Bỗng nhiên ta nghẹn lời sa lệ,
Một hồi lâu không kể ra lời;
Phật rằng: văn vật thạnh thời,
Dễ làm cho khắp mọi người say mê.
Cùng kẻ quấy theo về một lối,
Nẻo tu hành bước thối ra xa;
ĐÃ rơi lầm kế yêu ma,
Đáng nên thương tiếc biết là dường bao.
Kẻ đang lầm dễ nào đánh thức,
Bởi họ tin rằng thật trăm phần;
Họ ngơ lòng việc Thánh Thần,
3334. Chỉ lo thật tại cho thân đủ đầy.
Phật thương xót kẻ nầy vô hạng,
Họ khác nào mắt sáng kéo mây;
Tự làm cho trí ngất ngây,
Chánh đường nở bỏ lại quay đường tà.
Hạng nầy chẳng phải là một kẻ,
Mà đã đang rất có nhiều người,
Chỉ là một nhỏ mực thôi;
Nhưng mà có thể lan trôi ra nhiều.
Họ là kẻ đem nêu gương xấu,
Cho nhiều người tùng dấu đi sai;
Vậy con cũng khá mau tay,
3346. Ra công chận lại bớt lây phần nào.
Tuy rằng hoa đang xào đang úa,
Nếu ăn năn hoa trở nên tươi;
Như khi dầu thấm tim rồi,
Ngọn đèn sẽ được lửa khơi mạnh liền.
Tâm với hoa căn nguyên vốn một,
Hoa cùng tâm khí cốt tương ưng;
Xem hoa rõ biết tinh thần,
Đang cơn hăng hái, hoặc cơn thục lùi.
Con còn bắt sụt sùi cảm động,
Huống Phật càng bi thống dường bao!
Bị sa đọa một người nào,
3358. Lòng buồn hơn kẻ trần lao thất tình;
Nay gần lúc vang thinh Trời đất,
Càng xót thương chúng mất thiện tâm;
Đời nầy để bị nịch trầm,
Kiếp sau đọa chốn u thâm muôn đời.
Ra tro bụi ra nơi cây cỏ,
Trong bùn lầy hoặc chỗ nhuốc nhơ;
Ở trong thế giới mù mờ,
Khổ sầu hơn tự bao giờ đã mang.
Chúng không thấy trước đàng nguy hiểm,
Nên cứ vui ô nhiễm hồng trần;
Thấy người sắp bị sa chân,
3370. Lòng từ mau đến dắt lần cho ra.
Vậy con khá nhớ qua lời Phật,
Đi đó đây gọi thức chúng sanh;
Không phân cấp bực giới ranh,
Bắc Nam đâu cũng chỉ rành việc tu.
Người đồng loại khuyên câu nhứt thể,
Kẻ khác nòi dạy lẽ tương thân;
Giàu sang nên giúp cơ bần,
Quan liêu khéo xử cho dân được nhờ.
Chớ mưu việc đầu cơ hối lộ,
Đừng sanh tâm lang hổ hại người;
Xử phân ngay ngắn tốt tươi,
3382. Đáp lời dịu ngọt khi người hỏi han.
Kẻ học thức giúp hàng ngu dốt,
Đừng buông lời cười cợt mỉa mai;
Những người tuy đã lầm sai,
Có lời xin lỗi thứ ngay cho người.
Ăn ở đúng theo lời Hiền Thánh,
Xét mình rồi xét hạnh của người;
Xấu xa cùng việc tốt tươi,
Cả hai điều đáng cho nơi học hành.
Tốt tươi thì lưu tình bắt chước,
Xấu xa thì biết trước lánh đi;
Trên đời bất luận việc chi,
3394. Cũng đều lợi ích nếu suy xét rành.
Khéo dụng sự như anh thợ mộc,
Cây vạy ngay đều được dùng xong;
Tức là chuyển tội nên công,
Đổi điều họa trở phước hồng như chơi.
Phật liền chỉ vào nơi vồ đá,
Hiện ra thuyền Bát Nhã lớn lao;
Hào quang chiếu rực rỡ màu,
Nhưng không có đáy thêm vào không mui.
