“Bố là tàu lửa
Bố là xe hơi
Bố là con ngựa
Em cưỡi em chơi”
Con tự nhận thấy con là một người rất đa tình. Con yêu (đang yêu) rất rất nhiều người. Nhưng trong đó, người con yêu nhất là một “đại gia” có gia đình hạnh phúc với người vợ đẹp, đoan chính cùng ba đứa con như thiên thần. Nhớ lại ngày xưa, “đại gia” của con kẻ đuôi chân mày cho con bằng lá trầu, cầm tay con mà nói: “Tay đẹp tay xinh như búp măng mọc ngay thẳng nè, bàn tay đẹp sẽ làm nên hoa trái đẹp”. Con yêu “đại gia” của con vô cùng! Người không chu cấp cho con nhiều tiền bạc, không đồng ý cho con se sua. Người chỉ muốn con tự cố gắng lấy để sánh ngang cùng bạn bè. Không nhiều tiền bạc nhưng người rất giàu, giàu tình nghĩa, giàu lòng yêu thương dành cho con. Duy nhất người chịu lắng nghe những suy nghĩ, những ý tưởng non trẻ, rồ dại và điên cuồng của con. Duy nhất người khuyến khích, dìu dắt con trên những nấc thang quan trọng của cuộc đời. Và con cũng tự tin khẳng định rằng con là người duy nhất thấu hiểu ước nguyện của Người. Tình yêu giữa con và “đại gia” ấy quá lớn, con dám chắc là con không thể có tình yêu nào lớn hơn thế, một tình yêu khiến con dám hy sinh cả chính bản thân mình. Và cũng vì tình yêu ấy quá lớn nên vấp phải không ít những lần “ghen” của phu nhân “đại gia”, một phụ nữ mà con rất kính yêu nhưng con không thể ngăn trái tim và lý trí của con yêu “đại gia” ấy. Và người phụ nữ đáng kính ấy cũng biết rằng không thể ngăn, không nên ngăn và cũng không được ngăn tình yêu đó. Bởi lẽ, đại gia ấy chẳng ai xa lạ chính là người bố yêu kính nhất của con.
Con nhận thấy rằng, con rất may mắn và hạnh phúc khi được sinh ra và lớn lên trong một gia đình mà ở đó tình yêu thương được đối đãi bằng tình yêu thương. Đó thật sự là một gia tài vô giá đối với con. Con có một người bố hết mực yêu thương vợ con, người mà con có thể tâm sự đủ chuyện trên trời dưới đất, người mà con có thể ngồi uống trà đàm đạo mỗi tối đến tận khuya. Con cảm thấy mình thật hạnh phúc khi mỗi sáng thức dậy con được bố chăm đến tận răng. Dù rằng con đã gần bước sang tuổi 20 nhưng bố bảo trong mắt bố con vẫn còn bé bỏng lắm. Bé bỏng lắm khi con chưa vướng phải những va vấp cuộc đời. Bé bỏng lắm khi mà nhiều lúc thất tình chạy về khóc với bố. Bé bỏng lắm khi những lần mẹ la, chạy đến chỗ bố, bố nheo mắt, phẩy phẩy tay ra hiệu cứ lên phòng học bài hay đi chơi đi, đừng bận tâm. Bố thật tâm lý. Yêu bố ghê cơ!
Mẹ con là một người phụ nữ đẹp toàn diện, chung thủy, đảm đang, hết lòng vì chồng con. Những lúc mẹ bực bội vì áp lực công việc và gia đình, mẹ la vài câu rồi thôi. Những lúc ấy, con không giận mà còn thương mẹ nhiều hơn! Mẹ đã vất vả vì chúng con nhiều quá, lo nghĩ cho chúng con nhiều quá!
Có lẽ, số phận đã ưu ái cho con quá nhiều, từng bước chân con đi như được trải đầy hoa hồng với nhiều niềm vui và hạnh phúc. Con dần bước trên những nấc thang danh vọng. Nhìn lại, đến giờ con vẫn không tin rằng con đạt được như thế. Nhưng giờ không phải là lúc gặm nhấm niềm vui và ngủ quên trên chiến thắng, con hiểu điều đó, vì đây là cuộc sống của con kia mà! Nhưng quá nhiều hạnh phúc trong gia đình và sự nghiệp (cho phép con tạm thời dùng từ “sự nghiệp”) cũng không giúp con thoát khỏi tham, sân, si, cũng chẳng giúp con tránh được những phiền não trong cuộc sống. Con sợ rằng một lúc nào đó khi một mình bước ra đời, bị sóng dập cát vùi, con không dám tự tin rằng mình còn có thể vững vàng được.
