Câu chuyện thiền: Quán Tâm
Khi còn sống thì biết bao là mối liên kết chằng chịt, người thân gia đình, bạn bè xã hội... rồi tài sản sở hửu, danh vọng, quyền lực địa vị.... nhưng khi rời thân xác rồi thì không ai có thể theo ai. Mỗi người tự đi theo mình trong chốn mù mịt vô tận đó. Cho nên lúc còn tỉnh táo chúng ta bỏ thời gian ra quán xét hy vọng hiểu phần nào về quy luật vô thường của sự sống và phần nào về cái gọi là Tâm. Tâm xét cho thật thì không có hình thể nó là niệm tướng mang tư tưởng cảm xúc, sắc, thọ, tưởng, hành thức....
Phần đông Tâm trong tình trạng chưa được huấn luyện chưa phải thuần khiết nó dung chứa nhiều tạp niệm, trước nhất để hiểu nó phải quán chiếu thật kiên trì để hiểu ra. Vì Tâm chưa kềm thúc lúc nào nó cũng không đứng yên một chỗ lúc bay bên này, lúc chuyển bên kia, quan chiếu là xét rõ nhận ra để tìm thấy và nhận được sự bình an. Ví như lòng bối rối chuyện khó khăn về vấn đề nào đó rồi lặng yên quan xét kỹ tìm ra sự thật nguyên nhân và giải quyết thì lòng nhẹ nhõm. Đó là do mình ra được nguyên nhân của vấn đề hay gốc rễ của sự khổ. Còn chúng ta cứ đè nén Tâm như chèn đá cỏ nằm bẹp đó nhưng khi mở ra thì cỏ lại tiếp tục xanh tốt !
Tâm này ở đâu? nó là gì? phần đông chúng ta biết cả, chuyện đúng sai tốt xấu... nhưng để nhận ra Tâm chúng ta khó biết. Ví như ông chủ ngồi ở nhà có khách đến, khách trần là các cảm thọ còn ông chủ là nhận biết, ông chủ có quyền giữ hay buông bỏ khách trần, cũng như Tâm có quyền bỏ vui buồn, thương ghét. Nhưng chúng ta không nhận rõ. Nếu không có ông chủ Tâm thì ai nhìn biết và cảm nhận, chỉ tại chúng ta tự gán ép cho nó thành tự ngã bao rối rắm tự mình hứng chịu. Nếu không có đúng thì làm gì có sai, không có sanh thì làm gì có tử. Có dài tất có ngắn, nhưng cái không dài ngắn đúng sai, không sanh, không tử thì phần đông có ai chịu khó quán xét nó? Nếu chọn cái tốt tất đằng sau nó là cái xấu? cũng hạnh phúc thì khổ đau theo sau như con rắn có cái đầu và cái đuôi...
Ai cũng thích muốn mình là cái này, cái kia, nhưng ít ai nghĩ cho mình không là thứ gì cả. Cho nên nhận ra Tâm là việc khó và huấn luyện quan xét nó càng khó, cái ích lợi thì vượt qua khỏi không gian và thời gian trọng đại cho một kiếp người. Người thường nói Tâm khỉ ý như ngưa suy cho cùng quả thật là đúng. Đời người ví như cái ly, sự vỡ có sẵn trong ly cũng như người cái chết có sẵn trong sự sống, bước từ từ đi vào cái chết! Chúng ta hiểu ra từ sự quán xét tính vô thường của kiếp sống là tự mình xây cái đập tràn để ngăn sự vỡ của đập, cũng như tạo sự bình an có thật chính lúc đang khỏe mạnh. Cho nên điều tối quan trọng là tầm ra được nguyên nhân của sự khổ dau và cái căn bản của năm giới làm nền tảng và giữ được nó chúng ta sẽ có Chánh Niệm luôn hiên diện.
Chúng ta quan xét từ mọi lúc mọi tư thế liên tục lâu dài kiên trì. Vì chúng ta biết một muỗng cơm không thể no bụng, cũng như thực hành không thể chiếu lệ. Quan xét cũng vậy, nổ lực trong mọi hoàn cảnh, từ mọi tư thế đi đứng, nằm ngồi, Tâm chúng ta mới bình an, mới no bụng Và nó sẽ như dòng nước tỉnh lặng và cái hiểu trong sáng thoát khỏi ra mọi quan điểm định kiến và nó thật sự bình an và vui vẻ.
liên kết, chằng chịt, thân gia, xã hội, tài sản, danh vọng, quyền lực, địa vị, có thể, mù mịt, vô tận, tỉnh táo, thời gian, hy vọng, phần nào, quy luật, gọi là, hình thể, tư tưởng, cảm xúc, phần đông
Mã an toàn:
Nội quy đăng bài viết :Bài viết trước khi đăng phải hội đủ các điều sau :- Thứ nhất : Trang web chỉ có một mục đích đó là Hoằng Dương Phật Pháp- Thứ hai : Nội dung thuần tuý chỉ có quan điểm, kinh điển, Luật, Luận chính thống của Nhà Phật- Thứ ba : không liên quan bất...
Ý kiến bạn đọc