Nguyền mong thân cận minh sư, quả Bồ Đề một đêm mà chín. Phúc gặp tình cờ tri thức, hoa Ưu Đàm mấy kiếp đâm bông.
Rss Feed

Con thuyền đại đạo - Phần 1

Đăng lúc: Chủ nhật - 25/12/2011 10:57 - Người đăng bài viết: Tịnh Cường
Con thuyền đại đạo - Phần 1

Con thuyền đại đạo - Phần 1

Máy Đạo không xa xôi, Quay đầu lại thấy rồi; Thấy ra mau hay chậm, Là do sức tỉnh hồi. Thanh-Sĩ

Con thuyền đại đạo - Phần 1

****

Vừng trăng khi khuyết khi tròn,

Chợ nay tan vắng mai còn họp đông.

Qua cơn bão táp gió dông,

Con thuyền Đại Đạo xuôi giòng lướt đi.

Sóng nhồi mặc sóng quản chi,

Quyết cầm vững lái để đi lộn về.

Dù cho xa cách Sở Tề,

Tình yêu cố quốc không hề lãng phai.

Nhiều đêm tay trán thở dài,

10. Mượn nơi giấc mộng hồn bay về nhà.

Thường khi trông thấy mẹ già,

Canh chầy thao thức vì là nhớ con.

Tuổi cao có vẻ gầy mòn,

Nhưng lòng thương trẻ vẫn còn như xưa.

Khắt khe máy tạo xa đưa,

Con nơi đất khách mẹ chờ trời Nam.

Đền ơn sanh dưỡng chưa kham,

Lòng còn cắn rứt không làm sao vui.

Cánh buồm khi gặp gió xuôi,

20. Bay về gặp mẹ mới nguôi trong lòng.

Đem câu Phật giáo đại đồng,

Để thay chữ hiếu hiện trong buổi nầy.

Cúi xin mẹ nhận nơi đây,

Thứ cho con trẻ những ngày đi xa.

Tạm ngưng chữ hiếu nơi nhà,

Để lo hiếu khắp người ta hoàn cầu.

Hiếu nhà hứa chẳng mất đâu,

Nếu bề hiếu đạo hoàn cầu làm xong.

Cúi xin mẹ hãy vui lòng,

30. Hiến con cho khắp đại đồng nhơn sinh.

Đem câu thế giới hòa bình,

Để thay cho việc hiếu tình cá nhân.

Nếu hòa bình khắp xa gần,

Hiếu nhà tất cũng lây phần an vui.

Mẹ nên thương khắp mọi người,

Còn lòng thương trẻ nên nguôi ít nhiều.

Tinh thần Phật giáo cao siêu,

Luôn luôn mở rộng tình yêu nhơn loài.

Xa nhau việc đáng buồn thay !

40. Nhưng mùi đạo pháp được bay khắp cùng.

Việc tu truyền bá tứ tung,

Mở đường nhơn loại sống chung hòa bình.

Gọi kêu thế giới đồng tình,

Đứng lên ngăn các chiến tranh trong đời.

Làm cho yên tịnh khắp nơi,

Ấy là bổn phận của người biết tu.

Ngôi sao nhơn loại mờ lu,

Bởi mây nguyên tử cứ bu kéo vào.

Tâm hồn đạo đức càng cao,

50. Càng lo thế giới làm sao cho hòa.

Làm cho thiên hạ gần xa,

Người thương người mới gọi là người tu.

Lòng người tu thể trăng thu,

Làm cho sáng mắt hoàn cầu nhơn gian.

Chữ tu nếu được tràn lan,

Thì là chiến họa lại càng bớt đi.

Tinh thần bác ái từ bi,

Hòa bình hạnh phúc không chi sánh bằng.

Đao binh nhứt thiết cấm ngăn,

60. Là điều Phật giáo thường hằng chủ trương.

Mẹ già chắc cũng tán dương,

Làm người thì phải biết thương loài người.

Xét suy cho cạn sự đời,

Tu là hạnh phúc của người trần gian.

Dù cho tột bực giàu sang,

Chữ tu không biết như thoàn nước vô.

