Nguyền mong thân cận minh sư, quả Bồ Đề một đêm mà chín. Phúc gặp tình cờ tri thức, hoa Ưu Đàm mấy kiếp đâm bông.
Rss Feed

Đâu là Phàm Thánh - Phần 1

Đăng lúc: Chủ nhật - 25/12/2011 11:09 - Người đăng bài viết: Tịnh Cường
Đâu là Phàm Thánh - Phần 1

Đâu là Phàm Thánh - Phần 1

Máy Đạo không xa xôi, Quay đầu lại thấy rồi; Thấy ra mau hay chậm, Là do sức tỉnh hồi. Thanh-Sĩ

ĐÂU LÀ PHÀM THÁNH


*****

Đâu là phàm và đâu là Thánh?

Đây xin khuyên bá tánh thập phương,

Lắng tai nghe đây tả mọi đường,

Phàm Thánh cả hai phương sẽ rõ.

Gần năm năm cách xa lớn nhỏ,

Xác tục phàm nương trọ nước ngoài;

Đặt chơn lên quốc tế vũ đài

Chỗ nào cũng vãng lai trà trộn.

Giống đạo đức rải tung khắp chốn,

10. Chuông từ bi đem dộng khắp nơi;

Lẽ giáo răn Phật Thích tuyệt vời,

Đã giúp được nhiều người tỉnh ngộ.

Nền khoa học càng ngày tiến bộ,

Càng chứng minh lời Tổ không sai.

Những điều xưa Phật đã chỉ bày,

Nhơn loại đến ngày nay mới thấu.

Vạn vật vốn nhơn duyên tạo cấu,

Các việc đều Thành, Trụ, Hoại, Không;

Thân con người như thể cái bông,

20. Huê mỹ chỉ được trong ngày buổi.

Mọi sự của người đang cặm cụi,

Đều đi theo cái tuổi của người.

Phật ngàn xưa cũng đã cạn lời

Rằng vạn sự trong đời là tạm.

Kẻ ngu xuẩn đến người bác lãm

Ai cũng đều nhìn nhận thế ư!

Xưa sao thì nay cũng vẫn như,

Vật đã tạm bao giờ cũng tạm.

Giống tham ái cứ lo chăm bám,

30. Lửa tử sanh ngày tháng thiêu luôn.

Suốt cổ kim nhân vật quay cuồng,

Không tìm thấy con đường vĩnh cửu.

Mưu hạnh phúc ở nơi hình hữu

Thất bại luôn thành tựu vẫn không;

Nào mấy ai được biết tỉnh lòng,

Cứ phí của phí công vào đấy.

Trời Đông vậy trời Tây cũng vậy,

Khắp người trên thế giới một chiều.

Càng văn minh càng lỗi lầm nhiều,

40 Bị vật chất đủ điều cám dỗ.

Thấy vui thú ít người thấy khổ,

Rõ bề ngoài chẳng rõ bề trong;

Kết cuộc nào khác cái pháo bông

Muôn việc góp vào trong tiếng nổ.

Trên vũ đài văn minh tiến bộ,

Khoác lên bao lớp áo tân kỳ.

Múa đủ trò chẳng thiếu món chi,

Người xem dễ mê ly đắm đuối.

Bao nhiêu việc hoàn cầu thế giới,

50 Tập trung vào các lối múa này;

Việc mất còn thật giả không hay,

Mê theo vật chưng bày trước mắt.

Hầu hết bị tuồng đời dẫn dắt,

Hết muốn nầy kế bắt muốn kia;

Như vượn chuyền cành cội lịa lia,

Cho đến chết không hề chán mỏi.

Sự biết quấy mà không chống chỏi.

Cứ làm đùa cho tội triền miên;

Không một đời nào được ổn yên,

60 Chịu đau khổ nối liền muôn kiếp.

Cảnh tạm cứ hiệp tan tan hiệp,

Đời mê luôn còn mất mất còn.