Phật rằng: thuyền ngược xuôi trên nước,
Vẫn không chìm và được chạy mau;
Thuyền nầy chừng đến ngày sau,
3406. Trong khi sấm nổ nước trào dâng lên.
Nó sẽ chạy khắp trên các nước,
Để vớt người nhân đức hữu duyên;
Đem về dự hội Hoa Liên,
Khỏi nơi khổ não xa miền trầm luân.
Kẻ bạo ác xác thân trọng trược,
Kéo lên thuyền cũng tuộc chìm đi;
Bởi thuyền do sức huyền vi,
Của chư Phật tạo cứu nguy người lành.
Phật liền chỉ vào cành bửu thọ,
Bỗng hiện ra Ty-Hỏa-Thần-Lung;
Rất nên đẹp đẻ hình dung,
3418. Hào quang ngũ sắc chói cùng khắp nơi.
Phật rằng: chừng cả trời lửa cháy,
Núi ra tro sắt chảy thành bùn;
Tức thời Tỵ-Hỏa-Thần-Lung,
Hiện ra to lớn bao trùm hiền nhơn.
Khỏi thiêu xác trong rừng lửa đỏ,
Mát mẻ như hứng gió mùa thu;
Những người bạo ác không tu,
Đứng ngoài lồng phép dễ đâu được vào.
Khắp bốn phía lửa ào phủ xác,
Thân tiêu ra tro mạt tức thì;
Phật dù lòng rất từ bi,
3430. Cũng không thể cứu vô nghì bất lương.
Khi nghiệp đến không phương đào tẩu,
Luật trả vay khó giấu dung ai;
Vậy con khéo dụng lời ngay,
Để khuyên bá tánh khéo dày công tu.
Lời Phật chẳng sai đâu chớ ngại,
Đời sắp tàn giải đãi sao xong;
Khá đem vàng nén bạc đồng,
Làm điều nhơn ái trừ xong tai nàn.
Kẻ bo bo đeo mang tiền của,
Chỉ hại thân đâu có ích chi;
Những phường trộm cướp gian phi,
3442. Bức cường lấy hết rồi thì tay không.
Ân chẳng có mang lòng ích kỷ,
Thác sẽ làm Ngạ quỉ tanh hôi;
Phải chăng là việc ngu đồi,
Vật không giữ được cứ ngồi bo bo.
Vậy con khá bảo cho đời biết,
Lo tu mau kẻo việc không rồi;
Tới đời đất hỡi Trời ôi!
Đông Tây Nam Bắc ối thôi tưng bừng,
Giặc-giã lớn chưa từng ngó thấy;
Chúng dùng nhiều khí giới kinh thiên,
Làm cho đất động trời nghiêng,
3454. Sanh linh chết chóc muôn thiên khó lường.
Thây lấp giáp Bình Dương biển lớn,
Máu trôi đầy khắp chốn cùng nơi;
Còn chi mạng số người đời,
Nếu không chưởng phước khó ngồi thế gian.
Phật thấy rõ mọi đàng hư thiệt,
Nên dùng lời chỉ quyết chúng sanh;
Khá tin để sớm tu hành,
Cứu thân và được độ lành mẹ cha.
Việc sắp cuối ngân nga sao kịp,
Phải quyết tâm thi thiết liền khi;
Một lòng nối chí từ bi,
3466. Xô đùa tất cả những gì bất lương.
Nguyện một kiếp Tây-Phương đến chốn,
Phá chư ma trừ hỗn loạn tâm;
Quyết không chịu kiếp luân trầm,
Dầu sao cũng quyết Lôi Âm dựa kề.
Đã rõ biết sự mê là khổ,
Nên phải lo giác ngộ chơn tâm;
Lấp bằng các hố sai lầm,
Để cho kẻ mến người tầm học theo.
Chớ để dạ ôm đeo việc ác,
Khiến mọi người bài bác khinh khi;
Giá danh hiện chẳng còn gì,
3478. Chết rồi hồn chịu lắm khi đọa đày.
Đầu thai cõi trần ai đau khổ,
Chịu ngu khờ ở chỗ cơ nguy;
Từ sanh cho đến chết đi,
Không ngày nào được hưởng gì sướng vui.
Sống trong cảnh nặc mùi thảm khổ,
Khiến lắm người phun nhổ gớm ghê;
Chúng sanh vì quá còn mê,
Chỉ lo hiện tại quên bề vị lai.
