Con thuyền đại đạo - Phần 4

Con thuyền đại đạo - Phần 4
Máy Đạo không xa xôi, Quay đầu lại thấy rồi; Thấy ra mau hay chậm, Là do sức tỉnh hồi. Thanh-Sĩ

Con thuyền đại đạo - Phần 4

****

Khắp nơi sen báu nực mùi,

Thân sen cho đến chỗ ngồi cũng sen.

Hào quang thay thế trăng đèn,

Thần thông thay thế tàu thuyền ngựa xe.

Pháp mầu khi muốn được nghe,

Vật chi khi muốn thì là có ngay.

Không già không chết không phai,

Không người đau khổ, không ai luân hồi.

Không làm sao tả hết lời,

1610. Những điều mầu nhiệm ở nơi cõi nầy.

Cho nên các Phật xưa nay,

Thường khuyên bá tánh Liên-đài cầu sanh.

Pháp cao người khó nổi hành,

Thì là niệm Phật làm lành cũng nên.

Không cần phải niệm to lên,

Niệm thầm trong dạ đừng quên cũng thành.

Trong tâm khởi một niệm sanh,

Mười phương chư Phật nghe rành như vang.

Chớ nghi Phật ở Tây phang,

1620. Không nghe thấu tiếng vái van trong lòng.

Phật nào cũng có lục thông,

Ngồi xa vẫn biết rõ lòng chúng sanh.

Lo mình niệm Phật không rành,

Đừng lo Phật ở xa mình không hay.

Nhứt tâm cầu đạo Như Lai,

Phật trong được rõ Phật ngoài đều thông.

Nam mô sáu chữ thành lòng,

Có ngày sẽ được sáu thông tại trần.

Dù là kẻ phú hay bần,

1630. Đều tu niệm được không phân nghèo giàu.

Nhứt tâm niệm Phật thì mau,

Phóng tâm miệm Phật thế nào cũng lâu.

Mau lâu chẳng tại Phật đâu,

Mà là tại kẻ thật cầu hay không.

Thật cầu thì Phật mau trông,

Giả cầu thì Phật khó mong thấy liền.

Thế gian dụng bạc làm duyên,

Phật Trời dụng tấm lòng thiềng làm căn.

Lòng thiềng nếu để nứt răn,

1640. Thì là không thể bước sang Phật đài.

Nhằm kỳ mạt pháp thời nay,

Niệm Di Đà Phật đủ khai tâm thần,

Ngày đêm niệm Phật chí cần,

Đồng thời bố đức thi ân mau thành.

Tu cho tất cả nhơn sanh,

Tốt hơn là việc một mình riêng tu.

Tỏ rồi dìu dắt kẻ lu,

Mình tu rán độ người tu như mình.

Độ từ trong chốn gia đình,

1650. Độ ra làng nước dân tình khắp nơi.

Phật không riêng độ một người,

Mà là độ hết bầu trời chúng sanh.

Soi theo gương Phật mà hành,

Thì là sẽ được trọn tình từ bi.

Giàu sang hoặc kẻ hàn vi,

Cũng đều có thể tùy nghi độ đời.

Độ công, độ của, độ lời,

Có nhiều cách độ người đời tỉnh tâm.

Tại lòng từ mẫn chưa thâm,

1660. Chớ nào tại thiếu phương châm độ đời.

Nhiều khi chỉ một nụ cười,

Đủ làm cảm hóa cho người hồi tâm.

Lấy tâm cương quyết làm mầm,

Tất là xây dựng được thành từ bi.

Tự mình phá sạch lòng nghi,

Mới là độ chúng bước đi tột đường.

Đạo cao ma khảo là thường,

Chớ nên lấy đó làm buồn chán tâm.

Vỏ dầy thì phải lâu ngâm,

1670. Ánh Trời càng mạnh bóng nằm càng xa.

Nhớ câu thiểu Phật đa ma,

Kẻ tu hành bị người ta phá nhiều.

Nếu không chịu đựng búa rìu,

Gỗ ra mặt gỗ long triều đâu nên.

Đạo đời nếu chẳng chí bền,

Việc chi cũng hỏng chẳng nên bao giờ.

