“Cha mẹ nuôi con biển hồ lai láng
Con nuôi cha mẹ tính tháng kể ngày”
Trước kia con là một người con ngỗ nghịch, hỗn hào với cha mẹ, bất hòa với em nhỏ, nói năng rất ngang tàng. Vì lợi ích của bản thân, con bất chấp tất cả, không ngại hay bỏ qua điều gì. Con chỉ biết lo cho mình mà bỏ mặc mọi người. Có lần vì bị mắng oan, con đã uống thuốc tự tử để chết. Lúc đó, cha mẹ buồn lắm, đưa con vào Bệnh viện mà nước mắt cứ rơi, cứ rơi, mẹ cất lên tiếng nói nghẹn ngào: “Con ơi, sao khờ quá vậy con?”. Mẹ ơi! Lúc đó, sao mắt con nghẹn ngào, khẽ nhìn mẹ mà lòng con xấu hổ, sợ rằng mình bị trời quở trách, sợ rằng mẹ phải lặng nhìn con, sợ rằng mẹ phải mang thương đau. Xót thương mẹ hai vai nặng gánh gia đình, lo cho con trẻ mà không ngại gì gian khổ. Con hối hận và thương mẹ nhiều lắm, mẹ ơi!… Từ lúc đó, tính tình con đã thay đổi hẳn, dường như đã tốt hơn xưa. Cũng chẳng có gì nhiều hơn ngoài việc phụ giúp gia đình dọn dẹp nhà cửa, biết nói năng lễ phép hơn. Vào một ngày gần đây con lại tiếp tục phạm thêm sai lầm. Con bỏ nhà đi - trong lúc trời mưa to, cha đã phóng xe hàng trăm cây số để đi tìm con. Chẳng may có việc gì xảy ra với cha, lúc đó chắc con sẽ không thể gánh nổi tội lỗi.
Và cảm ơn hai đấng sinh thành đã vì con mà hy sinh và đánh đổi nhiều điều, kể cả mạng sống của mình. Con còn nhớ ngày tu tập thứ 3, con được nghe bài pháp Con có biết không? đã làm con thức tỉnh rất nhiều. Con đã khóc những giọt nước mắt của đứa con biết ăn năn, hối lỗi. Lúc đó, chẳng hiểu sao lòng con cứ nghèn nghẹn, tim đau nhói khi nhớ về những ngày trời mưa. Những ngày đó mặc dù rất lạnh, rất đói nhưng cha mẹ vẫn cố gắng ra làm ngoài đồng, chịu sương, chịu gió. Cha mẹ cũng chỉ vì mong muốn cho đứa con nhỏ ăn ngon, mặc đẹp. Tại sao công ơn của đấng sinh thành cao cả như thế? Hy sinh tất cả vì những đứa con của mình. Rồi những buổi chiều cha mẹ ra ngồi đó, lòng tái tê khi nhìn đứa con thơ ngỗ nghịch như vậy. Họ đâu biết làm gì ngoài hướng mắt về phía mặt trời, thầm cầu mong cho các con tu học thành công để nhận ra lỗi lầm của mình và biết yêu thương cha mẹ. Cha mẹ không cần chi lớn lao đâu. Cha mẹ chỉ cần con hôn lên má mình một cái và nói “Mẹ ơi, con yêu mẹ lắm! Cha ơi, con yêu cha lắm!”. Chỉ thế thôi, những mệt nhọc của cha mẹ khi làm về cũng theoa nụ hôn đó mà biến mất. Rồi những buổi chiều khi cha mẹ đi làm về, dù cơm nước đơn sơ nhưng do con mình tự tay nấu thì ba mẹ cũng mỉm cười khen ngon. Điều cha mẹ cần, nói qua mình nghe thật nhỏ nhoi nhưng điều đó đối với cha mẹ rất lớn lao và họ cũng thầm cười, một nụ cười mãn nguyện.
Cha mẹ là thế đấy! Cho đi tất cả mà đâu mong nhận lại điều gì. Có ai đã từng làm cha mẹ buồn khổ giống tôi thì hãy dừng lại đi bạn ơi! Cuộc đời chẳng có ai là sống mãi mãi bên ta, lỡ sau này cha mẹ có qua đời mà lúc đó mới biết ăn năn, sám hối thì cũng đã muộn rồi! Mình nên biết hối hận khi cha mẹ còn hiện tiền. Để cha mẹ cảm nhận được điều đó mà tha thứ cho mình các bạn nhé! Cuộc đời chẳng có ai là không thứ tha khi mình đã thành tâm sám hối đâu! Các bạn hãy cùng mình sửa sai và tu tập cho thật tốt để mai này là một công dân tốt, một người con hiếu thảo nha các bạn!
cha mẹ, biển hồ, lai láng, ngày trước, ngỗ nghịch, hỗn hào, bất hòa, nói năng, ngang tàng, lợi ích, tất cả, tự tử, nước mắt, lên tiếng, nghẹn ngào, xấu hổ, quở trách, nặng gánh, gia đình, gian khổ, hối hận
Mã an toàn:
Tháng GiêngNgày mồng một, vía Đức Phật Di Lặc Tháng HaiNgày mồng tám, vía Đức Phật Thích Ca xuất giaNgày rằm,vía Đức Phật Thích Ca nhập diệtNgày 19,vía Đức Quán Thế Âm Bồ tátNgày 21,vía Đức Phổ Hiền Bồ tát Tháng BaNgày 19,vía Đức Chuẩn Đề Bồ tát Tháng TưNgày mồng bốn,vía Đức Văn Thù Bồ tátNgày...
Ý kiến bạn đọc