Nguyền mong thân cận minh sư, quả Bồ Đề một đêm mà chín. Phúc gặp tình cờ tri thức, hoa Ưu Đàm mấy kiếp đâm bông.
Rss Feed

Là Phật Tử - Phần 1

Đăng lúc: Thứ hai - 26/12/2011 09:11 - Người đăng bài viết: Tịnh Cường
Là Phật Tử - Phần 1

Là Phật Tử - Phần 1

Máy Đạo không xa xôi,Quay đầu lại thấy rồi;Thấy ra mau hay chậm,Là do sức tỉnh hồi. Thanh-Sĩ.

LÀ PHẬT TỬ 

Phần I
 
*****

Là Phật tử trong lòng tự hỏi,
Nên làm gì trong cõi người ta?
Ngồi yên niệm Phật Di Đà?
Hay là đi độ người ta xa gần?
Là Phật tử xả thân theo Phật,
Ngày đêm lo tự giác giác tha;
Độ mình và độ người ta,
8. Con đường giải thoát ấy là mục tiêu.
Là Phật tử rất yêu nhơn loại,
Lo tìm phương cứu khỏi đau sầu;
Khổ thân chẳng quản chi đâu,
Miễn cho người được hưởng bầu an vui.
Là Phật tử say mùi đạo pháp,
Chẳng còn ham sự vật thế gian;
Chỉ vui thú cảnh Niết Bàn,
16. Duyên trần khi mãn thẳng đàng hồi qui.
Là Phật tử quyết đi bỉ ngạn,
Vai ném xong gánh nặng hồng trần;
Dù rằng vạn khổ thiên tân,
Bước chân hành giả chẳng dừng lại đâu.
Là Phật tử rõ câu sống thác,
Không để cho đời gạt lừa mình;
Trong lòng đầy đủ đức tin,
24. Cứu đời là gốc, độ mình là căn.
Là Phật tử phải năng tu luyện,
Từ phàm tâm mà chuyển thánh tâm;
Dù khi đi đứng ngồi nằm,
Trong lòng cũng vẫn âm thầm trau tria.
Là Phật tử chẳng lìa tâm Phật,
Mối từ bi thắt chặt nơi lòng;
Đạo mầu quyết được khai thông,
32. Chúng sanh quyết cứu khỏi vòng trầm luân.
Là Phật tử tinh thần cứng cỏi,
Không để cho mòn mỏi đức tin;
Dù cho vạn tướng thiên binh,
Không ngăn cản nổi lộ trình nhà tu.
Là Phật tử vong xu chẳng quản,
Miễn làm sao cho đặng siêu thăng;
Đinh ninh có một lời rằng:
40. Đem thân hiện tại ra ngăn luân hồi.
Là Phật tử tuồng đời biết rõ,
Biết có ngày phải bỏ xác thân;
Bởi thân là vật tạm trần,
Dù ai cũng phải một lần chết đi.
Là Phật tử trước khi bỏ xác,
Biết chọn đường Cực Lạc đi ra;
Theo chư Phật chẳng theo ma,
48. Linh hồn không để đọa sa Diêm Phù.
Là Phật tử sự tu là vốn,
Tu trong khi lẫn lộn với đời;
Gần bùn mà chẳng tanh hôi,
Tùy phương nhiếp hóa cho người cùng tu.
Là Phật tử không thù ai cả,
Thấy ai nguy thì khá giải nguy;
Như là một vị lương y,
56. Bịnh thì lo trị bất kỳ là ai.
Là Phật tử ra tay tế độ,
Không ngồi lỳ một chỗ tụng kinh;
Tùy theo thời thế nhơn tình,
Để mà độ tử độ sinh cho người.
Là Phật tử không lười việc đạo,
Hăng hái lo đào tạo phước duyên;
Gian lao chẳng trách không phiền,
64. Quyết làm cho vẹn lòng nguyền từ bi.
Là Phật tử bất kỳ quen lạ,
Lòng kính yêu tất cả mọi người;
Hỏi han đối đáp vui tươi,
Không làm kiêu cách, chẳng lời ngạo khinh.
Là Phật tử tánh tình rộng rãi,
Thứ tha cho kẻ quấy biết chừa;
Không vì bưng bợ mà ưa,
72. Chẳng vì lãnh đạm mà chua lấy hờn.
Là Phật tử không nhân ngã tánh,
Giữ cho tâm bình đẳng thường ngày;