Lấy gian hùng tạo cơ đồ,

Đâu bằng lấy đức Nam mô xây thành.

Của người lấy sức ra tranh,

70. Được nay nhưng khó giữ gìn đến mai.

Mình có tay người có tay,

Thắng thì cũng xể mặt mày chớ không.

Sức không thể thắng được lòng,

Lòng không thắng được chớ hòng bình an.

Người đời nay rất khôn ngoan,

Biết thêm đạo đức như vàng khảm châu.

Thông minh mà thiếu đạo mầu,

Uổng thay như cái đèn dầu không tim.

Hoàn cầu đang lúc trọng nghiêm,

80. Nhà tu bó gối ngồi im sao đành.

Đã là người biết tu hành,

Cố nhiên là phải giàu tình thương yêu.

Thấy đời khổ ách còn nhiều,

Ra tay cứu vớt là điều Phật khuyên.

Từ xưa các bực Thánh hiền,

Đã làm như thế không riêng đời nầy.

Cúi xin mẹ nhận nơi đây,

Là điều con trẻ đang gây máy chèo.

Từ bi gương ấy quyết theo,

90. Dù cho lao lý khó nghèo cũng cam,

Mẹ già nơi chốn trời Nam,

Kiếp nầy con trẻ đành cam lỗi niềm.

Nhơn sanh đang lúc đắm chìm,

Con thuyền Đại đạo lo tìm vớt lên.

Tuy là mặt biển mông mênh,

Nhưng mà không thể lạc quên đường về,

Thế nào bến giác cũng kề,

Mặc dù sóng gió bốn bề ngược xuôi.

Sóng trần không thể đánh lui,

100. Là nhờ bốn phép tùy thời Phật ban.

Đời như cây gỗ rừng hoang.

Pháp mầu như thợ sửa sang thành hình.

Éo le cuộc thế mặc tình,

Cứu đời dù khổ lòng mình vẫn vui.

Biết rằng sóng gió chưa xuôi,

Nhưng vì phước huệ cho người phải đi.

Bịnh đời đang lúc cấp nguy,

Nếu không trị gấp còn gì mạng căn.

Chưa nguy thì kiếm cách ngăn,

110. Đã nguy thì cứu cho an như thường.

Yêu dân thì phải lo lường,

Ấy là bổn phận trên đường tu thân.

Đạo khai vì khắp muôn dân,

Chớ không vì độ riêng thân của mình.

Điều nầy nếu được trọn tin,

Thì lòng độ thế với mình không xa.

Trong tâm của Phật Thích Ca,

Thấy mình với mọi người là một thôi.

Lo cho mình khỏi luân hồi,

120. Đồng thời cũng độ cho người siêu thăng.

Đạo mầu như thể ánh trăng,

Sáng cho tất cả đâu ngăn riêng mình.

Tuy bầu trời rộng thinh thinh,

Nhưng mà cái ánh quang minh kém gì.

Đã nguyền học đạo từ bi,

Độ đời là việc không khi nào ngừng.

Nhứt là trong lúc nạn dân,

Việc đi cứu giúp càng cần nhiều hơn.

Người càng mộ đạo tu chơn,

130. Lòng càng cảm động trước cơn khổ đời.

Mẹ già ở chốn phương Trời,

Điều nầy chắc đã hiểu rồi phải chăng?

Qui Phật qui Pháp qui Tăng,

Tam qui ngũ giới lòng hằng nhớ ghi.

Noi theo dấu Phật mà đi,

Dựa theo pháp Phật mà tri khỏi lầm.

Tu mà giới luật không cầm,

Như cầu muốn bắt thiếu mầm khó nên.

Thang từ một nấc leo lên,

140. Đạo từ ngũ giới làm nền nhập môn.

Giới răn càng biết trọng tôn,

Những điều tội lỗi càng không phạm vào.

Nhà tu cần phải kêu gào,

Qui y nhớ liệu cách nào cho y.

Xưa kia Phật đã làm gì,

Bây giờ mình cũng phải tùy làm theo.

