Nguyền mong thân cận minh sư, quả Bồ Đề một đêm mà chín. Phúc gặp tình cờ tri thức, hoa Ưu Đàm mấy kiếp đâm bông.
Rss Feed

Lời vàng trong mộng - Phần 5

Đăng lúc: Chủ nhật - 25/12/2011 11:54 - Người đăng bài viết: Tịnh Cường
Lời vàng trong mộng - Phần 5

Lời vàng trong mộng - Phần 5

Máy Đạo không xa xôi, Quay đầu lại thấy rồi; Thấy ra mau hay chậm, Là do sức tỉnh hồi. Thanh-Sĩ.

Tà giáo mạnh khổ cho chánh đạo,

Kẻ tu hiền bị khảo mềm xương;

Trung cang thường mắc tai ương,

Nịnh hùa lại được hưởng đường vinh vang.

Kẻ hiền tài bị gàn bị trở,

Đứa gian thần được bợ được bưng;

Nạn tai thường đổ cho dân,

2202. Nào sưu thuế nặng nào thân giày bừa

Tạo ra tiền quên mưa quên nắng,

Thường bị người tay chấn lấy đi;

Con ơi! Đạo gặp lúc suy,

Kể sao hết việc quái kỳ xảy ra.

Đời nay cũng giống là như thế,

Đang thời kỳ chánh phế tà hưng;

Phần nhiều trong khắp nhân dân,

Hay tin ma quỉ nhiều hơn Phật Trời

Người chẳng những riêng vời lấy họa,

Còn giục cho nhiều kẻ mang tai;

Có tài lợi dụng tiền tài,

2214. Có oai thì cậy lấy oai hiếp người.

Con cái mê theo lời tà thuyết,

Nỡ xuống tay bắt giết mẹ cha;

Khắp trong châu quận gần xa,

Nơi nào cũng có yêu ma lộng hành.

Có thứ ma tên Khinh-Chúng-Tướng,

Nó rẻ khi phẩm lượng loài người;

Nó mong đạp đổ cõi đời,

Chỉ còn dòng dõi của người nó thôi.

Bất luận ai đang vui hoặc khổ,

Nó cũng đều tật đố ghét vơ;

Xúi làm những việc nhuốc nhơ,

2226. Cho người bắt giết hoặc xô vào tù.

Nó xúi bạn gây thù với bạn,

Nó xúi người đâm chán loài người;

Lấy điều sát hại làm vui,

Nó bày đủ cách cho đời hại nhau.

Kẻ thất tình xúi mau tự tử,

Người sa cơ cứ bảo sát thân;

Nhà tu nó xúi yếm trần,

Bảo nên bỏ xác để hồn lên mây.

Nó khinh dễ mạng loài nhân vật,

Chẳng hề ra tay giúp một ai;

Bảo rằng cái xác thúi khai,

2238. Nên đem giết bỏ hơn hay giúp giùm;

Kẻ rơi vào gông cùm của nó,

Sẽ tự tay giết bỏ thân danh;

Không còn trọng mạng chúng sanh,

Cho nên việc phải việc lành ngó lơ.

Ưa sát hại hơn ưa dung dưỡng,

Độc ác ngoài ý tưởng loài người;

Hiện nay khắp chốn cùng nơi,

Chỗ nào nó cũng thả người nó ra.

Khắp trong cõi Ta-bà thế giới,

Bị ma nầy dứt lối từ bi;

Không thông luân lý đạo nghì,

2250. Chẳng nhường kẻ dưới không vì người trên.

Chẳng biết tạo thiện duyên mai hậu,

Không rành câu vô lậu tận thông,.

Gần bùn mà chẳng hôi bùn,

Ở nơi ô trược mà lòng thanh bai.

Không biết dụng xác thây tạm giả,

Để lập nên đạo quả lâu dài;

Uổng sanh ra kiếp nhơn loài,

Không lưu sách sử những bài hay ho.

Vậy con khéo khuyên cho đời biết,

Rán trừ ma ác nghiệt ấy đi;

Đừng làm những việc ngu si,

2262. Xúi người hại lẫn hoặc đi giết mình.

Gặp kẻ nào bị tình phụ rảy,

Nên dạy câu ân ái ba đời;

Xưa mình ở bạc với người,

Cho nên nay mới chịu đời vô duyên.

