Nguyền mong thân cận minh sư, quả Bồ Đề một đêm mà chín. Phúc gặp tình cờ tri thức, hoa Ưu Đàm mấy kiếp đâm bông.
Rss Feed

Rằm tháng mười - Phần 6

Đăng lúc: Chủ nhật - 25/12/2011 12:37 - Người đăng bài viết: Tịnh Cường
Rằm tháng mười - Phần 6

Rằm tháng mười - Phần 6

Máy Đạo không xa xôi,Quay đầu lại thấy rồi;Thấy ra mau hay chậm,Là do sức tỉnh hồi. Thanh-Sĩ.

RẰM THÁNG MƯỜI - Phần 6

Thanh sĩ Huệ Duyên

***

 

Mẹ đấy con! Một đêm sáng lại,

Cảnh tang thương đầy dẫy trên lề;

Bước cùng đồ của khách trần mê,

Nỗi thê thảm thảm thê vô số.

Mẹ đấy con! Muốn cho Phật độ,

2810. Qua khỏi cơn tai khổ quái kỳ;

Trong lòng đừng ngớt niệm A-Di,

Thì là bước lâm nguy sẽ khỏi.

Mẹ đấy con! Đổi thay khắp cõi,

Và nạn tai không lỏi chỗ nào;

Do nghiệp mà hoặc trước hoặc sau,

Vì thế mới khuyên mau tu gấp.

Mẹ đấy con! Ngôi nhà hư sập,

Dỡ hết ra để lập mới lên;

Cây nguyên làm kèo cột vách phên,

2820. Thứ mọt mối ném trên giàn hỏa.

Mẹ đấy con! Kẻ lòng lang chạ,

Chỉ biết lo cho thỏa dục tâm;

Thói ở ăn như loại thú cầm,

Sẽ làm thứ củi chăm cho lửa.

Mẹ đấy con! Thấy hư liền sửa,

Xấu dường bao cũng trở tốt tươi;

Khi quấy rồi lòng biết hổ ngươi,

Tất bỏ hẳn không vui tái phạm.

Mẹ đấy con! Sự hèn lại dám,

2830 Việc tốt không can đảm thiệt hành;

Ấy thói thường của khắp chúng sanh,

Gặp khổ nạn cũng đành chớ trách.

Mẹ đấy con! Dạy răn đủ cách,

Đức Phật không nói sót điều nào;

Mà ít ai chịu khó nghe vào,

Đáng buồn kẻ trần lao biết mấy.

Mẹ đấy con! Quấy thì gặp quấy,

Làm phải thì có phải đến cho;

Thường thấy sao lại chẳng chịu lo,

2840 Cứ bấu sự vạy vì bất thiện.

Mẹ đấy con! Muôn trường khi biến,

Con nhìn ngay vào phiến mây kia;

Đương liền nhau có dọc có dề,

Chỉ một ngọn gió kề đủ rõ.

Mẹ đấy con! Mây kia một đóa,

Hình dung ngay được cả thế gian;

Chừng đến khi nổi cuộc bồng tang,

Cũng biến đổi dễ dàng như thế.

Mẹ đấy con! Con không nên trễ,

2850. Rán ra công đem lẽ hiền từ;

Khuyên người mau chừa bỏ thói hư,

Cách ăn ở theo như lời Phật.

Mẹ đấy con! Ở ăn chơn chất,

Không lận lường trộm cắp của ai;

Tuy cơ hàn mà vẫn thanh bai,

Những kẻ ấy Phật Ngài không bỏ.

Mẹ đấy con! Trong khi nghèo khó,

Dứt lòng tham nào có dễ chi;

Gặp một xu có thể ngơ đi,

2860. Thấy trăm bạc ít khi nhịn được.

Mẹ đấy con! Nếu không ngừa trước,

Gặp dịp thường bị rớt dễ dàng;

Những điều làm mình phải mê man,

Thường có mình lực hơn sức nhẫn.

Mẹ đấy con! Rán mà tinh tấn,

Giữ mình như ra trận đấu chinh;

Kẻ địch luôn rình rập bên mình,

Lúc nào cũng canh ph.ng cẩn mật.

