Nguyền mong thân cận minh sư, quả Bồ Đề một đêm mà chín. Phúc gặp tình cờ tri thức, hoa Ưu Đàm mấy kiếp đâm bông.
Rss Feed

Rằm tháng mười - Phần 1

Đăng lúc: Chủ nhật - 25/12/2011 12:29 - Người đăng bài viết: Tịnh Cường
Rằm tháng mười - Phần 1

Rằm tháng mười - Phần 1

Máy Đạo không xa xôi,Quay đầu lại thấy rồi;Thấy ra mau hay chậm,Là do sức tỉnh hồi. Thanh-Sĩ.

RẰM THÁNG MƯỜI - Phần I

Thanh sĩ Huệ Duyên

*****

Rằm tháng mười hai mươi mốt tuổi,

Vào khoảng trưa đang nhụi trong thoàn;

Đang khi nằm đọc Pháp-Bửu-Đàn,

Có một khối hào quang bạch sắc.

Bỗng nhiên lại rớt ngay vào mặt,

Cả châu thân đều bắt tê rần;

Như ngặt mình đành phải nằm trân,

Muốn ngồi dậy nhưng không thể dậy.

Tay chân cũng hết còn động đậy,

10. Rồi bắt đầu từ đấy mê man;

Từ trên không có tiếng kêu vang,

Rằng có mẹ đấy con khá tỉnh.

Ta ngước mặt nhìn lên không cảnh,

Một lão bà đang đứng trên mây;

Đầu bạc phơ như tuyết phủ đầy,

Tay vừa chống lấy cây gậy trúc.

Mình mặc bộ đồ dà nhùng-nhục,

Có hào quang phủ khắp châu thân;

Vẻ mặt tròn da trắng tuyệt trần,

20. Môi đỏ sậm má hường dờn-dợt.

Có hai cái hoa sen đỡ gót,

Vẻ trang nghiêm khó thốt sao cùng;

Lão bà liền cất giọng ung dung,

Rằng mẹ đấy! ớ con sớm thức.

Tuy muôn năm thân nương Lạc-Quốc,

Lòng mẹ luôn ở sát bên con;

Xưa sao thì nay vậy chẳng mãn,

Trong lòng mẹ nhớ thương con mãi.

Mẹ đấy con! Con ơi nhớ lại,

30. Nh lòng thành sm bái Pht-đà;

Và thưng lo giúp đ gn xa,

Nên mẹ đã sanh qua Cực-Lạc.

Mẹ đấy con! Xưa nhà rân-rát,

Tớ gái trai gần chút năm mươi;

Con đã không có dạ khinh người,

Khiến ai cũng nức lời khen ngợi.

Mẹ đấy con! Xưa con thường nói,

Người chẳng xem nhơn loại thú cầm,

Phải biết thương biết kính nơi tâm;

40. Giàu nghèo chẳng làm hèn người được.

Mẹ đấy con! Lời con đã thốt,

Lúc ấy ai cũng bắt kính thầm;

Tư tưởng con khác với thường tâm,

Rất bình đẳng trong tầm nhận xét.

Mẹ đấy con! Anh con là Kết,

Trong sang giàu chẳng mết sang giàu;

Thường nói rằng phú quí dường bao,

Thân khi mất sang giàu cũng mất.

Mẹ đấy con! Anh con nhận thức,

50. Thân mất thì của mất liền theo;

Thế nên lòng chẳng chút đắm đeo,

Đành vượt ải băng đèo tầm đạo.

Mẹ đấy con! Tâm trần phủi ráo,

Nên anh con đắc đạo từ lâu;

Nay vẫn còn thiền-quán sơn đầu,

Con sớm muộn thế nào cũng gặp.

Mẹ đấy con! Riêng con lập bập,

Đường đạo không quyết lập vào tâm;

Kiếp thì tu kiếp bỏ dập bầm,

60. Đến nay vẫn còn nằm trong thế.

Mẹ đấy con! Nhiều đời con tệ,

Bị nghiệp lôi vào bể khổ trần;

Mang khốn nàn chịu đọa đày thân,

Mẹ đau xót như dần gan ruột.