Cũng chẳng nên ưu phiền sầu não,

Để tránh nhân bất hảo về sau;

Hoặc là quán kiếp trần lao,

Thân không tồn tại tình nào còn chi.

Trong cái đẹp phương phi mỹ nữ,

Chứa biết bao nhiêu thứ tanh hôi;

Chừng khi thân ấy già rồi,

2274. Da nhăn má cóp vô hồi xấu xa.

Rồi lần đến tiêu ra phân cỏ,

Vẻ yêu kiều kia có còn đâu;

Nay người phụ rảy mặc dầu,

Không nên ưu ái lo rầu làm chi.

Trong lòng biết nghĩ suy như thế,

Tất không rơi vào kế yêu tinh;

Niệm câu huyễn chất hư tình,

Tất không bị cảnh làm mình núng nao.

Nếu có chúng sanh nào chưa ngộ,

Con khéo lời để độ người ta,

Nếu sa vào bẫy yêu ma;

2286. Thảm sầu không thể nói ra cho cùng.

Ma có hình ma không bóng dáng,

Hai loại ma lãng vãng trong trần;

Không hình ma ẩn vào thân,

Có hình ma ở bên chân người đời.

Thứ ma xúi ra lời ra lẽ,

Thứ ma dùng mánh khóe trong tâm;

Người lầm chẳng biết rằng lầm,

Kế mưu yêu quỉ thâm sâu vô cùng.

Nhà đạo sĩ chưa thông sáu phép,

Thường bị yêu kềm kẹp giữa chừng;

Nếu không tâm khảm thần ngưng,

2298. Bị ma dẫn lộ uổng thân tu hành.

Phật thương sót chúng sanh thọ nạn,

Dùng thần cơ bày cạn cho con;

Khéo gìn chặt lấy tâm son,

Noi gương chư Phật chiều lòn khuyên dân.

Rán bồi bổ đức ân dày dặn,

Cùng Phật Tiên dựng bảng Phong Thần;

Ta liền cúi lạy xin vâng,

Lời chi của Phật cũng khuân vào lòng.

Đem tâm lực lập công bồi đức,

Kêu cho người đến thức mới thôi;

Bụi trần chừng được sạch trôi,

2310. Sẽ cùng chư Phật chung ngồi tòa sen.

Ta xong lời Phật bèn nói tiếp,

Lời con phân rất hiệp đạo cơ,

Kẻ lành duyên hiện còn chờ;

Khéo làm cho họ được nhờ lối đi,

Giúp họ tu trước khi biến thế,

Chưởng phước điền dành để qua truông;

Dân tâm đang lúc rối cuồng,

Khéo lời giúp họ gỡ suông tơ lòng.

Mau gạn đục tầm trong cho kỹ,

Lánh mùi đời tầm lý siêu nhiên;

Xưa vì chưa rõ tục Tiên,

2322. Đến nay còn vấn trong miền trần ai.

Giờ đã hiểu đâu dài đâu ngắn,

Cũng nên lo cho đặng siêu phàm;

Của trần chớ bận lòng tham,

Từ lâu tham nó đâu làm chi nên.

Tham vốn là căn nguyên sự khổ,

Tham là mồ vô số sanh linh;

Tham danh, tham lợi, tham tình.

Càng tham càng thấy lòng mình không an.

Tham khi được rồi toan lo giữ,

Rủi mất đi sanh sự rầu buồn,

Trong lòng cứ rạo rực luôn;

2334. Phải là tham vốn cội nguồn khổ chăng?

Tham thì gian kế sang đến tội,

Tội vốn là nguồn cội tử sanh;

Bao nhiêu khổ ách hoành hành,

Do lòng tham đắm nảy sanh phần nhiều.

Vậy rán bỏ đừng chiều nó nữa,

Để cho lòng thường bữa được yên;

Những nào túc trái tiền khiên,

Chỉ là lo trả lòng nguyền không gây.

Chịu cay đắng giồi mài chánh đạo,

Hẹn một đời trực đáo Tây-Phương

Vua lòng tay tự cầm cương,

2346. Thắng con ngựa ý trên đường xa xôi;

Không mỏi dạ trước ngôi Phật điện,

Chẳng lảng tâm khi niệm Di-Đà;

Huệ lòng ắt được trổ hoa,

Đạo mầu sẽ đắc Phật tòa được lên.

Vật báu quí giá tiền phải mắc,

Đạo cao siêu công đức cho dày;

Chớ nên tu niệm sơ sài,

Lòng mong đạt được phép tài Thần Tiên.