Đâu đành buộc đỏi quăng neo.

Con thuyền Đại đạo phải chèo khắp nơi.

Nếu không cứu được người đời,

150. Từ bi nguyện ấy chưa nguôi trong lòng.

Không phân Nam Bắc Tây Đông,

Nơi nào cũng quyết đục xông dắt dìu.

Việc không nhắm mắt đánh liều,

Mà là ý định làm theo lòng từ.

Tâm không thiên chấp vị tư,

Thương yêu tất cả loài người như nhau.

Đem câu bình đẳng gieo vào,

Phá tan cố chấp sắc màu trắng đen.

Giàu sang hay kẻ nghèo hèn,

160. Cũng là người cả nên xem cho đồng.

Chớ nên lấy cớ dốt thông,

Bẻ bai làm mất lẽ công con người.

Kẻ sanh ra dưới gầm Trời,

Cũng đồng số phận luân hồi như nhau.

Như là quyến thuộc khác nào,

Thương nhau thì được hại nhau sao đành.

Không ai được hưởng trường sanh,

Giúp nhau được sống yên lành tốt hơn.

Ban bằng chiến lũy ngã nhơn,

170. Cho người người được sống gần gũi nhau.

Người ta suốt kiếp khổ đau,

Đâu còn thiếu sót phải đào tạo thêm.

Giúp nhau cho được sống êm,

Chớ làm nhau chịu sống thêm khổ nàn.

Hòa nhau cát cũng hóa vàng,

Nghịch nhau vàng cũng nát tan thành bùn.

Hòa nhau cùng được thung dung,

Nghịch nhau cùng đến đường cùng mà thôi.

Làm lành cũng sống được rồi,

180. Đâu cần làm dữ mới nuôi được mình.

Sống cho đúng lẽ công bình,

Của người chớ có sanh tình lấy ngang.

Đồng tâm diệt bạo trừ gian,

Để cho hết cảnh ức oan trong đời.

Cùng làm nghề nghiệp tốt tươi,

Để cho đời sống con người quí cao.

Thấy hư thì bỏ chừa mau,

Những điều từ thiện đua nhau lo làm.

Một người việc lớn không kham,

190. Nhiều tay hợp lại để làm thì xong.

Cùng chung nam bắc một lòng,

Cõi trần muốn đổi Tiên Bồng khó chi.

Rủ nhau làm việc từ bi,

Bao nhiêu cảnh tượng thảm nguy mất lần.

Nếu ai cũng được hiền nhân,

Hòa bình trở lại không cần phải kêu.

Người coi người rẻ như rều,

Là vì người quá thiếu điều từ bi.

Nếu người lòng có đạo nghì,

200. Sẽ không làm những sự gì hại ai.

Giúp người thì rất sẵn tay,

Hại người thì chối từ ngay không làm.

Đâu chờ những việc siêu phàm,

Người thường cũng có thể làm từ bi.

Để tâm chịu khó xét suy,

Đạo mầu có nghĩa huyền vi vô cùng.

Biết đem lý đạo mà dùng,

Bao nhiêu sầu khổ phá tung không còn.

Đạo mầu nếu giữ cho tròn,

210. Việc nhà việc nước đâu còn trái ngang.

Sự tu quí báu hơn vàng,

Cứu đời vượt khỏi muôn ngàn khổ lao.

Bạc vàng sẽ bị tiêu hao,

Tu hành được phước chẳng bao giờ mòn.

Đức tuy không thấy mà còn,

Tài tuy thấy đó mà mòn không hay.

Đức thì được hưởng lâu dài,

Tài thì chỉ được hưởng xài ngắn mau.

Người tu việc đức phải trau,

220. Bằng câu niệm Phật bằng bao việc lành.

Tu làm lợi ích nhơn sanh,

Chớ không tu lối ngồi khoanh tay chờ.

Tu cần trừ tánh lu mờ,

Mới là giúp kẻ khác nhờ sự tu.

Phật thì muốn phá lớp ngu,

Nên truyền dạy các pháp tu cho người.