Giàu nghèo bất luận là ai,
Từ bi đối đãi không hai tấm lòng.
Là Phật tử thì không trước chấp (1),
Sự vật không vướng mắc nơi tâm;
Ở đời mà chẳng nhiễm thâm,
80. Pháp tu thường được giữ cầm tự do.
Là Phật tử phải to gan mật,
Dám đương đầu các cuộc hiểm nguy;
Trên đường giải thoát cứ đi,
Quản chi ác thú, sợ gì phong ba.
Là Phật tử mong qua Tịnh độ,
Đi chớ ngồi một chỗ không xong;
Phải cần bồi đức lập công,
88. Để làm phân bón cho lòng Nam Mô.
Là Phật tử bao giờ cũng tỉnh,
Không để cho bị cảnh rối lòng;
Di Dà thường niệm bên trong,
Dù rằng đang bận lắm công việc gì.
Là Phật tử sự chi cũng xét,
Tránh lỗi sanh trong việc bất ngờ;
Dù trong cảnh tợ vò tơ,
96. Cũng suy kỹ chẳng để sơ hở lòng.
Là Phật tử nối dòng dõi Phật,
Thang Liên Đài từ nấc bước lên;
Quyết lo ân trả nghĩa đền,
Ví dầu nguy hiểm gập ghềnh dường bao.
Là Phật tử trước sau ngăn đỡ,
Như tướng binh đang ở trận tiền;
Hớ hênh thì rớt xuống yên,
104. Lúc nào kẻ địch cũng kiềng bên chân.
Là Phật tử tinh thần quả cảm,
Lòng đã nguyền thì chẳng đổi thay;
Trên đường đi đến Phật đài,
Vung gươm trí huệ giải vây hồng trần.
Là Phật tử bước chân sắt đá,
Đạp sấn lên tất cả gai chông;
Tìm về Cực Lạc một lòng,
112. Mặc dù cách trở núi sông muôn trùng.
Là Phật tử chí hùng sẵn có,
Quyết xông pha đây đó cứu đời;
Sá bao bùn trịn tả tơi,
Huệ dân phước chúng trọn đời hiến thân.
Là Phật tử sống gần bá tánh,
Dạy bảo cho đức hạnh hiền từ;
Làm tròn trách nhiệm nhà sư,
120. Độ người thí chủ, cứu người đàn na.
Là Phật tử phải hòa đại chúng,
Tùy theo người mà dụng lời khuyên;
Khiến cho ai cũng hóa hiền,
Chung qui đều nối sâu duyên Phật đài.
Là Phật tử phải khai tâm trí,
Để biết rành đâu ngụy đâu chơn;
Đáng làm vị hướng đạo nhơn,
128. Giúp người khỏi lạc, giúp thân khỏi lầm.
Là Phật tử chủ tâm làm gốc,
Vừa dạy người vừa học nơi người;
Tuy rằng tiếp xúc mọi nơi,
Nhưng lòng không để cho đời dắt đi.
Là Phật tử khác chi dòng nước,
Đường vạy ngay chiều được dễ dàng;
Miễn là tới biển mênh mang,
136. Miễn là nhuần thấm ruộng làng khắp nơi.
Là Phật tử biết người biết cảnh,
Giống từ bi khéo tính cho vừa;
Khi dùng tưới, lúc cậy mưa,
Giúp cây sanh trái, giúp mùa nở bông.
Là Phật tử bóng hồng chẳng phí,
Từ bình sanh đến hủy xác thân;
Tu thân độ chúng không ngừng,
144. Ngày giờ biết quí cho phần hóa duyên.
Là Phật tử cố truyền Phật pháp,
Chẳng sợ ai kích bác giày bừa;
Những điều phàm thánh cứ thưa,
Người đời dù có ghét ưa mặc tình.
Là Phật tử đinh ninh việc Phật,
Mặc dù thân còn mất chẳng nao;
Miễn là giúp khách trần lao,
152. Được hồi hướng thiện, được vào Phật môn.
Là Phật tử bảo tồn đạo đức,
Không để cho vật chất cuốn lôi;
Gặp khi đạo đức suy đồi,
Quyết tìm đủ cách phục hồi cho hưng.
Là Phật tử hiến thân cho đạo,
Đạo là đường cải tạo nhơn sanh;