Mẹ đấy con! Mắt hay ngắm vật,

2870. Tai thì nghe đủ các tiếng tăm;

Ý thì hay tưởng tượng âm thầm,

Miệng hay nói còn thân hay độnchìm

Mẹ đấy con! Con ơi rán lóng,

Thấy nghe đừng để vọng nơi tâm;

Nếu vọng tâm thường nói lỗi lầm,

Và sẽ khiến việc làm sái quấy.

Mẹ đấy con! Mắt tai khó đậy,

Nên các điều tệ hại thường vào;

Dễ làm cho khởi niệm trần lao,

2880. Rồi làm ác hoặc gieo lời ác.

Mẹ đấy con! Muốn cho giải thoát,

Phải chủ tâm ở các điều này;

Chừng khi nghe các việc đó đây,

Tâm không vọng là ngày đắc đạo.

Mẹ đấy con! Như lời mẹ bảo,

Cứ làm theo chớ dạ nào ngơ;

Tuy khó khăn ngay lúc bây giờ,

Lướt qua được gặp cơ khoái lạc.

Mẹ đấy con! Nước kia một bát,

2890. Làm cho người hết khát được ngay;

Một câu kinh tuy ngắn thế này,

Có thể giúp gái trai khỏi khổ.

Mẹ đấy con! Con nên ôn cố,

Rồi tùy nghi khuyên dỗ chúng sanh;

Kẻ thiện căn nghe đến lời lành,

Sẽ tỉnh ngộ tu hành theo Phật.

Mẹ đấy con! Phật không dụng vật,

Khi ra về chớ cất mang theo;

Nếu trong lòng còn một vật đeo,

2900. Đắm giữa biển khó chèo tới bến.

Mẹ đấy con! Hồng trần còn mến,

Cõi Tây Phương khó đến con ơi;

Dù từ lâu say đắm sự đời,

Nay đây cũng rán thôi chớ nữa.

Mẹ đấy con! Kim thành có cửa,

Kẻ tâm không thì nó tự khai;

Những người lòng còn bận trần ai,

Đợi đến chết không ngày nào mở.

Mẹ đấy con! Đoạn nầy khá nhớ,

2910. Để truyền ra khắp chỗ được hay,

Rán sửa lòng cho khỏi đứng ngoài,

Bị ác thú xé thây từng mảnh.

Mẹ đấy con! Vào thành mới bảnh,

Có kẻ dâng rượu Thánh trà Tiên;

Sẽ rõ câu con thảo cha hiền,

Việc đâu phải thường niên được có.

Mẹ đấy con! Cũng nên chịu khó,

Len lỏi khuyên lớn nhỏ lo tu;

Giờ nầy chưa phải lúc ngao du,

2920. Mà là lúc cần tu công đức.

Mẹ đấy con! Tận tâm khuyên dứt

Đối với ai chớ chút ngại ngần,

Nếu buổi nầy không lập được thân;

Chẳng còn dịp nào hưng danh phận.

Mẹ đấy con! Buộc năm bảy nận,

Vùng vẫy ra cho đặng dễ gì,

Nếu không lòng cương quyết tu trì,

Bến mê sẽ khó ly ra khỏi.

Mẹ đấy con! Gặp ai cũng gọi,

2930. Rán ăn chay giữ giới làm lành;

Nhả bớt đi bả lợi mồi danh,

Sẽ được Phật độ sanh độ tử.

Mẹ đấy con! Khuyên người bỏ dữ,

Nếu không nghe cũng cứ khuyên hoài;

Dù cho ai mắng chưởi nhiếc xài,

Cũng nín chịu chớ gây gổ lại.

Mẹ đấy con! Mở lòng quảng đại,

Phải cũng thương mà quấy cũng thương;

Phải thì khuyên giữ phải một đường,

2940. Còn quấy rán tìm phương dạy sửa.

Mẹ đấy con! Đạo luôn mở cửa,

Ai cũng vào không lựa riêng ai;

Thành hay không là tự gái trai,

Lòng thương xót với ai cũng dạy.

Mẹ đấy con! Kim không chỉ sái,

Đi lạc đường là tại nơi người;

Phật dạy điều hiền đức tốt tươi,

Không nghe mới lâm nơi sầu khổ.