Nay sung sướng ngày mai khổ não,
Mối oan khiên nghiệp báo không lầm;
Một vay phải trả thiên trăm,
3490. Cũng là tự đắc cho rằng khôn ngoan.
Phật trông rõ mọi đàng chơn giả,
Rất xót thương lòng dạ người mê;
Làm hung tuy hiện vinh huê,
Nhưng sau nầy chịu trăm bề khổ lao.
Sự khổ nhục khác nào giòi tửa,
Ăn bám đồ kẻ mửa người chê;
Càng nhìn vào cõi trần mê,
Lòng càng quặn thắt không hề thấy vui.
Bởi thương chúng đang vùi bụi cát,
Lòng từ bi rào rạc lo âu;
Cho nên mới dụng phép mầu,
3502. Gọi con về có dạy câu tu hành.
Chỉ cho biết ngọn ngành thời sự,
Lành ra sao còn dữ ra sao!
Cho con hiểu rõ âm hao,
Đến khi thức giấc kêu gào chúng sanh;
Nếu trễ ắt tan tành tất cả,
Cơ biến thiên sự đã định rồi,
Chỉ trong một phút một hồi,
Năm châu nhơn loại thân ngồi không yên.
Rán niệm Phật rán hiền tâm tánh,
Ngày hai thời cúi kính bốn phương;
Đến chừng có đại họa ương,
3514. Sẽ nhờ Từ lực khỏi đường thiết tha,
Phật chẳng nói sai ngoa khá liệu;
Liệu cho thân khỏi chịu lao lung,
Đừng chờ đến tiếng nổ đùng,
Pháo kia ra xác còn dùng được đâu.
Sau rốt hết trong bầu thế giới,
Có thứ ma tên gọi Thọ-Khâu;
Ở trong quả đất từ lâu,
Chừng ni nó mới bắt đầu thêm oai,
Nó có phép biến loài biến vật;
Tánh thường hay đố tật khắp người,
Gặp ai trẻ đẹp tốt tươi;
3526. Nó làm xấu xí ra người già nua.
Gặp kẻ mạnh nó đùa cho yếu,
Gặp tráng cường bắt chịu ốm đau;
Thấy người yêu mến lẫn nhau,
Nó làm chia rẽ héo xào đôi nơi.
Nó khiến gần những người mình chán,
Nó bắt xa những hạng mình ưa;
Nó làm trái ngược gió mưa,
Gây nhiều bịnh tật không chừa một ai.
Việc sắp thành nó gây cho bại,
Đang mừng vui nó hại buồn rầu;
Khi người đang muốn sống lâu,
3538. Nó làm chết yểu để sầu thân nhân.
Khiến quan trở thành dân thất lộc,
Tướng huờn binh chịu nhục suốt đời;
Khiến người giàu trở tả tơi,
Hại người nghèo đến thở hơi cuối cùng.
Nó khiến nhớ việc không đáng nhớ,
Nó xui quên việc khó thể quên;
Vật nào có xác có tên,
Nó làm cho khó vững bền dài lâu.
Ai lại chẳng âu sầu vì nó,
Nó không hề chừa bỏ một ai;
Còn mê xác chất thúi khai,
3550. Còn lòng mến tục còn ngày nó theo.
Nay nhằm lúc nạn eo khắp chỗ,
Nó lại càng tăng độ hoành hành;
Nó vào trong xác chúng sanh,
Đục mòn cho đến tan tành ruột gan.
Không riêng kẻ thế gian bị nó,
Đến như loài sắn cỏ côn trùng;
Cũng đều bị nó hành hung,
Làm cho khô héo ngắn-ngùn số căn.
Nó độc ác vô ngằn khó kể,
Quyết làm cho cõi thế không người;
Nó gây lắm cuộc đổi dời,
3562. Từ nơi thể xác đến nơi tâm hồn.
Đời bị nó thêm dồn lắm khổ,
Chỗ có người có nó vãng lai;
Bom hơi súng điện tàu bay,
Không trừ được nó chỉ quay hại người.
Ma nầy kêu Trời ơi đất dạ,
Nó có tài biến hóa lẹ làng;
Hóa người để hại thế gian,
Vào trong tâm chúng xui đàng sầu ưu.
