Nguyền mong thân cận minh sư, quả Bồ Đề một đêm mà chín. Phúc gặp tình cờ tri thức, hoa Ưu Đàm mấy kiếp đâm bông.
Rss Feed

Đường giải thoát - Phần 4

Đăng lúc: Chủ nhật - 25/12/2011 10:43 - Người đăng bài viết: Tịnh Cường
Đường giải thoát - Phần 4

Đường giải thoát - Phần 4

Máy Đạo không xa xôi, Quay đầu lại thấy rồi; Thấy ra mau hay chậm, Là do sức tỉnh hồi. Thanh-Sĩ

Đường giải thoát - Phần 4

*****

Tất cả việc tốt tươi nhân đạo,

Không riêng người tôn giáo lo làm;

Mà ai cũng phải gìn kham,

Để cho nhân phẩm người làm thêm cao.

Con ơi! Kể đến bao giờ hết,

Những việc đang cần thiết hằng ngày.

Tinh thần vật chất cả hai,

1752. Nhu cầu thường thức hiện nay của người.

Quá đòi hỏi khiến đời tranh cạnh,

Quá thiếu thì sanh tánh bất lương;

Giữ cho cảnh sống bình thường,

Là điều tốt nhứt trên đường sanh nhai.

Mỗi người phải góp tay nhau lại,

Tán trợ nhau những cái nhu cầu;

Chớ nên chia áo rẽ bâu,

1760. Phải thương nhau thể một đầu cha sanh.

Người phải để mắt nhìn loại mối,

Sức nhỏ mà đắp nổi gò to;

Là nhờ nó biết chung lo,

Một con không thể xây gò mối cao.

Sức người mạnh gấp bao con mối,

Nếu đồng tâm kết lại thành đoàn;

Ruộng đồng sẽ chẳng bỏ hoang,

1768. Cảnh tình đói rách lang thang không còn.

Khi có việc quan hôn tang tế,

Lúc ốm đau sanh đẻ bất kỳ;

Sẵn lòng giúp chẳng nệ chi,

Người nào cũng thế còn gì quí hơn.

Tạo không khí thôn lân hòa nhã,

Tô điểm nền văn hóa tốt lành;

Ấy là hương vị nhơn sanh,

1776. Mọi người cần phải đặt mình hướng theo.

Nghèo bạc tiền chớ nghèo nhân cách,

Hùm để da người thác để danh;

Thà nghèo được tiếng thơm lành,

Hơn giàu lưu lại ô danh muôn đời.

Biết so sánh những lời trên ấy,

Nghèo đến đâu chẳng lấy của người;

Phải chăng là việc tốt tươi,

1784. Mình không phạm lỗi và người đâu khinh.

Mấy việc ấy đinh ninh chớ bỏ,

Mặc dù là rất khó thật hành;

Con ơi rán gọi nhơn sanh,

Thương nhau chớ có nỡ đành hại nhau.

Người đã bước chân vào cửa Phật,

Hoặc giả là có đọc giảng kinh;

Giống lành xưa đã phát sinh,

1792. Cũng nên tiếp tục tu hành chớ buông.

Số nhơn loại hằng muôn triệu ức,

Nhưng được nghe kinh Phật ít người;

Không duyên khó gặp con ơi!

Gặp rồi lại bỏ là đời quá mê.

Kinh kệ vốn là chìa khóa ngục,

Chúng sanh là kẻ nhốt trong tù;

Xem kinh mà chẳng chịu tu,

1800. Như chìa khóa có mà tù không ra.

Trai lạt mặc dù là khó nuốt,

Giới răn tuy là việc khó gìn;

Đó là phương pháp vãng sinh,

Nên gìn giữ trọn chớ quên ngày nào.

Trai giới ấy hàng rào ngăn tội,

Người tu hành cần phải giữ mình;

Chừng nào toàn giác toàn minh,

1808. Tự nhiên trai giới trong mình có luôn.

Đạo chớ tưởng là đường dễ gặp,

Kinh khởi tâm muốn đọc khó thay;

Có người đọc sách liền tay,

Nhưng không hề đọc một bài kệ kinh.