Khiến người bỏ dữ theo lành,
160. Từ mê si được trở thành giác minh.
Là Phật tử đem mình làm nghĩa,
Lòng thương người như thể thương thân;
Không làm ích kỷ hại nhân,
Chỉ làm những việc phước duơn cho đời.
Là Phật tử không rời tâm đức,
Chẳng bao giờ làm ác với ai;
Dù người tà vạy đắng cay,
168. Cũng là đối đãi thẳng ngay ngọt ngào.
Là Phật tử giồi trau đạo hạnh,
Không để cho tâm tánh lu mờ;
Tìm cho thấy mối huyền cơ,
Để không còn rối đường tơ hồng trần.
Là Phật tử tự thân cởi mở,
Mặc dù ai muốn vớ đeo vào;
Như nguồn nước chảy thao thao,
176. Không ai có thể làm sao cho ngừng.
Là Phật tử ở trần chẳng mến,
Biết rò điều rù quến của đời;
Biết đời là thói lả lơi,
Biết đời là thứ làm người mê si.
Là Phật tử biết tri biết dụng,
Đem thân phàm dùng đúng chỗ nơi;
Hình hài như mọi người đời,
184. Nhưng trong tâm chí là người siêu nhân.
Là Phật tử biết cân nhắc kỹ,
Đâu dài lâu, đâu chỉ nhứt thời;
Vui nay để khổ ngày mơi,
Ấy là điều đáng khuyên người tránh xa.
Là Phật tử muốn hòa thiên hạ,
Muốn cho ai cũng hóa ra hiền;
No lành, vui vẻ, bình yên,
192. Khiến cho đời sống não phiền bớt đi.
Là Phật tử khổ chi của thế,
Khi nhìn vào lòng thể kim châm;
Thương người với mối từ tâm,
Khổ đau chi cũng muốn tầm cứu ra.
Là Phật tử lòng xa việc thế,
Nhưng đem thân sống kế mọi người;
Giúp cho người được vui tươi,
200. Giúp cho người được biết mùi Phật gia.
Là Phật tử thật thà chơn chất,
Không dối mình, chẳng gạt lừa ai;
Việc làm lời nói thẳng ngay,
Gìn câu đạo đức thường ngày sanh cư.
Là Phật tử nhân từ một mực,
Ác không làm dù ác nhỏ nhen;
Việc làm nhân đức đua chen,
208. Dù ai đem dạ ghét ghen mặc tình.
Là Phật tử lòng tin nhân quả,
Hễ làm hung bị trả lại hung;
Nghiệp theo người đến cuối cùng,
Người dù sức mạnh như hùm khó ngăn.
Là Phật tử trầm thăng biết rõ,
Nên quyết lòng tìm ngõ siêu sanh;
Ngày đêm lo việc tu hành,
216. Lo làm việc phước việc lành cho dân.
Là Phật tử tu thân gìn đạo,
Xử vẹn câu ngay thảo làm người;
Cho duyên nhà Phật thêm tươi,
Cho hương nhà Phật thêm mùi thơm xa.
Là Phật tử phải là có hạnh,
Làm gương cho bá tánh soi chung;
Đạo thì có hạnh đi cùng,
224. Hạnh không thì Đạo chẳng dùng vào đâu.
Là Phật tử phải cầu tỏ ngộ,
Hết vô minh thấy rõ bổn tâm;
Không còn sót lọt mê lầm,
Hoàn toàn đạt mối huyền thâm tròn đầy.
Là Phật tử không gây nghiệp chướng,
Chẳng để cho lòng vướng hồng trần;
Lấy điều chánh đáng nuôi thân,
232. Thân làm xe cộ cho phần chơn linh.
Là Phật tử tự mình trị lấy,
Không đợi người khác thấy mới răn;
Thói hư lo diệt tận căn,
Để cho đạo hạnh ngày hằng thêm cao.
Là Phật tử gian lao chẳng quản,
Miễn tu hành cho đặng viên dung;
Cứ đi một mạch đến cùng,
240. Không hề khi thẳng khi dùn trong tâm.
Là Phật tử tình thâm sanh chúng,
Thấy khổ ai lòng cũng xót thương;