Trách mình chớ trách thiên cơ,

Trăng lên không đổi tại giờ mình sai.

Mở bừng đôi mắt chớ lay,

1680. Tất nhiên sẽ được thấy ngay cung thiềm.

Bánh xe tạo hóa không im,

Đổi thay thế sự cổ kim chẳng ngừng.

Dù cho người có bảo đừng,

Mặt trời lặn mọc vẫn tuần tự luôn.

Lo mình bán lộ tay buông,

Chớ lo chị nguyệt quăng thuông nửa chừng.

Sự tu ai có bảo đừng,

Cũng lo tu mãi không ngừng ắt nên.

Kiên tâm là trước chớ quên,

1690. Phật xưa nhờ có chí bền thành công.

Tu hành được chứng hay không,

Đều do nhiều ít trong lòng tưởng tin.

Những điều Phật nói trong kinh,

Là điều Phật đã thật hành rồi ư.

Đã hằng có triệu ức người,

Làm theo lời Phật dứt đời phàm phu.

Ngàn xưa đã có dạy tu,

Chớ nào phải mới bày đâu bây giờ.

Nếu tu chớ có nghi ngờ,

1700. Tu là hết khổ chần chờ còn mê.

Dù cho phú quí vinh huê,

Cuối cùng cũng bỏ khó nê theo mình.

Đâu bằng niệm Phật trì kinh,

Chết rồi niệm ấy được ninh theo hồn.

Vinh huê phú quí bất tồn,

A Di Đà Phật được còn vĩnh niên.

Thôn quê cho đến thị thiềng,

Thiện nam tín nữ khá nguyền tu thân.

Tu không những lợi tinh thần,

1710. Mà bề vật chất bớt phần cạnh tranh.

Của người chẳng những không ganh,

Lại còn tự lấy của mình thí ra.

Đồng tu đời sống cùng hòa,

Khổ là cùng chịu vui là cùng chia.

Tánh lành cũng biết trau tria,

Tất không có cảnh đầm đìa máu rơi.

Xét suy cho cạn sự đời,

Không chi quí giá bằng người chơn tu.

Chẳng hay gây oán kết thù,

1720. Chỉ lo làm việc đại từ đại bi.

Nước nguy lo giải cứu nguy,

Dân nghèo tìm cách thoát ly cảnh nghèo.

Lợi danh lòng chẳng mến đeo,

Về bề đạo nghĩa quyết theo một lòng.

Giúp người chẳng chút nệ công,

Làm ơn cho kẻ dạ không mong đền.

Từ bi một mực tiến tên,

Phá tan đau khổ khắp trên trần đời.

Tu là lo cứu độ người,

1730. Phật đâu có bảo tu ngồi tụng suông.

Tu là ban rãi tình thương,

Khác hơn các việc bán buôn chợ đời.

Bất kỳ đâu hễ có người,

Chữ tu đều được đề dời đến trao.

Độ dân không luận sắc màu,

Cũng như nhựt nguyệt chỗ nào cũng soi.

Để tâm xét kỹ mà coi,

Đạo là để cứu người đời phải chăng?

Phải nên đối đãi công bằng,

1740. Chớ phân giai cấp đừng rằng trắng đen.

Từ bi bất chấp lạ quen,

Thấy cần nên độ thì liền độ ngay.

Từ bi rộng độ muôn loài,

Ấy là bổn nguyện của người chơn tu.

Cửa thiền nay bị mờ lu,

Tại vì người hiểu nghĩa tu hẹp hòi.

Kệ kinh thử đọc lại coi,

Phật xưa chẳng dạy bảo người ngã nhân.

Thương người như thể thương thân,

1750. Ban vui cứu khổ là chân đạo mầu.

Đem câu nhân quả đáo đầu,

Khuyên người chớ tạo khổ sầu cho ai.

Việc mình làm ở ngày nay,

Mai sau nó sẽ hườn lai cho mình.

Khó mong trốn luật Thiên đình,

Thế gian nên tạo nghiệp lành tốt hơn.

Việc làm nào của thế nhơn,

Cũng đều có cặp mắt Thần ngó coi.