Tu là giác ngộ sự đời,

Chớ không mê muội như hồi chưa tu.

Tánh ngu như thể kẻ thù,

230. Không trừ được nó sự tu không thành.

Tuy là người rất hiền lành,

Nếu không tu cũng khó minh mẫn lòng.

Có tu thì trí mới thông,

Ở đời các việc đục trong biết rành.

Muốn thông nên mới tu hành,

Nào ai lại muốn tu thành dốt ngu.

Tu thông đúng nghĩa chữ tu,

Tu ngu là trái đạo mầu Thích Ca.

Tu thông mới thấy đường ra,

240. Tu ngu luống cuống như gà ban đêm.

Tu mà để bị ngu thêm,

Đó là tại nhận hiểu lầm nghĩa tu.

Chưa tu thì tối như mù,

Tu rồi phải sáng như người thấy ra.

Chưa tu thì Phật cách xa,

Tu rồi phải được Di Đà gần bên.

Chưa tu như thể kên kên,

Tu rồi thì phải như chim phụng hoàng.

Chưa tu còn thói bạo tàn,

250. Tu rồi phải trở nên hàng hiền nhơn.

Chưa tu hay tánh giận hờn,

Tu rồi thì phải khoan nhơn trong lòng.

Chưa tu như thể muỗi mòng,

Tu rồi thì phải như tằm nhả tơ.

Chưa tu oán chạ thù nhơ,

Tu rồi thì phải như là Quan Công.

Chưa tu còn quá hẹp lòng,

Tu rồi thì phải rộng trong tánh tình.

Chưa tu cư xử bất minh,

260. Tu rồi thì phải công bình ở ăn.

Chưa tu phạm lỗi thường hằng,

Tu rồi thì phải hiền năng vuông tròn.

Chưa tu đắng tợ bòn hòn,

Tu rồi thì phải ngọt ngon như đường.

Chưa tu cậy thế hùng cường,

Tu rồi thì phải biết đường khiêm cung.

Chưa tu như nọc rắn hung,

Tu rồi như nước miếng rồng trên mây.

Chưa tu nghiệp ác thường gây,

270. Tu rồi thì phải chứa đầy thiện nhân.

Chưa tu lời phải bất cần,

Tu rồi lẽ chánh vui mừng để nghe.

Chưa tu còn tánh khắt khe,

Tu rồi lòng phải đổi ra dễ dàng.

Chưa tu thường tánh hoang mang,

Tu rồi lòng phải vững vàng luôn luôn.

Chưa tu dữ tợ cẩu cuồng,

Tu rồi thì phải hiền dường kỳ lân.

Chưa tu chỉ nghĩ riêng thân,

280. Tu rồi phải nghĩ đến dân khắp cùng.

Chưa tu như cá trong thùng,

Tu rồi như thể chim hồng bay cao.

Chưa tu như mặt nước xao,

Tu rồi như tuyết bỏ vào hồ châu.

Chưa tu còn loạn trong đầu,

Tu rồi trí não như bầu trời thanh.

Chưa tu mười dữ một lành,

Tu rồi dữ phải đổi thành hiền lương.

Chưa tu hôi tợ cá ươn,

290. Tu rồi như thể hoa hường thơm tho.

Chưa tu tánh nết quanh co,

Tu rồi lòng dạ phải cho thẳng bằng.

Chưa tu bạ nói bạ ăn.

Tu rồi thì phải nấp ngăn nói làm.

Chưa tu mỗi việc mỗi tham,

Tu rồi thì chẳng còn ham sự đời.

Chưa tu thì lấy nặng lời,

Tu rồi thì phải giúp người nhẹ lo.

Chưa tu thì đóng cửa kho,

300. Tu rồi phải bố thí cho kẻ nghèo.

Chưa tu việc quấy còn đeo,

Tu rồi việc phải làm theo mỗi ngày.

Chưa tu khinh nghĩa trọng tài,

Tu rồi trọng nghĩa không hay trọng tiền.

Chưa tu chưa rõ tục tiên,

Tu rồi phải biết đâu thiền đâu không.