Kinh kệ thấy lòng mình muốn đọc,

Đã có duyên với Phật xưa rồi;

Dịp nầy nếu để cho trôi,

1816. Sẽ là khó kiếm việc hồi thiện tâm.

Trước dù đã có làm tội lỗi,

Nay thật lòng cải hối ăn năn;

Tội kia liền được tiêu tan,

Như là rừng củi lửa xăng châm vào.

Việc thành đạt lâu mau tại chí,

Cương quyết hay là chỉ lưng chừng;

Dù không tu ở tiền thân,

1824. Mà nay cương quyết tu cần cũng nên.

Người năm trước đất quên không cấy,

Nhưng năm nay ruộng lại mở to;

Tất là được lúa đầy kho,

Kẻ làm năm trước đem so kém gì.

Lấy đây để xét suy tất biết,

Người tu đừng phân biệt trước sau;

Tu lâu mà chẳng chùi lau,

1832. Đâu bằng kẻ mới bước vào siêng năng.

Thỏ tự ỷ mau chân nằm ngủ,

Đâu bằng rùa lụ khụ bò đi;

Niệm lia chỉ được một thì,

Thua người mỗi bữa nhớ trì ít câu.

Sự bền chí là đầu câu chuyện,

Không nhẫn kiên tu luyện khó thành;

Có hành hay chẳng chịu hành,

1840. Chớ đừng chấp lấy cái danh bề ngoài.

Cố đi mãi đường dài rút ngắn,

Còn nghỉ luôn lộ cận hóa xa;

Nên hư bởi tại mình ra,

Chớ nên đổ lỗi rằng là tại ai.

Phải biết nhận điều nầy làm trước,

Để tăng cao thêm sức tự tin;

Tự mình lo cứu độ mình,

1848. Đừng lòng nhu nhược cứ xin nơi người.

Muốn giải thoát được nơi khổ hải,

Cần hy sinh nhiều cái khó làm;

Nếu mình không tự lo kham,

Bước đường giải thoát lam nham bất thành.

Mình biết rõ lòng mình hơn hết,

Vọng còn sanh hay diệt mình tường;

Án tòa trong bụng tự trương,

1856. Tự mình trừng trị bất lương lòng mình.

Nếu được có tự tin đầy đủ,

Thêm vào lòng tự chủ hoàn toàn.

Lòng mình mình tự trị an,

Khỏi đưa đến kẻ thế-gian trị mình;

Lúc nào cũng công minh trong dạ,

Xử mình không một lẽ vị tư;

Bao nhiêu tật xấu thói hư,

1864. Sẽ lần tiêu tán cũng như bọt bèo.

Niệm Phật tức mau siêu cõi Phật,

Tham thiền thì chắc được nhập thiền;

Muốn chi cũng được thỏa nguyền,

Là nhờ tự trị công miêng trong lòng.

Đức tính ấy gìn xong mỗi bữa,

Cõi hồng trần có thuở thoát ly;

Tu hành khỏi tốn công chi,

1872. Đạo mầu chỉ một khắc kỳ thành công.

Vạn sự được hay không tại chí,

Khi tìm ra chơn lý được rồi;

Quyết làm cho được mới thôi,

Dù cho lở đất long Trời chớ nao.

Con ơi! Chớ lảng xao bổn phận,

Vẹt chông gai đưa dẫn người đời;

Muốn người tu đến chốn nơi,

1880. Tìm phương nhắc rõ những lời Phật trao.

Tuy biển khổ ào ào sóng dậy,

Bát nhã thoàn cứ chạy sấn lên;

Đưa người bến giác kề bên,

Để xa mũi đạn lằn tên tử thần.

Con còn nhớ tiền thân nhiều lúc,

Trên đường dài nhường nước nhường cơm;

Lại còn nhường nệm nhường rơm,

1888. Nhường luôn cả ngựa đỡ chơn cho người.

Yêu nhơn loại từ đời thượng cổ,

Giúp chúng sanh từ thuở xưa lâu;

Chớ nào phải mới đây đâu,

Từ bi tình ấy càng sâu chẳng mòn.

Nếu sanh chúng vẫn còn nạn ách,

Thì còn ra mượn xác phàm trần;

Xông pha giữa bến mê tân,

1896. Để mà cứu thế đang cơn nguy nàn.