Trong lòng người mới nghĩ thôi,

1760. Tai thần nghe rõ như trời sấm vang.

Người dù lấy núi chận ngang,

Mắt thần cũng thấy rõ ràng như không.

Làm ra hoặc tính trong lòng,

Việc nào cũng có Thánh Thần xét soi.

Trước khi làm hãy nghĩ coi,

Tội hay là phước để rồi làm sau.

Lời ra khó hốt lại nào,

Phạm rồi muốn gỡ dễ dầu gì ư.

Hư rồi dễ bị thêm hư,

1770. Lỗi rồi dễ khiến cho người lỗi thêm.

Cho nên từ cổ chí kim,

Quấy rồi hối được thử tìm mấy ai.

Biết ngăn ngừa ít phạm sai,

Muốn làm chẳng nghĩ tất hay lỗi lầm.

Một lần để kiếp luân trầm,

Có khi chịu đến muôn năm chưa rồi.

Lở đi đâu phải dễ bồi,

Bị giòng nước cuốn thêm trôi là thường.

Cho nên mỗi việc phải lường,

1780. Tránh cho mình khỏi thêm đường mê ly.

Tu hành phải giữ luật nghi,

Nam mô thì phải từ bi trong lòng.

Qui y thì phải y tòng,

Tụng kinh thì phải rèn lòng như kinh.

Tu thì lời Phật phải tin,

Sửa cho hơn trước khi mình chưa tu.

Tại mình đạo hạnh còn lu,

Chớ không tại Phật chẳng thâu nhận mình.

Nên trau sửa lại tánh tình,

1790. Đúng như lời Phật tất mình được thâu.

Chơn tu Phật chẳng bỏ đâu,

Dù người đó ở bất câu chỗ nào.

Ngọc tâm sáng chậm hay mau,

Đều do tại sức chùi lau của mình.

Tội hay phước cũng tự tình,

Phật ma đều cũng tùy mình lựa ra.

Được chưa tự hỏi lòng ta,

Tất nhiên biết rõ hơn là hỏi ai.

Luật kinh có sẵn trong tay,

1800. Đo ra thì biết đúng sai thế nào.

Biển tâm còn sóng ba đào,

Thì là chưa thấy được màu minh châu.

Di Đà từ khởi niệm đầu,

Đến khi niệm chót nhiếp thâu một lòng.

Bao nhiêu tạp niệm đều không,

A Di Đà Phật ngưỡng mong một niềm.

Trong tâm khỏi phải giữ kìm,

Mà bao vọng tưởng không xen lẫn vào.

Ngày đêm bất luận lúc nào,

1810. Lòng luôn niệm Phật thao thao như nguồn.

Tuy là ở tại trần dương,

Như ngồi nơi cõi Tây Phương khác gì.

Tinh thần khi được thống qui,

Tức là tự biết những gì siêu nhiên.

Dù cho pháp Tịnh hay Thiền,

Đều cần tâm niệm thống nguyên làm đầu.

Nếu tâm không được nhiếp thâu,

Thì không thể niệm trọn câu Di Đà.

Niệm đầu thì Phật, đuôi ma,

1820. Đuôi ma đầu Phật loạn ra đủ hình.

Niệm như thế uổng công trình,

Sẽ không thể được kết tinh như lòng.

Như cây nay nhổ mai trồng,

Thì không ra được trái bông mà dùng.

Muốn trong mà đổ thêm bùn,

Tất là nước chẳng thể trong bao giờ.

Phật minh tại chúng tâm mờ,

Tâm mờ phá được sờ sờ Phật minh.

Lấy đây xét lại tâm mình,

1830. Tu nên nhờ có lòng tin đủ đầy.

Tin rằng có luật trả vay,

Thì ta không thể nào gây tội tình.

Tu mà lòng chẳng mạnh tin,

Tất là khó giữ cho mình sạch trong.

Tu càng tin mạnh nơi lòng,

Thì đường tu ấy mau xông đến cùng.

Người tu thì phải đại hùng,

Hiểm nguy chẳng sợ khốn cùng không nao.

