Nguyền mong thân cận minh sư, quả Bồ Đề một đêm mà chín. Phúc gặp tình cờ tri thức, hoa Ưu Đàm mấy kiếp đâm bông.
Rss Feed

Gọi Cha... khi 20 tuổi

Đăng lúc: Chủ nhật - 14/07/2013 09:35 - Người đăng bài viết: Diệu Thành

“Bạn không cần phải đắn đo phân tích cha chúng ta là người như thế nào vì lúc nào lòng cha cũng thật vĩ đại”.

Là một Phật tử, con biết rằng mình phải học cách sống rộng lượng, từ bi. Nhưng con vẫn luôn tự trách mình vì vẫn chưa thắng được những ích kỷ, hận thù bấy lâu con dành cho cha. Khi viết lên những dòng tâm sự này, con xin thật tâm sám hối. Cũng may, trong Khóa tu mùa hè vừa rồi, khi được sống trong sự chăm sóc, chở che, yêu thương của quý thầy, được nghe những bài pháp thoại chan chứa lòng từ bi, trái tim tưởng chừng đã chai sạn của con bỗng dạt dào tình thương mến.

Từ lúc sinh ra cho đến hôm nay, khi con đã là cô gái 20 tuổi, con vẫn chưa một lần gọi được tiếng cha. Cha đã bỏ mẹ và con từ khi con còn nằm trong bụng mẹ. Rồi sau đó mẹ đã gá nghĩa cùng người đàn ông khác, là dượng con bây giờ. Tuổi thơ con là những ngày tháng cùng chung sống với những đứa em khác cha, sống trong sự gièm pha, châm chọc, đàm tiếu của người đời. Những ngày tháng ấy để lại trong tâm hồn con những niềm đau, những mặc cảm, những nỗi niềm chưa một lần được giãi bày cùng ai. Con trở thành một cô gái sống nội tâm, thích làm bạn với màn đêm, thích thu mình trong thế giới của riêng mình - thế giới của tự ti, của đôi chút hận thù, bất mãn và chai sạn nước mắt.Không ai, không điều gì có thể khiến con, dù là một đứa con gái, phải rơi nước mắt.

Nhưng một điều kỳ lạ đã xảy ra, khi con được nghe bài pháp thoại Như vầng thái dương của ĐĐ. Thích Trí Chơn khi tham gia Khóa tu mùa hè, con lại khóc trước bao nhiêu bạn trong chúng. Con úp mặt để cố giấu nước mắt nhưng con lại khóc nhiều hơn khi nghe thầy Tâm Trường hát lên ca khúc Tình cha, bài hát mà suốt 20 năm qua con không hề muốn nghe tới. Con thấy mình thật có lỗi. Vậy là trong suốt 20 năm qua, con đã sai lầm, con đã thật bất hiếu với cha. Dù sống trong một gia đình phức tạp, là một đứa con riêng và là chị đầu của nhiều em, nhưng con vẫn luôn cố tỏ ra không đau khổ, tủi thân, luôn lạc quan, tươi cười để mẹ được vui lòng, không phải lo nghĩ cho con. Nhưng có đôi lúc, con cảm thấy nghẹt thở, tan nát cả cõi lòng, nước mắt cứ muốn trào tuôn khi nghe những lời thơ dại của các em: “Chị không phải chị ruột tụi em, sao chị lại ở trong nhà này. Cho nên chị có dạy tụi em điều gì, tụi em cũng không cần nghe”. Tê tái, con không nói được gì, chỉ cười như một người điên…