Mẹ đấy con! Con chưa hiểu được,

Mẹ thương con đến mức nào đâu;

Biển kia còn đo được cạn sâu,

Mẹ thương trẻ khó âu lượng nổi.

Mẹ đấy con! Xác trần khi cổi,

70. Hồn mẹ liền theo dõi Di-Đà;

Về Tây-Phương thân ngự Liên tòa,

Kể cũng vạn niên qua rồi đấy.

Mẹ đấy con! Muôn năm qua ấy,

Mẹ xem như việc mới hôm rồi;

Kiếp chúng sanh theo bóng mặt trời,

Mau lẹ tợ như thoi đưa nhỉ.

Mẹ đấy con! Tuy trăm thế kỷ,

Lòng mẹ đâu quên nghĩ đến con;

Thường thấy con bị nghiệp cuốn tròn,

80. Khác nào nhộng nằm trong ổ kén.

Mẹ đấy con! Mẹ luôn ngào nghẹn,

Tâu Phật xin cho giáng trần ai;

Phật rằng duyên ấy phải chờ ngày,

Đến sớm cũng không tài gỡ nổi.

Mẹ đấy con! Phật Ngài bảo đợi,

Mẹ ôm lòng sớm tối ngồi chờ;

Thấy con nhiều kiếp rối như tơ,

Lòng mẹ nóng tợ hơ bên lửa.

Mẹ đấy con! Con đâu có nhớ,

90. Muôn năm xưa khi đẻ con ra;

Thấy mặt con sáng sủa hiền hòa,

Mẹ mừng đến đỗi sa hột nhỏ.

Mẹ đấy con! Liền trong khi đó,

Mẹ tự dưng nói rõ trong tâm;

Đứa con nầy trải ức muôn năm,

Mặt mày nó không làm quên được.

Mẹ đấy con! Mẹ hay chưởng phước,

Nên nói chi liền được có ngay;

Từ ấy dù về cõi Phật-đài,

100. Lòng mẹ vẫn nhớ hoài con trẻ.

Mẹ đấy con! Mẹ là thật mẹ,

Mặt mũi con khi đẻ trên giường;

Lòng mẹ còn nhớ rõ như thường,

Con khó thấu tình thương của mẹ.

Mẹ đấy con! Muôn năm cách rẽ,

Mẹ vẫn là người mẹ trung thành;

Lòng thương con không vắng khắc canh

Mẹ chẳng ngớt tâu lên Đức Phật.

Mẹ đấy con! Mẹ tâu bao lượt,

110. Phật vẫn rằng đợi cuộc trùng lai;

Duyên lành kia gặp lại có ngày,

Chớ để dạ u hoài cho nhọc.

Mẹ đấy con! Do lời Đức Phật,

Mẹ yên tâm chờ cuộc trùng phùng;

Nhưng mỗi lần thấy trẻ lao lung,

Gan ruột mẹ vô cùng chua xót..

Mẹ đấy con! Việc con mãi mọt,

Mẹ thấy rành không sót điều nào;

Nhiều kiếp con được chức quyền cao

120. Cậy oai thế hiếp bao kẻ yếu.

Mẹ đấy con! Nghiệp kia chằng níu,

Kiếp kế con lại chịu hoành hành;

Bị tù đày bị nhục mạ danh,

Con vợ khổ gia đình tan nát.

Mẹ đấy con! Mẹ trông tận mắt,

Lấy làm đau như chặt như bầm;

Mẹ dù thương xót mấy nơi tâm,

Nghiệp riêng khó thể sang cứu đặng.

Mẹ đấy con! Trong muôn năm ngắn,

130. Con đã sanh lên xuống cõi trần;

Mỗi một lần mang một xác thân,

Tính ra cũng hơn ba trăm xác.

Mẹ đấy con xác kia chồng chất,

Ai trông qua cũng bắt rùng mình;

Và hơn ba trăm cái gia đình,

Nước mắt đã đổ bằng sông suối.

Mẹ đấy con! Vì hoành-tử-tội,

Có kiếp con vừa mới sanh ra;

Mắt chưa hề thấy mẹ thấy cha,

140. Đã chết chẳng khóc la một tiếng.