Dù cho gặp cảnh trạng nào,

1840. Cũng không hề đổi thay màu từ bi.

Ví dù phải bỏ thân đi,

Sự tu cũng nguyện duy trì không buông.

Nghĩ rằng kiếp có dư muôn,

Dễ gì gặp kiếp biết phương tu hành.

Đây là cơ hội siêu sanh,

Nếu không nắm chặt thì mình chìm luôn.

Rối mà gặp mối gỡ suông,

Mê mà gặp được Phật đường tỉnh ra.

Cuộc đời càng thúc bên ta,

1850. Không tu thì khó giải qua khổ sầu.

Tháng ngày chẳng đợi ai đâu,

Không tu đến lúc đáo đầu hết tu.

Người nên lấy sự hòa nhu,

Để cho đời bớt lo âu tai nàn.

Người đua nhau tạo ác gian,

Sẽ làm cuộc sống mau tàn ích chi.

Trên đời còn lắm hiểm nguy,

Vì lòng tranh chấp ngờ nghi còn nhiều.

Cá nhân, quyền lợi bấy nhiêu,

1860. Sẽ làm thế giới mai chiều ra sao?

Dẹp đi cái thuyết sắc màu,

Cùng nên kêu gọi thương nhau loài người.

Dù cho tiến bộ mấy mươi,

Con người là vẫn con người như nhau.

Chết rồi khó sống lại nào,

Phải nên tôn trọng cùng nhau giữ gìn.

Người nên kính chẳng nên khinh,

Mạng người chẳng phải tạo thành dễ đâu.

Chớ gây cho kẻ đau sầu,

1870. Nên làm cho khắp địa cầu cùng vui.

Kẻ nghèo không chỗ đụt chui,

Cơm ăn không đủ áo tơi không lành.

Bỏ qua hạng ấy sao đành,

Nên lo giúp họ được lành no thân.

Đói nghèo bịnh hoạn của dân,

Cần nên đối phó trước hơn việc nào.

Giúp cho đời sống như nhau,

Bớt đi được cảnh khổ đau bất bình.

Người không nên nghĩ riêng mình,

1880. Mà nên nghĩ đến chung quanh người đời.

Người càng địa vị hơn người,

Càng nên nghĩ rộng khắp nơi đồng bào.

Dù người không ở đạo nào,

Làm người thì phải thương nhau là thường.

Huống chi đạo Phật biết nương,

Phải nên mở rộng tình thương xa gần.

Sự tu không những tinh thần,

Mà bề vật chất cũng cần giúp nhau.

Dù là chén cháo nắm rau,

1890. Giúp người buổi đói giá cao hơn vàng.

Thật tâm muốn giúp xóm làng,

Nói không đâu giá trị bằng làm ra.

Hãy nên biểu hiện lòng ta,

Bằng bao hành động lợi tha cho đời.

Chung lo khuyến khích mọi nơi,

Rán làm tốt đẹp như lời nói ra.

Từ gần chí những đến xa,

Khá thương nhau thể một nhà anh em.

Thấy người khổ chớ ngồi xem,

1900. Hãy nên thương xót đua chen giúp giùm.

An nguy cùng biết bọc đùm,

Tâm hồn ấy phải được trùm tứ phương.

Người nào cũng rộng tình thương,

Tất cùng đi một con đường Thích Ca.

Giúp nhau sống được an hòa,

Cùng lo tương trợ cùng tha lỗi lầm.

Của người không nỡ hại xâm,

Người nào cũng lấy lương tâm ở đời.

Cùng nhau đối xử như lời,

1910. Nhà nhà an lạc nơi nơi thái bình.

Thân không vướng mắc tội tình,

Hồn còn sẽ được siêu sinh Phật đài.

Dù cho tiêu kiếp trần ai.

Công tu sẽ được còn hoài không tiêu.

Có tu thì mới được siêu,

Không tu thì khó thể tiêu tội trần.

Tử sanh khó độ xa gần,

Chẳng tu chừng gặp tử thần khó tu.

Tu cho giải kiếp phàm phu,

1920. Tu cho khỏi cảnh lao tù thế gian.

Tu cho khỏi giấc mê man,

Tu cho mình với người tan khối sầu.