Quả địa cầu còn phải suy mòn,

Huống là vật ở trên mặt đất.

Sớm ôm giữ kế chiều lại mất,

Nay còn đây mai lạc nơi nào?

Có khác gì là cảnh chiêm bao,

Sao chẳng để trí vào suy nghiệm.

Tìm lối sống thanh cao mầu nhiệm,

70. An lạc hơn vĩnh viễn thêm hơn;

Không hư mòn cũng chẳng mẻ khờn,

Buồn thảm chẳng, ghét hờn cũng chẳng.

Được hạnh phúc thái bình chắc chắn,

Không sợ ai thu ngắn tuổi xanh;

Người vui lành cảnh cũng vui lành,

Không các cuộc giựt giành giết hại.

Những điều nầy ở trong nhân loại,

Nào phải xa mà nói khó tầm;

Lấy ác tâm đổi lại thiện tâm,

80. Cảnh đau khổ biến thành khoái lạc.

Muôn não sầu do lòng bạo ác,

Chừa nó xong tất hết thê lương.

Khuyên người nên cùng biết xót thương,

Hãy giúp đỡ khuyên đừng sát hại.

Việc làm khá tự lòng xét lại,

Phải thì thêm còn quấy thì chừa;

Những điều mình đã lắm thích ưa,

Trái đạo đức nên chừa bỏ hẳn.

Khi lòng khởi muốn điều ngay thẳng,

90. Hãy quyết tâm thật hiện cho nên;

Sự nhiễm ô tuy rất khó quên

Cố quên được chớ nên đeo đuổi;

Viếc sái quấy lòng nên thẹn tủi,

Rán đừng cho phạm lỗi hai lần;

Việc mình cùng việc chúng cân phân,

Sự ích kỷ hại nhân cố tránh.

Được vậy tất siêu phàm nhập Thánh,

Quyết làm thì sẽ đặng đâu không;

Thánh hay phàm vốn ở tại lòng

100. Biết gạn lóng thì trong hết đục

Lòng luôn muốn tầm Tiên lánh tục,

Sự quấy ai mấy thúc không nghe;

Màn vô minh dù lắm phủ che,

Gươm trí huệ cắt đi từ mảnh.

Phàm hay uốn chiều theo tập tánh,

Thánh thường do dĩ cái chơn tâm.

Phàm nói làm dễ bị lỗi lầm,

Thánh suy động không hề sai chạy.

Phàm ích kỷ nên hay làm quấy,

110. Thánh vị tha nên rất ở ngay.

Thấy người đau khổ giúp không nài,

Lòng thương chúng gấp hai thương phận.

Đường đạo nghĩa một lòng phấn tấn,

Nẻo bất minh chút ít không đeo.

Vì nghĩa nhân, quên sự nguy nghèo;

Lòng thương chúng khác nào cha mẹ.

Chịu đau đớn để người mạnh khỏe,

Cam tả tơi để kẻ ấm lành.

Những điều nào lợi ích nhân sanh,

120. Dù lớn nhỏ cũng đành cho cả.

Việc của chúng không quên trong dạ,

Chuyện riêng mình chẳng để vào tâm;

Nắng sương làm cây cỏ mọc mầm,

Bác ái giúp nhân dân an lạc.

Tâm Thánh là tâm luôn siêu thoát

Lòng phàm là lòng rất đọa trầm;

Buổi ba mươi với buổi trăng rằm

Sáng sủa với tối tăm khác hẳn.

Nổi vì nhẹ còn chìm vì nặng,

130 Thánh nhờ tu phàm chẳng chịu tu;

Luôn bị lòng tham dục làm ngu,

Phải cho quấy, quấy cho là phải.

Thiếu cương quyết khi cần sửa cải,

Kém tinh thần lúc phải ăn năn;

Nói làm không lấy đạo làm căn,

Suy động chẳng dùng nhân làm gốc.

Vọng tâm khác nào cây rễ mọc,

Càng châm sâu càng móc khó khăn.

