Khi ta lớn
Khi ta biết đến đất trời
Là khi đất nước gọi mời đổi thay.
Nhớ ngày ta vẫn còn say
Nằm trong nôi mẹ từng ngày lớn lên.
Khi ta biết đến cái tên
Là khi ú ớ nằm trên lòng bà.
Khi ta biết đến quả cà
Cầm cây chổi quét đuổi gà quanh sân.
Khi ta biết đến lòng dân
Là khi ta biết thương thân người hiền.
Khi ta biết đến mọi miền
Là khi ta đã đi liền bốn phương.
Khi ta hiểu hết tình thương
Là khi ta biết vấn vương quê nhà.
Giờ đây cứ mỗi chiều tà
Lòng ta thổn thức như là muốn đi.
Để rồi thấy cảnh biệt ly
Xem coi có đúng phòng khi lạnh buồn.
Đếm xem đêm nhớ cội nguồn
“Nhớ khi tắm mát, lúc luồn ống chăn”.
Không biết còn nhớ lời răn
Bảo ban của mẹ can ngăn của bà.
Không biết còn thương nội già
Ân tình quấn quýt như là năm xưa.
Không biết còn nhớ buổi trưa
Những hôm mất điện mẹ đưa gió về.
Có hôm gió lạnh tái tê
Mưa to nước lụt tràn trề khắp sân.
Ấy vậy mẹ vẫn ân cần
Mang bao ấp ủ tình thân đượm nồng.
Không biết còn nhớ nỗi lòng
Trái tim giữ mãi luôn mong ước chờ.
Không biết còn nhớ giấc mơ
Mong cho mái ấm tuổi thơ vững bền.
Tác giả bài viết: Nguyễn Tiến
Nguồn tin: Pháp bảo
Từ khóa:đổi thay, ú ớ, bốn phương, quê nhà, giờ đây, thổn thức, phòng khi, răn bảo, ân tình, năm xưa, tràn trề, ân cần, ấp ủ, tình thân, trái tim, mong ước, giấc mơ, tuổi thơ