Sẵn sàng tìm đủ mọi phương,
Để làm cho kẻ khỏi đường khổ đau.
Là Phật tử dồi dào bác ái,
Nhìn nơi người bằng cái thiện tâm;
Thấy ai còn khổ còn lầm,
248. Liền ra tay cứu không tâm ngại ngần.
Là Phật tử dĩ ân báo oán,
Không nỡ gây khổ nạn cho ai;
Cũng là tránh quả ngày mai,
Ở trần mà chẳng tạo gây nghiệp trần.
Là Phật tử lòng nhân tợ biển,
Không từ nan trước chuyện độ đời;
Độ đời đến chốn đến nơi,
256. Lòng nhân chẳng lúc nào rời trong tâm.
Là Phật tử chẳng ham của thế,
Chỉ ham điều cứu tế nhơn gian;
Từ bi tình ấy một đàng,
Vui đem phú quí sớt san cho người.
Là Phật tử nói cười nhã nhặn,
Mặt vui tươi lòng đặng ôn hòa;
Dù người đối đãi xấu xa,
264. Cũng đem tốt đẹp đáp ra cho người.
Là Phật tử độ đời chẳng chán,
Nay chưa xong thì rán mai xong;
Độ đời cho được toại lòng,
Nếu chưa mãn nguyện quyết không yên ngồi.
Là Phật tử luân hồi biết rõ,
Vạch cho đời thấy ngõ siêu thăng;
Biển trần để hết trôi lăn,
272. Cho hồn thoát tục, cho thân thanh nhàn.
Là Phật tử cầu an sanh chúng,
Muốn thế gian đâu cũng thanh bình;
Nơi nào cũng được an ninh,
Người nào cũng được có tình yêu nhau.
Là Phật tử trần lao quyết phá,
Giúp cho đời thong thả an vui;
Người không làm khổ cho người,
280. Cùng vui đạo đức cùng vui công bằng.
Là Phật tử càng tăng đức độ,
Chẳng phiền ai chẳng có giận ai;
Dù rằng người có gắt gay,
Cũng là sẵn dạ ra tay cứu người.
Là Phật tử không vui riêng hưởng,
Muốn cho ai cũng sướng vui chung;
Vui câu đạo pháp vô cùng,
288. Con đường giải thoát muốn đồng được vui.
Là Phật tử chán mùi tục lụy,
Ôm một lòng trực chỉ Tây Phương;
Muốn cho người cõi trần dương,
Cầu sanh Tịnh độ mở đường thoát ly.
Là Phật tử hành trì Phật pháp,
Cảnh Lạc bang quyết lập cho đời;
Không còn nay hiệp mai rời,
296. Không còn kẻ khổ còn người thì vui.
Là Phật tử độ người thật sự,
Độ sanh và độ tử cả hai;
Độ vui đời sống hằng ngày,
Độ sau khi chết Liên Đài được lên.
Là Phật tử não phiền bỏ cả,
Gặp trái ngang lòng dạ như thường;
Tu hành một mực chủ trương;
304. Từ bi cứ vẫn một đường thi vi.
Là Phật tử chẳng kỳ ai cả,
Hữu sự thì sẵn dạ giúp cho;
Vì câu đạo nghĩa mà lo,
Không vì quyền lợi riêng cho phận mình.
Là Phật tử hữu tình với thế,
Không thể ngơ trước kẻ khốn nàn;
Thấy nguy thì quyết cứu an,
312. Thấy cần nên độ thì toan độ liền.
Là Phật tử Phật duyên gieo khắp,
Bằng mọi phương thích hợp nhơn sanh;
Giúp cho người được an lành,
Xác thân no ấm, hồn linh nhẹ nhàng.
Là Phật tử chỉ đàng về Phật,
Giúp người đời khỏi lạc đường ma;
Đường ma người bị lạc qua,
320. Tìm phương giúp họ nhớ ra Phật đường.
Là Phật tử treo gương từ thiện,
Từ chuyện to đến chuyện nhỏ nhen;
Không bao giờ để ố hoen,
Giúp cho bá tánh đua chen học đòi.
Là Phật tử đuốc soi thiên hạ,
Chính mình lo đạo quả cao siêu;
Ngó sen cảnh Phật chắt chiu,