Mé nhánh sao bằng được dứt căn,

140. Ngăn ác nhớ ngăn tâm là chánh.

Phải tự chủ ở trên các cảnh,

Đừng khuất tâm trước mình lực nào;

Sự đời dù cám dỗ dường bao,

Thản nhiên chớ mảy nào theo nó.

Từ sự dễ đến điều khăn khó,

Phải thắng luôn chớ có để thua;

Dù trịnh bùn có lắm trây trua,

Hương vị chẳng hề cho hư hoại.

Tâm đạo đức đặt trên cả thảy,

150. Xem sự đời như cái trò chơi;

Chẳng vật chi còn mãi trên đời,

Giữ không được nên thôi không giữ.

Thánh tâm vốn quán thông vạn sự,

Phàm tình hay ngăn ứ bá ban;

Việc đáng chừa mà lại cứ mang,

Sự nên nhớ cứ toan quên mãi.

Cửa Phật chẳng vui lòng đi lại,

Nhà ma thường thích ý vãng lai;

Biết họa tai vẫn tạo họa tai,

160. Hiểu phúc đức chẳng gây phúc đức.

Lòng đen tối khác nào như mực,

Tánh xấu xa không mức đo lường;

Ngày đêm luôn mưu tính đủ phương,

Lo riêng lợi quên đường phải chẳng.

Trong tim não biết bao nhiêu cẳng,

Quay tứ tung chớ chẳng hề yên.

Từ giàu sang đến kẻ nghèo hèn

Ai cũng bị trần duyên trói buộc.

Tham tiền bị tiền làm não nuột,

170. Mến sắc do sắc chuốc âu sầu,

Khoái lạc nào có thấy ai đâu?

Phàm là khổ chớ nào như Thánh.

Xét suy kỹ rồi lòng thêm chạnh,

Tả sao cùng khổ cảnh phàm phu.

Nơi xa ngàn gởi một lời tu.

Cho bá tánh đâu đâu được biết.

Từ ngày đây rời xa đất Việt,

Nơi ngoại bang gieo rắc đạo mầu.

Sự khó khăn tuy lắm mặc dầu,

180. Vẫn cố gắng truyền câu Phật giáo.

Đi đó đây góp tom mùi đạo,

Làm cho câu hòa hảo thơm xa;

Xác quê người hồn ở nước nhà,

Lòng không phút nào xa đồng đạo.

Chẳng hay lớn nhỏ trong Phật giáo,

Còn lo tu hay đảo đi xa;

Dù sao sao nhớ niệm Di Đà,

Theo Phật chớ theo ma sẽ khổ.

Đây thường được ơn trên dạy dỗ,

190. Việc nên hư biết rõ nhiều bề,

Nên viết ra từ đoạn gởi về,

Nhắc già trẻ gần xa nhớ tới.

Dù nắng hạn cũng xin rán đợi

Giọt mưa ngâu sẽ rưới xuống cho;

Đừng để cho cây cải rầy mò

Lây hại đến uổng cho công tưới.

Nơi hải ngoại đây đang chờ đợi,

Mãn hạn kỳ trở lại gặp nhau;

Ánh đạo mầu sáng gấp muôn sao,

200. Mùi Phật pháp thơm đâu cũng tới.

Hỡi trai gái trẻ già rán đợi,

Nửa chừng đường chớ vội phụ nhau;

Quấy có người chớ quấy hết sao?

Buồn đời nỡ bỏ tu đâu phải.

Người quấy chớ Tổ, Thầy đâu quấy,

Nỡ bỏ tu chuyện ấy rất lầm;

Phật dạy điều chơn chánh cao thâm,

Không dạy việc hại dân hại nước.

Nên nhớ lấy để làm mực thước,

210. Thánh là thanh sự thế chẳng ham;

Phàm là phạm việc phàm hay muốn,

Bị thị dục làm cho cuồng cuống.

Phàm Thánh không còn tưởng nghĩ ra,

Tỉnh ít vì say đắm thậm đa;

Phật quên hẳn còn ma cứ nhớ.