Mẹ đấy con! Có nhiều kiếp chuyển,

Nghiệp dắt con đến bến trần ai;

Vừa trưởng thành vừa đẹp đẽ trai,

Bỗng thọ bịnh đôi ngày bỏ mạng.

Mẹ đấy con! Thảm kia vô hạn,

Kẻ thương con chưa mãn nơi lòng;

Nửa chừng con đã bỏ cõi hồng,

Muốn tự tử để cùng đồng thác.

Mẹ đấy con! Vì nhơn ở bạc,

150. Có kiếp con bị gạt vì tình;

Gần điên cuồng gần muốn trầm mình,

Sự sản hết giá danh cũng mất.

Mẹ đấy con! Từ Tây phương Phật,

Thấy con vì tài sắc khổ thân;

Mẹ muốn sang kêu lớn lên rằng,

Con ơi hãy bỏ trần theo mẹ.

Mẹ đấy con! Mẹ dù nghĩ thế,

Phật rằng tuy con trẻ bị đày;

Nhưng rồi đây cũng sẽ có ngày,

160. Không đắm mãi trần ai đâu nhỉ.

Mẹ đấy con! Nhiều khi mẹ nghĩ,

Riêng mẹ an ngôi vị Tây Phương;

Còn con đang lăn lóc trần dương,

Mẹ chỉ thấy buồn hơn mừng rỡ.

Mẹ đấy con! Nghĩ suy thế đó,

Mẹ muốn phương tiện bỏ Liên đài;

Để chuyển mình đến cõi trần ai,

Cứu con sớm khỏi ngày mê muội.

Mẹ đấy con! ý kia khi tới,

170. Phật liền thân đến gọi ngay rằng;

Lâm trần không phù hạp cơ căn,

Dễ đọa kiếp khó tăng công đức.

Mẹ đấy con! Phật còn gặng chắc,

Giống Phật con đã rắc gieo sâu;

Sẽ nở ra chẳng mất nơi đâu,

Hãy an trí chớ sầu quá lẽ.

Mẹ đấy con! Mẹ thương con trẻ,

Với tình thương cao cả thiêng liêng;

Nhược bằng thương theo lối trần duyên,

180. Có lẽ đã đọa miền trần hạ.

Mẹ đấy con! Do tình cao cả,

Thương dường bao nhớ trẻ dường bao;

Nhưng mẹ không vọng niệm trần lao,

Nghiệp thương chẳng buộc vào mẹ đặng.

Mẹ đấy con! Nghĩa tình sâu nặng,

Muôn năm rồi không vắng một ngày;

Tuy mẹ ngồi trên cảnh sen đài,

Mà lòng cứ vãng lai bên trẻ.

Mẹ đấy con! Tình thương của mẹ,

190. Muôn năm rồi vắng vẻ một mình;

Chưa được con biết đến mẫu tình,

Làm cho mẹ thêm phần buồn tủi.

Mẹ đấy con! Vì con mê muội,

Nên mới không nhớ tới mẹ xưa;

Mẹ đáng thương chẳng trách bao giờ,

Lòng không ngớt đợi chờ con tỉnh.

Mẹ đấy con! Xưa con hiền tánh,

Tiếng mẹ cha biết kính vâng lời.

Biết thương anh và biết trọng người,

200. Khiến mẹ đã vô hồi thương mến;

Mẹ đấy con! Chính con gây đến,

Anh của con cũng mến thương con;

Nên đã nguyền còn nước còn non,

Thì lòng mến thương con còn mãi.

Mẹ đấy con! Do lời nguyện ấy,

Ngày gần đây con thấy anh con;

Một người anh đạo hạnh vuông tròn,

Thương con tợ hồi còn ở thế.

Mẹ đấy con! Qua nhiều thế hệ,

210. Anh con luôn mắt để bên con;

Con lâm nàn cũng bắt héo-von,

Như mẹ đối với con đấy vậy.

Mẹ đấy con! Khối tình thương ấy,

Riêng anh con ôm lấy non đài;

Chưa được con hiểu đến mảy may,

Anh con cũng chưa khuây tấc dạ.