Tu cho an lạc hoàn cầu,

Tu cho thế giới năm châu hòa bình.

Tu cho lợi ích nhơn sinh,

Tu cho ai cũng quang minh tâm hồn.

Tu cho đắc quả trường tồn,

Tu cho xác cũng như hồn đều chơn.

Tu cho hết khổ não trần,

1930. Tu cho bịnh lão tử thân không còn.

Không tu để kiếp lần mòn,

Vô thường đến bắt không còn phương tu.

Ngọn đèn số mạng lần lu,

Thêm nhiều ngọn gió trần thu ngắn dần,

Thiền môn hãy sớm bước gần,

Để mà đổi lấy đuốc thần cho an.

Đạo mầu khắp chốn kêu vang,

Mau tu chớ có nghi nan trong lòng.

Sớm tu sớm khỏi long đong,

1940. Trễ chơn thì sẽ khó trông qua bờ.

Phải nên nhớ lại căn cơ,

Chúng sanh ở đậu ăn nhờ trần gian.

Thuyền từ đã nguyện đưa sang,

Nếu không bước xuống khó toan trở về.

Người mau nhớ lại kiểng quê,

Chớ nên quá đỗi say mê hồng trần.

Ở trần chỉ khổ não thân,

Đâu bằng về cõi Phật Thần thảnh thơi.

Ở trần tuy nói ăn chơi,

1950. Trong ăn chơi đó bắt người lo âu.

Sướng vui trong khối buồn rầu,

Ấy là cảnh sống của hầu hết dân.

Khổ tâm hoặc giả khổ thân,

Không ai ở cõi hồng trần được vui.

Được vui nhờ đạo biết mùi,

Nhờ lòng cởi mở hết nơi buộc ràng.

Thế gian vượt khỏi thế gian,

Tử sanh đổi lại Niết Bàn là vui.

Đã tu rán tiến chớ lùi,

1960. Bước chân vào đạo đi xuôi một đàng.

Lợi danh cám dỗ không màng,

Sắc tài cũng mặc đem đàng nọ kia.

Một lòng đạo hạnh trau tria,

Y theo lời Phật sớm khuya tu hành.

Dẹp xong lục tặc tam bành,

Tứ đề Bát chánh thật hành đúng theo.

Gương lành nhứt quyết đem treo,

Để cho kẻ quấy nhìn theo sửa mình.

Cố đem chơn lý ra trình,

1970. Phá tan những thuyết tà tinh mê hồn.

Kết liên cùng khắp hương thôn,

Phổ thông Phật Giáo cho phồn hưng thêm.

Một người thì sức yếu mềm,

Nhiều người hợp lại sức thêm mạnh giàu.

Biết lo đoàn kết với nhau,

Việc chi cũng sẽ đề cao dễ dàng.

Thương nhau thì mọi việc an,

Ghét nhau thì mọi việc càng thêm lo.

Dù là tức giận mấy kho,

1980. Cũng nên mở lượng thứ cho nhau cùng.

Nghĩ vì việc lợi ích chung,

Thù riêng oán cũ trong lòng bỏ đi.

Để cùng lo việc đạo nghì,

Những gì của nước, những gì của dân.

Đã mang lấy bốn trọng ân,

Nên lo đền đáp xử phân cho vừa.

Noi theo chí cả người xưa,

Bỏ đi những việc thích ưa thấp hèn.

Nhìn vào đại cuộc đua chen,

1990. Để khêu cao được ngọn đèn sử xanh.

Tùy theo phương tiện mà hành,

Cho tròn đạo Phật cho rành đạo nhân.

Tùy người để đối cho cân,

Tùy theo hoàn cảnh để phân cho hòa.

Tu chùa hoặc kẻ tu nhà,

Con đường giải thoát phải là đi chung.

Kẻ thì săn sóc cội thung,

Người thì lo việc bón vun bồ đề.

Hiếu trung báo đáp vẹn bề,

2000. Sau cùng sẽ được trở về gặp nhau.

Người về tới chỗ chậm mau,

Là do ý chí thấp cao của người.

Quyết tâm thì đạo sớm rồi,

Lừng chừng thì suốt một đời không nên.