Cây thiền trượng đánh tan quái ngại,

Nước ma ha rửa bụi hồng trần;

Thế gian ai cũng Phật Thần,

Đất Ta bà hóa vàng ròng như xưa;

Cửa Phật nhớ sớm trưa mở rộng,

Chuông lành đừng quên dộng ngày đêm.

Cho tình bác ái tăng thêm,

1904. Cho lòng thù ghét dịu mềm lại đi.

Hại nhau đến chung qui chết cả,

Giúp nhau thì lưỡng ngã đồng sinh;

Nếu người thật sự thông minh,

Sẽ là chọn cái hòa bình làm hơn.

Tan tành chỉ một cơn giận dữ,

Nếu người không khéo xử cho hòa;

Chẳng lo gần cũng lo xa,

1912. Để cho trứng mỏng khỏi va vào tường.

Đồng kêu gọi tình thương nhơn loại,

Dẹp bỏ đi cái lối phân lìa;

Nhiều nơi máu chảy đầm đìa,

Cũng vì hẹp lượng và chia rẽ lòng.

Mạng sống tợ chuông đồng chỉ mảnh,

Vui ít hơn là cảnh khổ buồn;

Là đời của khách hạ ngươn,

1920. Há không tìm cách bảo tồn lấy nhau.

Giải thoát kiếp trần lao là một,

Giải thoát đời áp bức là hai;

Chẳng lo xong mấy lẽ nầy,

Nhơn sanh không thể hưởng ngày tự do.

Việc ấy phải làm cho thành tựu,

Mới là xong nhiệm vụ con người;

Khóc than đổi lại vui cười,

1928. Lòng muôn người chỉ hướng nơi hòa bình.

Ai cũng muốn đồng tình chia sớt,

Không ai mong dùa hốt của ai;

Coi nhau như thể chơn tay,

Bắc Nam no ấm, Đông Tây an nhàn.

Tội đã chẳng đeo mang trong dạ,

Đường siêu thăng hối hả băng qua;

Mau như áo mặc cổi ra,

1936. Chúng sanh giờ trước Phật Đà giờ sau.

Người đời bị kiếng màu che mắt,

Không nhận ra được sắc trời trong;

Thường lầm vật có nói không,

Kiếng màu vừa lột vừa trông rõ liền.

Phật sẵn có nơi miền hạ giới,

Quày đầu thì đã tới bên chân;

Tại mình nửa bước nửa dừng,

1944. Mới là có chuyện Phật gần hóa xa.

Con ơi! Đã nhắc qua lắm đoạn,

Siêu đọa do mình chẳng do ai;

Muốn cho gặp Phật Như Lai,

Giữa mình cùng Phật chớ hai tấm lòng.

Phật đang ngó mình không nháy mắt,

Mình cũng nhìn Đức Phật trân trân;

Hai đàng hòa một tinh thần,

1952. Tức mình với Phật được gần nhau luôn.

Để ngoại vật làm cuồng tâm trí,

Trước Phật mà lòng nghĩ nơi đâu;

Dù ngồi cho đến bao lâu,

Cũng không thể thấy Phật đầu hào quang.

Muốn được thấy mình vàng hực hỡ,

Khi tham thiền đừng có phóng tâm;

Trong lòng càng lặng càng thâm,

1960. Mình vàng càng thấy lần lần hiện ra.

Các ma nghiệp dang xa bổn thể,

Các nhiễm ô sạch sẽ trong lòng;

Bỗng nhiên thấy nhẹ như không,

Cõi nào muốn đến tùy lòng tự do.

Con ơi! Nhớ nhắc cho người biết,

Rán tu như các việc kể trên;

Tây Phương Cực Lạc được lên,

1968. Sẽ cùng chư Phật ngồi trên Liên Đài.

Mình được vượt ra ngoài sanh tử,

Thì mẹ cha cũng khỏi luân hồi;

Muốn đền chữ hiếu cho rồi,

Tu cho thành đạo cứu đời mẹ cha.

Dù mỏi mệt cũng là gắng gổ,

Gặp khó khăn cũng chớ nản lòng;

Quyết tâm bồi đức lập công,

1976. Đường về Tịnh độ lòng không đổi dời.