Người càng dụng xảo mưu chống nó,
Càng hại thân chớ khó thắng qua;
Chỉ phương nhứt Niệm Di-Đà,
3574. Niệm cho đến Phật tay xoa vào đầu.
Mùi uế trược khắp châu thân mất,
Có hào quang phủ khắp cả mình;
Tức là khiến nó hãi kinh,
Dang ra không dám đến rình bên thân.
Trừ được nó chắc phần đắc đạo,
Sẽ thắng luôn tà giáo chư ma;
Được vào tận hội Long-Hoa,
Hết già hóa trẻ vốn là nơi đây.
Nước đã trải nhiều ngày bợn đục,
Cố lóng hoài rốt cuộc cũng trong;
Quen lâu thói xấu mặc lòng,
3586. Quyết tâm trừ mãi ắt xong có ngày.
Đã biết rối mau tay gỡ rối,
Không sớm thì muộn mối cũng suôn;
Nghiệp trần vay tạo luồng tuông,
Khéo chừa trả sẽ tròn vuông ngày nào.
Trước không tính để sau khó liệu,
Ngày cứ đi khó kéo ngược dòng,
Cuộc đời nào khác pháo bông;
Cháy lên chốc lát rồi hòng tắt đi.
Cảnh giả tạm có gì đáng mến,
Hãy mau tu kịp đến hội lành;
Nay không lánh trược tìm thanh,
3598. Ắt không còn dịp để mình hồi tâm.
Phật e chúng sa lầm đường khổ,
Nên xưa nay dạy dỗ không ngừng;
Nào cơ chữa trị bịnh nhân,
Nào là mượn lấy xác trần giáo khuyên.
Kệ trên không, diệu huyền trong nước,
Dắt hồn linh trong cuộc mộng du;
Có nhiều phương tiện dạy tu,
Hằng hà không thể đếm thu cho cùng.
Vậy con cũng khéo dùng phương tiện,
Để dắt người khỏi bến sông mê;
Con nên lo liệu vẹn bề,
3610. Để mà có sớm trở về Kim-sơn.
Ta cúi mình xin vâng ý Phật,
Nguyện ra tay dẫn dắt nhơn sanh;
Đem lời trong giấc mộng lành,
Kể cho người biết ngọn ngành giả chơn.
Tuy lời nói trong cơn đang ngủ,
Nhưng chứa đầy ý tứ diệu mầu;
Nào là rõ việc Kim lâu,
Nào là ao báu sen màu tốt tươi.
Nào gậy phép chói ngời ánh sáng,
Nào gươm linh nhấp nháng hào quang;
Lại thêm có bát nhã thuyền,
3622. Có cành lau phép quá giang rất mầu.
Còn lại có những câu mật chú,
Trừ loạn tâm, trừ thú ác hung;
Niệm câu đại lực Thần-cung,
Bắn ra tất hiện muôn trùng tên bay,
Mỗi mũi mỗi găm loài ác thú,
Tuy giản đơn có đủ hiệu năng,
Trăm lần trăm trúng chắc rằng,
Lời vàng của Phật dạy răn không lầm.
Con nguyện để vào tâm không sót,
Quyết kể ra cho nốt người nghe;
Nếu tin thì lánh đường mê,
3634. Không tin cũng mặc không hề giận ai.
Nguyện đem một kiếp nầy độ thế,
Dù tan xương chẳng nệ chi thân;
Miễn làm cho khắp chúng dân,
Biết theo nẻo chánh lánh thân đường tà.
Phật dùng lấy đóa hoa mầu nhiệm,
Chuyển hồn con và điểm lấy danh;
Ơn nầy chất mấy muôn thành,
Đền cho vạn kiếp lai sanh không rồi.
Phật liền tay xoa nơi tụ đảnh,
Bảo rằng: con chớ tánh phàm phu;
Chữ ân của hạng sĩ nhu,
3646. Lấy câu nghĩa cả để âu đáp đền.
Nếu con giúp cho nên chánh đạo,
Th. ân nầy sẽ báo đền xong;
Có chi đến phải bận lòng,
Như người dương thế rao rong bên ngoài.
Đời sắp rốt nay mai không đợi,
Con mau lo kêu gọi chúng sanh;
Phút qua là phút tan tành,
Việc nay lòng chớ để dành ngày sau.
Khi con đến kêu gào bá tánh,
Gặp chông gai là cảnh rất thường;
Lòng nên đầy đủ can cường,
3658. Đừng lui trước cảnh tai ương phúc nào.