328. Mùi hương cảnh Phật sớm chiều xông ra.
Là Phật tử làm ra hoặc nói,
Hợp đạo mầu, ích lợi nhơn sanh;
Làm cho người được phước lành,
Nói cho người được tu hành hiền lương.
Là Phật tử phải thương tất cả,
Người hiền lành hoặc kẻ hung hăng;
Tùy phương hóa độ cho bằng,
336. Dắt dìu tất cả không đành bỏ ai.
Là Phật tử dẻo dai tâm chí,
Độ thế gian chẳng nghĩ vắn dài;
Độ nay không được thì mai,
Độ mai không được thì ngày mốt kia.
Là Phật tử không lìa bổn nguyện,
Vừa tu vừa lo chuyện độ đời;
Cố làm cho vẹn đôi nơi,
344. Chẳng bao giờ để bỏ rơi phần nào.
Là Phật tử thượng cầu hạ hóa,
Cốt làm cho đạo quả viên dung;
Con đường Bồ Tát chí trung,
Trên thì cầu Phật, dưới tùng độ nhân.
Là Phật tử giả chân biết đủ,
Độ thế gian bằng chủ tâm thần;
Nhiều khi dĩ huyễn độ chân,
352. Mà không bị huyễn làm thân tâm cuồng.
Là Phật tử con đường đã định,
Gió bụi đời khó phỉnh được lòng;
Khi thì đi thẳng đi vòng,
Vẫn về đến chốn chớ không lạc đường.
Là Phật tử xiển dương Phật pháp,
Trong rừng mê luôn thắp đuốc từ;
Cho đời thấy rõ thật hư,
360. Lánh ra cho khỏi kiếp người trầm luân.
Là Phật tử biết nhân duyên rõ,
Vạn vật đều do đó cấu thành;
Thường đem ví dụ chứng minh;
Để cho người hiểu diệt sanh thế nào.
Là Phật tử ví vào nhiều thứ,
Khiến cho người thật sự hiểu ra;
Hồng trần lòng hết mê sa,
368. Lo tu để có vượt ra khỏi trần.
Là Phật tử cứu dân lập thệ,
Khắp đó đây đuốc huệ soi đường;
Mặc tình cát bụi phong sương,
Không bao giờ giảm tình thương người đời.
Là Phật tử đất trời so chí,
Độ chúng sanh không chỉ một nơi;
Mà là độ khắp bầu trời,
376. Lòng không câu chấp là người ở đâu.
Là Phật tử theo câu Phật chỉ,
Cố thật hành như ý Phật khuyên;
Tu cho bá tánh cùng thiềng,
Chớ không tu để thành riêng một mình.
Là Phật tử trời thanh một sắc,
Dù khói mây bổn chất không phai;
Phủ che vạn vật muôn loài,
384. Cổ kim vẫn một chẳng thay đổi màu.
Là Phật tử đề cao ý chí,
Trong lòng luôn lấy lý thắng tình;
Cho nên có thể chuyển mình,
Từ vòng hắc ám ra minh quang đường.
Là Phật tử thường thường tâm chủ,
Ngoại trần không thể dụ bất ngờ;
Nói làm hợp với căn cơ,
392. Lòng không mà chẳng hở sơ trong lòng.
Là Phật tử tận trong tâm Phật,
Không hề làm đạo đức bề ngoài;
Tu cho giải kiếp trần ai,
Chớ không tu để chưng bày người xem.
Là Phật tử chê khen cũng mặc,
Cứ một lòng phụng Phật độ nhân;
Miễn là khỏi bến mê tân,
400. Tiếng đời nầy nọ biện phân chẳng màng.
Là Phật tử theo đàng Phật vẽ,
Đông cũng đi quạnh quẽ cũng đi;
Quyết về đến cõi Từ bi,
Ai lôi không bỏ, ai trì không buông.
Là Phật tử việc suôn hoặc rối,
Vẫn trấn tâm tìm mối để phăng;
Luôn vui sắc mặt nhà tăng,
408. Mặc dù cảnh huống khó khăn bực nào.
Là Phật tử lên cao xuống thấp,
Nhưng trong tâm một mực thẳng (2) bằng;
Ở nơi nhà lá một căn,