Mẹ đấy con! Làm cho tới chỗ,

2950. Mới biết lời Phật có hay không;

Chớ nửa đường rồi vội ngã lòng;

Lại nỡ trách Phật không linh nghiệm.

Mẹ đấy con! Tu không chơn niệm,

Hoặc niệm mà thiếu điểm chơn tu;

Vì thiếu bình hoặc giả thiếu dầu,

Tim dầu có đèn đâu thể cháy.

Mẹ đấy con! Theo đây nghiệm lấy,

Sẽ biết ra phải quấy nơi ai;

Tu niệm cần gồm đủ cả hai,

2960. Quả đạo sẽ có ngày kết được.

Mẹ đấy con! Tuy làm việc phước,

Mà lòng không có chút từ bi;

Hoặc nghĩ lành mà chẳng hành y,

Tu như thế huyền vi khó thấy.

Mẹ đấy con! Thật lòng nhân ái,

Cho một tiền, phước đại dường non;

Niệm Phật bằng cả tấm lòng son,

Chỉ một niệm đủ thân Phật hiện.

Mẹ đấy con! Niệm cho liền miệng,

2970. Chẳng thành tâm dù niệm bao lâu;

Phật cũng không hóa hiện đến đâu,

Cảm chẳng có ứng nào có được.

Mẹ đấy con! Thành tâm có trước,

Huệ sẽ nên mà phước cũng nên;

Điều nầy con khá nhớ chớ quên,

Để nhắc lại nhơn sanh được biết.

Mẹ đấy con! Phải cho rạng tiết,

Đúng là người phụng việc Phật gia;

Trọng người đời như thể mẹ cha,

2980. Đâu dám đối vạy tà sai quấy.

Mẹ đấy con! Trọng người thế ấy,

Thì mỗi lần nghe thấy người nguy;

Tất nhiên lòng có sự thống bi,

Sẽ giúp chẳng điều gì tiếc uổng.

Mẹ đấy con! Của người dù muốn,

Biết trọng người tất chẳng phạm vào;

Sự muốn kia to lớn dường bao,

Cũng lần lượt tan vào trong nước.

Mẹ đấy con! Đấy là một chước,

2990. Ngăn tội và sanh phước ớ con;

Khá gắng ghi để giữ cho tròn,

Mẹ đang đợi ngày con đắc đạo.

Mẹ đấy con! Thương con khờ khạo,

Bị sự đời lừa đảo không hay;

Cứ mê man các việc trần ai,

Thây thi đã bỏ đầy cõi tạm.

Mẹ đấy con! Vì mê tấm cám,

Cá quên thân bị hãm vào nò;

Ham gái xinh, của lắm, chức to,

3000. Người quên kiếp bị xô biển khổ.

Mẹ đấy con! Gặp kỳ đại độ,

Có Phật Tiên dạy dỗ khắp nơi;

Rán tu cho giải khổ cuộc đời,

Chớ ham việc ăn chơi thái quá.

Mẹ đấy con! Chim lồng được thả

Sao lại còn nấn ná chưa bay;

Nếu để cho nhốt lại lần này,

Sao khó gặp được ngày ân xá.

Mẹ đấy con! Phen nầy hối quá,

3010. Vĩnh kiếp sau khỏi đọa sáu đường;

Được tự do không sự buộc vương,

Làm thần chết phải nhường phải nể.

Mẹ đấy con! Nhổ cho tận rễ,

Giống mê lầm đừng để sanh thêm,

Rèn đạo mầu bất luận ngày đêm;

Biển tâm quyết làm êm sóng tục,

Mẹ đấy con! Cây rừng một khúc;

Để vậy hoài đến mục ra chi,

Chịu đẽo bào trong một thời kỳ,

3020. Thành hình tượng giống y ý muốn.

Mẹ đấy con! Chớ nên bỏ luống,

Vạy dù bao khéo uốn cũng ngay;

Tuy lắm ưa các việc trần ai,

Cố chừa bỏ có ngày xong được.

