Nguyền mong thân cận minh sư, quả Bồ Đề một đêm mà chín. Phúc gặp tình cờ tri thức, hoa Ưu Đàm mấy kiếp đâm bông.
Rss Feed

Câu chuyện Thiền: Trở về

Đăng lúc: Thứ sáu - 05/12/2014 14:43 - Người đăng bài viết: Phạm
Món quà Giáo Pháp như sợi dây tự lực mình cố gắng nổ lực kéo lên, để trở về căn nhà bình an, quê hương trước khi bạn sanh ra đời.
Câu chuyện Thiền: Trở về

Câu chuyện Thiền: Trở về

Trong đời sống Căn nhà là nơi ở, nhưng với cái nhìn sự thật có cái thật có cái tạm bợ. Thân thể của chúng ta là căn nhà tạm bợ, vì ngày nào đó nó sẽ phải hoại diệt, cho nên còn tồn tại cải thiện mãn nguyện với cái hiện có thế là đủ. Nào là các vật dụng bát ly đĩa, quần áo xe cộ, mới toang rồi thời gian củ và nhàm chán, nó biển đổi liên tục theo nhân duyên.

Sống hòa bình, hòa hợp với thân thể, bất kể tình trạng của nó là gì, tìm ra được thực tướng để không bị vướng mắc nó, tuổi già bệnh tật suy xụp là tự nhiện, kháng cự nó chỉ tạo bất an lo lắng, sợ hải và đau khổ. Mắt thấy nhiều thứ, tai nghe nhiều dạng âm thanh, miệng ăn nhiều thức ăn ngon, dỡ, nhưng mùi vị cũng chỉ là mùi vị, nhìn thấy hình dáng đẹp, xấu rồi cũng trôi qua, và mất hút. Tất cả cũng vậy thôi có gì nữa đâu? Ai cũng vậy dù là người hay loài vật cũng phải chịu hoại diệt của vô thường. Tất cả điều mang danh nghĩa và được quy ước, của tôi, thuộc về tôi, hay của bạn thuộc về bạn và rồi phải bỏ lại tất cả, vì nó điều của thiên nhiên.

Thân thể không phải là cái gây ra cho bạn đau khổ, mà do suy nghỉ mà ra, do bạn không nhìn ra rõ sự thật, cái sai lầm làm rối rắm là điều khó thể tránh được. Ví như con sông chảy và đổ xuống dốc thành thác bạn không thể bảo nó chảy ngược lên và chấp nhận sự thật đó và bớt đi đau khổ. Nó cũng như thân thể trẻ trung và rồi phải già nua và hoại diệt.

Nếu biết xã bỏ để vào nơi trú ẩn căn nhà thật của mình, trong sự cố gắng để vượt qua những đau đớn của thân thể trong quá trình tập luyện hơi thở, mệt mõi và hơi thở càng vi tế thì khả năng thoát ra khỏi nó càng lớn, đến khi tỉnh giác và hiểu thật rõ lúc đó bạn sẽ hân hoan nhìn đau khổ tự tan biến.

Đạo là con đường vượt ngược dòng nước, trèo lên khi dòng thác đổ xuống, mà sợi dây là cái hiểu rõ Giáo Pháp, và sức lực là tự mình chớ không có ai có thể thay thế được, và chính buông bỏ làm Tâm bạn yên ổn, đó là quả thơm ngọt hạnh phúc mà bạn được hưởng. Ai mà không suy nghĩ, nhưng có suy nghĩ đúng đắn khôn ngoan, biết rõ bản chất của nó, để Tâm vui vẽ chiếu dịu và bình an. Mọi hình ảnh ý niệm ký ức hiện lên bạn luôn nói thầm "Đừng quấy rầy, tất cả không phải việc của tôi nửa, tất cả điều vô thường, vô ngã". Tất cả ý niệm đến đi và mất hút điều là của thế giới sung sướng hay khổ đau điều của thế giới vì thế giới tự nó đã là vậy. Mọi chao chuốt cung phụng thân thể không thể thỏa mãn nó được, mà hãy quay về Tâm cải thiện làm đẹp nó, nguồn suối Tâm linh sẽ cho bạn nhiều thứ, không cần tranh giành hay tranh đấu để có.

Chúng ta có khác nào một lữ khách đi trong vô định, rày đây mai đó nghỉ rồi lại đi tiếp, nó chỉ yên ổn khi thật về với căn nhà thật của mình. Dù bạn giàu, hay nghèo quyền lực, địa vị, tiền bạc danh vọng, hay sắc đẹp, người lớn, trẻ con, người có học, không học điều khó giữ được sự bình an. Đó là bản chất vĩnh viễn của thế gian nên có câu "đời là bể khổ". Cho nên chừng nào còn chưa thấy Chân lý thì còn là kẻ không nhà.

Món quà Giáo Pháp như sợi dây tự lực mình cố gắng nổ lực kéo lên, để trở về căn nhà bình an, quê hương trước khi bạn sanh ra đời.
 

Tác giả bài viết: Trần văn Phạm
Đánh giá bài viết
Tổng số điểm của bài viết là: 152 trong 49 đánh giá
Click để đánh giá bài viết

Mã an toàn:   Mã chống spamThay mới     

 

Giới thiệu

Cách gởi bài viết về Ban Biên Tập

Nội quy đăng bài viết :Bài viết trước khi đăng phải hội đủ các điều sau :- Thứ nhất : Trang web chỉ có một mục đích đó là Hoằng Dương Phật Pháp- Thứ hai : Nội dung thuần tuý chỉ có quan điểm, kinh điển, Luật, Luận chính thống của Nhà Phật- Thứ ba : không liên quan bất...

Thống kê

  • Đang truy cập: 539
  • Hôm nay: 31273
  • Tháng hiện tại: 31273
  • Tổng lượt truy cập: 81582252

Tin xem nhiều

Xem bản: Desktop | Mobile