Nguyền mong thân cận minh sư, quả Bồ Đề một đêm mà chín. Phúc gặp tình cờ tri thức, hoa Ưu Đàm mấy kiếp đâm bông.
Rss Feed

Đâu là Phàm Thánh - Phần 3

Đăng lúc: Chủ nhật - 25/12/2011 11:12 - Người đăng bài viết: Tịnh Cường
Đâu là Phàm Thánh - Phần 3

Đâu là Phàm Thánh - Phần 3

Máy Đạo không xa xôi, Quay đầu lại thấy rồi; Thấy ra mau hay chậm, Là do sức tỉnh hồi. Thanh-Sĩ

Lao với khổ ngày kia đủ thứ,

Có muôn loài thú dữ hiện ra;

ĐÂU LÀ PHÀM THÁNH - Phần 3


*******

1050. Làm hiền lành nhơn đức ôn hòa,

Sẽ có Phật Tiên ra cứu giúp.

Còn chi hãi kinh hơn đất sụp,

Không chỗ nào để núp cho an;

Cũng chẳng chi bằng cuộc núi tan,

Đá đâu cũng bay văng tới cả.

Chẳng thế thôi còn thêm phát hỏa,

Nhà ngói hay nhà lá cũng tiêu;

Nếu không nhờ Phật độ ít nhiều,

Giàu nghèo cũng tiêu theo mây khói.

1060. Vì lẽ đó nên đây mới gọi,

Việc không ngơ đâu mỏi lời khuyên;

Khuyên những câu của Phật điểm truyền,

Chớ đâu có tự quyền la ó.

Xin bá tánh thập phương xét rõ,

Ở quê nhà lớn nhỏ suy rành,

Nếu lời đây chính đáng rán hành,

Cố tu nếu chẳng thành đây đọa.

Lời đây nói đã lừa lọc cả,

Không đụng đâu bừa bã tung ngang;

1070. Chớ lòng ngờ hãy rán lo toan,

Đạo đắc của trần gian khó sánh.

Bỏ đường tà tìm về nẻo chánh,

Của thế gian quyết lánh không cần,

Lòng vẫn vui chịu khổ một thân,

Để cho khắp vạn dân được phúc.

Sống cảnh sống hòa bình phú túc,

Người lạ quen đều biết thương nhau;

Không một ai vui thú máu đào,

Sự giặc giã lúc nào cũng tránh.

1080. Lợi cho mình hại người quyết lánh,

Thói phàm phu tranh cạnh vẫn không;

Chữ từ bi đầy ngập nơi lòng,

Lấy mắt mẹ hiền trông nhân loại.

Thương người quyết giúp ra khổ hải,

Thân lóc lăn thế mấy không nao;

Dù xông pha giữa trận súng đao,

Cũng chẳng quản miễn sao cứu thế.

Lòng hy sinh cho đời khó kể.

Dù sao sao cũng để lòng thương;

1090. Sự quí riêng mấy cũng vui nhường,

Dù con vợ cũng luôn bố thí.

Miễn khắp chúng khỏi nơi sầu mị,

Riêng thân đâu màng nghĩ chi chi;

Khuyên quê nhà lớn nhỏ khá suy,

Đừng vội phụ từ bi hữu tánh.

Ngày lập hội sắp gần bên cạnh,

Rán giữ cho đức hạnh sâu dầy;

Tất nhiên là gặp mặt Tổ Thầy,

Danh trò đáng tiếng Thầy cũng tốt.

1100. Nên ghi nhớ những lời Phật thốt.

Từ chơn tâm nói tột đến ngoài;

Chẳng nghe theo đến lúc nàn tai,

Hối hận mấy cũng hoài công cán.

Nay hiểu được phải cần sức rán,

Đừng nại chi ngày tháng mau lâu;

Bị ép đè cũng rán cất đầu,

Chớ hèn yếu trước câu thắng bại.

Theo như lời Phật Ngài đã dạy,

Phải giàu lòng nhẫn nại kiên trì;

1110. Sẽ thắng qua tất cả khốn nguy,

Và làm mọi việc chi cũng được.