Mẹ đấy con! Gìn câu thệ ước,

Đã nguyện tu sau trước vẫn tu;

Nay mờ nhưng sau sẽ hết lu,

Tuy lao khổ mặc dầu chớ nệ.

Mẹ đấy con! Việc không nên trễ,

3030. Biết rồi lo chớ để trôi qua;

Nếu tuồng đời còn diễn lâu xa,

Mẹ đâu xuống để mà hối trẻ.

Mẹ đấy con! Yếu nương người khỏe,

Tất nhiên không ngã té bao giờ;

Chúng sanh đang rối rắm mê mờ,

Nương lời Phật khỏi lo lầm lạc.

Mẹ đấy con! Phật kêu giải thoát,

Bởi lòng thương vạn vật sanh linh;

Các khổ lao vây chặt lấy mình,

3040. Xác thịt khổ hoặc tinh thần khổ.

Mẹ đấy con! Khổ nàn vô số,

Mà cũng không hưởng thọ lâu dài;

Làm mọi tôi cho xác thúi khai,

Cho đến chết không ngày nào rảnh.

Mẹ đấy con! Nếu đem so sánh,

Cảnh trần đâu khác cảnh tù đày;

Vì thế nên các Đức Như Lai,

Kêu giải thoát cảnh nầy cho sớm.

Mẹ đấy con! Cũng nên biết gớm,

3050. Xác thân người dơ bẩn nhất đời;

Còn lo lường đau khổ đủ nơi,

Rán tu khỏi luân hồi lại nữa.

Mẹ đấy con! Tuổi mãn từ bữa,

Nay không tu mai sửa chẳng rồi;

Số Thiên Tào khi đã bị bôi,

Thì vạn sự đều thôi tất cả.

Mẹ đấy con! Bửng chừng khi xả,

Đám bèo kia tự rã tự trôi,

Cảnh linh đinh sóng dập gió dồi,

3060. Sẽ khó kiếm được nơi đùm trú.

Mẹ đấy con! Nay còn mê ngủ,

Ắt ngủ luôn đến rủ thịt xương;

Uổng một đời sống cõi trần dương,

Không tìm đến con đường sáng sủa.

Mẹ đấy con! Thấy mây đang bủa,

Biết rằng điềm sắp có mưa tuôn;

Nếu không tìm những chỗ ẩn nương,

Thì đâu tránh khỏi cơn ướt át.

Mẹ đấy con! Mở tầm thính giác,

3070. Để mà nghe người các châu vi,

Đang đua chen chế tạo những gì,

Dựa vào đó an nguy sẽ biết.

Mẹ đấy con! Người không ác nghiệt,

Thì là cơ tận diệt cũng không;

Người ác càng ngày một thêm đông,

Cơ tận diệt cũng hòng kế cận.

Mẹ đấy con! Không nên trì huỡn,

Mau tu hành kẻo phận dở dang;

Một lần nầy đạo hạnh vẹn toàn,

3080. Ngày sau khỏi khổ nàn dương thế.

Mẹ đấy con! Thấy cây úng rễ,

Biết rằng cây không thể sống lâu;

Thấy lòng người càng lắm độc sâu,

Biết người chẳng hưởng lâu dài được.

Mẹ đấy con! Lâu xưa thuở trước,

Cõi thế gian nhiều cuộc đổi thay;

Chớ phải đâu mới một lần này,

Mà ngờ vực mà bày chuyện huyễn.

Mẹ đấy con! Xưa nhiều cung điện,

3090. Vì gặp khi biến chuyển địa cầu;

Đã bị chìm tận đáy biển sâu,

Nay cũng vẫn còn lưu ngói gạch.

Mẹ đấy con! Dưới đồng sa mạc,

Đã có nhiều lầu các bị chôn;

Sau một cơn lụt bão kinh hồn,

Hiện thời vẫn còn tồn dấu vết.

Mẹ đấy con! Sẽ thay đổi hết,

Nhơn vật đều bị chết chín phần;

Mặt đất chừng khi được bình phân,

3100. Cảnh vật lạ thế nhân cũng lạ.

Mẹ đấy con! Mọi điều mới cả,

Trở lại hồi thiên hạ sơ khai;

Có các Tiên thượng cõi xuống đây,

Làm cho thế giới nầy đông đảo.