Mẹ đấy con! Mỗi lần con đọa,

Lòng mẹ cho đến cả anh con;

Quên ngủ ăn ngồi lặng trên non,

220. Mắt theo dõi bên con không hở.

Mẹ đấy con! Vì tài nghiệp nợ,

Có kiếp con từ nhỏ bị đày;

Vào làm tôi tớ kẻ hào tài,

Bị đánh đập nhiếc xài thậm tệ,

Mẹ đấy con! Mẹ trông thấy thế,

Nước mắt rơi ướt cả đài vàng;

Thương con đang khổ ở trần gian,

Bị lưới nghiệp buộc ràng đòi bữa.

Mẹ đấy con! Mẹ thường lụy ứa,

230. Thấy con vừa mới rửa nghiệp qua;

Kế nợ sau liền đã tạo ra,

Cứ nối mãi mới là thống khổ.

Mẹ đấy con! Cũng đà nhiều thuở,

Con biết lo hối ngộ tu hành;

Nhưng lòng tham ái vẫn còn sanh,

Vì thế bặt nẻo lên Cực lạc.

Mẹ đấy con! Khi con rơi rát,

Ruột mẹ đau như cắt từ manh;

Liền đến tâu Phật rõ sự tình,

240. Phật rằng: giống ấy sinh nhiều hột.

Mẹ đấy con! Nghe lời Phật thốt,

Mẹ hiểu ngay ý Phật nói rằng:

Trên bước đường con bị trầm thăng;

Sẽ giúp lắm chúng sanh hướng thiện,

Mẹ đấy con! Phật cho ý kiến,

Nhờ vậy lòng mẹ khiến hơi an;

Nhưng lại rồi đến kiếp kế sang,

Con sanh ở gia đình phú hộ.

Mẹ đấy con! Kiếp sang giàu đó,

250. Con cứ quanh theo mớ bạc vàng;

Nào rượu chè thêm lắm hầu nàng,

Cứ như thế đi lần đến thác.

Mẹ đấy con! Ngồi bên Cực Lạc,

Thấy con vì tiền bạc làm mê;

Phí một đời vào chỗ hèn đê,

Mẹ tiếc đến tràn trề nước mắt.

Mẹ đấy con! Trớ trêu xéo xắt,

Kiếp giàu sang kia bước qua rồi;

Kế kiếp nghèo nàn bấu đến nơi,

260. Vợ lem luốc con thời tơi tả.

Mẹ đấy con! Trong khi rách rõ,

Nợ đến đòi không hở ngày nào;

Kẻ thì rằng nhà cửa đem cào,

Người lại bảo đợ con vợ trả.

Mẹ đấy con! Nợ đòi ra rả,

Con chạy lo cuống cả chân lên;

Ít ngày sau trọng bịnh vướng nên,

Rồi tuyệt mạng ở trên giường bịnh.

Mẹ đấy con! Ngồi trên Phật cảnh,

270. Tiếng con rên thấu đến bên tai;

Ruột mẹ đau mắt mẹ chảy dài,

Than rằng mới sống đây đã chết.

Mẹ đấy con! Kể sao cho hết,

Mọi việc con tạo kết trong đời;

Lành mẹ vui dữ mẹ buồn vơi,

Lòng mẹ vốn hệ nơi con trẻ.

Mẹ đấy con! Mẹ đâu muốn rẽ,

Muốn gần con luôn cả xác hồn;

Nhưng chẳng qua lịnh Đức Thế Tôn,

280. Ngài bảo phải đợi cơn tái ngộ.

Mẹ đấy con! Ngày chờ đợi đó,

Chính hôm nay nhằm thuở trùng lai;

Vậy con mau nhìn thẳng lên mây,

Có mẹ đứng chờ đây ớ trẻ.

Mẹ đấy con! Mẹ là mẹ đẻ,

Cả thân con đã ngót muôn năm;

Mẹ không riêng mẹ của xác thân,

Còn là mẹ tinh thần con nữa.

Mẹ đấy con! Tuy qua muôn thuở.