Khuyên đồng đạo xa gần trong nước,

Điều ấy nên cương quyết làm theo;

Lóng tâm trần đến lúc trong veo,

Bợn đời chẳng còn đeo một mảy.

Mắt với tai cả hai chánh đại;

Phân biệt rành sự thấy với nghe;

Màu đời dù muôn sắc lập loè,

Cũng không để áng che được mắt.

1120. Đường cong, chúng quỉ không thể dắt,

Cửa Phật môn son sắt một lòng;

Việc ác gian tất cả đều không,

Sự lương thiện rặc ròng một niệm.

Phật Ngài bảo rằng tâm vọng nhiễm,

Là nguyên nhân luân chuyển trong đời;

Bị vọng tâm nên mới đổi dời,

Sáu căn buộc máng nơi tà khúc.

Sóng dậy khiến biển trong hóa đục,

Tâm vọng làm tánh Phật lu mờ;

1130. Chúng sanh xưa nay lạc bến bờ,

Do tâm vọng làm mờ chánh kiến.

Từ tâm vọng mọi điều chuyển biến,

Thánh hóa phàm nhận huyễn làm chơn;

Mất hẳn lòng bác ái từ nhơn,

Chỉ lo lấy riêng thân thỏa mãn,

Việc chi cũng cứ làm mù quáng,

Không biết đâu chánh đáng đâu tà;

Việc mình làm để kẻ thiết tha,

Lợi một kẻ hại ra muôn mạng.

1140. Trơ mắt ngó những người khổ nạn,

Chẳng giúp còn cay đắng đủ điều;

Có tước quyền lên mặt hình kiêu.

Được phú quí lắm điều phách lối,

Kẻ nghèo khó đầu bù tóc rối,

Cơm không no áo gói chẳng lành;

Nhà dột xem thấu tận trời xanh,

Con vợ đói, đau lên đau xuống.

Kẻ giàu có nhiều tiền lắm ruộng,

Người quyền oai hầu họng lớn to;

1150. Cũng nên lòng thương xót giúp cho.

Chớ ngồi đó bo bo giữ của.

Quyền một lúc còn giàu muôn thuở.

Không lâu dài chớ có hẹp hòi;

Mở mắt ra cho lớn mà coi,

Xe trước sụp xe sau phải tránh.

Rán mở lòng thương yêu bá tánh,

Bố thí cho kẻ cảnh bần cùng;

Và gặp khi người bị lao lung,

Hãy ra sức đỡ nâng cứu vớt.

1160. Phật bảo rằng có tâm chia sớt,

Với lòng hay cứu vớt người ta;

Ấy là lòng của các Phật đà,

Kẻ được thế tất là thành Phật.

Tâm ấy nếu lòng không chứa chất,

Chẳng bao giờ khỏi cuộc luân hồi;

Cả chúng sanh nơi cõi trần đời,

Thiếu tâm ấy mới dồn dập nạn.

Giết hại nhau biết bao nhiêu đoạn,

Cũng là do cơ bản ấy ra;

1170. Vậy khắp người trong cõi Ta bà,

Muốn hết khổ phải là chia sớt.

Thương lẫn nhau tận tâm cứu vớt,

Thì khổ nàn, sẽ bớt được ngay;

Và lần hồi khắp cõi trần ai,

Không còn một nạn tai nào cả.

Trời thanh tịnh lòng người hòa nh.,

Khắp năm châu thong thả an vui;

Một chữ hòa mọi việc xong xuôi,

Đâu còn có nặc mùi bom đạn.

1180. Người không hòa riêng mình cũng rán,

Làm sao cho nên đặng sự hòa;

Một hột mà khéo rấm gieo ra,

Tất sẽ được đầy đà muôn mẫu.

Tuy khăn khó biết lo kết cấu,

Việc sẽ nên chớ có nghi ngờ;

Lời đây khuyên bá tánh chớ ngơ.

Rán chịu khó xét cho nhiều bận.

Phật dạy rằng nếu lòng thành khẩn,

Có Phật ban cho sớm huệ khai;

1190. Việc khó gì cũng hiểu được ngay,

Rán lễ bái đông tây nam bắc.