Chưa tu còn ở hai lòng,

Tu rồi thì phải thỉ chung một tình.

Chưa tu hung dữ như tinh,

310. Tu rồi như Phật hiền lành hơn ai.

Chưa tu lời hẹn còn sai,

Tu rồi việc hứa với ai giữ tròn.

Chưa tu việc phước không bòn,

Tu rồi phước chẳng để mòn cứ thêm.

Chưa tu lòng chẳng hề êm,

Tu rồi tâm trí ngày đêm tịnh bình.

Chưa tu đức hạnh không gìn,

Tu rồi phải giữ tánh tình đoan trang.

Chưa tu còn thói dọc ngang,

320. Tu rồi giữ cách ở ăn kính nhường.

Chưa tu rối việc cang thường,

Tu rồi sắp đặt gia đường qui mô.

Chưa tu ăn nói hồ đồ,

Tu rồi lời lẽ phải cho đàng hoàng.

Chưa tu khói lạnh trên bàn,

Tu rồi thì phải đèn nhang cho thường.

Chưa tu phai lạc tổ đường,

Tu rồi việc mẹ cha thường chăm nom.

Chưa tu con cháu không dòm,

330. Tu rồi phải dạy tử tôn hiền lành.

Chưa tu danh lợi còn tranh,

Tu rồi coi việc lợi danh như thường.

Chưa tu còn tứ đổ tường,

Tu rồi thì phải một đường Tây qui.

Chưa tu còn thói vô nghì,

Tu rồi đã thọ ân chi phải đền.

Chưa tu tánh nhẫn hay quên,

Tu rồi việc đáng nhịn liền nhớ ngay.

Chưa tu vật dục dễ sai,

340. Tu rồi thị hiếu khó lay chuyển lòng.

Chưa tu thấy nặng như đồng,

Tu rồi thấy nhẹ lông hồng còn thua.

Chưa tu còn tánh a dua,

Tu rồi thì chẳng nịnh lùa một ai.

Chưa tu như kẻ tù đày,

Tu rồi như kẻ đứng ngoài tự do.

Chưa tu sanh tử không lo,

Tu rồi sanh tử không cho đâm chồi

Chưa tu biển khổ còn trôi,

350. Tu rồi thì phải lên ngồi tòa sen.

Chưa tu nhiều sự ố hoen,

Tu rồi các việc hư hèn bỏ đi.

Chưa tu kiến nghĩa bất vi,

Tu rồi thấy kẻ lâm nguy giúp liền.

Chưa tu lơ việc xóm riềng,

Tu rồi thì nhớ kết liên xa gần.

Chưa tu chỉ nghĩ riêng thân,

Tu rồi phải biết nhắc cân đến người.

Chưa tu ai quấy thì cười,

360. Tu rồi chỉ dạy cho người chẳng khinh.

Chưa tu gắt gỏng tánh tình,

Tu rồi thì phải lòng mình mở ra.

Chưa tu còn móng việc tà,

Tu rồi phải được bình hòa trong tâm.

Chưa tu còn phạm tà dâm,

Tu rồi thì chẳng để lâm dục tình.

Chưa tu ma quỉ còn tin,

Tu rồi chỉ một lộ trình Phật gia.

Chưa tu không niệm Di Đà,

370. Tu rồi thì phải thường là Nam mô.

Chưa tu còn tưởng mơ hồ,

Tu rồi mỗi niệm phải cho rõ ràng.

Chưa tu ngơ việc Tây phang,

Tu rồi bỉ ngạn mong sang mỗi ngày.

Chưa tu còn bận trần ai,

Tu rồi phải gỡ rảnh tay việc đời.

Chưa tu đạo đức còn lơi,

Tu rồi đạo đức lo mơi lo chiều,

Chưa tu đầy tánh ngạo kiêu,

380. Tu rồi chỉ biết thương yêu một tình.

Chưa tu chỉ biết cho mình,

Tu rồi phải biết nhơn sinh khắp cùng.

Chưa tu cậy lấy sức hùng,

Tu rồi không lấy binh nhung làm cường.