Nhưng giờ thì con tin rồi! Con đã biết rồi! Con tin chính bản thân con sẽ làm được. Con đã biết mình đang nắm trong tay những thứ có giá trị và mạnh mẽ như thế nào. Con biết rằng, những gì con có hôm nay, không phải từ trên trời rơi xuống, cũng không phải do số phận sắp đặt, mà tất cả đều tuân theo nhân - quả. Và con hiểu, phước đức đời này không cho phép con tùy nghi hưởng lạc mà là điều kiện tốt để con tiếp tục tu tâm dưỡng tánh cho nhiều kiếp sau.
Sự giác ngộ của đạo Phật đối với con, công ơn sinh thành dưỡng dục của cha mẹ và công sức tôi luyện rèn giũa cho con là quá lớn. Những dòng này, những lời này không thể nào kể hết được công ấy nên con xin kết lại đây. Con cảm thấy mình rất may mắn và hạnh phúc khi cuộc sống như trải thảm nhung trên bước con đi. Nhưng đôi khi con cảm thấy chới với, không biết đi đâu, về đâu giữa cuộc đời không phải lúc nào cũng màu hồng này. Nhiều lần con đã nghĩ, sân si quá nhiều làm gì, giàu có, quyền cao chức trọng quá mà làm gì khi mà đích đến của mỗi người là sự thanh thản và hạnh phúc? Điều đó còn ý nghĩa hơn đối với một người phụ nữ. Con vẫn cứ tiếp tục cố gắng và nỗ lực dù rằng không biết mục đích cuối cùng của mình là gì. Đến khi con tham gia khóa tu này, con như người mê được thức tỉnh, như người loạng choạng trong hang tối nhìn thấy ánh sáng dẫn lối. Giờ đây, con đã nhận thức được rất nhiều vấn đề, đã có thể bước vững chãi hơn trên đường đời trong những ngày tiếp theo.
Con xin tri ân Ban tổ chức đã tạo điều kiện cho con có thể toàn tâm, toàn ý tham gia Khóa tu mùa hè năm 2010. Con cũng xin được tri ân các quý thầy đã dốc sức vì chúng con trong suốt thời gian tu tập: đó là sự yêu thương, ân cần, bảo ban, là sự nghiêm khắc để chúng con biết sống và hành xử đúng, là những giây phút vui vẻ cho chúng con cảm nhận mình gần gũi hơn với môi trường Phật giáo. Để chúng con quên đi nỗi nhớ nhà, xua tan cảm giác lo sợ về sự hà khắc của chốn tu hành như chúng con vẫn hằng tưởng trước khi bước vào khóa tu mà không biết rằng đó còn là oai nghi, trang nghiêm và sự thanh thản trong tâm. Nếu con không đủ phước đức để tham gia khóa tu này, có lẽ con vẫn giữ quan điểm như số đông: “Đi tu chẳng khác đi tù là bao”. Nhưng khi được tham gia khóa tu, con thấy rằng những ngày tu tập tại chùa Hoằng Pháp rất có ý nghĩa, rất thiết thực và rất vui. Con không ngờ lại vui như thế và đầy ý nghĩa như thế.
Lời cuối, con xin nguyện cầu hồng ân Tam Bảo từ bi gia hộ cho quý thầy, quý Phật tử, gia đình con và các bạn đồng tu được dồi dào sức khỏe, thân tâm an lạc, tinh tấn hành trì.
đại gia, nhận thấy, đa tình, nhất là, gia đình, hạnh phúc, đoan chính, thiên thần, ngày xưa, ngay thẳng, bàn tay, làm nên, chu cấp, tiền bạc, đồng ý, cố gắng, tình nghĩa, lắng nghe, suy nghĩ, ý tưởng, rồ dại
Mã an toàn:
Nội quy đăng bài viết :Bài viết trước khi đăng phải hội đủ các điều sau :- Thứ nhất : Trang web chỉ có một mục đích đó là Hoằng Dương Phật Pháp- Thứ hai : Nội dung thuần tuý chỉ có quan điểm, kinh điển, Luật, Luận chính thống của Nhà Phật- Thứ ba : không liên quan bất...
Ý kiến bạn đọc