Con luôn sống trong mặc cảm, tủi thân vì không có cha. Những mất mát, thiếu thốn tình cảm và những tổn thương khi con bị nhiều người châm chọc, khiến con rất căm hận cha. Con còn nhớ, một lần, lúc học lớp 12, con có bị tai nạn giao thông. Lúc đó, con chỉ bị trầy xước sơ sơ. Không hiểu sao khi tiếp xúc với người đàn ông đã gây ra tai nạn cho con, con lại có cảm giác rất lạ, dường như người này thân thuộc với con lắm. Đến khi tốt nghiệp, con có dịp vào Sài Gòn để được gặp cha. Lúc gặp cha, tim con như thắt lại. Ngỡ ngàng, người cha mà bấy lâu con hằng mong gặp, lại chính là người đàn ông đã gây tai nạn cho con ngày nào. Trong lần gặp mặt đầu tiên đó, con không nói một lời nào. Còn cha đã nói một điều khiến tim con nhói đau, khiến con không khỏi thổn thức, băn khoăn “Cha đã gây ra lỗi lầm khiến mẹ và con khổ đau nhiều. Cha biết con hận cha. Cha xin con tha thứ! Nhưng nếu con không tha thứ được thì hãy xem như cha đã chết”. Lúc đó, lòng thù hận trong con còn rất lớn, con đã muốn hét lên với cha rằng:“Con sẽ không bao giờ tha thứ cho ông”. Rồi những lần con đã hỗn láo, mất dạy, bất hiếu khi cha nhiều lần gọi điện thoại mà con không nghe, con đã nói bận để né tránh. Con đã mắc phải quá nhiều sai lầm. Con đã cảm thấy vô cùng dằn vặt, đau đớn trong suốt thời gian qua.

Đã rất nhiều lần con quỳ dưới chân Phật, cầu mong con có đủ lòng từ bi để tha thứ cho cha nhưng dường như con không thể. Vì nếu tha thứ, con sẽ bị hàng xóm, họ hàng chỉ trích rất nhiều, vì đã nỡ quên đi những đau buồn mà mẹ con đã từng gánh chịu, vì đã phản bội sự quan tâm của nhiều người khi con không có cha. Con thật sự rối bời. Liệu khi lỗi lầm này được sửa đổi, con có phạm vào sai lầm khác hay không? Nhưng sau khi tham dự khóa tu, được nghe quý thầy dạy bảo, con đã biết mình phải làm gì. Giờ đây, trái tim con tràn đầy yêu thương, tâm hồn con thật rộng mở, con đã có thể tha thứ những lỗi lầm của cha. Con hiểu rằng hận thù đời này đến đời khác, không đem lại lợi lạc gì ngoài khổ đau. Con muốn dừng lại để không phải hối hận muộn màng. Con đã quyết định rồi. Khi trở về con sẽ nói lời xin lỗi và gọi một tiếng cha, tiếng gọi thiêng liêng mà suốt 20 năm kể từ khi sinh ra, con chưa một lần chịu gọi. Chắc “cha” con sẽ rất vui. Rồi con sẽ thuyết phục để mọi người sẽ hiểu cho con. Những giờ phút sắp xa chùa, con thấy thật mến yêu và quý trọng các thầy. Cho con được phép gọi quý thầy bằng “cha”, những người đã dạy con biết gọi tiếng “cha” thiêng liêng và cao quý trong suốt 20 năm dồn nén.

MỤC LỤC
Tác giả bài viết: Phan Thị Xa
Nguồn tin: Chùa Hoằng Pháp
Đánh giá bài viết
Tổng số điểm của bài viết là: 0 trong 0 đánh giá
Click để đánh giá bài viết

Những tin mới hơn

Những tin cũ hơn

Mã an toàn:   Mã chống spamThay mới     

 

Giới thiệu

Cách gởi bài viết về Ban Biên Tập

Nội quy đăng bài viết :Bài viết trước khi đăng phải hội đủ các điều sau :- Thứ nhất : Trang web chỉ có một mục đích đó là Hoằng Dương Phật Pháp- Thứ hai : Nội dung thuần tuý chỉ có quan điểm, kinh điển, Luật, Luận chính thống của Nhà Phật- Thứ ba : không liên quan bất...

Thống kê

  • Đang truy cập: 360
  • Hôm nay: 16600
  • Tháng hiện tại: 866562
  • Tổng lượt truy cập: 60306579

Tin xem nhiều

Xem bản: Desktop | Mobile