Bị khảo đảo không phiền không chán,

Gặp chông gai chẳng ngán chẳng ngao,

Sòng nâu cứ vẹn một màu,

2358. Gương lòng thường được chùi lau không rời.

Đem lợi ích cho người chẳng tiếc,

Ngồi tham thiền mỏi mệt đừng quên;

Như vầy đạo cả ắt nên,

Con ôn trong trí để khuyên người đời.

Ta liền xin vâng lời chỉ phán,

Đem lời vàng rao dán khắp châu;

Cúi xin Phật dụng phép mầu,

Khiến cho ai cũng qui đầu Phật môn.

Phật ngăn lời ôn tồn dạy bảo,

Lời Phật như cơm cháo trân hào;

Chúng sanh tợ kẻ đói đau,

2370. Bảo ăn không chịu làm sao no lòng.

Chúng sanh phải tự trong tâm ý,

Phát nguyện tu mới thị chơn tu;

Nếu tu vì bị phép mầu,

Việc tu kia có khác nào thôi miên.

Còn lậm phép còn chiêng còn trống,

Hết phép rồi mối đóng nhện giăng;

Dụng phù lên xác nhà tăng,

Không làm thành đạt chỉ năng mê hồn.

Liền khi bị từ ngôn Phật quở,

Khiến lòng ta vừa sợ vừa mừng;

Sợ là sợ nét nghiêm thân,

2382. Mừng là mừng lẽ chưa từng khi nghe.

Ta cúi đầu tay che lấy mặt,

Vừa khóc vừa xin Phật thứ tha;

V. lòng thương xót bá gia,

Nên con xin Phật dụng ra phép mầu.

Chẳng rõ là cao sâu hơn nữa,

Được Phật thương dạy sửa cho đây;

Ơn nào sánh kịp ơn nầy,

Ngậm vành kết cỏ lòng đây chưa vừa.

Ta vừa dứt lời thưa Phật tiếp,

Lòng thương người tất hiệp Phật tâm;

Lời xin ấy dẫu sai lầm,

2394. Cũng không gọi lỗi chớ dầm dề châu.

Nên mừng được nghe câu chơn lý,

Khá vui đem tâm chí giúp người;

Tu hiền như đóa hoa tươi,

Hụng hăng tựa lá úa rơi bên lề.

Hoa tươi lắm người mê kẻ hái,

Lá rơi đâu ai lại ngó ngàng;

Cạn lời khuyên kẻ thế gian,

Hoa tươi nên chọn chớ màng lá rơi.

Sắp đến lúc đất Trời gầm chuyển,

Nhơn vật thay, non biển cũng dời;

Thây người chết tợ bèo trôi,

2406. Trong nhà quỉ khóc, ngoài trời ma rên.

Yêu ma chúng kêu tên kêu họ,

Kẻ lâm vào tất bỏ thân ngay;

Cọp vào nhà cõng lấy thây,

Sấu trườn lên lộ gắp nhai người đời.

Khắp Nam Bắc khí trời mù mịt,

Lộ không người nhà bít ngõ ra;

Người chưa từng thấy được ma,

Gặp ma hiện đến sẽ là hồn kinh.

Mặt mày cả gút nanh có đủ,

Thân giống người hình thú xấu xa;

Người thường bị vớ vào da,

2418. Phù mình nhức nhối đến mà tắt hơi;

Kẻ bị nó bóp nơi hầu họng,

Chết liền khi không đặng trối trăn.

Những người bị nó nhe răng,

Hồn phi phách tán nổi cơn điên cuồng.

Giết cha mẹ hại luôn con cháu,

Tánh hung hăng táo bạo phi thường;

Ăn dơ ở dáy không lường,

Đến ngày bỏ xác ngoài đường mới thôi.

Có thứ ma dùng hơi gió độc,

Thổi cả làng cảm sốt chết ngay;

Hiện hình đi khắp đó đây,

2430. Đến đâu chết đó phép tài kinh thiên.

Chúng sanh khắp cả miền Âu Á,

Gặp cảnh nầy mới tá hỏa lên;

Sớm lo phước đức xây nền,

Để làm thành lũy vững bền đuổi yêu.

Gần đến lúc tàn tiêu thế giái,

Bị gai quào cũng hại chết thân;

Đến như cỏ cắt tay chân,

Cũng làm độc đến lần lần bỏ thây.