Nếu chẳng tiện ở ngoài hình thức,

Nhớ trong tâm không dứt khẩn cầu;

Phật bên mình chẳng có xa đâu,

Thành tâm ắt mau lâu cũng gặp.

Gặp được rồi vàng thoi lót khắp,

Cũng không sao đối đáp cho bằng;

Quí hết còn lời lẽ nói năng,

Tâm chỉ có lấy tâm để hiểu,

1200. Khuyên hãy rán hành cho đúng điệu.

Quả khi mùi đạo liễu bớ ai!

Đây chẳng bao giờ dám nói sai,

Xin chạm dạ chiều mai lo liệu.

Quả cao thấp do công đa thiểu,

Huệ chậm mau tại khiếu tịnh không;

Chớ trách Thầy, Tổ ở bất công,

Tịnh ít bữa sao không phát hụê.

Một ngày tốt mà muôn ngày tệ,

Mà muốn cho phát huệ làm sao;

1210. Phải bình tâm bất luận lúc nào,

Mới có thể chiếu hào quang được.

Hãy nghe kỹ lời đây nói trước,

Một mảy đời còn buộc nơi thân:

Thì khó mong đạo huệ mọc mầm,

Cho nên phải trong tâm cho sạch,

Phải cương quyết lọc lừa đủ cách,

Làm sao cho dứt hết vọng tâm;

Phát lộ ra hay sự ngấm ngầm,

Cũng đều dứt cho tâm thật tịnh.

1220. Phật ngày đêm dùng chơn ngọc đỉnh,

Soi khắp nơi tìm tánh con dân;

Kẻ thật lòng dứt nợ trần dương,

Thì sẽ có đủ phương ban bố.

Giúp cho khỏi nghiệp trần tai khổ,

Ban phép mầu khỏi chỗ tai ba;

Dù cho muôn ngàn phép yêu ma,

Cũng không thể nào mà hại được.

Thật chơn tu thật người chưởng phước,

Tất Thần khâm quỉ phục hẳn nhiên;

1230. Chớ nghi ngờ làm trí đảo điên,

Lời đây nói do Tiên Phật nói,

Rán nghe kỹ lời đây kêu gọi,

Giờ phút nầy tiếng nói thiết tha;

Không phải vì đôi một người ta,

Mà vì cả vạn gia bá tánh.

Muốn ai cũng được qua khổ cảnh,

Nên đây dùng lời Thánh kêu vang;

Biết rằng nguy thì sớm lo toan,

Bằng cho sự tầm thường mặc ý.

1240. Ngày tận diệt trên đài Phật ký,

Đừng trách đây chẳng nghĩ đến ai;

Đây vì lòng thương khắp gái trai,

Mà từ trước đến nay chịu khổ.

Trong đất nước biết bao ái ố,

Nơi xứ người đủ chỗ gian lao;

Chịu lóc lăn trăm sắc ngàn màu,

Thân còn kể làm sao hết được,

Xác nầy khác nào như dòng nước,

Chiều quanh co mấy khúc vẫn thường,

1250. Miễn ruộng đồng nhân vật an khương,

Thân xá kể nắng sương mưa gió.

Tấm lòng nầy từ xưa đã có,

Nào phải nay mới ngỏ ra đâu;

Ước mong rằng sanh chúng năm châu,

Được biết sớm kẻo lâu buồn bực.

Hãy xét kỹ chớ đừng ngờ vực,

Lời của đây do đức Thế Tôn;

Mỗi đêm thâm nói giọng ôn tồn,

Dạy rõ việc đâu phàm đâu Thánh.

1260. Nước mắt rơi vì thương Phật tánh.

Khác xa hơn tưởng định phàm phu;

Thương mạng người chẳng phải thương xu,

Tâm đức ấy lớn thu trời đất.

Trước mắt đây đã xem sự thật,

Gương từ bi với sức diệu huyền;

Ôi! khó lường được phép Phật Tiên,

Có đủ cách biến huyền sâu thẳm.

Nếu tin đây lo tu châm bẩm,

Sẽ được từ bi chấm chẳng không;

1270. Lời đây khuyên chẳng phải tự lòng,

Nên tin chắc rán xong đạo lý.