Cửa địa ngục ngày đêm rộng mở,

Ngõthiên đường năm tháng đóng ngăn;

Thiện giảm lần còn ác cứ tăng.

Họa tạo mãi phước không chịu tạo.

220. Ngày nào đời còn người hung bạo,

Còn khổ đau chưa ráo hết đâu;

Ít người hung đau khổ ít bâu,

Nhiều kẻ ác khổ đau nhiều bám.

Cứ lấy đây để mà phán đoán,

Chuyện mốt mai sẽ đặng hiểu ngay.

Rán lo tu hỡi bớ gái trai.

Tu mới được ra ngoài biển khổ.

Đây khuyên tu là khuyên hối ngộ,

Có lỗi lầm chừa bỏ ngay đi;

230. Nói hay làm bất luận chuyện gì,

Nếu trái thuyết từ bi bỏ hẳn.

Khó mấy cũng bỏ cho xong đặng,

Mau hay lâu lòng chẳng nệ nài.

Giữ chí tu cho được dẻo dai,

Sự cố gắng không ngày nào lòn rõ

Việc thế trần khá đem lòng chán,

Lẽ tu hành hãy gắng tâm theo.

Dù trải qua muôn ải ngàn đèo,

Lòng cũng vẫn nhớ đeo Phật giáo.

240. Không vì sự nguy nàn khổ não,

Nỡ rời đường chánh đạo Thích Ca.

Nẻo nhiệm mầu quyết chí tìm ra,

Đường giải thoát phải cho thành tựu.

Do lời Phật dạy nơi Linh Thứu,

Cõi trần gian có đủ khổ lao;

Kể từ đây đến hết tân trào,

Khổ với thảm kể sao cho xiết.

Lấy trí đạo xét suy các việc,

Lời dạy qua của Phật không lầm.

250. Hễ mưu thâm thì họa cũng thâm,

Nhiều ham muốn thân lâm nhiều khổ.

Thấy sanh chúng còn trong mê lộ,

Mắt từ bi lệ đổ ngày đêm.

Khắp thế trần muốn được bằng êm,

Già trẻ phải trau thêm đạo đức.

Việc tai ách xảy ra không dứt.,

Khổ liên miên đến lúc rốt đời;

Liệu lấy mình ớ chúng sanh ơi!

Sớm cải hối tìm nơi An Lạc.

260. Lần nầy chẳng chịu lo giải thoát,

Sau khó mong tìm Bát nhã thoàn.

Thương chúng sanh trong cảnh khổ nàn.

Chuông từ mới reo vang khắp chỗ.

Say sưa mấy khi nghe chuông đổ,

Cũng tỉnh hồn rán mở mắt ra.

Giương cánh bay khỏi khúc ái hà,

Lấy trí đạo thắng qua thị dục.

Chọn nẻo Thánh, lánh xa trần tục,

Tạo nhân lành, dứt nghiệp ác gian.

270. Cho đời như bọt nước mau tan,

Nên tránh chớ nên mang vào dạ.

Thành chánh đạo mới là thong thả,

Đắm trần ai đày đọa lao lunrõ

Huống chi đời sắp đến tận cùng,

Mê theo nó hoại chung với nó.

Sự giải thoát nay tìm thấy ngõ,

Hãy mau ra chớ có chần chờ.

Theo như lời Phật chỉ mật cơ,

Cuộc thế khác nào tờ giấy mỏng

280. Sự biến đổi nay mai rất chóng,

Chẳng chịu tu còn móng nơi đâu.

Đợi gặp khi nắng lửa mưa dầu,

Mới hối quá (1) làm sao cho kịp.

Tạo nghiệp sẽ khổ sầu theo nghiệp,

Liệu sao cho khỏi kiếp luân hồi.

Ngục trần mau trốn lánh ai ôi!

Chớ bận kiếp tanh hôi ấy nữa.