Nguyện tu thì chớ lãng quên,

Cố đeo cho đến khi nên như nguyền.

Ít người tu được cố kiên,

Nửa chừng bỏ Phật lăng chiêng thì nhiều.

Tại mình thiểu phước không siêu,

2010. Chớ đâu tại Phật không theo độ mình.

Khuyên đừng để mất đức tin,

Hãy tu theo đúng kệ kinh sẽ tường.

Đạo cao pháp nhiệm khó lường,

Ngôn từ khó tả khi đường khai thông.

Rán lo bồi đức lập công,

Ngày đêm tịnh niệm cho lòng sáng ra.

Biết bao cảnh nghịch cảnh hòa,

Giàu lòng nhẫn nhục để mà lướt đi.

Kẻ thù hai mặt bao vi,

2020. Thù rình ngoại cảnh, thù đi trong lòng.

Một mình tả đột hữu xông,

Phải lòng bình tĩnh, phải lòng hùng anh.

Thù trong thành với ngoài thành,

Thù ngoài dễ giữ, khó gìn thù trong.

Ấy là sáu giặc tại lòng,

Nó thường quen thói tư thông sáu trần.

Người mà lụy kiếp khổ thân,

Cũng vì sáu giặc sáu trần gây nên.

Phải cần để ý chớ quên,

2030. Nếu không thắng nó khó lên Phật đài.

Quyết tu chớ nệ vắn dài,

Chí công mài sắt có ngày nên kim.

Khó khăn trong lúc kiếm tìm,

Gặp rồi sẽ được bù đền công lao.

Xin đừng thấy khó mà nao,

Khó mà tu được mới cao đạo mầu.

Thích Ca xưa lắm dãi dầu,

Mới thành được Phật chớ đâu dễ gì.

Chớ buồn những lúc hiểm nguy,

2040. Cũng đừng phiền trách thời kỳ lâu xa.

Rán lo vun quén lòng ta,

Càng năng săn sóc càng ra bông nhiều.

Sự đời dù bận lắm điều,

Nhìn ra hai buổi mai chiều dưng hương.

Thành lòng lễ bái Tây Phương.

Cầu xin đức Phật mở đường cứu dân.

Khiến cho bá tánh xa gần,

Họa trời được khỏi, ách trần được tiêu.

Hưởng đời thạnh trị Thuấn Nghiêu,

2050. Khắp trong thế giới hết điều lầm than.

Dân no ấm, nước bình an,

Đủ đầy vật chất mở mang tinh thần.

Người nào cũng được hiền nhân,

Ở ăn chánh trực xử phân công bình.

Mỗi người biết tự trị mình,

Không nghe tố tụng chống kình với nhau.

Không phân giai cấp thấp cao,

Mỗi người đều quí trọng nhau như mình.

Tuy là đời sống phong vinh,

2060. Nhưng không ai để cho mình đọa sa.

Nghiệp phàm phải tạo thêm ra,

Cùng nhau mở lối đi qua Niết Bàn.

Sống như đời của Tiên Bang,

Nhưng lòng không để buộc ràng sự chi.

Đúng câu sanh ký tử qui,

Mạn phần cõi Phật liền đi trở về.

Trần gian lòng chẳng đắm mê,

Nên không duyên cớ lộn về trần gian.

Luôn luôn có Bát nhã thoàn,

2070. Hạn kỳ khi mãn qui hoàn khó chi.

Chân dừng hoặc giả chân đi,

Đều tùy duyên nở hoặc khi duyên tàn.

Tử sanh tuy lắm rộn ràng,

Nhưng lòng được biết rõ đàng tới lui.

Quyết tình cứu khổ ban vui,

Mặc dù kẻ ấy là người đông tây.

Con thuyền đại đạo, tay gây,

Nguyện đem lữ khách đó đây qua bờ.

Mau đi chớ có ngồi chờ,

2080. Thuyền qua rồi muốn đưa nhờ muộn thay.

Sắp gần ác lặn tây đoài,

Bóng đen nuốt khắp trần ai không chừa.

Vậy người đã nghĩ đến chưa?

Trong đêm tối ấy gió mưa thế nào?

