong nỗi cô đơn không cùng tận của kiếp người này. Giá mà trẻ lại được thì tốt quá, sẽ có đủ nhiệt huyết cho cuộc dâu bể vẫn còn nhiều dang dở và toan tính ko ngừng nghỉ của một kiếp con người. Ngồi ngắm tượng Phật đứng trong mưa sao thấy Ông Phật cũng cô đơn đến vậy. Có lẽ thế! Có lẽ để đào thoát được cuộc sinh tử luân hồi thì việc đầu tiên phải thoát ra được cái nỗi cô đơn cùng tận trong thẳm sâu nhất nơi tâm hồn mình, trong những ngóc nghách nơi tận cùng mà mình không ngờ tới được.
Bất chợt nhớ quán cóc nhỏ điện biên phủ quá. Nhớ ly trà đá, nhớ điếu thuốc thơm, nhớ những gương mặt thân quen giờ đã lùi lại sau lưng để trở thành kỷ niệm. Kỷ niệm nào cũng đẹp, cũng đáng nhớ nhưng cứ phải quên.
Lâm Đồng, rồi có thể là Sài Gòn, là Vũng Tàu, hay là bất kỳ một miền đất nào trên dải đất nước thân thương này. Với tôi, có lẽ từ bây giờ và cho đến mãi sau này đâu cũng có thể gọi là quê hương. Một ba lô, dăm bộ đồ tu, tung tăng dạo bước trên đá sỏi, trên những gập ghềnh trắc trở núi đồi. Và hơn hết, thản nhiên đối diện với cuộc đời còn nhiều điều bất công và trái ngang quá đỗi này. Đôi chân sẽ không ngừng bước, đôi tay sẽ ko ngừng vẫy gọi, đôi môi sẽ chẳng thiếu vắng nụ cười nếu chừng nào mình còn đủ sức. Tạm biệt nhé, ôi những nỗi cô đơn sâu thẳm.
Em ơi! Cô đơn là cái bản năng thường có trong mỗi con người. Chúng ta đến với cuộc đời này một mình, cô độc, không có một thứ gì và khi ra đi cũng sẽ một mình, cô độc và cũng không mang theo thứ gì cả đâu. Chính vì sự cô đơn bản năng nên người ta mới cần có nhau để nương tựa nhưng liệu có thể tìm đc một ai đó thật sự chân thành trong cuộc đời này không vậy??? Không có đâu, cho dù có là những người mình yêu thương, ai cũng sẽ phải tự mình ra đi như vậy thôi. Vậy nên hãy quay vào trong, vào trong chính tâm hồn mình, cô đơn với chính bản thân mình, lấy chính mình làm điểm tựa để vươn lên. Vượt qua được hay không chỉ tự mình biết thôi, cố gắng không ngã gục là được rồi. Không thể tìm đâu ra được cứu cánh cho cuộc đời mình ở bất kỳ nơi đâu hay ở bất kỳ người nào cả. Hãy lấy chính mình làm hải đảo tự thân để nương náu, để cô đơn. Khi vượt qua được sự cô đơn thì em sẽ là người hạnh phúc nhất trên đời. Đường đạo cũng từ đó mà mở ra thôi. Cô đơn cũng sẽ là một phép màu hạnh phúc mà bất kỳ ai cũng có, chỉ có điều không nhiều người nhận ra điều đó mà thôi. Cám ơn sự cô đơn đi em, đó là một điều kỳ diệu nhất mà tạo hóa đã ban cho loài người.
Bất chợt nhớ quán cóc nhỏ điện biên phủ quá. Nhớ ly trà đá, nhớ điếu thuốc thơm, nhớ những gương mặt thân quen giờ đã lùi lại sau lưng để trở thành kỷ niệm. Kỷ niệm nào cũng đẹp, cũng đáng nhớ nhưng cứ phải quên.
Lâm Đồng, rồi có thể là Sài Gòn, là Vũng Tàu, hay là bất kỳ một miền đất nào trên dải đất nước thân thương này. Với tôi, có lẽ từ bây giờ và cho đến mãi sau này đâu cũng có thể gọi là quê hương. Một ba lô, dăm bộ đồ tu, tung tăng dạo bước trên đá sỏi, trên những gập ghềnh trắc trở núi đồi. Và hơn hết, thản nhiên đối diện với cuộc đời còn nhiều điều bất công và trái ngang quá đỗi này. Đôi chân sẽ không ngừng bước, đôi tay sẽ ko ngừng vẫy gọi, đôi môi sẽ chẳng thiếu vắng nụ cười nếu chừng nào mình còn đủ sức. Tạm biệt nhé, ôi những nỗi cô đơn sâu thẳm.
Em ơi! Cô đơn là cái bản năng thường có trong mỗi con người. Chúng ta đến với cuộc đời này một mình, cô độc, không có một thứ gì và khi ra đi cũng sẽ một mình, cô độc và cũng không mang theo thứ gì cả đâu. Chính vì sự cô đơn bản năng nên người ta mới cần có nhau để nương tựa nhưng liệu có thể tìm đc một ai đó thật sự chân thành trong cuộc đời này không vậy??? Không có đâu, cho dù có là những người mình yêu thương, ai cũng sẽ phải tự mình ra đi như vậy thôi. Vậy nên hãy quay vào trong, vào trong chính tâm hồn mình, cô đơn với chính bản thân mình, lấy chính mình làm điểm tựa để vươn lên. Vượt qua được hay không chỉ tự mình biết thôi, cố gắng không ngã gục là được rồi. Không thể tìm đâu ra được cứu cánh cho cuộc đời mình ở bất kỳ nơi đâu hay ở bất kỳ người nào cả. Hãy lấy chính mình làm hải đảo tự thân để nương náu, để cô đơn. Khi vượt qua được sự cô đơn thì em sẽ là người hạnh phúc nhất trên đời. Đường đạo cũng từ đó mà mở ra thôi. Cô đơn cũng sẽ là một phép màu hạnh phúc mà bất kỳ ai cũng có, chỉ có điều không nhiều người nhận ra điều đó mà thôi. Cám ơn sự cô đơn đi em, đó là một điều kỳ diệu nhất mà tạo hóa đã ban cho loài người.