Mẹ đấy con! Các Tiên xây tạo,

Nhiều đền đài quí báu cực kỳ;

Sức phàm phu không thể sánh bì,

Vừa tráng lệ vừa vi diệu ẩn.

Mẹ đấy con! Tiên phàm sống lẫn,

3110. Bởi ai ai đều cũng hiền từ;

Lòng Phật Tiên sắp cũng gần như,

Nên Tiên Phật cùng người đồng trụ.

Mẹ đấy con! Nhờ ơn từ vũ,

Cảnh trở nên thanh tú tuyệt vời;

Vui khác hơn vui của hiện thời,

Đâu cũng có trường chơi phong nh..

Mẹ đấy con! Đứng đi thong thả,

Không ai tra giấy má khó khăn;

Có xe tàu bằng sức huyền năng,

3120. Toàn thế giới giao thông tiện lợi.

Mẹ đấy con! Thật là đời mới,

Mọi việc đều khác lối thường tình;

Không ai mang tật bịnh trong mình,

Người nào cũng thân hình mạnh khỏe

Mẹ đấy con! Tin theo lời mẹ,

Chí công tu rồi sẽ được coi;

Nào lầu đài xe cộ hẳn hòi,

Bằng châu báu người đời khó sắm.

Mẹ đấy con! Đều dùng nhung gấm,

3130. Không thấy ai mặc tấm vải bô;

Mặt mày không son phấn điểm tô,

Vẫn đẹp đẽ không thua bức tượng.

Mẹ đấy con! Mẹ không nói bướng,

Rán làm lành để hưởng cảnh ni;

Thật an nhàn không sự khốn nguy,

Muốn dùng đến vật gì cũng có.

Mẹ đấy con! Lướt trong sương gió,

Để mà đi tới đó ớ con;

Dừng bước nào, bước nấy héo don,

3140. Đời tạm giả nầy con chớ nhiễm.

Mẹ đấy con! Nào đâu dễ kiếm,

Cuộc đổi thay trên điểm lọc lừa;

Hãy dằn lòng tu niệm sớm trưa,

Con sẽ thấy việc chưa từng thấy.

Mẹ đấy con! Biếng lười thế mấy,

Thời kỳ nầy cũng phải siêng năng;

Niệm Di Đà quên ngủ quên ăn,

Điều nhân ái lòng hằng ghi nhớ.

Mẹ đấy con! Cho lòng sáng rỡ,

3150. Ngày như đêm không có bóng đen;

Không hổ trăng cũng chẳng thẹn đèn,

Trong lòng ấy Phật liền hiện tới.

Mẹ đấy con! Ta Bà thế giới,

Các linh căn đều đợi kỳ này;

Đọa muôn năm siêu chỉ một giây,

Không công đức sâu dày khó đắc,

Mẹ đấy con! Đức tin vững chắc;

Xô không xiêu dầu lắc không nghiêng,

Sự tu hành vẫn một chí nguyền,

3160. Được như thế sẽ nên đạo cả.

Mẹ đấy con! Khổ không đổi dạ,

Cứ y lời giáo hóa rèn lòng;

Các vọng tâm cố gắng diệt xong,

Tất là được thành công đắc quả.

Mẹ đấy con! Như cây với lá,

Phải gồm tu chớ bỏ điều nào;

Cây tươi thì lá được xanh màu,

Khổ chịu được thì cao quả được.

Mẹ đấy con! Thấy trời với nước,

3170. Nào ai hay chừng lúc đến gần;

Có đất liền có cả nhơn dân,

Khác hơn lúc xa tầm mắt thấy.

Mẹ đấy con! Một ngày bát cạy,

Từ xem không đổi thấy có ra;

Chớ xem không con ngỡ rằng xa,

Vội lơi mái (4) ắt là hỏng việc.

Mẹ đấy con! Thân con biết tiếc,

Rán đừng cho tiêu diệt lần này;

Được trọn lành dù có mất thây,

3180. Thân ấy vẫn còn hoài không mất.

Mẹ đấy con! Phật lìa xác chất,

Chớ nào đâu lìa mất bổn thân;

Của thế trần trả lại thế trần,

Thân mình cứ giữ thân chớ bỏ.