Từ trong cỏ trong cây trong nước,

Trong khí trời có chất độc luôn;

Người nào khi đã bị xuông,

2442. Mạng căn nào khác như dường tơ treo.

Chúng sanh gặp nạn eo khắp chỗ,

Dù khôn ngoan không ngõ trốn ra;

Lòng tà tất gặp lũ tà,

Loại nào theo nấy hẳn là không sai.

Lòng Phật có Phật Ngài đến độ,

Tà hại người,Phật có hại ai;

Chúng sanh xét cạn lời nầy,

Khá tu chớ để tháng ngày trôi qua.

Một kiếp bị tà ma nhiễu hại,

Muôn thu chìm dưới đáy bể trần;

Không riêng lao khổ xác thân,

2454. Còn làm luôn cả chơn thần mờ lu.

Bây giờ chẳng chịu tu cho gấp,

Chừng đáo đầu lặp bặp sao xong;

Sấu còn biết muốn thành rồng,

Người sao không dạ ước mong siêu phàm.

Mang xác thúi không làm thẹn tủi,

Còn đem tâm đắm đuối say sưa;

Chẳng lo hành đạo sớm trưa,

Đổi thân sen báu thơm tho lâu dài.

Sao lại chịu sống ngày thống khổ,

Không lo tìm kiếm chỗ thanh nhàn;

Xuống lên trên cõi thế gian,

2466. Ăn cay uống đắng muôn ngàn kiếp qua.

Sao chẳng chịu xét ra cho kỹ,

Chán thói đời dối mị gạt mình;

Nào danh nào lợi nào tình,

Làm mồi để nhử cho mình mắc câu.

Cũng tại nó mà sầu mà khổ,

Nó làm tuồng bưng bợ thân yêu;

Tử thần khi đến gọi kêu,

Th. là nó cũng trốn tiêu hồi nào.

Nào những cái sang giàu oai vệ,

Nó không hề chết thế cho mình;

Lại là nó rất bạc tình,

2478. Khi mình chết, nó bỏ mình ra đi.

Thân trơ trọi nằm lỳ trong quách,

Cho đến tiêu ra đất ra bùn;

Thật loài hữu thỉ vô chung,

Càng xa sớm được càng không ưu sầu.

Lợi dụng nó làm câu phước thiện,

Đừng để cho nó khiến sai mình;

Rán mà vẹt ngút vô minh,

Chớ cho vật tạm làm mình phải ngu.

Giàu nghèo cũng cần tu mau chóng,

Đừng vội quên bỏ trống nhà xưa;

Cõi trần vì quá thích ưa,

2490. Từ lâu nước cũ nhà xưa không về.

Mẹ mỏi gối đợi kề bên cửa,

Cha đau lòng nhớ trẻ xa đường;

Con lành hãy sớm bải bươn,

Mau về lo việc lửa hương sớm chiều.

Nhà xưa ấy thường kêu An-lạc,

Cha mẹ là vốn Đức Như-Lai;

Nguyên do xưa có một ngày,

Đang ngồi con bỗng nhớ ngay cảnh đời;

Khi ấy mới dạo chơi đây đó,

Sanh lòng mê tiếng gió tiếng chim.

Vật chi cũng muốn kiếm tìm,

2502. Đi lần đến vật cứng mềm biệt phân;

Từ ấm lạnh đến phần trơn nhám,

Sờ mó vào rồi cảm động tâm;

Chỉ trong phút chốc mê lầm,

Chơn linh mờ mịt quên tầm đường ra.

Hết vật nọ sang qua vật khác,

Cứ say mê tạo tác liền tay;

Hằng đêm cho chí những ngày,

Cứ mê đi đến lạc loài trần gian.

Bị mọi cảnh buộc ràng không hở,

Nên lòng không hề nhớ quê nhà,

Đôi khi cũng sực nhớ ra,

2514. Đồng thời việc khác cũng là xen vô,

Rồi lại bắt nghĩ lo túi bụi,

Đến quên luôn căn cội xưa kia;

Tạo ra vật bị vật mê,

Mê cho đến tạo ra bề chiến tranh.

Thây chết chất như thành như núi,

Nước mắt tuôn tợ suối tợ nguồn;

Ghét thương mừng giận vui buồn,

Lúc nào cũng thấy quây cuồng trong tâm.