290. Mẹ tưởng như mới bữa nào đây;

Lòng mẹ thương con vẫn còn đầy,

Xưa nay thế từ đây cũng thế.

Mẹ đấy con! Từ nơi Phật bệ,

Vì thương con nên mẹ đến đây;

Vậy con mau bừng tỉnh giấc say,

Để nhớ kỹ mỗi lời mẹ dạy.

Mẹ đấy con! Mẹ xin đại khái,

Bởi gần ngày thế giới biến thiên;

Thế cho nên mẹ xuống trần duyên,

300. Trước gặp trẻ sau truyền đạo ngữ.

Mẹ đấy con! Chơn tình mẫu tử,

Ngót muôn thu thương nhớ vô cùng;

Đến hôm nay mới được trùng phùng,

Trong lòng mẹ vui mừng tràn ngập.

Mẹ đấy con! Con mau tỉnh gấp,

Mẹ mừng con những kiếp gần đây;

Hột giống lành đem rải gieo đầy,

Giúp nhiều kẻ gái trai nên đạo.

Mẹ đấy con! Sắp ngày biến ảo,

310. Lắm người còn hung bạo ngổ ngang;

Họ chưa hề biết đến Phật đàng,

Sẽ chẳng khỏi tiêu tan hồn xác.

Mẹ đấy con! Những phường hung ác,

Lúc mới sanh tánh chất hiền lành;

Lớn lên rồi vì nhiễm lợi danh,

Mới liều lĩnh tạo tành tội lỗi.

Mẹ đấy con! Sắp ngày thay đổi,

Hạng ấy nên tìm lối cứu ra;

Trong số người ăn ở vạy tà,

320. Khéo dạy bảo sẽ là tỉnh được.

Mẹ đấy con! Nhờ duyên kiếp trước,

Lời của con sẽ được thức người;

Vậy con mau kêu gọi khắp nơi,

Giúp kẻ có duyên hồi tỉnh dậy.

Mẹ đấy con! Theo nơi mẹ thấy,

Con với đời đã rải sâu duyên;

Cứu khổ trần con đã lắm nguyền,

Con khá thực hiện nên . nguyện.

Mẹ đấy con! đang khi thời biến,

330. Vì sanh nhai vì tiến thân danh;

Ai cũng đều nỗ lực cạnh tranh,

Tội ác mấy cũng không kiêng kể.

Mẹ đấy con! Đời càng tồi tệ,

Đạo càng nên rộng mở khắp cùng;

Dạy hiền lành dạy lẽ hiếu trung,

Để cảm hóa kẻ lòng gian ác.

Mẹ đấy con! Mê con sớm giác,

Hầu tỉnh cho kẻ khác đang mê;

Cuộc chuyển luân sắp đến cận kề,

340. Chẳng sớm thức uổng quê một kiếp.

Mẹ đấy con! Dễ đâu có dịp,

Mẹ con ta được hiệp chốn này;

Muôn năm qua chỉ có một ngày,

Ngày ấy chính hôm nay đấy trẻ.

Mẹ đấy con! Hãy nghe lời mẹ,

Khá mau chơn độ kẻ gần xa;

Bóng quang âm càng thấm thoát qua,

Thì mạng sống cũng là nhấp nháy.

Mẹ đấy con! Sắp ngày thương hải,

350. Vật có hình đều hoại chẳng không.

Kẻ say sưa chưa tỉnh ngộ lòng,

Mau đánh thức kẻo không tu kịp;

Mẹ đấy con! Hết tan rồi hiệp,

Vong phế qua đến cuộc hưng bình.

Lá vàng rơi đến đọt non sanh,

Vạn vật cứ thăng trầm như thế.

Mẹ đấy con! Ngay trong cơ thể,

Mỗi ngày luôn suy phế không ngừng;

Người luống công tẩm bổ cho thân,

360. Rốt cuộc cũng không cầm giữ được.

Mẹ đấy con! Kia là bọt nước,

Nổi rồi tan không được dài lâu;

So kiếp người nào khác chi đâu,

Cạn xét đến làm sao không chán.

Mẹ đấy con! Đời như mây ráng,

Lẹ dường bao và ngắn dường bao,

Xưa đã mau nay lại càng mau;

Người đủ cách xô nhau xuống huyệt.

