Nguyền mong thân cận minh sư, quả Bồ Đề một đêm mà chín. Phúc gặp tình cờ tri thức, hoa Ưu Đàm mấy kiếp đâm bông.
Rss Feed

Bệnh lạ làm hai anh em giống ếch

Đăng lúc: Thứ sáu - 06/04/2012 09:55 - Người đăng bài viết: Tịnh Cường
Ở Mê Linh, Hà Nội có hai anh em Nguyễn Văn Cường (19 tuổi) và Nguyễn Thị Dung (17 tuổi) chỉ cao bằng cái ghế nhựa. Căn bệnh lạ khiến hai em ngày càng co quắp, đi bằng nửa bàn chân. Suốt ngày, Cường và Dung chỉ như hai con ếch quanh quẩn xó nhà.

Lọt thỏm giữa những ngôi nhà cao tầng ở phố Chùa, thôn 2, xã Thạch Đà, huyện Mê Linh là căn nhà tuềnh toàng của Cường và Dung. Căn nhà lợp mái tôn cũ kĩ, bên trong chẳng có vật dụng gì đáng giá, đôi chỗ đã mục nát.

Căn bệnh lạ làm Cường và Dung như con ếch trong xó nhà. Với hai em, lúc vui nhất trong ngày là chập tối vì lúc đó nhà đông người nhất. Ảnh: Phan Dương.

Cường và Dung ngồi cạnh mẹ trên chiếc giường ngoài “phòng khách”, đôi mắt trợn lên nhìn màn hình ti vi. Cường có thể ngồi trên giường duỗi chân chạm đất nhưng Dung chỉ có thể ngồi quỳ gối ra sau. Lúc này, nhìn cô bé chỉ nhỉnh hơn…tờ giấy A4.

Chị Nguyễn Thị Mười (41 tuổi) nhìn hai con xót xa: “Tôi có 4 đứa con thì hai đứa đầu bị như vậy. Lúc vừa sinh, con tôi cũng như đứa trẻ bình thường nhưng đến tuổi chập chững biết đi cả hai anh em chúng đều có dấu hiệu co gân. Rồi từ đó, cứ mỗi năm chúng bị co một tí”.

Đang ở độ tuổi đôi mươi nhưng Cường và Dung không hề có dấu hiệu của người trưởng thành. Cường bị co toàn thân. Lúc đứng thẳng, đầu gối cậu khụy xuống như người đang nhún nhẩy. Cậu cao chừng 90 phân, nặng cỡ 19kg.

Còn bé hơn anh, Dung chỉ cao 50 phân, nặng 12kg. Chân Dung bị co nặng hơn. Lúc bước đi, đầu gối em gần như chạm đất. Đôi tay trắng trẻo nhưng khòng khèo không thể cầm chắc vật gì. Mỗi bữa, Dung chỉ ăn được hai thìa cơm, Cường cũng chỉ ăn hơn một bát.

Ngày trước, Cường và Dung vẫn có thể lọc cọc đi ra đường chơi với trẻ con hàng xóm nhưng giờ hai em yếu hơn, chỉ đi được 5, 6 bước đã mệt. Dung không thể trèo lên giường, thậm chí là lên bậc hè. Cường thì mắc thêm bệnh viêm phổi, bác sĩ còn bị chẩn đoán em bị suy tim.

Cậu hồn nhiên thủ thỉ: “Mẹ ơi! Suy tim có phải là vùng ngực bị tụt xuống rồi mệt phải không. Thế thì đúng rồi, thỉnh thoảng con thấy nhói nhói, phải ngồi một tí mới đỡ”.

Chị Mười gật đầu miễn cưỡng. Chị nói: “Cháu đi bệnh viện hơn một tháng, mới về hôm qua. Vốn dĩ, bác sĩ bảo ở thêm nhưng Cường cứ đòi về. Ở nhà, Dung cũng vì nhớ anh mà khóc suốt”.

Nhiều người mách đưa Cường và Dung đi nối xương nhưng vợ chồng anh Minh không có tiền nên đành để các cháu sống như vậy. Ảnh: Phan Dương.

Trước đây, Cường được đi học đến lớp 7 nên giờ cậu có thể đọc sách báo và tính toán thạo. Còn Dung không đi học. Em như tờ giấy trắng, hỏi gì cũng lắc đầu không biết. Nhưng khi nói về anh mình, em khóc. Rồi xấu hổ, như con cún nhỏ, em rúc vào cánh tay mẹ. Đến khi người anh chọc, em lại cười nắc nẻ.