Sự khổ n.o hằng trăm hằng vạn,

Mà cũng chưa biết chán nơi lòng,

Như-Lai chẳng ngớt ngóng trông,

2526. Cho con sớm được tỉnh lòng hồi qui.

Vừa nghe Đức Từ Bi nhắc tới,

Việc chúng sanh lạc lối trần gian;

Tự dưng ta cất tiếng than:

Vọng tâm một phút gian nan muôn đời.

Thế thì vẫn từ hồi vô thỉ,

Cả chúng sanh đã bị mê lầm;

Trải qua nhiều kiếp càng thâm.

Cho nên ít kẻ thức tâm hồi đầu,

Chẳng nhờ Phật dài lâu chỉ bảo;

Chúng sanh mong gì tháo cho ra,

Nghiệt cay thay cõi Ta-bà!

2538. Khi vào thì dễ khi ra dễ gì!

Phật ngăn lời tức thì tiếp nói:

Con chớ nên trách cõi Ta bà,

Ta-bà chẳng nhiễm lòng ta;

Lòng ta tự nhiễm mới ra khổ hình.

Cảnh vô tình tại mình hữu ý,

Sự sanh ra thì lý mới sanh;

Khá nên tự trách lấy mình,

Chớ nên trách cảnh vô tình là sai.

Danh lợi vốn chẳng hay mê chúng,

Tại chúng sanh mê dụng lợi danh;

Lợi danh vốn loại vô tình,

2550. Tự mình tạo nó rồi mình lại mê.

Nếu đi dễ thì về cũng dễ,

Làm hay không tại lẽ ấy thôi;

Ta-bà chẳng trói buộc người,

Tại người tự trói vào nơi Ta-bà.

Nghe Phật quở lòng ta phát điếng,

Thế là ta hai chuyện hiểu lầm;

Nếu không Phật chỉ khai tâm,

Chính mình chưa thoát được mầm vô minh.

Nghĩ xong rồi cúi mình lạy Phật,

Xin thứ cho lời trách đã lầm;

Dạy thêm những lẽ diệu thâm,

2562. Giúp con được mở rộng tầm mắt ra.

Và khiến kẻ gần xa chưa rõ,

Nhờ lời lành đường ngõ được thông;

Cúi xin Phật nhỏ phước hồng,

Cứu thân cá chậu chim lồng được ra.

Phật nhích miệng như hoa tươi nở,

Lành thay! Con khéo mở tâm linh;

Thấy lầm, lầm đã khỏi mình,

Như ngoài hình mới thấy hình tròn vuông.

Nên mừng chớ nên buồn vô ích,

Càng vấn nghi sự tích càng thông;

Muốn gieo duyên khắp đại đồng,

2574. Đạo đời ý vị phải thông hiểu rành.

Ví như kẻ thường hành hàng hải,

Chỗ cạn sâu cồn bãi phải thông;

Lối nguy cần biết đề phòng,

Chỗ an nên hiểu để lòng khỏi lo.

Sự nào chẳng hiểu cho tột lý,

Không bao giờ tâm chí được an;

Cho nên đạo phải rành đàng,

Đâu qua địa phủ đâu sang Tây đài.

Nếu chỉ khởi lầm sai một niệm,

Rơi vào đường tà kiến muôn thu;

Ví như làm mắt đã mù,

2586. Suốt đời chịu tối khó âu trị lành.

Sự tu phải mổ phanh cho biết,

Tại sao tu? Tu được những gì?

Biết rồi thì cứ hành y,

Miễn làm sao được đến khi công thành.

Phật liền chỉ vào mình và nói:

Ví trên thân có bụi đóng đầy,

Tự tay chùi rửa cho ngay;

Đó là ý nghĩa của bài sự tu.

Sau khi được tay thu hết bụi,

Cả châu thân trở lại sạch trong;

Đó là ý nghĩa thành công,

2598. Lấy đây hiểu lý đại đồng như nhau.

Bổn lai tâm lúc nào cũng sáng,

Niệm trần lao phủ án che mờ;

Niệm trần lao nếu không ngơ,

Bổn lai tâm trở ban sơ một màu.

Thấy suốt chẳng vật nào cản trở,

Nghe thông không sót bỏ một lời;

Biết rành tâm niệm của người,

Việc mình việc chúng ba đời hiểu thông.