Từ nay đến ngày hồi cựu vị;

Phải dày công lập chí cứu dân,

Chịu khó khăn qua cuộc bạo Tần,

Rồi sẽ gặp Thánh nhân truyền hóa.

Được một lời mở thông đạo cả,

Cũng như đèn đem chóa hang sâu;

Sự tối tăm muôn thuở xưa lâu,

Cũng bừng sáng ngay mau tức khắc.

1280. Mầu nhiệm thay! Đạo khi được đắc,

Sáng tỏ không còn sức nào bì;

Rất lành thay! Đạo của từ bi,

Vì sanh chúng huyền phi đủ cách.

Chúng thống khổ được mau ly tách,

Nhờ Phật Ngài khéo vạch lối ra,

Nhược bằng không khó tránh yêu ma,

Và sẽ chẳng mong ra khỏi khổ.

Ở dương thế rán suy tột chỗ,

Rồi lo tu chớ có chần chờ;

1290. Đời thường hay một chút hẫng hờ,

Mà sau chịu thất cơ muôn lúc.

Khá bịn chắc xin đừng để sút,

Ngày gần đây có Đức Như Lai;

Xuống tại trần hóa đủ gái trai,

Cứu trần thế khỏi tai họa khổ.

Đừng bợ ngợ rán bay về ổ,

Mẹ ấp yêu con đỏ ấm lành;

Nửa đường duyên dứt sợi tơ mành,

Ấy là kẻ tự mình thắt cổ.

1300. Rán mà nghe lời xưa dạy dỗ,

Hễ ở trần là khổ chớ quên;

Một phen nầy đạo quả chẳng nên,

Sau nầy chẳng còn tìm sao gặp.

Nên gắng chí tu hành cho gấp,

Ngày đổi thay trời đất không xa;

Hữu tâm tu hữu niệm Di Đà,

Sẽ ngồi được chín tòa Sen báu.

Hào quang tịnh cực kỳ diệu hảo,

Mây lành che khắp đạo nhơn thân;

1310. Được Phật Ngài cho thấy lắm lần,

Lòng cảm kích chưa từng có được.

Bợn tục trần trôi theo dòng nước,

Mình ngọc trong sáng suốt mịn màng;

……

Tâm khoái lạc nào bằng tâm ấy.

Ớ già trẻ quê nhà nghe đấy,

Rán trau tria cho quấy chẳng còn;

Màu không thua màu của sắt son,

Được vậy chẳng hổ con nhà Phật,

Lòng mong ước sẽ nên sự thật,

1320. Dù sự chi Đức Phật cũng cho;

Chữ thành lòng có được chẳng lo,

Đạo nên chẳng đều do nó cả.

Hỡi lớn nhỏ Bắc Nam để dạ,

Không cố tâm việc nhỏ cũng hư;

Phải giữ lòng một chữ nhứt như,

Thì vạn sự đều cư ý nguyện.

Vì ngại cuộc ba đào vận chuyển,

Nơi quê nhà như kiến nước lên;

Cảnh âu sầu ngập cả muôn đền,

1330. Vô số kể thế tình bối rối.

Nên đây mới kêu lên vang vội,

Để người trong quê nội gắng thêm;

Thức lòng rằng thế sự chưa êm,

Đạo cần phải lo thêm mới được.

Không để một phút nào suy nhược,

Tỉnh mắt tai tỉnh được cõi lòng;

Chẳng sự chi làm trí cuồng ngông,

Lúc nào cũng quán thông các việc.

Lìa sanh tử ấy là sự thiệt,

1340. Còn luân hồi là việc dối ma;

Cứ thế mà suy nghiệm rộng ra,

Sẽ ra khỏi Ta bà khổ hải.

Phật rằng các việc do nghiệp ái,

Kéo chúng sanh vào các lao lung;

Nghiệp ái không, không cảnh hãi hùng,

Rán tránh nó thì xong các việc.

Vừa chơn lý vừa là siêu việt,

Đáng kính thay lời Phật nói ra;

Nhớ để lòng hỡi bớ chư gia,

1350. Ngày kết cuộc thiết tha khỏi vướng.

Đây chẳng dám một lời nói bướng,

Và đây không hề muốn nói khoe;

Lời Phật Ngài đây đã được nghe,

Chỉ truyền lại không hề dụ dỗ.