Mẹ đấy con! Điều nầy nếu rõ,

Tự nhiên con được tỏ ngộ tâm;

Thật giả cần xét kỹ kẻo lầm,

Trong mộng chết nhưng thân còn sống.

Mẹ đấy con! Lo tu mau chóng,

3190. Mẹ chờ con nơi cổng Phật đài;

Rán về cho tới chỗ nay mai,

Đừng để mẹ lâu ngày trông đợi.

Mẹ đấy con! Mẹ thường lui tới,

Xem cành hoa con dưới hồ sen;

Đóa hoa nầy đã nở lớn bèn,

Sớm về để ngồi lên trên ấy.

Mẹ đấy con! Con càng làm phải,

Thì mùi hoa càng lại thơm ra;

Và sắc vàng thêm chiếu sáng ra,

3200. Xem hoa mẹ rất là mừng rỡ.

Mẹ đấy con! Rối tâm rán gỡ,

Cho hết còn tưởng nhớ bá bang;

Chỉ một lòng nhớ Phật Tây phang,

Noi gương thiện làm an lạc chúng.

Mẹ đấy con! Cho nên cái thúng,

Đừng để ra vành mủng lỡ làng;

Rán tới bờ đừng nửa chừng giang,

Tu cho đắc chớ đừng bất đắc.

Mẹ đấy con! Nay không thành Phật,

3210. Muôn kiếp sau tất mất bồ đề;

Nhớ khuyên ai còn nặng nghiệp mê,

Ráng tỉnh ngộ lo bề tu niệm.

Mẹ đấy con! Khá gìn hạnh kiểm,

Cho không còn một điểm nhuốc nhơ;

Người còn thương trời há ngó lơ,

Lúc nào cũng chực hờ cứu độ.

Mẹ đấy con! Nhờ ơn vũ lộ,

Bao nhiều điều tai khổ được qua;

Ở tốt lành đừng ở xấu xa,

3220. Nên nhắc nhở trẻ già nam nữ.

Mẹ đấy con! Càng làm việc dữ,

Càng nhiễu thân nhiều sự họa ương;

Và chẳng làm cho kẻ khác thương,

Giàu mấy cũng không đường hạnh phúc.

Mẹ đấy con! Lóng trong chớ đục,

Tuy nghèo mà hạnh phúc bớ con;

Chẳng bị ai thù oán ghét hờn,

Tai họa cũng không nhân đâu tới.

Mẹ đấy con! Khắp trong thế giới,

3230. Ai cũng đều theo lối hiền lương;

Dù không về nơi cõi Tây Phương,

Tại thế cũng hưởng đường Cực-lạc.

Mẹ đấy con! Vì còn làm ác,

Nên còn đường sống thác luân hồi;

Nghiệp ác khi trừ tuyệt được rồi,

Sanh tử dứt luân hồi cũng dứt.

Mẹ đấy con! Cũng gần đến mức,

Đừng để cho ngã gục giữa đường;

Lấy sức thân để chạy bảy bươn,

3240. Thành công sẽ danh dương bốn bể.

Mẹ đấy con! Sớm gây tội lỗi,

Nhưng chiều nguyền triệt để tu hiền;

Tội lệ kia tức được tiêu liền,

Còn có thể tu nên chưa muộn.

Mẹ đấy con! Rán tu kẻo uổng,

Có Phật Tiên bước xuống hồng trần;

Một lần nầy không lập được thân,

Chẳng còn dịp nào hưng danh phận.

Mẹ đấy con! Riêng mình tinh tấn,

3250. Và đừng quên khuyên chúng kiên gan;

Dù sao sao cũng giữ một đàng,

An cũng đạo nguy nan cũng đạo.

Mẹ đấy con! Tín đồ Phật giáo,

Phải gìn câu hòa hảo khắp nơi;

Lấy từ tâm bác ái ở đời,

Dẹp hết tánh nhỏ nhoi câu nệ.