Trong nhứt khắc dạo xong khắp chỗ,

Việc lớn như việc nhỏ không lầm;

Diệu mầu của bổn lai tâm,

2610. Không lời để ví chẳng làm chi đo.

Phật tạm chỉ để cho dễ biết,

Từ mũi kim cây viết nhỏ nhen;

Đến như vật lớn lầu đền,

Tàu bè máy móc chế nên các loài.

Ấy cũng do bổn lai tâm tạo,

Đâu tự nhiên thành thạo hình hài;

Mê, nên tạo vật trần ai,

Giác rồi tất lập được ngay cảnh mầu.

Tâm khi lớn trùm bao vạn vật,

Khi nhỏ thì chun lọt lỗ kim;

Dụng tâm nếu muốn kiếm tìm,

2622. Nhắm vào nét chạm, mà xem thì tường.

Nét lớn nhỏ, tròn vuông, dài ngắn,

Nét cạn sâu, ngay thẳng, quanh co;

Nét cây cỏ đến chim cò,

Cũng là dụng bổn lai do mà thành.

Dựa lẽ ấy chúng sanh sẽ thấu,

Sức bổn tâm tạo cấu thế nào?

Gương lòng bụi tục khá lau,

Để soi bất luận vật nào cũng thông;

Đoạn nầy nhớ để lòng cho kỹ,

Khi tỉnh rồi con chỉ cho người;

Rán tu đừng có biếng lười,

2634. Hành cho chánh đạo một đời thành công.

Vừa nghe Phật dạy xong lời ấy.

Hốt nhiên ta tự thấy lòng mừng,

Cúi dầu lạy Phật xin vâng;

Sẽ đem lời Phật giáo dân khắp cùng,

Hầu khiến kẻ chưa thông đạo lý,

Được biết câu huyền bí cao siêu;

Từ lâu tội ác đã nhiều,

Nay nghe lời Phật ắt tiêu nghiệp trần.

Xin Phật dạy thêm phần con trẻ,

Khiến cho thông mọi lẽ thật hư;

Để khi ra giục thúc người,

2646. Đủ phương quyền thật đủ lời lại qua.

Nếu lầm nghĩa hoặc là không rõ,

Hại cho người cũng khó dắt người;

Thể theo lời Phật vừa rồi,

Nhơn sanh hiện đại nhiều người khôn lanh.

Sự nghi vấn dữ lành của họ,

Mình chẳng thông đường ngõ khứ lai;

Sẽ là không độ được ai,

Lại còn bị họ chê bai nhạo cười.

Duyên mình với mọi người bị đoạn,

Còn khơi tâm ngạo mạn họ lên;

Thế là mình đã gây nên,

2658. Chọc người nên tội, làm duyên Phật ngừng.

Như thế sẽ hại phần phổ hóa,

Con cúi xin lượng cả từ bi;

Dạy rành nước bước đường đi,

Để con có thể ứng tùy khuyên dân,

Phật liền phán: con đừng lo ngại.

Phật chỉ cho đại khái việc tu,

Lý mầu đều cũng chứa thu,

Lấy con số một khởi đầu đếm ra.

Dù nhiều mấy cũng là đếm được,

Nên giữ lòng sau trước an nhiên;

Để mà phổ hóa nhơn duyên,

2670. Bằng lời của Phật điểm truyền cho con.

Chúng sanh đang sống m.n từ phút,

Con khéo lời hối thúc người tu;

Bảo rằng chớ có ngao du,

Thân như lá úa mùa thu mỏng mành.

Nên lấy chữ tu hành làm gốc,

Được nhẹ thân được vớt linh hồn;

Đừng ngồi đợi nước đến trôn,

Mới ra sức nhảy ắt không kịp nào!

Nên tính trước để sau khó liệu,

Chớ cho tâm bận bịu mùi đời;

Quyết tu không hẹn chiều mơi,

2682. Quí giờ niệm Phật hơn người quí châu.

Ngồi tham thiền bao lâu chẳng biếng,

Xem kệ kinh mấy quyển không nhàm;

Trong lòng bao việc gian tham,

Đổi ra tánh biết muốn ham tu hành.

Lợi dụng trí thông minh văn vật,

Để làm theo việc Phật giáo khuyên,

Ai hung mình vẫn làm hiền,

Ai gian mình vẫn lòng chuyên thật thà.