Nghe lời Phật ngày đêm tu sửa,

Xét lấy mình lo rửa phàm tâm.

290. Chữ nam mô khuya sớm niệm thầm,

Câu bác ái ngày đêm chạm dạ.

Riêng thân chẳng quản bao chi cả,

Miễn giúp đời được thỏa khát khao.

Mở lòng nhân biển rộng trời cao,

Bủa tâm đạo hoàn cầu thế giới.

Bến giác nguyện đưa người đi tới,

Rừng mê thề vạch lối quang minh.

Lấp xong đường bịnh lão tử sanh,

Chừng ấy mới phỉ tình nguyện ước.

300. Thoàn cứu dân lắm dòng xuôi ngược,

Vẫn gắng chèo chẳng chút núng nao.

Gặp chua cay trắc trở cách nào,

Lấy đạo lý làm câu an ủi.

Thân tạm giả mặc cho may rủi,

Miễn đạo mầu được buổi thành công

Thương nhân sanh quên sự lạnh nồng,

Mến Phật pháp vẫn không chán mỏi.

Ngày nào nghiệp phàm chưa dứt khỏi,

Nguyện không rời đường lối Phật gia.

310. Đâu phàm đâu Thánh quyết tìm ra,

Hy sinh mấy cũng là vui chịu.

Thánh, việc phàm không hề bận bịu;

Phàm, sự đời đeo níu không thôi.

Thấy khác nhau một vực một trời,

Kẻ đang ngủ và người đang thức.

Thật là giả, giả cho là thật.

Cảnh hiện đương, cảnh giấc chiêm bao.

Một đàng trong chốc lát tiêu hao.

Một nẻo chẳng khi nào bại hoại,

320. Suốt vạn cổ vẫn luôn tồn tại,

Trải thiên thu không cái biến di.

Thảm khổ đâu hề vướng buộc chi,

Khoái lạc chẳng điều gì sánh kịp.

Hỡi kẻ ở trong đời Mạt kiếp,

Tuy khổ lao gặp dịp đạo khai.

Rán tu hành trì giới giữ chay,

Khó một thuở thảnh thai muôn kiếp.

Đây được Phật thường đêm dạy tiếp,

Nẻo thật hư được biết rõ ràng,

330. Nên mở lời kêu khắp thế gian,

Hãy cố gắng tìm đàng giải thoát.

Giữ cho lòng thẳng ngay chay lạt,

Ngày đêm luôn niệm Phật Di Đà,

Làm theo điều của Phật dạy ra,

Tránh hẳn lối tà ma quyến rũ.

Xưa nay những thói hư đã thụ,

Giờ tỉnh lòng dứt bỏ sạch không

Việc nói làm hiền đức minh công,

Không riêng lợi sanh lòng giết hại.

340. Lòng luôn cho đời là vật hoại,

Nên chán không nên quảy vào tâm.

Mượn giả thân mở đạo huyền thâm,

Lấy kiếp giả để làm kiếp thật.

Sống thác vẫn một lòng theo Phật,

Mở lòng nhân tiếp vật độ sanh.

Vui lăn mình trong chốn hôi tanh,

Để cứu kẻ chưa lành ý niệm.

Dù muôn vạn khó khăn nguy hiểm,

Cứu được người vẫn nguyện cứu ngay.

350. Thân mình dù sao nữa cũng thây,

Miễn dắt chúng về Tây Phương Phật.

Lòng từ bi bủa tràn quả đất,

Thương chớ không hề ghét một ai.

Mặc cho đời gièm siểm đắng cay,

Chữ đạo đức vẫn đai đeo mãi.

Tự xét mình âm thầm sửa cải,

Quấy chừa ngay còn phải tiến thêm.

Gươm trí luôn dụng mãi ngày đêm,

Thắng phục các tà tâm tất cả.

360. Lìa phàm nghiệp tìm nơi Thánh quả,

Một chữ thanh nơi dạ đừng quên.

Phàm đọa sa còn Thánh siêu lên,

Đâu hư với đâu nên khá chọn.