Đây đã trót thệ câu cứu độ,

Dù sao sao chẳng bỏ nhơn sanh;

Cứ khuyên hoài bất kể khắc canh,

Mặc dù xác đang nằm giường bịnh.

Miễn cho khắp người đều thức tỉnh,

1360. Chịu lóc lăn mấy cũng vẫn cười;

Lời hảo hòa vẻ mặt vui tươi,

Đến đâu cũng gieo lời đạo đức.

Tỉnh riêng mình mà người chưa thức,

Lòng từ bi chẳng chút nào vui;

Giữa mình cùng với khắp mọi người,

Đồng giác ngộ mới rồi bổn nguyện,

Có lắm đêm ngồi như kẻ nghiện.

Nghĩ nhân sanh nhớ đến quê nhà;

Muốn làm sao giữa kẻ cùng ta,

1370. Đồng thờ một Thích Ca Phật giáo.

Gìn chơn lý ở ăn đúng đạo,

Không một ai lừa đảo một ai;

Biết giúp vùa sức lực tiền tài.

Chẳng ai nỡ nhiếc xài ai cả.

Trên cùng dưới dân quan nhứt dạ,

Đồng hưng long đạo cả nhiệm mầu;

Sự thù hiềm các việc đâu đâu,

Đều dẹp gác gìn câu hòa hảo.

Không ai muốn giở trò gươm giáo,

1380. Lấy lời lành dạy bảo lẫn nhau;

Thấy bần hàn lòng biết xót đau,

Gặp kẻ nạn liền mau cứu vớt.

Biết liên kết với lòng chia sớt,

Từ miếng ăn tấm mặc cho nhau;

Thật đúng niềm cốt nhục đồng bào,

Tự tay chẳng nỡ nào cắt ruột.

Từ nay đến màn đời rốt cuộc,

Mong trẻ già ở được như vầy;

Thì tự nhiên hòa hảo liên dây,

1390. Tiếng lành được bủa đầy khắp chỗ.

Chẳng ai dám đem lời hềm ố,

Gương từ bi soi tỏ năm châu;

Đây ngày đêm không ngớt khẩn cầu,

Cho sớm được thành câu nguyện ấy.

Nơi hải ngoại mượn lời trong giấy,

Gởi về nhà nhắc lại gần xa;

Rán tu hành đừng có bê tha,

Chậm một phút uổng qua một phút.

Việc khi đến đến ngay một lúc,

1400. Khắp người đều hoảng hốt thần cơ;

Mau lo toan chớ có chần chờ,

Đợi đến việc u ơ sao kịp.

Một ngày tu cứu an muôn kiếp,

Có mấy khi gặp dịp nầy đâu;

Khuyên trẻ già hãy rán lo âu,

Đừng đợi lúc quan khâu mới hối.

Phật Ngài đã chỉ rành manh mối,

Theo đó thì đường lối chẳng sai;

Ngài bảo rằng : úm gốc tốt cây,

1410. Lớn đức độ lớn ngôi quả vị.

Qủa vị lớn dễ thâu chúng quỉ,

Một lời ra dường thể sấm vang;

Lũ côn đồ với thứ ngỗ ngang,

Thảy đều phải tim gan khủng khiếp.

Oai sư tử thú nào sánh kịp,

Nơi rừng xanh làm khiếp các loài;

Lấy lời đây rồi nghiệm thử coi,

Đức độ có lực oai bao lớn.

Nói sự thật nào đâu nói bỡn,

1420. Rán mà lo tinh tấn tu hiền;

Cho có oai có đức siêu nhiên,

Ngày kết cuộc Phật Tiên tọa vị.

Lòng mong ước giờ đây mới nghỉ,

Nỗi mừng vui biết lấy chi đo;

Đây đã cùng già trẻ hẹn hò,

Đồng giải thoát đồng qui bỉ ngạn.

Sự vui khổ sớt chia từ đoạn,

Không hề riêng sung sướng một thân;

Gặp khó khăn đưa lại bao lần,

1430. Ý chí vẫn yêu dân như một.