Đạo thường gặp người đời khiêu nhử,

Làm lành hay gặp dữ đối đầu;

Gốc kiên nhẫn nếu không sâu,

Gió đời thổi ngả bất câu lúc nào.

Lòng mộ đạo mặc dầu đã có,

Không kiên tâm thì khó thành công;

Kiên ngoài còn phải kiên trong,

1984. Mới là chinh phục được lòng trần gian.

Đường đi tới Tây phang rất khó,

Nhiều yêu tinh đón ngõ ngăn đàng;

Muốn làm chúng nó chạy tan,

Có lòng Bồ Tát có gan anh hùng.

Thắng trần tục thung dung muôn thuở,

Thua phàm tình khổ sở vô biên;

Cho nên những kẻ tu hiền,

1992. Không nên nhu nhược phải nên cang cường.

Đời dù có mật đường cách mấy,

Cũng thản nhiên chớ dấy tay vào;

Đừng chìu theo tánh khát khao,

Thì là mới khỏi rơi vào lưới chông.

Con còn nhớ một ông Sư nọ,

Từ sau khi rời bỏ thê nhi;

Xuất gia đầu Phật quy y,

2000. Suốt đời trai lạt trụ trì thiền môn.

Được lối xóm tiếng đồn sư thiện,

Ông cũng lo tu luyện hằng ngày;

Một hôm thời tiết đổi thay,

Ông liền phát bịnh mấy ngày nằm luôn.

Ông lại thấy hơi buồn trong dạ,

Miệng thèm ăn thịt cá vô cùng;

Làm cho rạo rực trong lòng,

2008. Đêm không ngủ được suốt trong mấy ngày.

Kẻ lối xóm vãng lai thăm viếng,

Ông liền đem kể chuyện ấy ra;

Một người trong số đàn na,

Làm thinh lén trở về nhà trước đi.

Liền hôm nọ thừa khi vắng khách,

Người ấy mang một xách đồ ăn;

Nào là chả gỏi gà măng,

2016. Nào là thịt nướng cá chưng nực nồng.

Khiến ông bắt thêm lòng thèm khát,

Đồng thời người ấy đốt (1) lên thêm,

Rằng là: “Trong lúc ban đêm,

Không ai hay biết chớ hềm ngại chi.

Sư cứ việc ăn đi chắc mạnh,

Nếu không dùng bịnh chẳng lành đâu”.

Ông còn ngần ngại hồi lâu,

2024. Sau rồi Ông lại gật đầu liền ăn.

Trai lạt mấy mươi năm gìn giữ,

Chỉ một cơn thách thử tan tành;

Bịnh Ông không những chẳng lành.

Ít hôm sau đó bịnh tình nặng hơn.

Kế Ông thấy tâm thần tán loạn;

Niệm Di Đà cũng chẳng nhớ rành;

Hôn mê cho đến bỏ mình,

2032. Đầu thai trở lại gia đình hàng heo.

Từ nhỏ đến lớn theo nghề ấy,

Lành xưa không nhớ lại chút nào;

Cứ gây tội lỗi chuyền lao,

Bị giây oan-nghiệt dẫn đầu thai luôn.

Chịu lắm kiếp vào cuồng ra dại,

Gặp nhiều đời chết hãi sống kinh;

Càng ngày mờ ám chơn linh,

2040. Lòng không còn biết tưởng tin đạo mầu.

Con ơi chớ quên câu chuyện ấy,

Tu gần thành mà hoại có thường;

Nhà sư ấy miệng rau tương,

Nhưng trong lòng vẫn còn vương mùi trần.

Mùi trần ấy chỉ dằn chỉ nhẫn,

Nhưng ông không diệt hẳn nó đi;

Nên khi xác yếu thần suy,

2048. Lòng còn thèm muốn những gì hiện ra.

Trong lúc ấy thắng qua nó được,

Tất nhiên là Phật rước đi ngay;

Còn nghe theo nó khiến sai,

Thì đành chịu kiếp đọa đày khó ra.

Trai lạt chẳng phải là ngoài miệng,

Phải lạt trai cho đến trong lòng;

Tu đâu phải lạt trai không,

2056. Mà còn giới luật và lòng từ bi.

Tất cả những hành vi đạo đức,

Từ đáy lòng thành thật làm ra;

Dù nơi không có người ta,

Cũng không để thói vạy tà phát sanh.