Cũng như ở chốn trăm từng lầu cao.
Là Phật tử nhắm vào căn tánh,
Chớ không xem ở cảnh bề ngoài;
Đến giàu lòng chẳng mê say,
416. Đến nghèo lòng cũng không hay chán buồn.
Là Phật tử khi vuông vuông đặng,
Gặp khi tròn tròn trặn như khuôn;
Tuy hình thức có tròn vuông,
Nhưng tâm hồn chỉ một đường từ bi.
Là Phật tử xét suy chu đáo,
Khi việc đời việc đạo đến mình;
Không vì việc nhỏ mà khinh,
424. Chẳng vì việc lớn mà kinh hãi lòng.
Là Phật tử biết xong mới tín,
Tín rồi thì nhứt định lo hành;
Hành cho toại nguyện của mình,
Ví dù cần phải hy sinh cách nào.
Là Phật tử giồi trau chẳng ngớt,
Không để cho giảm bớt công tu;
Dù cho tỏ ngộ đạo mầu,
432. Cũng là tiếp tục giồi trau như thường.
Là Phật tử biết phương Phật rộng,
Pháp Phật mầu nhiệm chẳng thể đo;
Càng tu càng thấy đạo to,
Thế nên không thể tự cho cao cường.
Là Phật tử biết nhường biết nhịn,
Chẳng làm theo tập tánh hàm hồ;
Tránh điều hậu quả tục thô,
440. Cho mình và cũng để cho mọi người.
Là Phật tử không cười kẻ quấy,
Chỉ xót thương và lấy lời khuyên;
Khiến cho bỏ dữ làm hiền,
Từ phường tục tử đổi thiềng đạo nhơn.
Là Phật tử thua hơn chẳng nghĩ,
Chỉ nghĩ là chánh lý hay không;
Lúc nào cũng lấy lẽ công,
448. Chớ không ỷ sức và không ỷ tài.
Là Phật tử thẳng ngay ngôn hạnh,
Không binh ai cũng chẳng bỏ ai;
Cong thì cố uốn cho ngay,
Ngay thì săn sóc khỏi ngày đổi cong.
Là Phật tử nói không sợ ghét,
Biện minh cho rõ việc chánh tà;
Để cho người được hiểu ra,
456. Mặc tình người ghét hay là người thương.
Là Phật tử trên đường Phật pháp,
Vì độ dân đủ cách biến quyền;
Cốt làm cho hợp cơ duyên,
Để người hướng Phật pháp nguyền qui y.
Là Phật tử duy trì đạo Phật,
Giúp chúng sanh khỏi cuộc luân trầm;
Dùng nhiều hình thức phương châm,
464. Chớ không cố chấp cách làm một phương.
Là Phật tử như lương y giỏi,
Tùy chứng cho thuốc khỏi bịnh căn;
Đạo mầu tùy kẻ dạy răn,
Khiến người tỉnh ngộ ăn năn tu hành.
Là Phật tử biết danh hay chẳng,
Cũng không màng miễn đặng cứu dân;
Cứu dân như thể cứu thân,
472. Dân cùng mình vốn là chân thể đồng.
Là Phật tử lòng không ích kỷ,
Mà việc chi cũng nghĩ đến người;
Khiến cho đồng được vui tươi,
Về bề vật chất hoặc nơi tinh thần.
Là Phật tử gìn thân khẩu ý,
Không để cho nghiệp quấy sanh ra;
Nếu còn thấy phạm điều tà,
480. Khó khăn mấy cũng rán mà trừ xong.
Là Phật tử đầy lòng cương quyết,
Không rụt rè trước việc đáng làm;
Khi làm thì phải làm kham,
Chớ không để việc lam nham nửa chừng.
Là Phật tử không xưng tài cán,
Cũng chẳng khoe hình dáng bề ngoài;
Khiêm nhường với tất cả ai,
488. Mặc dù thật sự giỏi hay hơn người.
Là Phật tử ban vui cứu khổ,
Bất luận là việc nhỏ hay to;
Giúp cho bá tánh được nhờ,
Là hoan hỉ nhứt trong giờ phút tu.
Là Phật tử chẳng mù sự vật,
Và cũng không ngây ngất trong lòng;