Đây dầu chẳng một lời nào thốt.

Tưởng trẻ già rõbiết lòng đây;

Mong đợi ngày nước gió thuận xoay,

Cùng già trẻ đó đây hiệp mặt.

Ngày nào còn chia đôi Nam Bắc,

Ruột còn đau như cắt mấy khoanh;

Không hòa nhau thì dạ đâu đành,

Hòa nhau mới phỉ tình trông ngóng.

Nơi hải ngoại đâu vì riêng sống,

1440. Mà vì câu nhất thống đạo đời;

Hỡi anh em lớn nhỏ khắp nơi.

Xin rán hiểu rõlời đây nói.

Từ tâm não đưa ra tiếng gọi,

Đau dường bao mong mỏi dường bao,

Chịu xét suy sẽ hiểu thế nào,

Đừng ngơ mặt cho đau dạ đấy.

Tu là chiếc thuyền qua khổ hải,

Khá biết thân hiện tại thế nào;

Quanh mình muôn ngàn sự khổ đau,

1450. Đâu khác kẻ tù lao cấm cố.

Càng ở lâu thân càng thêm khổ,

Hãy mau mau tìm ngõ trốn ra;

Có mẹ cha trông đợi nơi nhà,

Cả bạn tác cũng là chờ ngóng.

Nghe chuông lành tỉnh hồi giấc mộng,

Trở thật nhiên chớ sống mơ màng;

Chuyển với luân khắp cõi trần hoàn,

Không ngừng dứt như làn mây khói.

Tự xét hiểu không cần phải nói,

1460. Nghe nói càng thêm rối trong lòng;

Phật rằng lo đứa nhỏ bờ sông,

Chỉ có một lo trần gấp bội.

Đứa nhỏ té còn mong cứu nổi,

Trần lâm rồi khó cổi cho ra;

Tỉnh được thì rán tỉnh mới là,

Trước sau cũng phải ra khỏi tục.

Cõi tạm lại tạm luôn thể nhục,

Còn chi đâu trì trục nhây nhưa;

Cuộc đáo đầu không sớm thì trưa,

1470. Vạn sự chỉ còn chờ tiếng nổ.

Thuyền sắp đắm còn lo ái ố,

Chẳng tìm phao để có thoát thân;

Thấy bá gia chẳng xét xa gần,

Khiến đây bắt thêm phần đau đớn.

Sao cứ mãi chơn hài chơn hớn,

Không chịu lo qui thống một nguồn;

Nếu hiệp nhau lại gỡ rối cuồn,

Cuồn rối mấy cũng suông lại được.

Nghe cho kỹ lời đây nói trước,

1480. Việc mình không lo được người lo;

Bị chia ba chia bốn nát kho,

Dự phòng trước kẻo đã khỏi bến.

Làm đạo đức cho muôn người mến,

Nói pháp lành cảm đến mười phương;

Vì đạo mầu vì cả quê hương,

Đem hết sức lo lường không chán.

Ruộng đồng chừng hết khi khô hạn,

Sức tưới tăng mới giảm mới ngưng;

Chớ ngã lòng trong lúc nửa chừng,

1490. Hoa gần trổ khuyên đừng nhớm gốc.

Ba nghiệp của thân lo dứt nọc,

Mười ác chừa xong được đăng Tiên;

Phật dạy tu với nghĩa làm hiền,

Không dạy dữ chớ chuyên . quấy.

Bị sáu trần ngày đêm xô đẩy,

Khiến phàm tâm tháy máy luôn luôn;

Mới phút rồi cái nọ vừa buông,

Kế lại bị vướng luôn cái khác.

Cứ theo điệu tay buông tay bắt,

1500. Muôn nợ duyên thắt chặt vào lòng;

Luân lạc hoài không kiếp nào xong,

Cảnh khổ nói mãi không hề hết.

Vạn sự đời đi theo cái chết,

Ai lại không được biết điều này;

Sao không lo dứt các oan dây,

Để cho kiếp khỏi gây ra nữa.