Mẹ đấy con! Muôn ngàn thảm thiết,

370. Đang nằm sau cái lớp văn minh;

Một khi tàn thuốc rớt ngún lên,

Tai đầy tiếng khóc rên áo não.

Mẹ đấy con! Của người tác tạo,

Mỹ lệ bao tinh xảo dường bao;

Lông trên mình chim trỉ khác nào,

Tiếc mấy cũng không sao vô sự.

Mẹ đấy con! Tạo không biết giữ,

Chỉ nuôi gà bên thú hồ ly;

Người đua nhau sống lối vô nghì,

380. Sống ấy chỉ hiểm nguy bất ổn.

Mẹ đấy con! :”dĩ-tâm vi-bổn”,

Tâm an thì khắp chốn đều an;

Trái lại như đèn dưới gió đàn,

Càng mạnh gió đèn càng mau tắt.

Mẹ đấy con! Con mau mở mắt,

Có mẹ đang chờ chực đấy con;

Nợ hồng gian con trả cho tròn,

Để cùng mẹ trở chơn Cực-Lạc.

Mẹ đấy con! Nhịp cầu đại giác,

390. Con mau ra tay bắt cho liền;

Giúp khách trần qua khúc tử xuyên,

Kẻo hồn xác trở nên sương mộng.

Mẹ đấy con! Màn trời đã mỏng,

Sống khổ nhiều hơn sống an vui;

Do ác tâm xảo trí của người,

Trở lại hại người đời thêm khổ.

Mẹ đấy con! Biết bao nhiêu độ,

Mẹ thấy con thọ khổ trần ai;

E bước chơn con khó nổi quày,

400. Mẹ lo mãi đêm ngày không dứt.

Mẹ đấy con! Đúng như lời Phật,

Giống lành kia đã nứt mộng ra;

Mọi việc đời con đã lánh xa,

Lòng trong trắng ngọc ngà dám ví.

Mẹ đấy con! Riêng lành tâm ý,

Ấy còn nằm trong lý hẹp-hòi;

Phải lành cho khắp hết muôn loài,

Như thế mới đúng người từ thiện.

Mẹ đấy con! Bước chân cận viễn,

410. Khá đi ra phổ biến đạo mầu;

Ngồi một nơi đọc sách bao lâu,

Cũng không thể rồi câu đạo lý.

Mẹ đấy con! Con đừng hồ mị,

Mở mắt ra nhìn kỹ mẹ đây;

Mẹ vì con mới xuống cõi này,

Con nên sớm làm khuây lòng mẹ.

Mẹ đấy con! Mẹ thương con trẻ,

Mẹ sẽ đem hết lẽ giải bày;

Vậy con cần mau tỉnh giấc say,

420. Lắng nghe kỹ những lời mẹ dạy.

Mẹ đấy con! Người trong hạ giới,

Đủ hạng người các cõi giáng sanh;

Cũng thi tài đấu sức hùng anh,

Kẻ quá dữ người lành quá lẽ.

Mẹ đấy con! Hiền lành ít kẻ,

Còn hạng người hung dữ thì nhiều;

Nên khắp nơi thường nhuộm máu điều,

Thảm với khổ kể sao cho xiết.

Mẹ đấy con! Con ơi có biết,

430. Hằng muôn ngàn cảnh chết thê lương;

Diễn ra trên khắp cõi trần dương,

Quỉ thần cũng phải tuôn nước mắt.

Mẹ đấy con! Đâu đâu cũng giặc,

Không vật chi là chắc của mình;

Trong đồng khô trên chót núi xanh,

Đâu cũng có kẻ rình người rập.

Mẹ đấy con! Thiếu cơm thiếu bắp,

Phải dùng rau với ốc đỡ lòng;

Cảnh hải hùng lợp cả ruộng đồng,

440. Có sông rạch mà thông chẳng được.

Mẹ đấy con! Thiếu chi là nước,

Không làm sao giải khát đáng thương;

Người bước đi ra một tấc đường,

Sự sống chết không lường biết được.