Con mạnh tiến giúp vào người tiến,
Khéo làm cho sớm hiển đạo mầu;
Bất kỳ con đến nơi đâu,
Luôn trong tầm mắt Phật thâu biết liền.
Độ sanh chúng khắp miền thế giới,
Chớ không riêng một khối một nơi;
Tùy cơ dù phải xa vời,
Đừng buồn trong lúc ly nơi quê nhà.
Đi theo chữ Ma-ha Bát-nhã,
Thân đó đây dày dã chớ nao;
Mạng người quí giá dường nào,
3670. Thân mình chớ quản ra vào chông gai.
Gặp lúc phải thân trai hóa gái,
Cũng nhiều khi giả dại qua truông;
Đủ phương ứng biến chiều luồn,
Để mà thức được người đang sai lầm.
Chớ ngại tiếng thì thầm chế nhạo,
Miễn khai thông cửa đạo đó đây;
Cơ nguy sắp đến cận ngày,
Vậy con cần phải ra tay giúp người.
Phật phương tiện dùng nơi bí pháp,
Gọi hồn con trong lúc đang say;
Chỉ rành sự thế nay mai,
3682. Cho con biết để gọi ngay người đời.
Tu cho kịp cơ trời biến đổi,
Một đời tu được rỗi muôn thu;
Bây giờ nếu chẳng chịu tu,
Sau dầu hối tiếc sự âu muộn màng.
Phật liền phóng hào quang chói rực,
Tay cầm lên một bát nước hoa,
Vừa cười vừa sối vào ta;
Ta liền cúi lạy, tiếng gà vừa nghe.
Mắt liền mở không dè nằm mộng,
Mùi hương còn dư đọng thơm tho;
Những lời Phật đã dạy cho,
3694. Nhớ ra không sót và lo vô cùng.
Và từ ấy khắp vùng đây đó,
Thường đến lui cạn tỏ đạo mầu;
Nắng mưa nào quản chi đâu,
Hao hơi tổn sức chẳng câu than phiền.
Thể lời Phật cứ khuyên tu m.i,
Miễn cho người hối cải là hơn;
Nay vì chưa được thuận cơn,
Nên ta phải tạm tách chơn nước ngoài.
Giữa đường bỗng chia tay đôi ngả,
Ngày như đêm lòng dạ xốn xang;
Nhưng đâu là cũng thế gian,
3706. Việc tu có thể bủa tràn khắp nơi.
Không riêng độ một người một chỗ,
Mà vẫn lo giác ngộ bốn phương;
Chóng lo đạo mở rộng đường,
Khắp người thế giới biết nương Phật- Đài.
Ước quê nhà gái trai lớn nhỏ,
Việc tu hành chớ có lòng xao;
Tuy rằng xa cách mặt nhau,
Nhưng lòng đừng một phút nào chia ly.
E việc thế còn nghi chưa rõ,
Cho nên ta đem tỏ chuyện nầy;
Trẻ già nhớ đọc nơi đây,
3718. Sẽ tường mọi cuộc chuyển xoay thế nào.
Khi biết được rồi mau tu tỉnh,
Đừng kể chi hoàn cảnh lâu mau;
Tâm hồn khuya sớm chùi lau,
Cố làm sạch các điều nào bợn nhơ.
Giảng bốn cuốn chớ ngơ dạ đọc,
Tám điều răn là gốc khá gìn;
Mỗi câu mỗi giống như in,
Lấy mười dữ đổi mười lành ngày đêm.
Sự tu tiến càng thêm chớ bớt,
Biết thương nhau chia sớt ngọt bùi;
Dù đời có lắm ngược xuôi,
3730. Khuyên nam nữ cũng cứ vui tu hành.
Rán chịu khó mới thành được việc,
Đem thân phàm đổi kiếp Thánh Tiên;
Xin nên phát một lòng nguyền,
Quyết tu hành đến khi thiềng mới thôi.
Hiện xác ta đang ngồi đất khách,
Tâm hồn không xa cách quê nhà;
Những người kính mộ Phật gia,
Lúc nào cũng có hồn ta đứng gần.
Người trong sạch ta mừng không ngớt,
Khi nhuốc nhơ ta rất lo buồn;
Mong người uống nước nhớ nguồn,
3742. Bốn ân khá đáp cho vuông phận mình.
Bớt xa xí để dành tiền bạc,
Giúp cho người đói khát cần lao;
Tiếng thơm và để phước sau,
Cho con cháu hưởng cho cao hồn mình.