Cuối cùng cũng trọn lành trọn sáng,

Gần lâm chung chẳng tán loạn tâm;

Di Đà vẫn nhớ niệm thầm,

2064. Linh hồn không bị dẫn lầm đường đi.

Lành mạnh cũng như khi bịnh hoạn,

Bình tĩnh không hốt hoảng tinh thần;

Từ trong tâm đến ngoài thân,

Việc nào cũng được xét phân rõ ràng.

Nếu tất cả trong hàng thiện tín,

Giữ được lòng bình tĩnh như trên;

Cõi nào mình muốn siêu lên,

2072. Tức là sẽ được toại nguyền chẳng không.

Tuy dễ được mà không phải dễ,

Vì phần đông những kẻ lâm chung;

Thường hay mê sảng trong lòng,

Ít ai tỉnh đến khi hồn lìa thân.

Biết sắp chết tâm trần chưa bỏ,

Vừa tiếc thương vừa sợ hoảng lên;

Càng thêm buộc cái oan khiên,

2080. Nên càng sớm trở lại miền trần gian.

Gần dứt thở vững vàng trong trí,

Giũ sạch không nhớ nghĩ sự đời;

Chỉ còn lòng nhớ Phật thôi,

Tức thời có Phật đến nơi rước về.

Lòng đại độ tràn trề khắp chốn,

Sức thần thông rộng lớn vô biên;

Chúng sanh vừa dứt phát nguyền,

2088. Thì là có Phật đến liền rất nhanh.

Trong nháy mắt siêu sanh Tịnh Độ,

Khỏi phải cần hành khổ dụng công;

Ấy là giũ sạch bụi hồng,

Trước giây phút trút linh hồn ra đi.

Phát tâm Phật thì qui cõi Phật,

Phát tâm phàm thì rớt cõi phàm;

Phật phàm do chỗ phát tâm,

2096. Tâm nào cõi nấy không lầm một ai.

Chúng sanh muốn sớm ngày giải thoát,

Thì phải nên sớm phát Phật tâm;

Trồng lâu thì rễ ăn thâm,

Đời dù lay lắc khó làm tróc nghiêng.

Biết lo trước là yên vững nhứt,

Để muộn rồi chạy chọt uổng công;

Trong khi muốn lội qua sông,

2104. Những đồ mang gánh lòng thòng bỏ đi.

Cõi tạm lại gặp kỳ tận thế,

Càng làm cho tàn phế mau hơn;

Người đời nếu chẳng tu nhơn,

Sẽ chôn theo cuộc tẩy trần nay mai.

Chúng sanh khó tránh ngày đại biến,

Trời đất không khỏi chuyện đổi dời;

Muôn năm sụp đổ nhứt thời,

2112. Giấc mê chưa tỉnh là người vô duyên.

Đời nếu được bình yên thật sự,

Ai cũng đều hưởng thọ trường sanh;

Trọn vui trọn sáng trọn lành,

Phật đâu gọi việc tu hành làm chi.

Đời lại chẳng có gì thật cả,

Xác thân còn tan rã bùn lầy;

Huống chi các việc bên ngoài,

2120. Cũng là giả nốt có ai giữ còn.

Tuổi sống cứ ngày mòn lụn mãi,

Còn ốm đau tai hại nọ kia;

Ghét, thương, được, mất, hợp, lìa,

Khổ cho đến chết chưa hề xong chi.

Thế mà chẳng mấy khi nghĩ tới,

Còn tạo ra nhiều nỗi khổ thêm;

Trên đời rối mãi không êm,

2128. Giữa người thường có thù hềm nhau luôn.

Khiến cho kiếp vô thường càng khổ,

Cũng làm cho mạng số ngắn thêm;

Hết ngày rồi lại kế đêm,

Sống chờ quỉ sứ đến thềm bắt đi.

Bị hành hạ còn gì hơn nữa,

Chịu đọa đày không số đo lường;

Thế mà nghiệp ác còn vương,

2136. Bao giờ ra khỏi con đường trầm luân.

Cõi Phật chẳng tử thần léo hánh,

Thật hoàn toàn một cảnh an vui;

Sao người chẳng chịu đến lui,

Cứ đeo cõi tạm đầy mùi khổ lao.