Chưa tu ăn nói không nhường,

Tu rồi thì phải hiền lương ngôn từ.

Chưa tu mộng tưởng hồ tư,

Tu rồi lấy nghĩa chơn như làm nền.

Chưa tu ân nghĩa hay quên,

390. Tu rồi ân nghĩa đáp đền vẹn thân.

Chưa tu còn tánh ngã nhân,

Tu rồi nhân ngã biệt phân không còn.

Chưa tu còn nói dở ngon,

Tu rồi chỉ dụng no lòng để tu.

Chưa tu ai đụng là thù,

Tu rồi phải bỏ chấp câu trong lòng.

Chưa tu phải quấy không thông,

Tu rồi thì việc vạy cong phải rành.

Chưa tu chưa biết trược thanh.

400. Tu rồi thì phải hiểu rành tục tiên.

Chưa tu xiêu vẹo như ghiền,

Tu rồi thì phải hết điên đảo lòng.

Chưa tu bị vật làm ngông,

Tu rồi còn để mê lòng sao nên.

Chưa tu chưa biết đường lên,

Tu rồi phải rán vượt trên lối phàm.

Chưa tu đời đạo lam nham,

Tu rồi đời đạo phải kham mọi bề.

Chưa tu chưa biết giác mê,

410. Tu rồi mê giác nhứt tề phải thông,

Chưa tu để tối trong lòng,

Tu rồi phải bật đèn hồng tại tim.

Chưa tu Bát nhã chưa tìm,

Tu rồi Đại đạo phải xem cho tường.

Chưa tu như thể mù sương,

Tu rồi như ánh thái dương chiếu vào.

Chưa tu chưa rõ vàng thau,

Tu rồi phải biết đường nào siêu thăng.

Chưa tu để lạc bổn căn,

420. Tu rồi bến cũ phải phăng trở về.

Chưa tu thần trí liệt tê,

Tu rồi thần trí kình nghê quật cường.

Chưa tu còn để oan ương,

Tu rồi cực lực mở đường quang minh.

Chưa tu ma quỉ còn khinh,

Tu rồi làm các yêu tinh gục đầu.

Chưa tu giải thoát không cầu,

Tu rồi giải thoát là đầu ý mong.

Chưa tu tạp niệm trong lòng,

430. Tu rồi thì phải dung thông tinh thần.

Chưa tu nhắm mắt đưa chân,

Tu rồi thì phải định phân mới làm.

Chưa tu trăm việc đều phàm,

Tu rồi trăm việc đổi làm thánh nhơn.

Chưa tu tâm chí dễ khờn,

Tu rồi tâm chí keo sơn một màu.

Chưa tu không xét trước sau,

Tu rồi sau trước đón rào kỹ cang.

Chưa tu đủ thứ tham gian,

440. Tu rồi thì chẳng còn màng lợi danh.

Chưa tu chưa biết tử sanh,

Tu rồi sanh tử cố tình vượt qua.

Chưa tu không sợ ái hà,

Tu rồi sợ nó hơn là dịch ôn.

Chưa tu thì lắm tự tôn,

Tu rồi thì chẳng khoe khôn một lời.

Chưa tu không sợ luật Trời,

Tu rồi nhân quả chẳng hồi nào quên.

Chưa tu làm kẻ khóc rên,

450. Tu rồi chẳng để ai nên nỗi sầu.

Chưa tu tình nghĩa không sâu,

Tu rồi tình nghĩa một bầu trời cao.

Chưa tu còn ý gạt nhau,

Tu rồi chẳng một chút nào giả tâm.

Chưa tu còn để người lầm,

Tu rồi nghe kẻ mê tầm giúp ngay.

Chưa tu còn nói đắng cay,

Tu rồi lời lẽ thẳng ngay ngọt ngào.

Chưa tu còn nói hỗn hào,

460. Tu rồi mở miệng đầy màu lễ nghi.

Chưa tu còn việc gian phi,

Tu rồi chẳng một hành vi vạy tà.

Chưa tu xài phí xa hoa,

Tu rồi tiết kiệm để mà cho dân.