Đừng ích kỷ chớ tình khe khắc,
Gặp tai nàn của mất không ơn;
Biết xài tiền đúng nghĩa nhơn,
Ấy là người biết sống cơn ly loàn.
Bao nhiêu việc tham gian vô lý,
Chẳng ai ưa nên trị lấy thân;
Giữa người đồng đạo xa gần,
3754. Thứ nhau khi lỗi nhắc chừng khi mê.
Đã lắm việc vụng về vô lối,
Do người mưu riêng lợi gây ra;
Khiến cho miệng thế gần xa,
Đầy lời kêu ngạo há là không nghe.
Việc chi cũng phải dè dặt kỹ,
Để tránh điều nhục sỉ tông môn;
Thiệt tu qui luật phải tôn,
Giả vờ khi ló đuôi chồn khó coi.
Ngày tháng lẹ như thoi như dệt,
Chẳng bao lâu kế chết đến nơi;
Rán treo gương tốt để đời,
3766. Chớ lưu tiếng xấu cho người cười chê.
Xác hải ngoại, hồn quê đất tổ,
Lòng không quên tưởng nhớ trẻ già;
Khi nghe việc quấy xảy ra,
Quên ăn quên ngủ, lòng ta như dần.
Nay sự thế đã gần bên vách,
Thân ta còn ở cách phương xa;
Nghĩ rằng không thể dần-dà,
Kết lời Phật dạy viết ra quyển nầy.
Để thay mặt cho đây về trước,
Gặp đồng môn trong nước xa gần;
Nhớ cầm lên đọc nhiều lần,
3778. Nghĩa sâu cạn khá tách phân kỹ càng.
Việc đạo lý nên toan liệu gấp,
Ngày lẫn đêm tu tập cho cần;
Bao nhiêu nghiệp vướng vào thân,
Nhứt tâm quyết rửa một lần cho tiêu.
Ta còn quên một điều Phật dạy,
Nếu có người trai gái cõi trần;
Trước khi đổi vật đổi nhân,
Chỉ trong một phút không cần chi lâu.
Ngồi hoặc đứng cách nào cũng đặng,
Chắp tay và ngó thẳng phương Tây;
Lòng không móng việc đó đây,
3790. A-Di-Đà Phật niệm rày một câu.
Thì cũng được nạn sầu thoát khỏi,
Nhờ hào quang Phật rọi vào thân;
Tiêu ma tiêu các chướng trần,
Khác nào cỏ úa lửa phừng cháy qua.
Chỉ một niệm cũng là khỏi nạn,
Huống chi là niệm đặng dài lâu;
Dù cho muôn thảm ngàn sầu,
Cũng tan tất cả như bầu không trung.
Khuyên đồng đạo khắp vùng đây đó,
Khá ghi lòng chớ có bỏ qua;
Nhớ câu nhứt cú Di Đà,
3802. Bất lao đàn chỉ đáo mà Tây-Phương.
Vả lại máy âm dương thay đổi,
Trận cuồng phong sẽ thổi nay mai;
Nếu không chứa đức sâu dầy,
Khó qua đại nạn trong ngày biến thiên.
Thanh-Sĩ một lời khuyên cùng cuối,
Hiện thân còn đang gởi nước ngoài;
Quê nhà già trẻ gái trai,
3810. Cũng nên nghe đến đêm ngày lo tu.
Viết xong ngày 15-7-1958
Ghi Chú:
(1) ‘ huệ chúc’: đuốc huệ
(2) ‘nghiệp hoặc’: nghiệp mê lầm.__
Mã an toàn:
Tháng GiêngNgày mồng một, vía Đức Phật Di Lặc Tháng HaiNgày mồng tám, vía Đức Phật Thích Ca xuất giaNgày rằm,vía Đức Phật Thích Ca nhập diệtNgày 19,vía Đức Quán Thế Âm Bồ tátNgày 21,vía Đức Phổ Hiền Bồ tát Tháng BaNgày 19,vía Đức Chuẩn Đề Bồ tát Tháng TưNgày mồng bốn,vía Đức Văn Thù Bồ tátNgày...
Ý kiến bạn đọc