Sự giúp người thì là vui giúp,

Lợi dụng người một chút cũng không;

Thương người với lý sạch trong,

2694. Không đem nghĩa trược mà tròng vào ai.

Sợ tội như sợ đày hải đảo,

Chuộng phước hơn chuộng báu thế gian;

Biết tu là được thanh nhàn,

Biết đời là cõi khổ nàn không mê.

Biết quấy là kẻ chê kẻ ghét,

Biết phải là người thích người ưa;

Tự tâm hôm sớm lọc lừa,

Chọn làm những cái người ưa người dùng.

Bao nhiêu đó khéo lòng sửa đổi,

Cũng sẽ không máng tội lỗi vào;

Ngày giờ thắm thoát qua mau,

2706. Bàn cờ thế giới càng xao động hoài.

Trong nháy mắt trời lay đất chuyển,

Người năm châu phách biến hồn phi;

Giang san sự nghiệp còn gì,

Ba năm đốn củi thiêu đi một giờ.

Tai nạn đến bất ngờ khó liệu,

Lâm nạn người, đến chịu nạn Trời;

Đời còn nhiều nạn chưa thôi,

Rán khuyên người chớ dể ngươi mà lầm.

Khá chưởng phước để ngăn đuổi họa,

Lo làm nhân khỏi trả báo oan;

Đời nầy vay trả lẹ làng,

2718. Sớm gây tối lại vướng mang vào mình.

Cá nhân vay gia đình chung trả,

Một người làm cả họ thác oan;

Thân nằm trong cuộc biến loàn,

Mạng căn rẻ rúng như sàng cá ương.

Bị nghi kỵ đủ xương thịt nát,

Vì của tiền chịu thác lắm người;

Thù nhơ oán chạ khắp nơi,

Đua nhau bắt giết là đời nầy đây.

Nghiệp oan đã tạo gây từ trước,

Tới bây giờ đến lượt phải đền;

Nếu riêng nghiệp đã gây nên,

2730. Thì là riêng một mình đền đấy thôi.

Nếu chung nghiệp vay lời vay mạng,

Thì là chung nhiều hạng lại đền;

Khắp nơi nức tiếng khóc rên,

Hồn oan khí hận xung lên ngất trời.

Không ai được yên nơi yên giấc,

Trong lòng không hề ngớt sợ lo;

Lo bề thiếu đủ đói no,

Lo thân cái chết đến cho ngày nào.

Sống như giấc chiêm bao một thứ,

Rủi lâm vào vạn sự buông tay;

Không ai biết được ngày mai,

2742. Hôm qua thấy đó bữa nay mất rồi.

Biết bao cuộc sóng dồi gió dập,

Cảnh thảm sầu tới tấp liền tay;

Cám thương già trẻ gái trai,

Sống đời mạt pháp không ngày nào an.

Nên tu niệm hơn toan làm dữ,

Ở hiền lành khỏi sự hung tai;

Biết gìn được bốn ngày trai,

Cũng là được bớt tạo vay nghiệp sầu.

Lúc khuya sớm nhớ câu lục tự,

Niệm cho thường họa dữ cũng lui;

Lửa lòng khá sớm làm nguôi,

2754. Bớt câu thù oán, bớt hồi cuồng tâm.

Buổi loạn dễ bị làm nghịch .,

Không dằn lòng tất bị oán thù;

Đến khi lửa dậy mịt mù,

Dập cho được cũng đài lầu tan hoang

Tác giả bài viết: Thanh sĩ Thích Huệ Duyên
Đánh giá bài viết
Tổng số điểm của bài viết là: 0 trong 0 đánh giá
Click để đánh giá bài viết

Mã an toàn:   Mã chống spamThay mới     

 

Giới thiệu

Giới thiệu về Thiền Lâm

LỜI NGỎ Nam Mô Bổn Sư Thích Ca Mâu Ni Phật. Kính bạch chư Tôn đức Tăng Ni ! Kính thưa quý Phật tử và quý Thiện hữu tri thức ! Trong cuộc sống hiện đại, con người luôn bị thôi thúc, cuốn hút bởi rất nhiều thông tin từ mọi hướng nhưng không ai trong chúng ta lại không nhìn nhận rằng, công nghệ...

Thống kê

  • Đang truy cập: 696
  • Khách viếng thăm: 693
  • Máy chủ tìm kiếm: 3
  • Hôm nay: 18821
  • Tháng hiện tại: 331711
  • Tổng lượt truy cập: 59771728

Tin xem nhiều

Xem bản: Desktop | Mobile