Trong ngoài đều phải hiểu thông,
496. Ngoài không thể ám mà trong chẳng mờ.
Là Phật tử kiến cơ nhi tác,
Việc của mình như việc của người;
Cho tâm cho cảnh đều xuôi,
Khiến đời hết khổ, khiến vui đạo mầu.
Là Phật tử minh châu dám sánh,
Chỗ tối tăm thì sáng chói ra;
Dù cho nước đục lâu xa,
504. Để vào nước cũng hóa ra trong ngần.
Là Phật tử chủ nhân sự vật,
Sự vật không chủ được lòng mình;
Đâu là sự nhục sự vinh,
Đâu là đường tử đường sinh mình cầm.
Là Phật tử bổn tâm thường trụ,
Tả không lay mà hữu không nghiêng;
Gió trần dầu thổi muôn thiên,
512. Cũng không rúng động núi thiền định tâm.
Là Phật tử không xâm phạm kẻ,
Mà cũng không muốn để ai xâm;
Muốn cho ai cũng công tâm,
Muốn cho ai chẳng nỡ làm hại ai.
Là Phật tử nghĩ ngay quả báo,
Thường tránh xa nghiệp tạo bất lành;
Sạch trong nghèo khổ cũng đành,
520. Hơn giàu nhơ bợn chịu hành phạt sau.
Là Phật tử nhìn vào thế sự,
Nhận biết ngay là thứ cạnh tranh;
Nào tình nào lợi nào danh,
Nhưng không ai được trường sanh bao giờ!
Là Phật tử rõ bờ sanh tử,
Vạn vật đồng một thứ vô thường;
Lâu mau rồi cũng tang thương,
528. Mặc dù người có cự đương cách nào!
Là Phật tử mở rào sống thác,
Cho chúng sanh đều được tự do;
Sanh già bịnh chết đói no,
Không còn quyền bính trong lý thế gian.
Là Phật tử đường sang Phật quốc,
Quyết một lòng dìu dắt người đi;
Để cho hết nghiệp mê si,
536. Khỏi vòng sanh tử hợp ly cảnh trần.
Là Phật tử độ dân không chán,
Dân nhiều màu mình vẫn một tình;
Xem ai ai cũng nhơn sinh,
Người nào cũng trọng, chẳng khinh người nào.
Là Phật tử lòng giàu bác ái,
Yêu người đời bằng cái chơn tâm;
Vạch đường mở ngỏ cao thâm,
544. Giúp người khỏi cảnh mê lầm khổ đau.
Là Phật tử lúc nào cũng độ,
Bằng cách nầy cách nọ đủ phương;
Nhìn đời chỉ một tình thương,
Độ cho sống thác khỏi vương nghiệp đày.
Là Phật tử không thay đổi chí,
Dù cho thân lao lý cách nào;
Chỉ làm cho chí thêm cao,
552. Không bao giờ để cho nao núng lòng.
Là Phật tử được không tự đắc,
Mất cũng không bực tức não phiền;
Được hay mất cũng thản nhiên,
Thăng trầm cuộc thế khó điên đảo lòng.
Tác giả bài viết: Thanh sĩ Thích Huệ Duyên
Đánh giá bài viết
Tổng số điểm của bài viết là: 0 trong 0 đánh giá
Click để đánh giá bài viết

Những tin mới hơn

Mã an toàn:   Mã chống spamThay mới     

 

Giới thiệu

Giới thiệu về Thiền Lâm

LỜI NGỎ Nam Mô Bổn Sư Thích Ca Mâu Ni Phật. Kính bạch chư Tôn đức Tăng Ni ! Kính thưa quý Phật tử và quý Thiện hữu tri thức ! Trong cuộc sống hiện đại, con người luôn bị thôi thúc, cuốn hút bởi rất nhiều thông tin từ mọi hướng nhưng không ai trong chúng ta lại không nhìn nhận rằng, công nghệ...

Thống kê

  • Đang truy cập: 42
  • Hôm nay: 3879
  • Tháng hiện tại: 237895
  • Tổng lượt truy cập: 59677912

Tin xem nhiều

Xem bản: Desktop | Mobile