Mẹ đấy con! Ai dù tồi tệ,

Biết ăn năn nên để lòng thương;

Thân nên làm, thù chẳng nên trương,

3260. Sẽ khiến được bốn phương đều đến.

Mẹ đấy con! Xác phàm mang mển,

Chẳng một ai không đến lỗi lầm;

Nhưng kẻ lầm biết hối nơi tâm,

Là kẻ trí sẽ làm Tiên Phật.

Mẹ đấy con! Thương người sơ thất,

Lời chớ không hại mất điều chi;

Thế cho nên ở cấp bậc gì,

Điều ấy cũng cần ghi nhớ rõ.

Mẹ đấy con! Chừng nào lớn nhỏ,

3270. Thấy khổ người như khổ của mình;

Biết đỡ nâng và biết động tình,

Người ấy họa đao binh không có.

Mẹ đấy con! Người trong Phật ngõ,

Điều ấy cần ghi rõ trong tâm;

Để tránh qua những việc sai lầm,

Thay vì cứu lại làm hại chúng.

Mẹ đấy con! Cá trong ao vũng,

Nước cạn đi cá sống sao yên;

Chúng sanh đang ở cõi trần duyên,

3280. Nên thương lẫn chớ nên húng hiếp.

Mẹ đấy con! Cũng vì hoại nghiệp,

Cả chúng sanh trong kiếp nầy đây;

Có một ngày như gió tuôn mây,

Cảnh thê thảm nào ai tránh khỏi.

Mẹ đấy con! Đường tu theo dõi,

Việc thiện lương làm nói không quên;

Cảnh hãi hùng dù có nổi lên,

Sẽ có các Phật Tiên cứu độ.

Mẹ đấy con! Thấy đời thống khổ,

3290. Giúp chẳng cùng đâu nỡ dối ngoa;

Cuộc chuyển dời quả đất không xa,

Vì thế mẹ khuyên ra cạn lẽ.

Mẹ đấy con! Chờ khi sứt mẻ,

Mới lo toan việc đã muộn rồi;

Con rán khuyên già trẻ nơi nơi,

Hãy tu trước khi rơi nạn ách.

Mẹ đấy con! Việc còn cách vách,

Gần hóa xa vì mắt khó trông;

Vách lấy rồi việc kế bên hông,

3300. Sự đã ngỡ là không mà có.

Mẹ đấy con! Đạo tâm chớ bỏ,

Các Phật Tiên bởi nó mà ra;

Rán giồi mài ở một kỳ ba,

Về Cực-Lạc mới là hết khổ.

Mẹ đấy con! Chỉ bao nhiêu đó,

Con nhớ ghi chớ có lòng quên;

Rán tu cho đạo quả sớm nên,

3308. Mẹ xin kiếu về bên Cực Lạc.

Viết xong ngày 15-12-1958

Thanh Sĩ.

Ghi Chú:

(1) ‘nghiệp hoặc’: nghiệp mê lầm.

(2) ‘Trối mặc’ có bản ghi là ‘Chối mặc’.

(3) ‘lơi mái’ có bản ghi là ‘lơi máy’.

Tác giả bài viết: Thanh sĩ Thích Huệ Duyên
Đánh giá bài viết
Tổng số điểm của bài viết là: 5 trong 1 đánh giá
Click để đánh giá bài viết

Những tin mới hơn

Mã an toàn:   Mã chống spamThay mới     

 

Giới thiệu

CÁC NGÀY VÍA PHẬT

Tháng GiêngNgày mồng một, vía Đức Phật Di Lặc Tháng HaiNgày mồng tám, vía Đức Phật Thích Ca xuất giaNgày rằm,vía Đức Phật Thích Ca nhập diệtNgày 19,vía Đức Quán Thế Âm Bồ tátNgày 21,vía Đức Phổ Hiền Bồ tát Tháng BaNgày 19,vía Đức Chuẩn Đề Bồ tát Tháng TưNgày mồng bốn,vía Đức Văn Thù Bồ tátNgày...

Thống kê

  • Đang truy cập: 384
  • Hôm nay: 35201
  • Tháng hiện tại: 885163
  • Tổng lượt truy cập: 60325180

Tin xem nhiều

Xem bản: Desktop | Mobile