Ánh Sáng Phật Pháp kỳ 30
Câu hỏi của chương trình kỳ này bao gồm:
Câu 1: Kính bạch quý Thầy!
Con có một điều thắc mắc xin nhờ quý Thầy giải đáp: hiện nay có một bộ phận các bạn trẻ mỗi khi gặp chuyện đau buồn trong cuộc sống thường nghĩ đến biện pháp hủy hoại thân thể như: rạch tay, khắc chữ trên tay, xăm hình lên thân thể, uống rượu bia…, thậm chí là tự tử. Con biết như vậy là không thương mình, không thương những người thân, đặc biệt là người đã sinh ra mình. Nhưng lý do của các bạn ấy là: lấy nỗi đau thể xác để chế ngự nỗi đau trong tâm hồn. Vậy con xin hỏi quý Thầy trong tình trạng tinh thần túng quẫn như thế, ta phải làm gì để đủ tỉnh táo nhằm tránh đi sự hủy hoại bản thân? Xin quý Thầy cho các bạn trẻ một lời khuyên, con chân thành tri ân quý Thầy.
Câu 2: Kính bạch Quý thầy!
Con có một nỗi khổ tâm Thầy ạ! Mẹ con làm nghề buôn bán Ma túy, nhưng con chính là người đi báo công an để bắt mẹ. Thầy ơi! Có phải như thế là bất hiếu không ạ? Con phải xin lỗi chính mình và xin lỗi mẹ như thế nào? Vì con không muốn mẹ con đi sâu vào con đường tội lỗi nữa. Xin Thầy chỉ dạy cho con lẫn mẹ con phương pháp nhằm vượt qua sự thật phũ phàng này để con bớt đi sự ấy náy và đau khổ trong lòng. Con thành kính tri ân và chúc quý thầy an lạc.
Câu 3: Kính bạch quý Thầy!
Quý thầy thường dạy chúng con phải biết yêu thương và nhớ ơn sinh thành nuôi dưỡng của cha mẹ. Nhưng sự thật đã có không ít người cha người mẹ nhẫn tâm bỏ rơi con mình khi vừa mới sinh ra hoặc giết chết con mình lúc còn trong bụng. Con là một đứa trẻ bị cha mẹ bỏ rơi từ lúc mới lọt lòng, từ lâu con không biết hai tiếng mẹ cha là gì, thậm chí con cũng không biết mẹ cha của mình là ai, còn sống hay đã chết. Đã là con người tại sao lại nhẫn tâm đến thế hả Thầy, phải chăng ba mẹ không thương yêu giọt máu ruột thịt của mình. Khi nhìn các bạn đồng trang lứa hạnh phúc bên mẹ cha thì lòng con như tan nát theo đó là nỗi căm hờn cha mẹ. Tại sao lại sinh con ra mà không cho con hạnh phúc được có cha có mẹ? Tại sao lại bỏ con? Con nào có lỗi lầm gì đâu, phải không Thầy? Khi con tham dự khóa tu mùa hè, qua những bài pháp về tấm lòng vĩ đại của cha mẹ, quanh con ai cũng khóc, nhưng con không khóc được Thầy ạ, tuy thế mà lòng con rất đau. Thầy ơi! Con khao khát được có cha hoặc chỉ mẹ thôi cũng được. Con cũng muốn tha thứ cho người đã bỏ rơi mình nhưng con không tìm ra lý do nào thật xứng đáng để bao dung được cả. Kính xin quý Thầy chỉ dạy cho con phương pháp nào để lòng con bớt hận thù, tủi thân và có thể bao dung cho cha mẹ mình, được không Thầy?
Ý kiến bạn đọc