Khó ngăn được sổ Thiên Tào,

Gặp khi bất trắc đổ vào cho thân.

Không lo xa cũng lo gần,

Đừng chờ đến việc chần ngần mới lo.

Chẳng trồng thì chẳng trái cho,

2090. Không tu thì Phật không phò hộ đâu.

Nghiệp chi cũng phải đáo đầu,

Lành thì được phước, dữ đâu khỏi nàn.

Dù là tướng tá vua quan,

Khó mong lấy sức thế gian chống trời.

Xưa nay thường kẻ ở đời,

Càng gian ngoan lắm càng dời họa to.

Cho nên cần phải xét đo,

Ngõ hầu tránh tội ác cho đời mình.

Người tu càng phải giữ gìn,

2100. Tránh điều cố ý vô tình phạm sai.

Nếu không xong được bữa nay,

Cũng là cố gắng đến mai cho rồi.

Cát kia dễ lở còn bồi,

Tất nhiên người quyết chí thời sẽ nên.

Việc chi cũng ở chí bền,

Chí bền ấy vốn là nền thành công.

Xin đừng cầu cạnh mênh mông,

Nên hư tự hỏi lấy lòng chắc hơn.

Phàm nhơn hoặc giả Thánh nhơn,

2110. Từ lòng bền dẻo tiến thân của người.

Không nao núng chẳng biếng lười,

Tất là thành tựu như người ước ao.

Núi cao leo mãi hết cao,

Đường xa bước mãi thì nào còn xa.

Phật khuyên tuy khó làm ra.

Cố làm nay chẳng xong là mai xong.

Miễn là người được thành lòng,

Tất là những việc ước mong sẽ thành.

Muốn sao thì phải y hành,

2120. Không hành thì việc khó thành như tâm.

Tuy là đạo pháp cao thâm,

Lòng người cương quyết thì làm được ngay.

Kệ kinh đã có chỉ bày,

Không tu vì quá mê say tuồng đời.

Khá suy tội phước tột nơi,

Rán lo tu niệm ớ người đời nay.

Cuộc đời nay đổi mai thay,

Không tu đến việc trở tay kịp nào.

Ngày Long Hoa Hội muốn vào,

2130. Không do cửa Phật làm sao nhập trường.

Rồng mây nuốn được danh dương,

Ít ra cũng vẹn ngũ thường tam cang.

Cứ lo hung ác bạo tàn,

Chỉ là thâu ngắn thời gian sống còn.

Nếu mình ưa thích ngọt ngon,

Chớ nên đem đổ bòn hòn cho ai.

"Đời xưa trả báo còn chầy,

Đời nay trả báo một giây nhãn tiền".

Từ lâu lời ấy đã truyền,

2140. Người đời ăn ở thảo hiền tốt hơn.

Ác nhơn sẽ gặp ác nhơn,

Lại còn thêm có ác thần họa gieo.

Làm hung như giỡn với beo,

Như chơi với lửa như trèo lên chông.

Ở đâu cũng chẳng an lòng,

Lúc nào thì cũng phập phồng sợ lo.

Tuy là mặc ấm ăn no,

Nhưng không được tiếng thơm tho người đời.

Mỗi người nguyền rủa một lời,

2150. Đủ làm kiếp sống tơi bời ngửa nghiêng.

Sống thời cũng chẳng sống yên,

Chết thời cũng chẳng chết thiêng linh hồn.

Ác nhơn thì nghiệp ác tồn,

Thác còn bị nghiệp dắt hồn đọa sa.

Sáu đường mê khổ vào ra,

Hồng trần là cảnh thiết tha vô cùng.

Chớ nên làm ác làm hung,

Xin già trẻ rán thỉ chung làm hiền.

Bao nhiêu lời lẽ đã khuyên,

2160. Nhận là chánh lý rán chuyên tu hành.

Muốn đưa người đến cõi lành,

2162. Con Thuyền Đại Đạo sẵn dành nơi đây.

Viết xong tại Đông Kinh

Thanh Sĩ.

(Ấn Bản Hiệu chính năm 2007)

Tác giả bài viết: Thanh sĩ Thích Huệ Duyên