Lo giải thoát cho mau kẻo trễ,

Chậm ngày nào uổng phế ngày ni;

Ngày giờ qua nó mất đi,

2144. Tuổi không chờ đợi chớ trì huỡn tâm.

Giải thoát kiếp trược phàm sớm được,

Sớm khỏi vòng trói buộc hồng trần;

Hoàn toàn Vô quái ngại thân,

Muốn đi tự tại, muốn dừng tự do.

Hết bị việc đói no làm rộn,

Không còn lo ăn bận gây phiền;

Vô thường chúng quỉ đều kiêng,

2152. Vô cùng khoái lạc, vô biên thọ trường.

Việc trước hết là đường giải thoát,

Giải thoát xong phàm xác nhẹ nhàng;

Mặc dù ở cõi thế gian,

Mà không bị sự buộc ràng trần ai.

Dù quả đất đổi thay cách mấy,

Mình cũng không động đậy chút nào;

Hoàn toàn vượt khỏi trần lao,

2160. Nhiệm mầu trên sức hùng hào thế gian.

Chúng sanh cũng nên sang cảnh ấy,

Để tự mình chủ lấy đời mình;

Lúc nào cũng được quang minh,

Không còn bị lớp trần tình phủ che.

Tiếng phàm tục tai nghe không nhiễm,

Sắc hồng trần không chiếm được lòng;

Đi đâu cũng được thong dong,

2168. Ở đâu cũng được tùy lòng tự do.

Chúng sanh hãy toan lo mau chóng,

Mới kịp kỳ thế mỏng đời tàn;

Đừng chờ đến tiếng nổ vang,

Mới lo tránh né muộn màng lắm thay.

Kể sao hết đắng cay sự thế,

Nay thân yêu mai kế ghét chê;

Một bầu ác khí nặng nề,

2176. Của đời vật chất đang mê trong lòng.

Con ơi để mắt trông thì biết,

Cõi thế gian giả thiệt ngần nào;

Thiệt là chỉ ở sắc màu,

Còn trong cốt tủy thì nào thiệt chi.

Thân đã giả còn chi là thiệt,

Tâm không thành mọi việc bất thành;

Giả tâm rồi lại giả danh,

2184. Cả hai đều giả tan tành rất mau.

Toàn là cảnh chiêm bao mơ mộng,

Người vẫn cho cảnh sống bình thường;

Kể sao hết việc đáng thương,

Của người say gục trong trường lợi danh.

Chưa phá được vách thành mê hoặc,

Tất còn mang khổ ách thế gian;

Bị giây oan nghiệp buộc ràng,

2192. Thì là thế giới thanh nhàn còn xa.

Chúng-sanh cứ dần dà chưa quyết,

Không khỏi làm uổng mất một đời;

Lần nầy nếu để cho rơi,

Chìm luôn chớ khó mong trồi đầu lên.

Kỳ thi chót muốn nên phải gắng,

Chuyến đò chiều không xuống huốt đi;

Chúng sanh ái ngại những gì,

2200. Lời khuyên của Phật vân vi chưa làm?

Tuy thế giới bao hàm rộng rãi,

Vẫn nằm trong cái máy thiên cơ;

Chuyển lay trong một phút giờ,

Chúng sanh như cá đem hơ trên lò.

Tai trời đã khiến cho vạn khổ,

Ách nước thêm họa có kém chi;

Bên nào cũng đủ cánh vi,

2208. Một cơn cắn mổ còn gì lá lông.

Làm chết dễ khó mong làm sống,

Nếu còn mang cái đống thịt phàm;

Đừng vì cung phụng lòng tham,

Gây ra những cảnh khốn nàn cho ai.

Sanh mạng của muôn loài nên trọng,

Người sống như mình sống khác chi;

Cùng nhau chia sớt an nguy,

2216. Không vì một lý do gì hại nhau.

Giải thoát cảnh khổ lao trước hết,

Giải thoát thân sống chết buộc ràng;

Tạo ra Cực Lạc thế gian,

Cho ai cũng có sen vàng đỡ chân.