Mẹ đấy con! Kẻ giàu khi trước,

Nay hóa nghèo thiếu mặc thiếu ăn;

Còn lắm người lúc trước khó khăn,

Giờ lại có của hằng muôn triệu.

Mẹ đấy con! Con đâu có hiểu,

450. Mạnh thì hơn còn yếu thì thua;

Mặc kẻ hung ra sức hốt vùa,

Ai cũng muốn làm vua một cõi.

Mẹ đấy con biết thương dòng dõi,

Nên mở xiềng chớ trói lẫn nhau;

Nhìn kỹ ra thì cũng đồng bào,

Chặt bề sống nở vào bề lưỡi.

Mẹ đấy con! Kể sao hết nỗi,

Cảnh âu sầu khắp cõi người ta;

Quá hãi hùng quá đỗi thiết tha,

460. Tiếng chó sủa cũng làm phách tán.

Mẹ đấy con! Trong đời nhiều hạng,

Vì oai danh vì mến bạc đồng;

Nỡ giết người hơn giết muỗi mòng,

Tội lỗi có hay không chẳng xét.

Mẹ đấy con! Mẹ lòng như thét,

Thương những người bị giết uổng oan;

Chết dễ làm, làm sống khó toan,

Trách kẻ bạo sao không suy nghĩ.

Mẹ đấy con! Có nhiều thuyết ngụy

470. Khéo thêu thùa dối mị lòng người;

Làm cho nền phong hóa suy đồi,

Chẳng màng đến những nơi tình cảm.

Mẹ đấy con! Những người bị cám,

Sẽ không còn biết cảm mẹ cha;

Với anh em bè bạn cũng là,

Lòng chẳng chút thiết tha kề mó.

Mẹ đấy con! Hạng người nói đó,

Tuy hình người chẳng có lòng người;

Họ chỉ lo cho họ đấy thôi,

480. Họ là kẻ giết người không gớm.

Mẹ đấy con! Con mau tỉnh sớm,

Cứu đời đang trên bớm trên gai;

Mẹ càng nhìn càng bắt thở dài,

Thương bá tánh chưa ngày an lạc.

Mẹ đấy con! Đang thời hỗn sát,

Biết coi thường tiền bạc lợi danh;

Ấy là người biết cách sống sanh,

Tiến thêm một bước lành nữa quí.

Mẹ đấy con! Con ơi khá nghĩ,

490. Người vì câu danh vị lợi quyền;

Mà gây thành đất ngửa trời nghiêng,

Đâu ai sống thiên niên để hưởng.

Mẹ đấy con! Người đời lầm tưởng,

Hại được người rồi hưởng tự do;

Có hay đâu thân tợ ngao cò,

Đệ tam giả đứng chờ sau gót.

Mẹ đấy con! Hãy nên thương xót,

Những kẻ đang say gục mộng trần;

Đem chuông lành rung khắp xa gần,

500. Gọi thức kẻ chưa từng nghe gọi.

Tác giả bài viết: Thanh sĩ Thích Huệ Duyên
Đánh giá bài viết
Tổng số điểm của bài viết là: 19 trong 5 đánh giá
Click để đánh giá bài viết

Mã an toàn:   Mã chống spamThay mới     

 

Giới thiệu

CÁC NGÀY VÍA PHẬT

Tháng GiêngNgày mồng một, vía Đức Phật Di Lặc Tháng HaiNgày mồng tám, vía Đức Phật Thích Ca xuất giaNgày rằm,vía Đức Phật Thích Ca nhập diệtNgày 19,vía Đức Quán Thế Âm Bồ tátNgày 21,vía Đức Phổ Hiền Bồ tát Tháng BaNgày 19,vía Đức Chuẩn Đề Bồ tát Tháng TưNgày mồng bốn,vía Đức Văn Thù Bồ tátNgày...

Thống kê

  • Đang truy cập: 184
  • Khách viếng thăm: 179
  • Máy chủ tìm kiếm: 5
  • Hôm nay: 34853
  • Tháng hiện tại: 347743
  • Tổng lượt truy cập: 59787760

Tin xem nhiều

Xem bản: Desktop | Mobile