Chưa tu còn tánh hận sân,

Tu rồi chẳng muốn oán hờn một ai.

Chưa tu chưa biết tội đày,

Tu rồi thấy kiếp trần ai là tù.

Chưa tu chưa biết mình mù,

470. Tu rồi mới biết mộng sầu là đây.

Chưa tu thấy đất trời quây,

Tu rồi mới biết mình say thấy lầm.

Chưa tu tưởng Phật xa xăm,

Tu rồi thấy Phật tại tâm của mình.

Chưa tu thiếu tánh kiên trinh,

Tu rồi mới thấy lòng mình dẻo dai.

Chưa tu chưa biết mình sai,

Tu rồi mới thấy xưa nay mình lầm.

Chưa tu chưa thấy huyền thâm,

480. Tu rồi mới rõ thiền lâm diệu mầu.

Chưa tu như cá mắc câu,

Tu rồi như thể rừng sâu cọp về.

Chưa tu chơn lý bỏ bê,

Tu rồi chơn lý là quê hương mình.

Chưa tu luật đạo không gìn,

Tu rồi luật đạo khắc in trong lòng.

Chưa tu còn tưởng bao đồng,

Tu rồi thống nhứt cõi lòng một nơi.

Chưa tu mê mẩn trần đời,

490. Tu rồi cõi tục lòng rời sạch không.

Chưa tu phí xác phí công,

Tu rồi mượn kiếp trần hồng đi lên.

Chưa tu ngày tháng bỏ quên,

Tu rồi ngày tháng nhớ nên lo lường.

Chưa tu bóng ác xem thường,

Tu rồi thấy nó biết lường số căn.

Chưa tu tánh xấu không dằn,

Tu rồi ý quấy biết ngăn biết chừa.

Chưa tu còn nói thiếu thừa,

500. Tu rồi nhứt định phải chừa sàm ngôn.

Chưa tu còn tánh bôn chôn.

Tu rồi thì phải hạnh ngôn dung hòa.

Chưa tu còn lộn Phật ma,

Tu rồi minh việc chánh tà không sai.

Chưa tu chẳng sợ Diêm đài,

Tu rồi ngán việc đầu thai vô cùng.

Chưa tu có đạo không dùng,

Tu rồi lấy đạo để cung cho đời.

Chưa tu lo việc lỗ lời,

510. Tu rồi lo việc độ người trầm thăng.

Chưa tu việc tội càng tăng,

Tu rồi việc phước phải năng lo làm.

Chưa tu danh lợi còn tham,

Tu rồi chỉ một lòng ham bồ đề.

Chưa tu đời dễ làm mê,

Tu rồi chẳng để ai bê dỗ lòng.

Chưa tu Phật lộ chưa thông,

Tu rồi giác ngạn trong lòng bàn tay.

Chưa tu tâm địa không cày,

520. Tu rồi tâm địa tháng ngày bón gieo.

Tác giả bài viết: Thanh sĩ Thích Huệ Duyên
Đánh giá bài viết
Tổng số điểm của bài viết là: 0 trong 0 đánh giá
Click để đánh giá bài viết

Mã an toàn:   Mã chống spamThay mới     

 

Giới thiệu

CÁC NGÀY VÍA PHẬT

Tháng GiêngNgày mồng một, vía Đức Phật Di Lặc Tháng HaiNgày mồng tám, vía Đức Phật Thích Ca xuất giaNgày rằm,vía Đức Phật Thích Ca nhập diệtNgày 19,vía Đức Quán Thế Âm Bồ tátNgày 21,vía Đức Phổ Hiền Bồ tát Tháng BaNgày 19,vía Đức Chuẩn Đề Bồ tát Tháng TưNgày mồng bốn,vía Đức Văn Thù Bồ tátNgày...

Thống kê

  • Đang truy cập: 144
  • Khách viếng thăm: 143
  • Máy chủ tìm kiếm: 1
  • Hôm nay: 38299
  • Tháng hiện tại: 351189
  • Tổng lượt truy cập: 59791206

Tin xem nhiều

Xem bản: Desktop | Mobile