Việc ấy rất nên cần lo liệu,

Hơn xô nhau ra chịu khổ hình;

Phật là tất cả chúng sinh,

2224. Chúng sinh có sức tạo bình hay nguy.

Muốn làm Phật có chi là khó,

Bỏ tánh phàm tức trở nên ngay;

Trên đời bất luận là ai,

Tu hành chẳng lựa có tài hay không.

Chúng sanh cũng nên đồng ra sức,

Xây dựng lên cõi Phật tại trần;

Hòa bình hạnh phúc trường xuân,

2232. Mọi người sáng suốt hiền nhân một chiều.

Há bao nỡ tìm điều giết hại,

Khiến đời thành cái bãi tha ma;

Đâu bằng cùng biết thứ tha,

Tạo nên không khí ôn hòa vui tươi.

Việc báu quí con ơi đã rõ,

Nhớ đem khuyên khắp cả Tây Đông;

Biết thân cá chậu chim lồng,

2240. Mau lo giải thoát cho xong cảnh trần.

Chớ đợi lúc sóng thần nổi dậy,

Mới ra tay quát cạy không rồi;

Nên lo tránh trước người ơi!

Thời nay dễ chết hơn thời xưa kia.

Bỏ được tánh phân chia sát hại,

Bỏ được lòng ngược đãi thù hằn;

Người nào cũng được hiền năng,

2248. Cõi đời tươi sáng như trăng trong trời.

Đường đạo đức một lời thệ hải,

Chữ từ bi trọn chí sơn minh;

Lời khuyên của Phật đồng gìn,

Tiêu tan cảnh tượng hãi kinh trong đời.

Lòng người tịnh tức thời thế tịnh,

Lòng người an thì cảnh đời an;

Đến như địa ngục thiên đàng,

2256. Cũng do lòng ở thế gian tạo thành.

Há không chọn đường lành để bước,

Tạo dữ chi cho kiếp đọa đày;

Mê man hồn phách xác thây,

Lúc nào cũng ở trong tay tử thần.

Lời chót hết Phật cần nhắc lại,

Cảnh hồng trần sớm giải thoát ra;

Chớ nên chểnh mảng dần dà,

2264. Sẽ không kịp hội Long Hoa kỳ nầy.

Lời vừa dứt hương bay ngào ngạt,

Mình nhẹ bưng như trút hồi nào;

Cảm ơn Đức Phật dường bao,

Khiến lòng đây bắt nghẹn ngào nhỏ sa.

Mượn bút mực kể ra từ đoạn,

Cho gần xa hiểu đặng lời vàng;

Ngõ hầu tỉnh giấc mê man,

2272. Chạy ra khỏi cái nhà đang cháy bừng.

Có đọc đến xin đừng bỏ lảng,

Hãy xét suy mỗi đoạn trong nầy;

Rán tìm cho được mối dây,

2276. Để mà cởi mở kiếp nầy cho ra.

Viết xong tại Đông Kinh.

Thanh Sĩ.

(Ấn Bản Hiệu chính năm 2007)

Ghi Ch ú:

(1) có bản ghi là ‘thốt lên thêm’,

Tác giả bài viết: Thanh sĩ Thích Huệ Duyên
Đánh giá bài viết
Tổng số điểm của bài viết là: 5 trong 1 đánh giá
Click để đánh giá bài viết

Mã an toàn:   Mã chống spamThay mới     

 

Giới thiệu

Cách gởi bài viết về Ban Biên Tập

Nội quy đăng bài viết :Bài viết trước khi đăng phải hội đủ các điều sau :- Thứ nhất : Trang web chỉ có một mục đích đó là Hoằng Dương Phật Pháp- Thứ hai : Nội dung thuần tuý chỉ có quan điểm, kinh điển, Luật, Luận chính thống của Nhà Phật- Thứ ba : không liên quan bất...

Thống kê

  • Đang truy cập: 150
  • Khách viếng thăm: 147
  • Máy chủ tìm kiếm: 3
  • Hôm nay: 31132
  • Tháng hiện tại: 401318
  • Tổng lượt truy cập: 59841335

Tin xem nhiều

Xem bản: Desktop | Mobile