Nói về chứng bệnh lạ mà hai con mắc phải, chị Mười cho biết: “Vì hai anh em bệnh giống nhau nên tôi chỉ đưa Cường đi khám. Năm 3 tuổi, Cường đi Bệnh viện Nhi trung ương người ta nghi cháu kém trí tuệ nhưng khi kiểm tra, họ nói trí nhớ cháu bình thường. Rồi họ chẩn đoán cháu bị lùn tuyến xương”.

“Đến năm cháu 12 tuổi, tôi lại cho cháu đi bệnh viện khác, người ta nói cháu bị bẩm sinh, nguyên nhân có thể do bị ảnh hưởng chất độc màu da cam. Ngày đó, bác sĩ nói nước ta không thể chữa được, phải chờ có chuyên gia nước ngoài đến họ sẽ liên lạc lại sau. Từ đó không thấy gì”, người mẹ bất hạnh thở dài.

Chị Mười vạch bụng con lên, cho biết thêm: “Cơ các cháu không phát triển nhưng nội tạng thì phát triển. Bụng các cháu ngày càng to, căng như quả bóng. Quần áo mua loại dành cho trẻ em thế nhưng đều phải thay chun mới các cháu mới mặc được. Bụng trướng to làm các cháu khó thở. Lúc các cháu ngủ, nhiều người hàng xóm đi qua ai nghe thấy tiếng thở cũng sợ cả”.

Anh Nguyễn Văn Minh - bố hai em cho biết thêm: “Trước đây, đoàn xiếc cũng nhiều lần về xin cho hai cháu đi làm xiếc nhưng vợ chồng tôi không cho. Hiện giờ, một trung tâm trẻ khuyết tật ở Sơn Tây cũng gợi ý đưa hai cháu lên đó học vẽ nhưng tôi cũng không dám. Hai đứa nó đau ốm cả ngày, ở nhà mình còn phải chăm lo cho mọi thứ thì bảo làm sao yên tâm để nó xa mình được”.

Lần nằm viện hơn 1 tháng vừa rồi của Cường mất hơn 10 triệu đồng. Hiện tại, sức khỏe của cậu rất yếu. Còn Dung, nhiều khi cô bé phải leo bậc hè bằng gối khi không có bố mẹ ở nhà. Ảnh: Phan Dương.

Hằng ngày, anh Minh đi làm thợ xây, chị Mười phải ở nhà chăm sóc Cường, Dung và cô bé út 6 tuổi. Chị tâm sự: “Toàn bộ thời gian của tôi dành hết để chăm các con. Thỉnh thoảng có thằng thứ 3 đang học lớp 7 ở nhà, tôi mới tranh thủ làm được 2 sào ruộng”.

Bà Nguyễn Thị Khuyết, hàng xóm, tâm sự: “Tôi là cạnh nhà nhưng nhiều khi nhìn hoàn cảnh gia đình Mười, Minh tội quá không dám hỏi thăm, sợ đụng vào nỗi đau của họ. Hai đứa con lầm lũi như con cóc. Bố mẹ thì vất vả cả ngày. Tất cả dồn vào thuốc men cho hai đứa hết”.

Ông Nguyễn Hữu Lâm – Phó Chủ tịch UBND xã Thạch Đà cho biết thêm: “Hoàn cảnh gia đình anh Minh khó khăn lắm, con cái suốt ngày đau ốm. Chúng tôi luôn để gia đình trong diện hộ nghèo, chí ít cũng cho các cháu được bảo hiểm đi viện. Hàng tháng, hai cháu được trợ cấp 500.000 đồng”.

Tác giả bài viết: Phan Dương
Nguồn tin: Báo VnExpress
Từ khóa:

n/a

Đánh giá bài viết
Tổng số điểm của bài viết là: 0 trong 0 đánh giá
Click để đánh giá bài viết

Mã an toàn:   Mã chống spamThay mới     

 

Giới thiệu

Cách gởi bài viết về Ban Biên Tập

Nội quy đăng bài viết :Bài viết trước khi đăng phải hội đủ các điều sau :- Thứ nhất : Trang web chỉ có một mục đích đó là Hoằng Dương Phật Pháp- Thứ hai : Nội dung thuần tuý chỉ có quan điểm, kinh điển, Luật, Luận chính thống của Nhà Phật- Thứ ba : không liên quan bất...

Thống kê

  • Đang truy cập: 136
  • Hôm nay: 9044
  • Tháng hiện tại: 1722628
  • Tổng lượt truy cập: 59375561

Tin xem nhiều

Xem bản: Desktop | Mobile