Cõi trần tục dẫy đầy nước lửa,

Đâu b. nơi cõi ở khác xa;

Không ai đau cũng chẳng ai già,

1510. Sự chết chóc hẳn là không có.

Làm nhân đức để sanh qua đó,

Hưởng dài lâu vô số vô biên;

Bao nhiêu điều túc trái oan khiên,

Được sạch cả không phiền rối nữa.

Rán phen nầy tận tâm tu sửa,

Ngày thành công là thuở vinh quang;

Hiện tại đều phú quí hiển vang,

Đâu sánh kịp ngày sang Phật quốc.

Châu báu lót đầy trên mặt đất,

1520. Không khổ lao bịnh tật nạn tai;

Sạch hết lòng phân biệt gái trai,

Người nào cũng lòng ngay dạ thẳng.

Tất cả mối dục tình đều chẳng,

Đáng mến thay thắng cảnh Phật đài;

Cõi nầy không các sự nồng cay,

Đáng cho khách trần ai mong mỏi.

Vừa lâu dài vừa nhàn lạc cõi,

Khác hơn phàm nay đổi mai thay;

Khuyên quê nhà lớn nhỏ gái trai,

1530. Lo tu niệm chờ ngày đến đó.

Muốn thì được nào đâu phải khó,

Rán làm sao cho có lòng thành;

Và nhớ rằng muốn Thánh thì thanh,

Bằng trược ấy là danh phàm tục.

Một lòng chơn tầm trong lánh đục,

Mau lâu gì cũng được toại nguyền;

Đừng hai lòng nửa tục nửa Tiên.

Hãy kết một đường duyên với Phật,

Đây đã cạn lời khuyên chơn thật,

1540. Chẳng chịu nghe chớ trách họa ương;

Đây khuyên là do lịnh Phật đường,

Rằng lo kiếm hiền lương dẫn dắt.

Gặp thử thách nên trơ tai mắt,

Như núi to gió quật không nao;

Cứ bền tâm cho đến lúc nào,

Đạo quả được nắm vào trọn vẹn.

Sự thế chẳng hề lòng để bén,

Việc Phật gia vun quén không ngưng;

Đến chừng nào hội được tinh thần,

1550. Ngày ấy mới vị phần cầm chắc.

Thần chưa hội quả công chưa đắc,

Rán mà nghe lời nhắc đó ư!

Hội được thần mới thấy chơn như,

Ở tại thế mà cư Phật quốc.

Hiểu được chưa lời khuyên cơ mật,

Khá tìm phăng được gút mới suôn;

Chưa gặp thì mối chớ nên buông,

Cầm giữ mãi đến cơn hết rối.

Đây muốn khắp người thông được lối,

1560. Càng sớm càng khỏi nỗi trầm luân;

Nhưng rất buồn nhiều kẻ vội ngưng,

Nguyện chưa đạt bỗng dưng bỏ dở.

Trách nọ kia buồn điều Tần Sở,

Rồi bỏ qua tất cả thệ nguyền;

Riêng đây đau, đau đến Phật Tiên,

Đêm không ngủ ngày quên cơm bữa.

Tác giả bài viết: Thanh sĩ Thích Huệ Duyên
Đánh giá bài viết
Tổng số điểm của bài viết là: 0 trong 0 đánh giá
Click để đánh giá bài viết

Mã an toàn:   Mã chống spamThay mới     

 

Giới thiệu

Tổ Truyền Đăng

Đức Phật Thích Ca Mâu Ni Cách nay 2556 năm 1. TỔ MA HA CA DIẾP Đồng thời đức Phật 2. TỔ A NAN Sanh sau Phật 30 năm 3. Tổ Thương-Na-Hòa-Tu ( Sanakavasa)  Thế kỷ đầu sau Phật Niết-bàn 4. Tổ Ưu-Ba-Cúc-Đa (Upagupta)  Cuối thế kỷ thứ nhất sau Phật Niết-bàn 5. Tổ...

Thống kê

  • Đang truy cập: 219
  • Hôm nay: 27244
  • Tháng hiện tại: 423781
  • Tổng lượt truy cập: 60429519

Tin xem nhiều

Xem bản: Desktop | Mobile