Đạo là lớn chớ nào nhỏ mọn,

Không quyết tâm tất chẳng đạt thành.

Hễ biết tu thì phải biết hành,

Hành đúng cách tử sanh qua khỏi.

Lúc trắc trở phải lòng cứng cỏi,

Đừng để cho mê mỏi lúc nào.

370. Đây đã từng gặp lắm gian lao,

Mà lòng chẳng núng nao thối khuất.

Hoàn cảnh nào cũng rèn đạo đức,

Quyết đi cho đến mức công thành.

Không công thành khó cứu chúng sanh,

Chính mình cũng thân danh lỡ dở.

Đeo đuổi mãi chờ ngày rực rỡ,

Chẳng quản chi nắng Sở mưa Tần.

Đọa muôn thu, thành chỉ một lần,

Giải thoát hết không còn sầu khổ.

380. Trong nháy mắt đến bờ Tịnh độ,

Kẻ lành duyên chớ đổ buồm ngang.

Ánh trời lên sương giá đều tan

Màu sáng sủa đầy tràn khắp chốn.

Trong tim não cần nên chỉnh đốn,

Đừng để cho hỗn độn lúc nào.

Lũ yêu ma dù lắm hùng hào,

Lòng Phật tử trước sau như một.

Càng bào giũa càng làm tươi tốt,

Năng tu hành đạo học thêm cao.

390. Những thói quen theo lối trần lao.

Chừa bỏ được phải giàu chí cả.

Lạc giữa chốn rừng sâu hoang dã,

Muốn ra ngay phải khá xông pha.

Chịu gai chông mới được thoát ra,

Không dũng cảm khó qua miệng thú.

Đạt đạo mầu tinh thần phải đủ.

Thành Phật tiên nên chủ lấy tâm.

Lũ trộm thường rình chỗ âm thầm,

Các dục cũng hay làm bất ý.

400. Lúc nào cũng nội thân tự trị.

Không nên tâm khinh dị lúc nào,

Lửa một diêm phát hỏa cả trào,

Hớ một tí biết bao tội lỗi.

Không hình ảnh đáng ghê vạn bội.

Ngoài mình ai trị nổi lòng mình.

Hư nên gì cũng chính mình sanh,

Mình tự biết tự răn lấy phận.

Thành bại vốn ở lòng tinh tấn,

Một đường tu bước sấn tới luôn.

410. Chọn phải điều đáng mến đáng buồn,

Xét đúng việc nên thương nên ghét;

Vật nhơ bẩn dễ bôi dễ quét,

Lòng nhiễm ô khó diệt khó trừ.

Nếu bền tâm dù sự đã hư,

Cũng có thể sửa cho nên được.

Rửa vật nhơ thì dùng lấy nước,

Trừ tội phàm lấy phước mà trừ.

Trong nhứt thời làm việc đại từ,

Là nhứt khắc tiêu dư đại tội.

420. Mau lâu cũng do lòng làm cội,

Đừng hỏi ai nên hỏi nơi lòng;

Ý nguyện mình muốn được thành công

Mình tự gắng lấy lòng làm chắc.

Chẳng cố tâm sự giai bất đắc,

Có thành lòng mọi vật đều nên.

Sự nầy khuyên già trẻ chớ quên,

Xưa Thái Tử đạo nên nhờ đó.

Nói thì dễ còn làm thì khó.

Nhưng khó mà làm nó sẽ nên.

430. Không khó làm sao được nổi tên,

Được sùng kính phải đền công trạng.

Lòng đã nguyện khổ lao chớ nản,

Sớm muộn gì cũng đặng nên danh.

Phật từ bi thương khắp chúng sanh,

Chẳng phụ kẻ hữu tình với đạo.

Đời Nguơn hạ hiếm người hiền thảo,

Càng trọng người mến đạo nhiều hơn.

Phải nhớ lo làm phước làm nhơn.

Nguyện đắc đạo ngay trong hiện kiếp.

440. Đừng để bị xô vào ác nghiệp,

Lấy lương tâm trong sạch sống đời.

Đã là người phải biết thương người,

Hại kẻ để lấy lời đâu phải.

Mình chẳng muốn bị đời nhiễu hại,

Thì người ta cũng lại thế ư.

Lấy công tâm chớ lấy tâm tư,

Tất không khiến cho người oán ghét.

Đem đạo đức ra mà suy xét,

Việc ở đời sẽ được tốt tươi.

450. Không ai khinh cũng chẳng ai cười,

Sống vinh hiển thác hồi Phật quốc,

Chơn ngôi vị chẳng bao giờ mất

Thật trường miên hạnh phúc là đây.

Khắp gái trai cõi Hạ Nguơn này,

Nên bừng tỉnh chớ say ngủ nữa.

Thế cuộc vẫn còn nhiều khói lửa,

Cảnh tang thương nào dễ hết đâu.

Cuộc chuyển luân khắp cả địa cầu,

Trong nháy mắt Á Âu vang dậy.

460. Chừng đến việc lửa đâu cũng cháy,

Người năm châu cả thảy kinh hoàng,

Tai nghe đầy những tiếng khóc than,

Thây người chết làng khang như củi.

Việc xảy đến biết đâu may rủi,

Họa phước do nơi mối dữ lành,

Làm hiền lương được Phật độ sanh,

Tạo hung ác yêu tinh cấu xé.

Suy xét kỹ rán làm phải lẽ,

Nay khổ lao mai sẽ thanh nhàn.

470. Việc qua rồi họa chỉ một nang,

Cuộc sắp đến muôn sàng tai ách.

Lấy phước đức để làm thành quách,

Chống đỡ cơn bão táp hãi hùng.

Chúng sanh đang lâm nước cờ cùng.

Không tu niệm khó mong giải nạn

Phép Phật vốn vô hình hữu dạng,

Có công tu sẽ đặng xem coi,

Sức nhiệm mầu cứu kẻ yêu nòi,

Oai thần bí độ người chơn đạo.

480. Lòng sau trước thờ câu ngay thảo,

Dạ sớm hôm cầu đảo Phật tiên.

Dù gặp cơn bát đảo thất điên.

Cũng được phép diệu huyền Phật cứu,

Vạn vật dưới mắt đền Linh Thứu.

Muôn dân trong lòng của Kim Sơn.

Chẳng bao giờ bỏ kẻ làm nhơn,

Người hữu đức có thần gia hộ.

Đây thường đêm được nghe dạy dỗ,

Lời nhiệm mầu của Tổ của Sư,

490. Được h.n tường những lẽ nên hư,

Nước mắt rớt khi ngồi nghe dạy.

Thương đức Phật lòng đầy bác ái,

Vì chúng sanh chẳng nại công lao,

Từ kẽ răng chơn tóc chỗ nào,

Cũng dạy cả mảy hào không sót.

Tác giả bài viết: Thanh sĩ Thích Huệ Duyên
Đánh giá bài viết
Tổng số điểm của bài viết là: 0 trong 0 đánh giá
Click để đánh giá bài viết

Mã an toàn:   Mã chống spamThay mới     

 

Giới thiệu

Cách gởi bài viết về Ban Biên Tập

Nội quy đăng bài viết :Bài viết trước khi đăng phải hội đủ các điều sau :- Thứ nhất : Trang web chỉ có một mục đích đó là Hoằng Dương Phật Pháp- Thứ hai : Nội dung thuần tuý chỉ có quan điểm, kinh điển, Luật, Luận chính thống của Nhà Phật- Thứ ba : không liên quan bất...

Thống kê

  • Đang truy cập: 164
  • Khách viếng thăm: 162
  • Máy chủ tìm kiếm: 2
  • Hôm nay: 6692
  • Tháng hiện tại: 468858
  • Tổng lượt truy cập: 59908875

Tin xem nhiều

Xem bản: Desktop | Mobile